Thương Tiến Tửu

Chương 100: Họa ngầm



Tin Hàn Cận hấp tấp tiến quân truyền về Khuất đô khiến ai nấy đều chấn động. Cẩm y vệ duy nhất còn sống mang một bao tải đầu người về, điều này tỏ rõ Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã và Khuất đô đã hoàn toàn trở mặt với nhau, hai bên thậm chí còn chẳng có khả năng ngồi xuống thương lượng nữa. Hàn Cận bị bắt khiến Hàn Thừa vô cùng tức giận, Cẩm y vệ cũng đã tan đàn xẻ nghé sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời Khuất đô. Cẩm y vệ do Cát Thanh Thanh dẫn đầu canh chừng Hề gia ở Quyết Tây, Phí Thịnh thì trốn đi với thân tín của mình, Hàn Thừa chẳng còn lại bao nhiêu nhân thủ.

Cẩm y vệ cường thịnh nhất vào thời của Kỷ Vô Phàm, đến thời của Kỷ Lôi đã suy thoái, nay vào tay Hàn Thừa thì hoàn toàn biến thành một đội bình hoa tơi tả. Những người dưới trướng Phí Thịnh đều là những nhân tài kiện tướng, sát ý lộ ra quá sớm của Hàn Thừa đã khiến gã bỏ lỡ cơ hội lôi kéo người cho mình.

“Chờ đến lúc tình hình ổn định, Cẩm y vệ sẽ phải chấn chỉnh lại mười hai sở. Bây giờ nhân thủ đang thiếu nên chẳng ra cái thể thống gì cả, việc cũng làm không xong.” Hàn Thừa ngồi bên dưới Thái hậu bình tĩnh trình bày, “Ta thấy dạo này con cháu thế gia phần nhiều toàn làm mấy chức nhàn hạ, tốt nhất là cho bọn họ một chỗ để đi, khỏi để bọn họ gây ra rắc rối gì trong thời điểm quan trọng này.”

Thái hậu đeo quan đính ngọc bích, mái tóc búi gọn gàng, tóc mai cắt, tai đeo khuyên ngọc quý nạm vàng. Bà hợp với cách ăn mặc cao quý như thế, giống như hoa mẫu đơn thì phải nở ở đại điện cửa son, xa hoa tráng lệ mới có thể xứng với sắc nước hương trời như vậy. Bà có tuổi rồi mà phong tao lại không hề phai nhạt. Bà đang cầm thìa gỗ trêu con vẹt, nói không buồn nhìn Hàn Thừa: “Cẩm y vệ là nơi làm việc nghiêm túc, đã nuôi quá nhiều con ông cháu cha rồi, lại bỏ thêm nữa vào thì sớm muộn gì cũng sẽ thành phế vật. Tám đại doanh đã thua bên ngoài thành Đan, theo ai gia thấy, không phải chỉ thêm người mới là xong đâu, mà còn phải bỏ bớt vài người cũ đấy.”

Việc này là có người nhờ Hàn Thừa nên gã mới phải kiếm một con đường giúp đám công tử bột nhà bọn họ. Nghe vậy gã đáp: “Đó cũng là ý của ta, ngày mai ta sẽ bàn với bộ Binh rồi viết tấu chương trình lên cho nội các. Thái hậu, Hải Lương Nghi đã bệnh đến mức không đứng thẳng nổi luôn rồi, ông ta cũng đã vất vả việc nước suốt một đời, dù thế nào không để ông ta chết vì mệt lúc đang tại chức được, kiểu gì cũng phải có an bài.”

Tức là gã muốn Hải Lương Nghi từ chức về vườn, Thái hậu mỉm cười, gõ nhẹ chiếc thìa gỗ rồi đưa cho Lưu Tương cô cô đang đứng chờ bên cạnh, ôn hòa đáp lời Hàn Thừa: “Bệnh của ông ta là bệnh lòng, tạm thời chưa hồi phục được. Ông ta vẫn là người hiểu rõ nhiều việc của sáu bộ nhất, thời điểm quan trọng thế này, sao có thể tùy hứng tống ông ta về quê được? Chờ thêm một thời gian đi.”

