Thương Tiến Tửu

Chương 1: Gió lạnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Artist: 七天白日

“Quân của Kiến Hưng vương Thẩm Vệ bại trận ở phía Đông Bắc sông Trà Thạch, suốt dọc Đôn châu ngay sau đó bị bao vây, ba vạn quân sĩ bị chôn sống trong hố tử thần Trà Thạch. Ngươi cũng ở đó, tại sao chỉ có mình ngươi sống sót?”

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên rệu rã, y không trả lời.

Tên thẩm vấn đập ruỳnh cái xuống bàn, cúi người nhìn y, ánh mắt hung tợn: “Bởi vì Thẩm Vệ đã sớm tư thông với mười hai bộ Biên Sa, cố tình chắp tay dâng sáu châu Trung Bác cho giặc ngoài, các ngươi muốn nội ứng ngoại hợp công phá Khuất đô, cho nên kỵ binh Biên Sa mới không giết ngươi, đúng không?”

Thẩm Trạch Xuyên giật giật đôi môi khô khốc, y gắng nghe tên thẩm vấn nói, yết hầu lăn lộn, thanh âm khản đặc: “Không… Không phải.”

Tên thẩm vấn lạnh giọng: “Thẩm Vệ sợ tội tự thiêu, toàn bộ công văn tư thông đã được Cẩm y vệ trình lên cho Hoàng thượng, nhãi ranh nhà ngươi còn dám mạnh miệng, đúng là to gan lớn mật!”

Đầu Thẩm Trạch Xuyên nặng trĩu, chẳng rõ đã bao lâu rồi chưa chợp mắt. Y như bị treo trên cành cao vạn trượng, chỉ cần sơ sẩy buông tay là sẽ rơi xuống ngay, tan xương nát thịt.

Tên thẩm vấn mở lời khai ra, lướt qua mấy lần rồi nói: “Đêm qua ngươi nói, ngươi sống sót mà bò được ra khỏi hố tử thần Trà Thạch là vì huynh trưởng ngươi cứu ngươi. Đúng không?”

Cảnh tượng ngày ấy mơ hồ hiện lên trước mắt Thẩm Trạch Xuyên. Hố sụt sâu đến như vậy, vô vàn quân sĩ chen chúc bên trong, bò mãi không lên nổi, thi thể chồng đống càng lúc càng cao, song dẫm đạp biết bao lâu mà vẫn chẳng tới được miệng hố. Kỵ binh Biên Sa quây vòng quanh hố, những mũi tên bay tán loạn trong cơn gió đêm giá buốt, máu chảy đẫm cẳng chân, tiếng gào khóc lẫn hơi thở hấp hối kề sát bên tai.

Thẩm Trạch Xuyên thở dồn, y bắt đầu run rẩy trong ghế. Y mất kiểm soát túm tóc, bật tiếng nức nở.

“Ngươi nói dối.”

Tên thẩm vấn giơ tờ khai lên, phe phẩy trước mặt Thẩm Trạch Xuyên.

“Huynh trưởng ngươi là Thẩm Chu Tế, con đích trưởng của Kiến Hưng vương, hắn bỏ rơi ba vạn quân sĩ ở hố tử thần Trà Thạch, dẫn theo thân binh tự mình chạy trốn, nhưng lại bị kỵ binh Biên Sa tròng dây thừng kéo chết trên quan đạo bên bờ Trà Thạch. Lúc mười hai bộ Biên Sa đồ sát quân sĩ trong hố thì hắn đã chết rồi, vốn dĩ không thể cứu được ngươi.”

Đầu óc Thẩm Trạch Xuyên hỗn loạn, giọng tên thẩm vấn như xa tận chân trời, bên tai y chỉ còn văng vẳng tiếng gào khóc vô tận.

Lối ra ở đâu? Viện binh ở đâu? Người chết chồng người chết, thịt thối xác rữa lẳn chặt tay. Mộ ca đè trên đỉnh đầu y, y bò trên những thi thể nhoe nhoét máu. Y nghe thấy Mộ ca thở dốc, tiếng khóc tuyệt vọng nghẹn lại trong cổ họng.

“Ca có ba đầu sáu tay.” Kỷ Mộ khó nhọc rặn ra một nụ cười, nước mắt lã chã, nghẹn ngào tiếp tục, “Ca là tường đồng vách sắt! Ráng một chút là sẽ ổn ngay thôi. Gắng lên, viện binh sẽ tới ngay, đến lúc đó ca và đệ về nhà đón cha mẹ, ca còn phải đi tìm chị dâu…”

Tên thẩm vấn đập bàn ruỳnh một cái, quát: “Khai thật cho ta!”

Thẩm Trạch Xuyên giãy giụa, y như đang muốn thoát khỏi xiềng xích vô hình, rồi lại bị Cẩm y vệ ùa lên đè xuống bàn.

