Thương Tiến Tửu

Chương 110: Con thứ



Lôi Kinh Chập không dám khinh địch, vì vội tránh không kịp nên chỉ có thể vung đao lên đỡ. Mũi tên va “ong” một tiếng vào mặt đao, chấn động đến mức tay Lôi Kinh Chập run lên. Hắn nhanh chóng hạ quyết định, phi ngựa thẳng qua Chu Quế, toan dẫn theo người vọt vào trong cổng thành.

“Mau đóng cổng——!” Chu Quế bị hất tung xuống đất, mặc kệ bộ dạng chật vật của mình túm áo lao vào trong thành hô lớn.

Mấy tướng trong thành cùng lên, oằn vai đồng thanh hô, cùng đóng cổng thành. Nhưng ngựa của Lôi Kinh Chập lại nhanh hơn, lúc ngựa của hắn đến nơi thì đao cũng đến, chém ngã tướng lĩnh đang đẩy cổng thành trước, toan thần tốc tiến quân vào để đánh chiếm Từ châu. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đầu Lôi Kinh Chập chợt lạnh buốt, nửa thân trên của hắn bỗng dập xuống, theo sau đó là một sức nặng đè xuống lưng ngựa, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang bám vào lưng ngựa.

Tay của Đinh Đào bổ vào cổ Lôi Kinh Chập, Lôi Kinh Chập nghiêng người tránh, nắm lấy chuôi đao, trở tay đâm thụi thẳng vào bụng Đinh Đào. Đinh Đào víu lấy yên ngựa trượt xuống tránh lưỡi đao. Chân cậu chạm đất, điên cuồng chạy theo ngựa một vài giây rồi lại dùng lực tay trèo lên.

“Ê!” Đinh Đào bám lấy tay Lôi Kinh Chập, hất tay vẩy mực lên mặt Lôi Kinh Chập lúc hắn quay đầu lại.

Lôi Kinh Chập có tính thế nào cũng không hề tính đến chuyện thiếu niên đến cứu nguy còn có cái chiêu như thế, vì bị mực bắn vào mắt nên giờ không nhìn rõ xung quanh. Nhưng tai của hắn lại cực thính, Đinh Đào vừa định đánh lén đã chặn được ngay hướng đánh của Đinh Đào, trong lúc vật lộn túm được cổ áo của Đinh Đào, ngay sau đó ném luôn Đinh Đào xuống ngựa.

Đinh Đào ngã chổng vó trên mặt đất, lưng đau tê tái. Cậu đau đến mức gào lên, nhưng còn chưa gào xong thì đã thấy vó ngựa ở ngay trước mặt. Đinh Đào vội vàng lăn đi tránh, nhưng chính trong lúc ấy lưng cậu đã lộ ra ngay trước mắt Lôi Kinh Chập.

Ngàn năm có một!

Lôi Kinh Chập ngay lập tức phi đao.

Đinh Đào muốn tránh, nhưng mắt cá chân đã bị một tên thổ phỉ đang đuổi theo đằng sau túm lấy. Cả người cậu ngã sấp mặt vào vũng bùn, hai tay chống mặt đất, muốn dậy nhưng lại bị túm xuống. Thanh đao thép đã tới gần ngay sau lưng, mặt Đinh Đào bê bết bùn, cậu nghiến răng cố gắng chống thân trên dậy, rống lên vào trong thành: “Mở cổng Nam, viện binh tới rồi!”

Lôi Kinh Chập khùng lên chửi một tiếng, đã thấy thanh đao thép đang phi ra bị chặn lại bởi một vỏ đao rất hẹp, sau đó bị hất bay ra ngoài, cắm xuống mặt đất.

Đinh Đào còn chưa kịp hoàn hồn, cậu vừa quay đầu lại nhìn, đã thấy thổ phỉ đang túm chân cậu mình đầu hai nơi, chết ngắc. Cậu đứng phắt dậy, nhảy liền mấy cái rồi thò đầu ra từ đằng sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, nguýt Lôi Kinh Chập: “Ngươi chết chắc rồi!”