Hàn Thừa bị khước từ một cách nhẹ nhàng, trong lòng gã đang nghiến răng ken két, song ngoài mặt lại vẫn hòa nhã: “Nay Thái hậu chủ chính, những việc này đương nhiên do Thái hậu quyết. Tám đại doanh đã thua ở trước thành Đan, Tiêu Trì Dã cũng đã chạy đến Trung Bác, bộ Binh phải cấp tốc điều quân phòng vệ Khải Đông đi ngăn chặn mới được, bằng không để đến lúc hắn về lại Ly Bắc thì thiết kỵ Ly Bắc sẽ có thêm hai vạn trợ lực còn gì!”

Thái hậu vừa rửa tay vừa nói: “Ngươi mà ngăn được hắn ở Khuất đô thì sau đó đã khỏi phải lo những cái này rồi. Châu phủ Từ châu Chu Quế là người biết làm việc, ông ta đang bị kẹt giữa hai bên, sau này còn phải qua lại với Ly Bắc nên đương nhiên ông ta sẽ không đắc tội Ly Bắc. Tiêu Trì Dã về Ly Bắc là điều tất yếu rồi, kể cả có gọi Thích Trúc Âm đi thì cũng sẽ chỉ để đọ sức với thiết kỵ Ly Bắc mà thôi. Chúng ta ở đây bảo điều binh thì dễ lắm, thế nhưng quân lương để chèo chống cho đại quân Bắc tiến đâu? Hà châu không kham nổi.”

“Vậy chẳng nhẽ cứ mặc kệ cho Tiêu Trì Dã về Ly Bắc sao?” Hàn Thừa ngỡ ngàng đứng dậy, “thế khác nào hổ mọc thêm cánh cho thiết kỵ Ly Bắc đâu!”

Thái hậu được Lưu Tương cô cô đỡ, bà đứng ở cửa đình nhìn trăm hoa khoe sắc, hỏi một câu: “Hàn Thừa, ngươi nghĩ Tiêu Trì Dã về Ly Bắc thì nhất định sẽ là trợ lực à?”

Hàn Thừa tỏ vẻ lắng tai nghe, kính cẩn thưa: “Ta không rõ, kính mong Thái hậu chỉ bảo.”

“Tiêu Ký Minh tiếp nhận binh quyền của thiết kỵ Ly Bắc từ trong tay Tiêu Phương Húc, phải mất mười năm mới đạt được những thành tựu như ngày hôm nay, hắn là người mà quân sĩ Ly Bắc hướng về.” Thái hậu nhìn Hoa Hương Y đang bắt bướm cùng thị nữ trong vườn hoa, không kìm được nở nụ cười, nhìn thêm một lúc nữa rồi mới nói tiếp, “Tiêu Trì Dã đã rời Ly Bắc sáu năm rồi, nay hắn quay về cũng giống như con sói con xâm phạm vào lãnh thổ của người khác vậy. Hắn bảo Khuất đô không phải quê hương trong mộng của hắn, nhưng hắn còn quá trẻ, hắn không hiểu thời thế rồi sẽ đổi thay. Hắn dẫn theo hai vạn cấm quân kia, dần dần sẽ nhận ra mình lạc lõng ở Ly Bắc. Tiêu Phương Húc luôn cương quyết để thiết kỵ Ly Bắc đi theo duy nhất một thống soái, đây là nguyên nhân ông ta có thể đứng vững, nhưng nó cũng sắp trở thành nguyên nhân Tiêu Trì Dã không tìm được chốn dung thân. Sói là loài vật ăn thịt, muốn phá vỡ vòng vây để trở thành con sói đầu đàn thì trước tiên phải có quyết tâm cắn chết lang vương tiền nhiệm.”

Thái hậu ngoảnh lại mỉm cười với Hàn Thừa.

“Tiêu thị không thích người nhà bôi mặt đá nhau, nhưng đôi khi không còn lựa chọn nào khác. Tiêu gia từ xưa đến nay vốn là tấm gương mẫu mực cho tình anh em thuận hòa, nhưng đứng trước binh quyền, tình nghĩa này còn có thể duy trì được bao lâu? Chiến trường là nơi tàn khốc, nó đã khiến ngàn vạn người con phải rơi đầu chảy máu, nhưng quyền trường còn tàn khốc hơn nữa, thay đổi thường có nghĩa là tương tàn.”