“Ngươi vào chiếu ngục của bọn ta, ta châm chước tuổi ngươi còn nhỏ nên mới không dùng đến trọng hình. Thế mà ngươi lại vẫn cứ không biết tốt xấu như thế, giờ đừng có trách bọn ta tàn nhẫn. Người đâu, dùng hình cho nó!”

Hai tay Thẩm Trạch Xuyên bị tròng lên dây thừng, kế đó bị kéo ra giữa đường. Băng ghế dài “loảng xoảng” hạ xuống, hai chân y bị trói chắc vào ghế. Gã đàn ông lưng hùm vai gấu bên cạnh giơ ngục trượng ra, ướm thử một chút rồi đánh xuống.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa.” Tên thẩm vấn thong thả khuấy trà, ung dung nhấp vài ngụm rồi mới nói, “Có phải Thẩm Vệ thông đồng với địch bán nước không?”

Thẩm Trạch Xuyên cắn chặt răng không hé mồm, bật thốt những tiếng hét đứt quãng giữa từng cú trượng hình: “Không, không phải!”

Tên thẩm vấn đặt chén trà xuống, nói: “Nếu trên chiến trường mà ngươi cũng kiên cường được thế này thì hôm nay đã chả đến lượt người nhà họ Thẩm các ngươi phải vào đây rồi, tiếp tục đánh cho ta!”

Thẩm Trạch Xuyên sắp không chịu nổi nữa, vùi đầu nấc nghẹn: “Thẩm Vệ không thông đồng với địch…”

“Trận binh bại ở sông Trà Thạch hoàn toàn là do Thẩm Vệ khinh suất nghênh địch. Nhưng trận Trà Thạch bại rồi, vẫn còn đường cứu ở tuyến Đôn châu, lão lại vô cớ lui binh trong khi binh lực cách xa nhau. Vì thế nên ba thành Đoan châu bị bao vây, mấy vạn bá tánh trong thành bỏ mạng dưới loan đao Biên Sa.” Tên thẩm vấn nói đến đây thì thở dài một tiếng, căm hận rằng, “Sáu châu Trung Bác, máu chảy thành sông. Thẩm Vệ lui binh về phía Nam, trận ở Đăng châu lại càng kỳ quặc! Quân phòng vệ quận Xích Khải Đông đã vượt Thiên Phi Khuyết để đến chi viện, nhưng lão lại từ bỏ kế đánh gọng kìm, điều động mấy ngàn kỵ binh hộ tống gia quyến đi về thành Đan, khiến cho toàn bộ phòng tuyến Đăng châu bị phá vỡ — đây còn không phải là cố tình hay sao? Nếu không nhờ có thiết kỵ Ly Bắc ròng rã ba đêm vượt sông băng thì bây giờ kỵ binh Biên Sa đã đánh đến tận cổng Khuất đô rồi!”

Ý thức Thẩm Trạch Xuyên mê man, mồ hôi lạnh đầm đìa, tên thẩm vấn khinh bỉ đập tờ khai vào gáy y.

“Thà làm một con chó còn hơn làm người Trung Bác. Thẩm Vệ bây giờ là tội đồ của Đại Chu rồi. Ngươi còn không nhận hay sao? Ngươi chỉ có thể nhận!”

Nửa người Thẩm Trạch Xuyên đã đau mất cảm giác, y nằm trên băng ghế, nhìn tờ khai trước mắt. Nét mực rõ ràng, mỗi chữ đều như một roi nhục nhã quất vào mặt y, nói cho tất cả mọi người trên đời này rằng.

Thẩm Vệ bán nước, đến con chó còn chẳng bằng.

Lão khiến xác người tắc nghẽn sáu châu Trung Bác, thi thể vùi trong hố tử thần Trà Thạch đến tận bây giờ vẫn còn chưa có ai đi nhặt, bởi vì các thành quanh Đôn châu đã bị giết sạch cả rồi.

Thẩm Vệ đã tự thiêu, song tội danh đẫm máu này lại cần một kẻ sống gánh vác. Thê thiếp Thẩm Vệ thành đàn, con cháu đông đảo, đều bỏ mạng hết lúc kỵ binh Biên Sa đánh chiếm Đôn châu, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên vì xuất thân quá hèn mọn, bị gửi ra ngoài nuôi nên mới may mắn thoát nạn.

Thẩm Trạch Xuyên bị túm trở về, máu chảy một đường xuống gót chân. Y nằm quay mặt vào tường, trông ra ô cửa sổ nhỏ hẹp. Gió rét rít gào, tuyết dữ quẫy đập, màn đêm đen ngòm không có điểm cuối.

