Thương Tiến Tửu

Chương 119: Từng biết



Tiêu Trì Dã nói: “Rửa tai xin nghe.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn ôm chặt đến phát nóng, rịn ra một chút mồ hôi, nói: “Chuyện cởi áo tháo thắt lưng, nói ra lại không thú vị.”

Tiêu Trì Dã nắm ngược lại ngón tay đang muốn chạy trốn của Thẩm Trạch Xuyên, cười một chốc rồi nói: “Nói ra lại không thú vị? Vậy ngươi nghe nhé, ta nói cho.”

Thẩm Trạch Xuyên xem sổ.

Tiêu Trì Dã nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, cũng nhìn sổ cùng y, nói: “Ta còn chưa nói mà, sao lại đã nóng rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên liếc mắt nhìn Tiêu Trì Dã, lặng lẽ làm khẩu hình: Tại vì ngươi đấy.

Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên một hồi thật lâu, rồi bỗng cúi xuống vùi mặt vào gáy Thẩm Trạch Xuyên. Hết thảy những tình cảm vừa rồi đã bị dáng hình của Thẩm Trạch Xuyên hòa tan ra thành nước, chúng chảy dọc theo lồng ngực của Tiêu Trì Dã, lan đi khắp cả người Tiêu Trì Dã, biến thành một dòng chảy xiết sục sôi khác. Nhưng dẫu cho bên trong hắn sóng cả có đang cuồn cuộn đến đâu, hắn ôm Thẩm Trạch Xuyên, đến cả lực lớn hơn một xíu thôi cũng không dám dùng.

Phát đạp ấy nằm lặng lẽ qua những năm tháng ở Khuất đô, theo dòng chảy của thời gian, quỷ quyệt biến thành từng cơn đau sau mỗi lần động tình của Tiêu Trì Dã. Yêu hận vẩn đục đã được gột rửa trong cơn mưa tầm tã, hóa thành hồ nước trong thấu đáy. Tiêu Trì Dã thu lại mũi nhọn trồi lên, cúi đầu thần phục trước hai chữ “tình ái”.

Thẩm Trạch Xuyên buông tay ra, sau đó lại đan mười ngón tay vào tay Tiêu Trì Dã. Y nghiêng đầu cụng nhẹ vào đầu Tiêu Trì Dã đang bất động, hỏi: “Ngủ rồi à?”

Tiêu Trì Dã ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Ta yêu ngươi lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ giật mình.

Tiêu Trì Dã nhìn y, lặp lại từng chữ một: “Ta yêu ngươi lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên run lên trong phút chốc, y nói: “Ta——”

Tiêu Trì Dã không đợi được nữa, hắn nghiêng đầu hôn Thẩm Trạch Xuyên, dùng tận sức mà hôn, như thể muốn trao hết tình yêu không thể biểu đạt bằng lời trong lồng ngực cho Thẩm Trạch Xuyên. Cơn gió mát trong sân đình lay động màn trúc, bóng hoa dưới nắng trải dài dưới hiên. Ánh dương vàng rực xuyên qua vật cản, tiến vào rải đầy một khoảnh sân.

***

Trường săn Bắc Nguyên cách Từ châu không xa, lại thông với cả đường cái, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy nửa ngày là đến. Hôm sau Tiêu Trì Dã mang theo Thần Dương và Đinh Đào đi xem đất, Thẩm Trạch Xuyên đã chỉnh lý xong sổ sách trong khoảng thời gian này ở Từ châu, đưa ra một ít sửa đổi trong chuyện quân phòng vệ Từ châu cùng với Chu Quế và Khổng Lĩnh.

“Tuy cũng nghĩ là sẽ không ít người đến ghi danh, nhưng không ngờ lại có nhiều đến vậy!” Chu Quế phấn khởi ra mặt, “Thế này thì phạm vi cày cấy năm sau có thể mở rộng rồi.”