Cổng thành đã đóng hoàn toàn, Lôi Kinh Chập và người của hắn dồn vào đầu đường, nhưng bị chặn lại. Hắn biết người kia là ai, một thân trắng thuần dưới lớp áo choàng, đúng là màu mà đối phương chưa bao giờ thay sau khi rời khỏi Khuất đô. Ngựa của Lôi Kinh Chập lùi về đằng sau mấy bước, nhưng ngay sau đó hắn đã vung roi quất thẳng qua. Thẩm Trạch Xuyên kéo tung áo choàng ra ném vào ngực Đinh Đào. Lãng Đào Tuyết Khâm cất vó, trong phút chốc gió nổi lên. Ngưỡng Sơn Tuyết đã ra khỏi vỏ.

Đao Lôi Kinh Chập đã rời tay, trước khi lao vào Thẩm Trạch Xuyên, hắn tiện tay rút lấy bội đao của thuộc hạ. Ngựa hí vang như tiếng kèn lệnh, hai lực đạo mạnh mẽ va vào nhau trong ánh đao, cả hai lưỡi đao đồng loạt két lên một tiếng chói tai, khiến ai nấy nghe đều giật mình.

Những đối thủ mà Lôi Kinh Chập từng gặp trước kia khá hoàn toàn, sức mạnh kinh hồn táng đảm của hắn như đang chìm trong nước, cho dù thế đao của hắn có cương mãnh đến đâu, đều bị một lực mềm mại tựa nước đánh tan, hóa vào hư vô. Hắn càng dồn sức, lại càng như bị Thẩm Trạch Xuyên dắt mũi, dần dần rơi vào một vòng luẩn quẩn không đường ra.

Lôi Kinh Chập rất khôn ngoan, đẩy đao ra, giả vờ xông tới tấn công, nhưng trong chớp mắt lại quay đầu bỏ chạy.

Giây phút quyết định đã vuột mất, câu “Viện binh tới rồi” vừa nãy của Đinh Đào khiến cho Lôi Kinh Chập nổi lòng muốn rút lui. Người và ngựa của hắn hiển nhiên đã bị Tiêu Trì Dã bao vây, nếu hắn không rút ngay mà cứ khăng khăng ở lại để công thành thì sẽ rơi vào cảnh bốn phía gặp địch, đừng mong chống cự được lâu!

“Rút lui!” Lôi Kinh Chập dẫn đầu quay ngựa về phía Đông Nam.

Thẩm Trạch Xuyên không đuổi theo, Tiêu Trì Dã đang đứng ở phía Đông nhảy lên ngựa, dẫn theo người nhanh chóng bám sát nút Lôi Kinh Chập. Lôi Kinh Chập quất ngựa phi như bay, quay đầu lại trong cơn xóc nảy, chỉ vào Tiêu Trì Dã ở phía xa, sau đó chỉ tiếp vào Thẩm Trạch Xuyên mà gằn: “Sau này lại gặp!”

Thổ phỉ không mặc áo giáp nên tốc độ nhanh hơn. Chạy trốn là sở trường của bọn chúng, tất cả đều lao về phía rừng, không hề có trận hình hàng ngũ, trong nháy mắt đã biến hết thành muông thú chạy loạn, hò hét lẩn vào lùm cây. Đọc‎ 𝐭r𝒖𝘺ệ𝑛‎ ch𝒖ẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ q𝒖ả𝑛g‎ cáo‎ ﹍‎ 𝐓𝚁𝒖M𝐓𝚁U𝖸eN.𝐕N‎ ‎ ﹍

Tiêu Trì Dã lại nâng bá vương cung lên, âm thanh kéo cung của cây cường cung nặng năm mươi cân kia khiến người khác phải phát run. Ánh mắt của Tiêu Trì Dã chú mục lên lưng Lôi Kinh Chập, Lôi Kinh Chập đã sắp xông vào rừng rồi mà hắn vẫn không hề có ý định bắn.

Cả người Mãnh lao thẳng xuống, thét lên phi vào mặt Lôi Kinh Chập, bộ móng sắc quặp vào mắt Lôi Kinh Chập. Lôi Kinh Chập nghĩ không ổn, buộc phải chạy chậm lại, vung tay lên che mặt, xoay người tránh đi. Trong nháy mắt ấy, Tiêu Trì Dã ở phía sau buông ngón tay ra, mũi tên giống như tia nắng lao tới từ mặt trời rực rỡ, bóng tên gió quật kéo theo một vệt lông ở đằng sau, chỉ trong một hơi thở dốc đã đến ngay trước mắt Lôi Kinh Chập.

