Duyệt Nhi không ngờ Tây Tiêu thần quân có thể trở lại nhanh đến thế,
vốn nàng cho rằng, nhanh thì vài tháng, chậm thì đến mấy năm,
không ngờ, Tây Tiêu vẻn vẹn mới hơn năm ngày đã về rồi.
Thần sắc y ảm đạm, trông có vẻ phong trần mỏi mệt, nhưng giữa gian
mày đều là vẻ an tâm cùng vui mừng, cho thấy đã có được đáp
án.
Y trả lại Đế Vương châu cho Duyệt Nhi, Duyệt Nhi cười hì hì nhận lấy, cũng không hỏi chuyến đi lần này của y, chỉ cười bảo:
“Nếu ngày nào đó ông thấy tịch mịch nhàm chán thì cứ đến tìm chúng ta.”
Tây Tiêu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Duyệt Nhi lại nói như vậy,
hơn nữa còn dẫn cả Lạc Thủy Thần đế bước vào, trong giọng
nói có chút cảm kích cùng thoải mái: “Nhất định.” Dứt lời
nhướng mắt nhìn, trông thấy một con hỏa phượng phiên bản thu
nhỏ đang âm thầm đứng ở một cây cổ thụ cách đấy không xa, vội
vàng tiến tới, kính cẩn hành đại lễ, cười nói: “Sở Từ Ma
quân.”
Sở Từ đứng ở nơi ấy, chỉ phật phật cánh hai cái, cũng không
biết là nghe có hiểu hay không. Trên thực tế, Duyệt Nhi thường
cùng y trò chuyện, nhưng cũng không biết là y nghe hiểu hay không hiểu.
Tây Tiêu xếp bằng ngồi xuống, hai tay đặt trước người, một luồng
ánh sáng xanh liền dần dần ngưng tụ giữa hai bàn tay. Hai tay
từ từ hợp lại, luồng sáng cũng ngưng tụ thành một vật gì đó tựa như một viên ngọc xanh, chậm rãi trôi đến giữa gian mày Sở Từ. Luồng sáng cũng dần dần bao quanh Sở Từ, khiến lông vũ đỏ rực càng trở nên đẹp đẽ. Tây Tiêu thở phào một hơi, cười nói:
“Vật này vốn là phụ thần của người để lại cho người. Người
nhận nó, trọng sinh trở về làm Sở Từ Ma quân, được chứ?”
Nhưng hoàn toàn không ngờ Sở Từ lại run lên dữ dội, nháy mắt liền
hóa về nguyên hình cực lớn, vừa giương cánh thì tạo nên một
trận kình phong. Y không ngừng phì phì đập cánh, ngửa đầu lên
trời liên tục kêu dài, vang vọng khắp trời xanh, như thể một con chim sắp chết đang kịch liệt giãy giụa.
Duyệt Nhi vốn đang đứng bên cạnh im lặng quan sát, hiện giờ trông
thấy Sở Từ như vậy, bay người lên liền xông tới ôm lấy cổ Sở
Từ, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve đầu Sở Từ hòng trấn an
y, vừa lo lắng nói với Tây Tiêu: “Ông muốn làm gì?!”
Từ còn chưa nói ra khỏi miệng đã có chút lo lắng không yên liếc
nhìn Tức Mặc Ly đang chuyên tâm xem cổ tịch, lại thấp thỏm liếc nhìn đôi mắt to tròn đang chăm chú nhìn y tràn đầy mong mỏi
của Duyệt Nhi, lập tức hận rèn sắt không thành thép, quả nhiên vẫn là không nên trông đợi tiểu cô nương này biết diễn kịch,
nháy mắt liền lật bài ngửa: “Lấy thân báo đáp…”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, bởi vì lắc đầu như vậy nên tai nàng trong tay Tức Mặc Ly liền bị kéo khẽ, tức thì cười thành tiếng, dứt
khoát nói: “Không cần.”