“Bên ngoài thiếu lương, Từ châu có thể cung cấp, đối với rất nhiều người rơi vào cảnh đường cùng thì đó chính là đưa than ngày tuyết, không chỉ giải quyết vấn đề cấp bách cho bọn họ, còn để bọn họ khỏi phải lên rừng làm phỉ.” Khổng Lĩnh cũng không giấu nổi sự vui mừng, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Chuyện quân bị, phải làm phiền đồng tri rồi.”

“Ta trông tình hình thế này, đợi đến năm sau là cảnh nội Từ châu sẽ không còn nạn thổ phỉ nữa.” Chu Quế đã thức trắng cả đêm qua, trù tính rất nhiều, bèn nói, “Nếu chúng ta có thể giải cái khó hộ hai châu Đôn, Đoan, thổ phỉ núi Lạc sẽ tự sụp đổ.”

“Việc chiêu mộ đã đạt được kết quả ban đầu, nhưng đại nhân cũng không thể chỉ dựa vào nó được. Từ châu gánh nổi lượng lương thực hao phí lớn đến vậy, là bởi vì khắp từ trên xuống dưới Từ châu trong năm năm qua đều đồng tâm hiệp lực. Đoan châu ở gần Biên Sa, bọn họ có muốn quay về khai hoang lại cũng không được.” Thẩm Trạch Xuyên còn tính đến cả những phương diện khác, bèn nói, “Huống hồ bây giờ đế vị bỏ trống, thời loạn dễ sinh kiêu hùng nhất, núi Lạc có Lôi Kinh Chập, chắc gì Trà châu đã không có. Từ châu chỉ mới tập tễnh những bước đầu, chưa cần phải vội.”

“Chính vì thế,” Khổng Lĩnh gật đầu nói, “việc ưu tiên bây giờ là giải quyết vấn đề về hộ tịch, rất nhiều người là người chạy đến từ địa phương khác, không mang theo giấy tờ chứng minh, nếu muốn thường trú ở Từ châu thì phải có thân phận.”

Thẩm Trạch Xuyên thoáng ngưng lại một chốc, rồi nói: “Năm Vĩnh Nghi, Đông cung ra sức thúc đẩy nhập tịch hoàng sách, đã được tầng tầng châu phủ, tri huyện, thôn trấn các nơi kiểm tra đối chiếu. Bây giờ Từ châu ít người, nếu đã thoát khỏi sự kiểm soát của Đại Chu rồi thì có thể xóa bỏ ba bộ sách tịch ban đầu, Từ châu tự mình phân hộ tịch mới, du dân vẫn cấm vào thành. Đến lúc sách tịch đã được chứng thực rồi, Từ châu có thể tùy theo đó mà thu thuế, các khoản chi thu cũng sẽ rõ ràng hơn.”

“Vậy thì mấy hôm này có thể bắt tay vào làm luôn,” Chu Quế hơi dừng lại, rồi nói, “giờ chỉ lo quân phòng vệ Khải Đông.”

“Lâu như vậy rồi,” Khổng Lĩnh cũng nói, “sao chẳng nghe được một tí tin tức gì về Khải Đông nhỉ?”

Thẩm Trạch Xuyên cũng đã cảm nhận được vài điều trong lúc chờ đợi.

Nếu Khuất đô muốn ngăn Tiêu Trì Dã về Ly Bắc, ngay lập tức điều Thích Trúc Âm đi là có thể chặn lại Tiêu Trì Dã ở biên cảnh Trung Bác một tháng trước rồi. Nhưng Khuất đô lại không làm, bọn họ thả một tên Hàn Cận chỉ biết đánh trận trên giấy ra, tên con đích này của Hàn gia bị cấm quân bắt làm tù binh ở ngoài thành Đan, bây giờ hẵng còn đang giam trong ngục. Theo cách chia quân của năm quận Khải Đông, trong vòng nửa tháng Thích Trúc Âm phải triệu tập được mười vạn nhân mã rồi, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn chưa đến.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên rời Chu phủ, trời đã sẩm tối. Y tính thời gian, chắc Tiêu Trì Dã vẫn đang trên đường về thành nên cũng không vội về nhà ngay. Lúc xuống thềm đường sáng choang, Phí Thịnh cầm đèn lồng soi rõ lối đi cho Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên bận suốt mấy hôm nay nên chưa nói chuyện với Phí Thịnh. Ngày nào Phí Thịnh cũng ra sức làm thân với Thần Dương, chịu khó bưng trà rót nước cho Kỷ Cương nhất. Tên này là một tay lão luyện lăn ra từ trong Khuất đô, ngay lập tức cầm đèn lồng cho Thẩm Trạch Xuyên, lúc đi đường cũng không mở miệng cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Trạch Xuyên, nhìn bề ngoài thì như thể chỉ cần mang đèn lồng cho Thẩm Trạch Xuyên đã là đủ rồi.