Trong giây phút sống còn ấy, Lôi Kinh Chập túm lấy tên thuộc hạ bên cạnh mình, nửa người ngửa ra đằng sau, gồng hết sức xô tên này ra trước mặt mình. Mũi tên đâm xuyên qua ngực thuộc hạ, lực tác động khiến Lôi Kinh Chập ngã khỏi ngựa. Hắn lăn người bò dậy trên mặt đất, kéo cái xác xuống, trèo lên ngựa tiếp tục chạy.

***

Chu Quế đón Thẩm Trạch Xuyên ở dưới thành, chẳng biết nên cười hay nên khóc, lau mặt nói: “Đến đúng lúc lắm, rất đúng lúc!”

Thẩm Trạch Xuyên xuống ngựa, tự mình đỡ Khổng Lĩnh đậy, áy náy nói: “Để Thành Phong tiên sinh phải khổ rồi.”

Khổng Lĩnh thấy y lễ phép chu đáo, bèn xua tay, chống người dậy nhìn về phía cấm quân: “Đồng tri đừng để bụng, để bắt thổ phỉ thì cái gì ta cũng sẵn sàng làm.”

“Nói thế nào cũng vẫn không báo trước một tiếng cho tiên sinh,” Thẩm Trạch Xuyên quay đầu gọi Đinh Đào, “đi lấy đồ sạch cho tiên sinh, gọi cả đại phu đến nữa.”

Khổng Lĩnh vì Từ châu mà sẽ không ghi thù với Thẩm Trạch Xuyên. Tuy trong lòng ông từng có khúc mắc, nhưng cũng đã hiểu việc nào cũng có nguyên nhân của nó, bởi vậy để yên cho Đinh Đào đỡ, vái Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Trì Dã cũng xuống ngựa, bước nhanh tới gần.

“Chưa từng nghĩ sau lưng Lôi Thường Minh còn có người khác.” Khổng Lĩnh nhìn đồi núi, thoát đại nạn rồi mà ưu phiền lại chẳng hề bớt, ông nói, “Tên này lòng gan dạ sắt, sở trường ngụy trang, đã thế còn rất cẩn trọng. Hôm nay để hắn chạy thoát, sau này chắc chắn sẽ còn thêm rắc rối.”

“Hôm nay hầu gia với đồng tri mà không đến đúng lúc, Từ châu sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn này.” Chu Quế rũ tay áo, khom lưng hành lễ với hai người bọn họ.

“Đại nhân gặp nguy không sợ mới cho bọn ta đủ thời gian.” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu lau bụi trên mặt, nói, “Cấm quân còn có quân mai phục ở quan đạo phía Nam Từ châu, ở doanh địa cũ Lôi Thường Minh để lại ở phía Đông cũng có binh mã đang đóng, hắn đã rơi vào vòng vây của cấm quân rồi, có muốn chạy cũng không dễ đến vậy đâu.”

“Cuối cùng hắn chịu lui là nhờ viện binh phía Nam của hầu gia.” Khổng Lĩnh cảm khái, “Hầu gia sáng suốt, bọn ta sẽ bảo người mở cổng Nam.”

Tiêu Trì Dã bật cười một tiếng rồi nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, không nói gì.

Thẩm Trạch Xuyên lên tiếng: “Đại nhân với tiên sinh cứ từ từ, viện binh của cấm quân vẫn còn đang trên quan đạo cách đây mười dặm cơ.”

Chu Quế sửng sốt nhìn về phía Đinh Đào, nói: “Nếu thế…”

Lưng Đinh Đào vẫn còn đau, cậu thấy tất cả đều đang nhìn mình thì vội vàng nghiêm mặt gật đầu: “Vẫn còn đang trên quan đạo, không đi về phía Từ châu. Dọc đường công tử bảo tôi lúc nào nguy cấp thì gào như thế, bảo đấy là bùa tất thắng, quả nhiên, tôi gào một cái là tên đó bỏ chạy ngay!”

Khổng Lĩnh lại muốn vái Thẩm Trạch Xuyên một lần nữa, nói: “Đồng tri hãy nhận một lạy của ta.”