Hàn Thừa như thấp đi cả nửa cái đầu trong ánh nhìn xoáy sâu của Thái hậu, gã bèn vội vàng cúi đầu phụ họa: “Thái hậu thánh minh, nhưng Tiêu Ký Minh đã bị trọng thương, chỗ trống này để Tiêu Trì Dã thay thế cũng không phải không thể.”

Thái hậu hỏi: “Tiêu Ký Minh chết rồi à?”

Hàn thừa lắc đầu.

Thái hậu nói: “Tiêu Ký Minh chưa chết thì hắn vẫn có thể tổng quản quân vụ ở đằng sau. Tiêu Phương Húc tái xuất, ông ta lại có thể hiệu lệnh quần hùng ở đằng trước. Khi hai cha con cùng chỉ huy thiết kỵ Ly Bắc, có rất nhiều việc phải chiếu cố lẫn nhau mới có thể duy trì được. Nhưng Tiêu Trì Dã vừa có thể tổng quản quân vụ lại vừa có thể ra trận giết giặc, khi hắn xông vào sự cân bằng nơi binh quyền thống nhất đến cực điểm ấy, hắn chính là biến cố ngăn cản thiết kỵ Ly Bắc chỉ có duy nhất một thống soái. Có lẽ hắn không định thế chỗ cha anh mình, nhưng hắn sẽ sớm nhận ra Ly Bắc chẳng hề vững vàng đến nỗi không thể bị chia rẽ như chúng ta vẫn hằng tưởng, sự trở về của hắn chính là mầm mống chia rẽ Ly Bắc.”

Cục diện như vậy chẳng phải chủ đích của bất kỳ ai, nó được tạo nên bởi thời thế. Tiền căn của nó đã được chôn xuống ngay từ cái ngày Tiêu Phương Húc chỉ huy thiết kỵ Ly Bắc ý đồ chống lại Khuất đô, nó sẽ sinh ra kết cục thế nào thì chẳng ai biết được.

“Trên thế gian này người thường có nỗi khổ của người thường, thiên tài cũng có nỗi khổ của thiên tài.” Thái hậu bình đạm nói, “Đã có Tiêu Ký Minh rồi, cần gì phải sinh ra Tiêu Trì Dã nữa? Sáu năm không dài cũng chẳng ngắn, nhưng lại đủ để thay đổi rất nhiều chuyện. Ở Khuất đô Tiêu Trì Dã đau khổ vì hắn không phải người thường, nhưng sau khi về Ly Bắc, hắn vẫn sẽ bị nỗi khổ này đày đọa. Khi hiểu được rằng chỉ có chém giết mới là cách duy nhất để dứt ra khỏi tấm gương anh em hòa thuận này, thống khổ sẽ tăng lên, dù Tiêu Ký Minh có nhường chỗ hay Tiêu Trì Dã có tránh hiềm, anh em từng chân thành cởi mở với nhau ắt cũng sẽ trở nên xa cách.”

Trong ánh nắng ấm áp của tháng Năm, lòng Hàn Thừa bỗng trào dâng một cơn ớn lạnh, nhưng theo sau đó là một nỗi hả hê.

“Tiên đế đã hạ táng, chuẩn bị cho vua mới cũng phải có đầu đuôi.” Thái hậu hỏi, “Ngươi bảo ngươi tìm được hoàng tự rồi, rốt cuộc đến bao giờ mới mang đến cho ai gia gặp đây?”

Hàn Thừa khom lưng thưa: “Đã sai người cấp tốc phi ngựa về Khuất đô rồi, bất quá năm ngày nữa là Thái hậu sẽ có thể gặp hắn.”

Thái hậu nhìn gã: “Nếu ngươi đã chắc chắn hắn là hoàng tự thì nói chung cũng phải có chứng cớ để cho người ta còn tin. Thuyết phục chúng quan văn của Hải Lương Nghi không dễ dàng đâu. Hàn Thừa, ngươi chuẩn bị đi.”