Đông Khải lã chã chực khóc, ngẫm y đường đường là đệ tam mỹ nam
của Thần giới, vậy mà lại bị một tiểu cô nương ruồng bỏ dứt
khoát đến thế, lại nói: “Vì sao? Ta có điều gì làm không tốt? Chỗ nào không tốt? Nói cho ta biết, ta có thể thay đổi!”
“Ha ha, ông diễn rất hay, nói đi, ông liệu có phải tới vì muốn Đế vương châu hay không?” Cô hổ nhỏ vậy mà đã hiểu ngay, hoàn toàn không bị dáng vẻ y dụ dỗ.
Đông Khải nghẹn lời, đứng thẳng người dậy, nói: “Lần này không phải đến vì Đế vương châu.”
“Vậy là?” Lẽ nào trên người nàng hãy còn có bảo vật gì không thể nói?
Đông Khải hơi do dự, nhíu nhíu mày. Gương mặt tuấn tú đều là vẻ
rối rắm, cuối cùng như thể không đếm xỉa đến hết thảy, cao
giọng nói: “Ta cho rằng truyền thừa của chủ thượng ở trên
người Tử Dao, bởi vì Tử Dao và Lạc Thủy Thần đế năm đó đều
là đồ nhi của chủ thượng. Lạc Thủy Thần đế không giữ truyền
thừa, vậy chính là Tử Dao giữ rồi. Vì vậy ta mấy vạn năm qua
đã nghe lời Tử Dao mà làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc
phái người ám sát cô, giúp Sư gia vây giết Lạc Thủy Thần đế,
chỉ vì Tử Dao nói chuyện thành sẽ giao truyền thừa cho ta. Mãi đến vừa rồi ta mới biết truyền thừa cũng không ở trong tay Tử Dao, mà là được chủ thượng giao cho Tây Tiêu để y truyền lại
cho Sở Từ…Ta, ta muốn truyền thừa.”
Đông Khải sợ giật thót, vội vàng cười cười: “Đều đã là quá khứ
rồi, càng huống chi tình cảnh hiện giờ càng tăng thêm tình cảm của hai người, chẳng phải sao?”
Duyệt Nhi lắc đầu: “Không cho ông.”
“Vì sao?” Theo như Đông Khải thấy, Duyệt Nhi cũng không phải kẻ nhỏ
mọn, nàng muốn gì, đương nhiên sẽ có người từ sớm đã dâng lên, cho nên hẳn là không cần những thứ như vậy.
Duyệt Nhi cười đến là đáng yêu: “Sở Từ hiện tại không dùng, đây là
của ta. Chẳng lẽ ông cho rằng, những tháng ngày sau này của ta
và Mặc Ly sẽ là cuộc sống dưới một người trên vạn người?”
Đông Khải lắc đầu, tỏ ý không hiểu: “Duyệt Nhi cô nương, đây là ý
gì? Lạc Thủy Thần đế tu vi cao thâm, lục giới đã không có đối
thủ, Tức Mặc gia có quyền có thế, cô nương lại là vương của
Hổ tộc, khống chế lục giới, trong tay nắm nghìn vạn binh
quyền, thu hết tiền bạc dưới gầm trời, hai người còn chưa mãn
nguyện? Lẽ nào vì giữa ta và cô là sự khác biệt của hơn hai
mươi vạn năm? Ta hoàn toàn không hiểu cô nghĩ gì.”
“Thiên thần tu vi đỉnh cao có thể áp chế không phi thăng, sau khi thành thần quân thì không thể ngăn cản được. Bất cứ lúc nào cũng
sẽ phải độ kiếp.”
“Vậy Đạp Vũ sư phụ có liên quan gì?” Lại nói nàng đã lâu rồi không gặp sư phụ.
Tức Mặc Ly lại xoa xoa đầu nàng: “Nàng không hiểu, cũng không cần hiểu.”