Ý thức y nhiễu loạn, trong tiếng gió, lại quay về con hố tử thần.

Kỷ Mộ không ổn, hô hấp đã bắt đầu không thông, máu loãng chảy men khôi giáp len vào trong cổ Thẩm Trạch Xuyên, nhanh chóng lạnh ngắt. Tiếng gào khóc tứ bề đã lặng phắc, chỉ còn lại những tiếng rên đau đớn lẫn cuồng phong đang gào thét.

Thẩm Trạch Xuyên đối mặt với một xác chết biến dạng, chân bị đè dưới thi thể dày cui, tấm khiên cộm lên dưới bụng y, lúc thở dốc rồi hít vào nặc tịnh mùi máu tươi. Y cắn răng chảy nước mắt, nhưng lại không thể khóc thành tiếng. Y suy sụp nhìn trân trối vào gương mặt bị đạp nát bét ấy, chẳng nhận ra nổi đây có phải một người lính mình từng gặp hay không.

“Ca.” Thẩm Trạch Xuyên nức nở khe khẽ, “Đệ, đệ sợ quá…”

Cổ họng Kỷ Mộ thoáng động, anh nhẹ nhàng đưa tay vỗ đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Không sao… Không sao.”

Thẩm Trạch Xuyên nghe thấy tiếng hát của người lính đang thoi thóp ở bên cạnh, lời ca bị cuồng phong xé toạc, từng mảnh lạc lõng cuốn vào màn đêm lạnh căm.

“Chiến thành Nam… Chết quách Bắc… Xác hoang không táng… Làm mồi quạ. [1]”

“Ca.” Thẩm Trạch Xuyên dưới thân anh nhỏ giọng gọi, “Đệ cõng ca đi nhé… Ca.”

Cả người Kỷ Mộ như một tấm khiên vặn vẹo, anh cười, lạc giọng bảo: “Ca tự đi được.”

“Ca bị trúng tên sao?”

“Không trúng.” Nước mắt Kỷ Mộ đã cạn khô, anh thều thào, “… Lũ trọc Biên Sa bắn tên chẳng chuẩn gì cả.”

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên ngập trong máu thịt, y miễn cưỡng lau mặt rồi nói: “Sư nương đã làm bánh chẻo rồi, đợi ca với đệ về, tụi mình sẽ ăn thật nhiều.”

Kỷ Mộ khẽ thở dài: “… Ca ăn chậm, đệ… đừng giành với ca nhé.”

Thẩm Trạch Xuyên bên dưới gật đầu lia lịa.

Tuyết dần bao phủ lên thân thể Kỷ Mộ, hình như anh buồn ngủ rồi, giọng rất khẽ, động một ngón tay cũng chẳng còn sức. Tiếng hát thực chậm, chờ đến câu “Kỵ binh anh dũng chết”, Kỷ Mộ nhắm mắt lại.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đệ… Tiền của đệ để lại cho ca, cưới chị dâu…”

“Ca.”

“Ca ơi.”

Kỷ Mộ lặng thinh, cứ như đã chán nghe y nói rồi, không nhịn được mà thiếp đi lúc nao.

Người Thẩm Trạch Xuyên run lên, y không nhớ kỵ binh Biên Sa rời đi từ bao giờ, cũng chẳng nhớ mình bò ra ngoài kiểu gì. Khi y chống tay nâng mình dậy, chỉ thấy tuyết mịt mù giữa tứ bề quạnh hiu. Thi thể xây cao dưới gối, giống như bao tải ai vứt đi.

Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh mặt lại, nghẹn ngào khóc nấc lên.

Lưng Kỷ Mộ dày đặc tên, một con người đã hóa thành một con nhím đang cuộn tròn. Máu chảy nhiều nhường ấy trên lưng Thẩm Trạch Xuyên, y lại chẳng hề hay biết.

Tiếng vó ngựa cấp tốc phi đến, nặng nề như sấm rền. Thẩm Trạch Xuyên bỗng giật mình tỉnh giấc.

Y muốn nôn, nhưng lại phát hiện hai cổ tay đã bị buộc chặt, có một bao đất đang đè lên người y.

Bao đất càng lúc càng đè trĩu xuống lồng ngực y, không bật ra nổi dù chỉ một âm thanh. Đây là phương thức “Túi đất áp sát” quen thuộc trong ngục, chuyên dùng cho những tội nhân không thể để sống, không lưu lại thương tích. Nếu vừa rồi y không tỉnh lại, chờ đến bình minh thì xác Thẩm Trạch Xuyên đã lạnh cứng rồi.

Có người muốn giết y!

===

[1] Trích 《 Mười tám khúc nao ca · Chiến thành Nam 》

• Rose: Những tranh mình đính kèm đều là tranh đã xin per. Vui lòng không mang ra ngoài.