Hàn Thừa ở thêm một lát nữa rồi cáo lui. Gã vừa đi, Hoa Hương Y đã ôm bó hoa đến gần Thái hậu.

“Hàn thị chưa bao giờ trèo cao được thế này, mới hưởng tí uy đã mất sạch chừng mực.” Thái hậu nhìn về phía Hàn Thừa vừa rời đi, dẫn Hoa Hương Y cất bước, “Hàn Cận thua trận ở thành Đan, đúng là tên ngu xuẩn, thiên thời địa lợi nhân hòa thế mà vẫn bị bắt làm tù binh, cái loại đấy thì gánh sao nổi trọng trách gì? Hôm nay Hàn Thừa vào cung nói tới nói lui đều là vì muốn ai gia phái người đi giải cứu, mà gã chẳng hiểu sở dĩ người ta giữ lại mạng cho Hàn Cận là để gây sức ép.”

“Con trông dạo này sắc mặt của Chỉ huy sứ tốt lắm, lúc vào cung thỉnh an cũng không còn xưng là ‘thần’ nữa.” Hoa Hương Y nép vào vai Thái hậu, “Cô mẫu, mưu đồ của gã không đơn giản đâu, chưa chi đã chuẩn bị sẵn một hoàng tự từ bao giờ rồi, e là gã không còn hài lòng với chức Chỉ huy sứ Cẩm y vệ nữa.”

“Gã muốn làm một nhiếp chính vương,” Thái hậu lựa một bông hoa trong vòng tay Hoa Hương Y, “đứa trẻ mà gã chọn, ai gia đã hỏi thăm rồi, chẳng phải con rơi con rớt gì của tiên đế đâu, chỉ là đứa con họ hàng xa của lão gia nhà gã thôi. Loại thấp hèn như thế mà cũng mơ tưởng chiếm giữ giang sơn của Lý thị, hão huyền quá rồi.”

Thái hậu lại ngẫm nghĩ.

“Nhưng bây giờ đúng là không có ai khác thật.”

Hai người đang nói chuyện thì chợt thấy Phúc Mãn bước thoăn thoắt tới, hắn hành lễ rồi cất giọng nịnh nọt: “Tiết tự thừa Tiết đại nhân xin gặp.”

***

Ngay đêm hôm đó Đàm Đài Hổ đã phân chia lương thực, đúng như Thẩm Trạch Xuyên dự đoán, Hàn Cận dẫn binh truy đuổi chỉ trang bị nhẹ, lương thực mang theo không nhiều. Nhưng cấm quân đã phải nhịn đói suốt mấy hôm nên đêm nay cũng coi như được bữa no.

Sau khi tiên sinh đi, Thẩm Trạch Xuyên gầy rộc cả người, nhưng khu rừng này đã bị san phẳng từ lâu rồi, đến cả con thỏ còn chẳng có. Tiêu Trì Dã cho Thẩm Trạch Xuyên hết chỗ bánh bao bột mì với thịt khô để dành, còn mình thì ăn bánh khô ngâm nước cơm như mọi người.

“Như chủ tử dặn, tôi đã cử người đến báo Chu Quế một tiếng để ông ta còn kịp chuẩn bị.” Đàm Đài Hổ ngồi chồm hổm cạnh đống lửa, “Qua Từ châu là chủ tử về nhà rồi!”

Tiêu Trì Dã thảy thêm củi vào lửa, nói: “Báo Chu Quế một tiếng để ông ta còn biết đường phối hợp diễn với chúng ta. Hàn Cận đang nằm trong tay chúng ta, ông ta không thể không nhường đường.”

“Hàn Cận đến đúng lúc thật,” Đàm Đài Hổ nhếch miệng cười đắc chí, “hôm trước chúng ta còn đang tính xem qua Từ châu kiểu gì, giờ thì có hắn tiễn đến tận cửa luôn!”

Thẩm Trạch Xuyên hơ tay, chỉ nhìn lửa không nói chuyện.

Đàm Đài Hổ ngâm bánh khô, bắt đầu hồi tưởng: “Cái món này tôi đã từng ăn hồi mấy năm trước lúc còn ở trong quân phòng vệ Đăng châu. Giờ nhìn lại, Trung Bác sao mà khác xưa nhiều quá… Gần như không nhận ra luôn.”

