Duyệt Nhi chưa trông thấy em bé nhỏ đến như thế bao giờ, chỉ cao quá
đầu gối nàng, ở trong lòng của Khổng Tước tỷ tỷ mút kẹo
đường.
Duyệt Nhi nhìn mà cơ hồ muốn lập tức phóng qua ôm một cái, tiếc là Tức Mặc Ly đang ôm nàng, không hề buông tay, Duyệt Nhi đành phải tỏ ý để Tức Mặc Ly ôm nàng đến trước Khổng Tước tỷ tỷ, ở
cự ly gần quan sát một hồi, giang tay ra muốn ôm lấy.
Tức Mặc Ly tâm không cam lòng không nguyện đến gần hơn chút, Khổng
Tước liền vội vã trao tiểu bảo bảo qua bàn tay nhỏ bé đang
giang ra của Duyệt Nhi.
Thất Mệnh gặp Duyệt Nhi thì rất vui. Mắt quan sát nàng, một trăm
năm không gặp, Duyệt Nhi thế nhưng so với trước đây cũng không
thay đổi gì nhiều, bước lên trước đáp: “Gọi là Tiểu Bảo.”…
Tức Mặc Ly ôm nàng, hướng bên ngoài điện mà đi. Duyệt Nhi ở trong
lòng y quay đầu lại, nói với Thất Mệnh: “Thất Mệnh thúc thúc, ngày mai chúng ta lại thảo luận.”
Tức Mặc Ly mặt không đổi sắc nhíu nhíu mày, bảo Long Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn tới? Y cúi đầu nhìn Duyệt Nhi thật sự không biết
đang nghĩ cái gì, ôm chặt hơn một chút.
Nhân lúc Tức Mặc Ly làm thức ăn cho nàng, Duyệt Nhi tìm thấy Sở
Từ ở trên cây đại thụ. Sở Từ đang đậu một mình ở đây, thấy
nàng tới, vỗ vỗ hai cánh.
Y vốn là vua của phi thú, Hỏa phượng – thượng cổ thần thú duy
nhất còn sót lại, thậm chí phần lớn mọi người cũng chỉ có
thể đọc chút miêu tả liên quan trong thượng cổ điển tịch. Huyết thống cao quý trong người, ở dãy núi Lạc Thủy thần thú nhiều vô số kể này, thế nhưng lại chưa từng có con thú nào dám lại gần y. Lúc Duyệt Nhi không ở cùng y, y liền đậu trên cây, lặng
lẽ bảo vệ nàng.
Duyệt Nhi đem y ôm vào trong ngực, lòng chợt chua xót, cọ cọ mặt vào cổ y: “Sở Từ, ngươi rất cô độc, đúng không?”
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Sở Từ cuối cùng đã trở thành một
sự tồn tại chẳng thể nào buông bỏ trong trái tim Duyệt Nhi.
Nàng đối với y là sự hổ thẹn áy náy, là thương tiếc, luyến
lưu, duy chỉ không có dạng cảm tình mà y mong muốn nhất. Hiện
giờ y bị nàng hại đến nông nỗi này, Duyệt Nhi thử nghĩ thôi
cũng đã áy náy muốn chết, tất cả đều là lỗi của nàng. Hỏa
phượng lý ra nên bay lượn giữa đất trời cao rộng, thế nhưng giờ phút này lại như thể bị mất đi đôi cánh, chỉ ở mãi bên cạnh
nàng.
Kỳ thực đất trời bao la, nhưng dường như thật sự không có nơi nào
đáng để y dừng chân, cũng không có vật gì đáng để y bảo vệ
nữa. Cho dù có gãy đi đôi cánh, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Điều Duyệt Nhi có thể làm chỉ là ôm lấy nguyên hình thu nhỏ của y, dịu dàng
vuốt ve lông vũ mềm mại bóng mượt của y, như có như không chuyện trò.
Ngực bỗng trống trải, nhìn thấy một tay Tức Mặc Ly cầm hộp thức ăn bằng
ngọc, tay kia xách Sở Từ, không chút lưu tình ném về phía cây cổ thụ bên ngoài. Hỏa phượng đáng chết, Duyệt Nhi vậy mà lại ôm hắn!
Duyệt Nhi cả kinh, mắt thấy Sở Từ đã bay đi thì thở phào nhẹ nhõm. Cả cơ thể
bị Tức Mặc Ly ôm lấy, bên tai chỉ nghe thấy y nói: “Ăn cơm.” Lập tức
chẳng dám chống cự, lưu luyến bịn rịn quay đầu nhìn Sở Từ. Khi ấy nàng
cũng không biết, một cái nhìn này, mãi đến mười mấy ngày sau, nàng mới
gặp lại Sở Từ lần nữa.