Lôi Kinh Chập muốn xua cấm quân khỏi Từ châu, chính là vì sợ phải đụng mặt Tiêu Trì Dã. Kẻ này rất thông minh, hắn không biết Tiêu Trì Dã có bản lĩnh thật hay không, nhưng hắn sẽ không chịu đánh cược lực lượng của mình với Tiêu Trì Dã vào lúc này, cho nên Thẩm Trạch Xuyên đoán một khi tưởng phía Nam vẫn còn viện binh, hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng câu “có viện binh” này cho dù ai trong đám người lớn bọn họ nói cũng sẽ không thể khiến Lôi Kinh Chập tin ngay, duy chỉ có tiếng gào của Đinh Đào trong giây phút quyết định ấy mới có thể khiến Lôi Kinh Chập tin hoàn toàn.

“Đứa trẻ ngoan,” giờ Chu Quế thích Đinh Đào đến mức chỉ muốn nhận làm con luôn, liên tục vỗ Đinh Đào mấy lần mà khen, “Gào như thật ấy, đến ta còn tin!”

Đinh Đào đau lưng mà không dám nói, chỉ có thể cắn răng nhịn, mạnh mẽ gật đầu.

“Mới đầu tưởng đối phương chẳng qua chỉ là một tên thổ phỉ ru rú trên rừng thôi,” Khổng Lĩnh và mọi người cùng vào thành, nói, “Nhưng dọc đường cách ăn nói của hắn rất khác biệt, tuy tự xưng mình xuất thân nghèo hèn, nhưng ta lại cảm thấy không giống. Hắn có thể nắm Lôi Thường Minh trong tay, trong khi vai vế lại kém Lôi Thường Minh một bậc, ta đoán đi đoán lại mà không đoán nổi hắn là ai.”

“Hắn cho Lôi Thường Minh ngông nghênh nắm tổng quyền, nhưng lại có thể thoải mái điều động phỉ binh, chứng tỏ tên này là người đi theo Lôi Thường Minh quanh năm. Trong con mắt người ngoài thì rất có thể là một kiểu tâm phúc.” Tiêu Trì Dã nâng tay dắt Lãng Đào Tuyết Khâm.

“Không chỉ có vậy,” đêm qua Thẩm Trạch Xuyên đã nghĩ rất kỹ, y nói, “dựa vào tính cứng đầu của Lôi Thường Minh, sẽ không bằng lòng làm quân cờ cho người khác. Tên này có thể có uy đến vậy với đám phỉ binh, chứng tỏ Lôi Thường Minh không hề nghi ngờ hắn, thậm chí còn cực kỳ tin tưởng hắn, để mà đến được mức ấy trước mặt Lôi Thường Minh thì có quan hệ huyết thống sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thành Phong tiên sinh, Lôi Thường Minh có họ hàng thân thích gì không?”

Khổng Lĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Gia cảnh Lôi Thường Minh bần hàn, chỉ nghe nói trong nhà hắn có một em gái, gả làm thiếp cho tổng Chỉ huy sứ quân phòng vệ Đoan châu. Sau đó Biên Sa vượt bên, em gái hắn với tổng Chỉ huy sứ đều bị giết…” Ông chợt hít vào một hơi, nói, “Đúng rồi, em gái hắn có một đứa con với tổng Chỉ huy sứ.”

“Con thứ của Chu thị Đoan châu,” Chu Quế cũng nói, “ta nhớ ra rồi, năm Vĩnh Nghi, ta vẫn còn là tham lương đạo, theo đại nhân đến ăn cỗ đầy tháng. Em gái của Lôi Thường Minh tuy sinh ra con thứ của Chu thị, nhưng đó lại là con cả, là đứa con đầu tiên của Tổng chỉ huy sứ Đoan châu Chu Kiệt.”

“Nếu mà là hắn thật thì cũng chẳng lạ hắn lại sắc bén đến thế.” Khổng Lĩnh quay lại giải thích cho Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, “Mẹ quý nhờ con, hai mẹ con bọn họ sống rất sung sướng trong Chu phủ, nhưng sau đó vợ cả của Chu Kiệt lại sinh ra con trưởng, thế nên bọn họ mới bị Chu Kiệt bỏ rơi.”

Thẩm Trạch Xuyên đang định hỏi tên kẻ này thì Chu Quế chợt “A” một tiếng, ngạc nhiên nhìn chòng chọc vào Thẩm Trạch Xuyên.

“Bữa cỗ đầy tháng đó, mẹ của đồng tri cũng ở đó đấy!”

===