Đinh Đào bốc một ít gạo ngâm trong bát mình lên đút cho con chim sẻ trong tay áo, nghe thế bèn chen vào một câu: “Chỗ này còn đỡ chán, huynh phải đi về sâu phía Đông cơ, chỗ đó mới đúng là khác nhiều.”

Đinh Đào có tài nhìn phát là nhớ như in, cậu vẫn còn nhớ sáu năm trước mình đi cùng Tiêu Trì Dã theo quân thu dọn tàn cuộc, chứng kiến thảm trạng ở Đoan châu và Đôn châu. Năm ấy cậu mới có mười tuổi, cuốn sổ con vừa mới vào tay, vừa mới bắt đầu ghi chép giống như cha cậu, bởi lần đó mà mơ ác mộng suốt.

“Ngươi chỉ tạt qua sau chiến tranh thôi, làm gì được thấy dáng vẻ của Trung Bác ngày xưa.” Đàm Đài Hổ cụp mắt nhìn nước trong bát, “Hồi bé ta từng được đi cùng cha mẹ qua Đôn châu, lớn lắm, sầm uất gần ngang ngửa Khuất đô luôn. Mùng Một phố xá giăng đèn sáng trưng đẹp ơi là đẹp, cả núi ngao[1] cũng đẹp nữa, người đông nườm nượp như mắc cửi… Nhiều người như vậy đó.”

1.

Thẩm Vệ là Kiến Hưng vương, phủ của Kiến Hưng vương nằm ngay ở Đôn châu. Nhất thời tất cả bọn họ đều cúi gằm mặt, không một ai dám liếc Thẩm Trạch Xuyên, sợ chọc giận lây sang cả Tiêu Trì Dã. Sau mấy ngày đi đường, cấm quân đã dần nhận ra điều mập mờ giữa Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã. Cảm giác chỉ nghe tin đồn so với tận mắt chứng kiến khác nhau một trời một vực.

Bọn họ nên coi Thẩm Trạch Xuyên là gì đây, là phu nhân à? Nhưng phu nhân nhà ai mà lại có thể chỉ huy Cẩm y vệ lục soát nhà người khác những ba lần? Lúc y chém đầu cấp dưới cũ đi theo bảo vệ Hàn Cận, toàn bộ tướng lãnh cấm quân đều trố mắt.

Thẩm Trạch Xuyên khác Tiêu Trì Dã, y không mang dáng vẻ của vị thống soái mà cấm quân quen thuộc. Trông y dường như hòa nhã khiêm nhường, thế mà lúc bàn bạc lại rất ít khi thay đổi chủ kiến, thậm chí đến cả Đàm Đài Hổ cũng bị y bác bỏ thẳng tay, sự lạnh lùng hà khắc của y còn hiển lộ hơn cả Tiêu Trì Dã. Trước đây bọn họ thầm coi Thẩm Trạch Xuyên là một mỹ nhân, đó là bóng gió ám chỉ sự yếu đuối dựa dẫm vào cường quyền, nhưng sau khi Thẩm Trạch Xuyên khoác lên mình bộ mãng bào đỏ tươi, những điều y từng che giấu đã lộ ra, y không còn giống dư nghiệt Thẩm Thị mà bọn họ từng biết ngày xưa nữa. Vẻ đẹp của y cũng không còn là vẻ đẹp ai ai cũng có thể tùy ý thưởng thức, đó là sức mạnh tàn khốc ẩn bên trong lớp vỏ tuyệt diễm.

Trong cấm quân có rất ít người sẵn sàng đối mặt với Thẩm Trạch Xuyên, ngoại trừ Đinh Đào chẳng cảm thấy sao trăng gì thì ngay đến Đàm Đài Hổ cũng cảm nhận được một áp lực mơ hồ. Bọn họ nghe lệnh Tiêu Trì Dã, cũng chẳng quan tâm Tiêu Trì Dã thích đàn ông, nhưng bọn họ cần phải nhanh chóng hiểu Thẩm Trạch Xuyên đứng ở vị trí nào — Thẩm Trạch Xuyên sở hữu sức mạnh có thể tranh giành quyền lực với Tiêu Trì Dã, đây là điều mà bọn họ khó thích nghi nhất trong suốt mấy hôm nay, đây là một sự kiêng kỵ tinh tế.