Đút Duyệt Nhi ăn no rồi, Tức Mặc Ly lau sạch mặt và tay cho nàng, bảo Cửu
Kiếm thu dọn mọi thứ lui xuống, kế đó ôm lấy Duyệt Nhi, đầu cũng không
hề quay lại bước vào trong Thứ Thiên điện.
Cửu Kiếm cũng vội vàng theo sau, tiếc là…Bên ngoài Thứ Thiên điện là một
tầng kết giới vững chắc kiên cố đến độ chẳng thể nào vững chắc hơn…
Duyệt Nhi bị Tức Mặc Ly ôm đến ngọc trì phía sau bình phong, cởi y phục, hai
người cùng nhau ngâm vào ngọc trì. Duyệt Nhi ôm Tức Mặc Ly, khó hiểu
nói: “Mặc Ly, chàng rất nóng.”
Bàn tay Tức Mặc Ly nhẹ nhàng cọ rửa cho nàng, giọng nói cũng hơi khàn, chỉ đáp: “Đây là ôn tuyền, có hơi nóng.”
“À….Nhưng mà, tay chàng đang đặt ở đâu vậy?!” Cô hổ nhỏ kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly đăm đăm nhìn nàng, giọng nói mang theo đôi chút mị hoặc: “ Duyệt Nhi…Ta đói rồi…”
Bàn tay bé nhỏ của Duyệt Nhi vội ngăn lại bàn tay đang làm loạn trên người
mình, dùng chút lý trí cuối cùng nói: “Nhưng mà…Vừa rồi khi thiếp ăn
cơm, chàng sao lại không ăn?”
Một tay Tức Mặc Ly giữ hai tay nàng ra sau lưng, để cơ thể mềm mại uyển
chuyển của nàng dán sát vào mình, thấp giọng quyến rũ: “Duyệt Nhi, chẳng phải nàng nói muốn sinh thật nhiều hổ con sao?”
Cô hổ nhỏ nào đó đã không còn chút lực phản kháng, đành phải mê loạn gật đầu: “Muốn sinh rất nhiều rất nhiều hổ con…”
“Vậy, chúng ta hiện giờ bắt đầu…nỗ lực thôi.”
Bàn tay đang châm lửa trên người khiến cô hổ nhỏ hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ mơ hồ nói: “Ừm…Hiện giờ bắt đầu….cố gắng…”
Cô hổ nhỏ cuối cùng cũng đã lĩnh hội được một lần cái gọi là cuộc sống “triền miên trên giường”.
Kể từ hôm đó, nàng cũng không hề xuống khỏi chiếc giường ngọc bằng ngà voi tinh xảo to lớn ấy nữa. Cả người lúc nào cũng chìm trong trạng thái đan xen giữa cực kỳ vui thích cùng cực độ mỏi mệt. Dạ minh châu trong nội
điện rất sáng, thế cho nên cô hổ nhỏ rốt cuộc đã chẳng phân biệt được
ngày đêm.
Cuối cùng trải qua sự kháng nghị mạnh mẽ của mình, rốt cuộc đã có được thời
gian rỗi rảnh để ngồi trên giường xem thoại bản. Tức Mặc Ly dời án thư
đến một vị trí cách giường không xa, lặng lẽ xem công văn, thi thoảng
ngẩng đầu lên, Duyệt Nhi đang cầm thoại bản xem rất chi là hăng say.
Ngày tháng như vậy, trước đây cũng chưa từng nghĩ qua. Trong lòng y thầm thở dài một tiếng, cảm thấy mấy vạn năm kế tiếp, sau này bất luận là bao
lâu đi chăng nữa, nếu như có thể cứ ở cùng nàng như vậy, sinh mệnh dài
đằng đẵng sẽ viên mãn đến thế nào đây?
Y thật sự yêu nàng vô cùng, nhưng cô hổ nhỏ có biết chăng?
Tức Mặc Ly lại một lần nữa từ trong lá thư ngước mắt lên, nhưng bắt gặp cô
hổ nhỏ hoảng hốt tránh đi ánh nhìn của y, y lại tiếp tục nhìn nàng.
Một lúc lâu…
Cô hổ nhỏ đứng ngồi không yên, mặt đỏ ửng, quay đầu cười ngây ngô: “Thiếp
không có nhìn trộm chàng…Viên dạ minh châu trên bàn chàng thật lớn, cho
thiếp chơi được không?”
Cả cơ thể và trái tim Tức Mặc Ly đều ngập tràn vui vẻ, đem viên minh châu bay qua, thấp giọng cười.