Đầu cô hổ nhỏ quay phắt đi: “Thiếp không muốn!”
“Hửm? Uống hay không uống?”
“Không! Uống!” Mùi thuốc nồng nặc như vậy, gạt người à!
Trong ánh mắt kinh hoảng của cô hổ nhỏ, Tức Mặc Ly đem bát thuốc
đen sì đưa lên miệng mình, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi hồng
của nàng, một hớp chuyển hết sang cho nàng.
Đến khi hai người tách ra, trên mặt đều hơi hồng hồng. Tức Mặc Ly
cực kỳ quyến luyến liếc nàng một cái, nói: “Ta không ngại đút nàng như vậy.”
“Khó ăn quá! Thiếp cái gì cũng không muốn ăn! Thiếp giận rồi!” Cô hổ nhỏ phiền não mà không sao nói rõ được.
Tức Mặc Ly ôm nàng, thấy dáng vẻ trà không muốn cơm không ham của nàng, trong lòng thở dài một tiếng.
Hôm sau, trước dãy núi Lạc Thủy tụ tập một đám đông đến từ khắp tứ hải bát hoang, Phất Dung đứng ở phía trước bận rộn không thôi.
“Ngươi! Không thể báo danh.”
Tô Hà ngẩn người, vội hỏi: “Vì sao ta không được?”
“Dáng vẻ đẹp cũng không được, chủ thượng nhà ta không chịu nổi khi thấy Duyệt Nhi cô nương nhìn những người khác. Dáng vẻ xấu xí cũng không được, sẽ
dọa Duyệt Nhi cô nương, ảnh hưởng đến tâm trạng của em bé.”
Nam tử uất ức lui ra, bộ y dễ dàng lắm sao? Cực cực khổ khổ báo danh hát
hí khúc mà ngay cả tư cách báo danh cũng không có…Lẽ nào có dáng vẻ đẹp
cũng là lỗi của y? Làm ơn đi, y cũng không phải đặc biệt đẹp trai đâu!
Phất Dung lại chỉ một người: “Cô, nữ mặc nam trang? Nơi này không nhận nữ
nhân, trở về đi.” Một cô nương vọng tưởng muốn bước vào Lạc Thủy thần
phủ khóc lóc chạy đi.
Đến lượt Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn lập tức lau hai dòng lệ chua xót nói: “Phất Dung, ta đã lâu không gặp Duyệt Nhi, tương tư rất đau khổ, ngươi để cho ta báo danh đi.”
Phất Dung kiên định lắc đầu, tiếc nuối nói: “Dáng vẻ của ngươi đẹp,huống hồ, chủ thượng đã nói, Ôn Chi Hàn và Long Chỉ Thủy không được…”
Long Chỉ Thủy bên cạnh chỉ có thể ảm đạm cùng Ôn Chi Hàn lưu luyến không dứt bị người ta đuổi đi.
Cuối cùng, sự kiện Lạc Thủy thần phủ tuyển người hát hí khúc náo động lục
giới sau ba ngày đã chính thức kết thúc. Sau khi trải qua sự huấn luyện
chuyên nghiệp của Hồi Âm các và sự chỉ đạo của cao thủ các giới, những
người này đã dựng nên một sân khấu trong dãy núi Lạc Thủy, dốc hết tình
cảm mà biểu diễn.
Hát hí khúc cho cô hổ nhỏ nhà Lạc Thủy thần đế nghe…
Cô hổ nhỏ nhìn thấy trên đài bất luận là vai diễn nam hay nữ đều do nam
nhân đảm nhiệm hát diễn thì ngừng khóc lóc ầm ĩ, mắt mở to không chớp
xem diễn. Tức Mặc Ly nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thấy Duyệt Nhi xem chăm chú như thế thì trong lòng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ Phất Dung thả cho kẻ có gương mặt xinh đẹp vào diễn?
Lúc này Duyệt Nhi kéo kéo ống tay áo của y, nói: “Người đóng vai nữ tử
phong trần trên đài kia có phải là Cốc Tinh Quân hay không!”
Tức Mặc Ly gật đầu, đút cho nàng uống một hớp nước ô mai. Duyệt Nhi chưa
nói hết ý thì đã uống một ngụm trước, lát sau lại nói: “Tú bà kia có
phải là Thái Thượng Lão Quân đóng vai hay không?”
Tức Mặc Ly lại gật gật đầu, Duyệt Nhi cực kỳ vui vẻ: “Thật thú vị, sau này
mỗi ngày đều bảo bọn họ tới hát hí khúc có được không?”
“Ừ, được!”
Trên đài, Thái Thượng Lão Quân liều nửa mạng già rốt cuộc cũng chen vào
được, Cốc Quân Tinh và những nhân sĩ các giới khác nhau lúc này đang hát i i a a, đây là vinh hiển mà mọi người trong lục giới đổ xô tranh giành cũng khó mà có. Nhưng bọn họ cũng không biết rằng, một khi đã hát,
chính là hát suốt ba năm….
Ban ngày, Tức Mặc Ly ở cùng Duyệt Nhi, tối đến thì nghiên cứu
trù nghệ, tìm tòi học hỏi mấy thư tịch linh tinh đủ loại của
phàm gian về sinh em bé. Ba năm kế tiếp, dược thiện nấu ra đã
không còn mùi thuốc, khiến khẩu vị của cô hổ nhỏ trở nên tốt
vô cùng. Hơn nữa, y lý đột nhiên tiến bộ vùn vụt, thăng cấp
thành đại thần y nối tiếp Đạp Vũ ở Thần giới.
Bụng của cô hổ nhỏ tội nghiệp vẫn không mảy may to lên chút nào.
Nàng chán nản vô cùng, lại lần nữa chơi trò không chịu ăn.
“Ngoan, món này ngon lắm.”
“Thiếp! Không! Muốn! Vì sao bụng thiếp vẫn không tròn lên?!” Cô hổ nhỏ cực kỳ lo lắng.
Một tay Tức Mặc Ly ôm nàng, tay kia cầm muỗng, thấy nàng không ăn
thì chỉ có thể đặt muỗng xuống, xoa xoa tai nàng, dụ dỗ:
“Thần khi có em bé không khác gì so với bình thường.”
Cô nương nói câu này thông thường đều sẽ bị cả đám người chế
giễu một phen, cô tưởng mình là Duyệt Nhi cô nương chắc?!
Lại qua mấy ngày, sắp đã tròn ba năm rồi. Tức Mặc Ly mấy ngày
mấy đêm này đều ngồi trước giường Duyệt Nhi, nắm chặt tay
nàng, giữa hai hàng mày đều là vẻ yêu chiều cùng dịu dàng.
Theo như cách nói của Ninh Tê, muốn biết một nam tử yêu hay không yêu một người, thì hãy nhìn sau khi hai người họ thành thân, sau
khi có em bé.
Quả nhiên y thật sự là không thể nghi ngờ, chỉ cần thấy cô hổ nhỏ mấy năm nay luôn luôn náo loạn, thượng cẳng chân hạ cẳng tay,
ầm ĩ đến độ gà bay chó sủa, làm hại trái tim của tất cả
mọi người ở dãy núi Lạc Thủy, chỉ trông mong tiểu bảo bảo có thể bình an chào đời mau một chút, hi vọng nó sẽ không huyên
náo như mẫu thân.
Nếu Duyệt Nhi cô nương vẫn như thế, vậy dãy núi Lạc Thủy còn có
thể an bình sao? Chủ thượng còn có thể an ổn sao?