Tiêu Trì Dã khẽ cà chiếc nhẫn, đang định lên tiếng thì Thẩm Trạch Xuyên lại lật bàn tay lại, nói: “Rau dại Đoan châu ăn ngon lắm.”

Bầu không khí hơi chậm lại, y như rằng Đinh Đào ngẩng đầu lên nhanh nhảu: “Lúc ở Ly Bắc tôi đã từng nghe thấy người ta nói rồi, một mớ rau dại Đoan châu vào mùa đông quý ngang vàng, muốn thử quá đi à! Công tử, người hay ăn lắm hả?”

“Mùa xuân tuyết tan, sư nương sẽ chọn rau dại non nhất để làm bánh chẻo.” Giọng của Thẩm Trạch Xuyên bình thường, đầu ngón tay không có bụi, dường như chúng chưa bao giờ dính những vệt máu kia, y cười, “Không hay ăn nên mới nhớ.”

Đinh Đào nuốt nước bọt, chấm tí mực rồi viết nắn nót vào trong sổ: “Tôi muốn ăn, chắc chắn sau này chúng ta sẽ có dịp, ghi vào thì sẽ không quên.”

Đàm Đài Hổ vỗ gáy Đinh Đào một cái, cười mắng: “Trông có chán đời không này! Còn sơn hào hải vị nào ngươi chưa từng nếm không? Thế mà còn đi thèm rau dại!”

Mọi người cười rộ lên, câu chuyện cứ thế chuyển hướng khỏi Trung Bác. Thẩm Trạch Xuyên đã sưởi tay xong, không nói nữa.

Tối đến Tiêu Trì Dã gối đầu lên một tảng đá, hẵng chưa ngủ thì bỗng có một bọc giấy dầu hơi âm ấm dán lên má. Hắn ngồi dậy, ngửi mùi trong tay Thẩm Trạch Xuyên, rồi cười: “Bánh bao ở đâu ra đây?”

“Đinh Đào mang về từ thị trấn, giấu đi cho ta ăn.” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống cạnh Tiêu Trì Dã.

Hai người ngồi sóng vai, sau lưng là khu rừng đã chìm vào giấc ngủ, trước mặt là con sông lững thững dưới bầu trời muôn vàn ánh sao. Tiêu Trì Dã mở bọc giấy dầu ra đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Vậy thì ngươi ăn đi, để dành nguội mất.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta no rồi, ngươi ăn đi.”

Tiêu Trì Dã biết đây là y giữ lại cho hắn, bèn nhận lấy rồi bẻ nửa, một tay mình ăn còn một tay cho Thẩm Trạch Xuyên ăn. Thẩm Trạch Xuyên chỉ cắn mấy miếng gọi là, còn lại để Tiêu Trì Dã ăn hết.

“Sính lễ hai trăm vạn mang đến Ly Bắc hay là để ở Từ châu, ngươi cũng phải quyết đi.” Tiêu Trì Dã uống nước từ bị, “Cát Thanh Thanh nhận được thư rồi, chắc là hắn sẽ giám sát việc kinh doanh Hề gia hộ ngươi. Chừng nào chúng ta về đến Ly Bắc thì Kiều Thiên Nhai với Thần Dương chắc cũng sắp về rồi, đến lúc đó sẽ cất một cái viện mới…”

Tiêu Trì Dã dừng lại, nhạy bén phát giác ra điều gì đó trong bầu không khí yên tĩnh bất thường này, hắn im lặng giây lát.

“Có phải ngươi có chuyện muốn nói với ta không.”

Tay Thẩm Trạch Xuyên cầm cây quạt trúc y luôn mang bên mình, liếc mắt sang nhìn Tiêu Trì Dã, rồi y nói, “Sách An, ta không thể đến Ly Bắc cùng ngươi được.”

Y nói dịu dàng nhường ấy, hệt như cái lúc ở trên tường thành, y cũng dịu dàng như vậy bảo Tiêu Trì Dã: “Sách An, về nhà đi.”

===