Trên đường có vài người, Phí Thịnh cẩn thận dẫn đường, bỗng nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên nói: “Sáng nay hầu gia ra ngoài, nghe nói ngươi cũng tự tiến cử.”

Phí Thịnh nói mà không biến sắc: “Tôi thấy thương thế của Cốt Tân chưa lành nên định thay hắn đi theo hầu gia chuyến này.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn đường, không nói gì nữa.

Đến lúc về trạch, Kiều Thiên Nhai nhận đèn lồng. Trong sân đình còn có cả Cốt Tân, chưa đến lượt trực của Phí Thịnh nên hắn tự giác đi về.

“Chủ tử lạnh nhạt với hắn,” Kiều Thiên Nhai nói, “chỉ sợ hắn hiểu ý mà sinh oán giận thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên ngoái đầu lại lúc bước vào hành lang dài, thấy Phí Thịnh ở đằng kia đã bước vào trong cửa, y nói: “Ta có tâm dùng hắn, chưa chắc hắn đã để ý đến ta. Trong Cẩm y vệ phẩm hàm của hắn cao hơn ngươi, Hàn Thừa coi như là cây đại thụ chống lưng của hắn. Trước khi tiên đế đột ngột qua đời, hắn vẫn là cánh tay đắc lực của Hàn Thừa, Hàn Thừa muốn giết hắn, ắt phải có lý do, mà cái lý do này, hắn đến Từ châu cũng vài ngày rồi, lại mãi vẫn không có ý định nói cho ta.”

Thẩm Trạch Xuyên đứng lại, nở một nụ cười với Kiều Thiên Nhai.

“Ở Khuất đô hắn dám đánh cược tất cả, ngay từ đầu đã không phải hướng về phía ta, mà là hướng về phía Sách An. Sách An là con thứ của Ly Bắc vương, lúc đó thế tử trọng thương, người ngoài ai cũng nghĩ Sách An trở về là để thế chỗ Tiêu Phương Húc. Phí Thịnh đã sinh hiềm khích với Hàn Thừa, thay vì thỏa hiệp thì thà rời Khuất đô luôn còn hơn, đến Ly Bắc tìm một con đường khác. Cái thân phận ân nhân cứu mạng này cũng đủ để hắn sống suôn sẻ ở Ly Bắc rồi.”

Kiều Thiên Nhai có biết chút ít về Phí Thịnh, hắn nói: “Giờ Cốt Tân bị thương bất tiện, hôm nay hắn tự tiến cử, chính là thay thế vị trí của Cốt Tân. Tiếc là hầu gia lòng dạ sắt đá, không chịu cho hắn cơ hội ấy.”

Nhưng Phí Thịnh đã tính toán từ trước rồi, hắn ân cần như vậy với Kỷ Cương, chính là để chừa ra một đường lui cho mình. Hôm nay tự tiến cử chỉ là thử mà thôi, hắn đã hiểu ý của Tiêu Trì Dã, bèn dời mắt lại lên người Thẩm Trạch Xuyên.

“Tên này có tài thật,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cũng phải ngang với Cốt Tân, nếu bỏ đi không dùng thì phí lắm.”

Vừa đi vừa nói, bọn họ đã đến sân đình, Cốt Tân định bảo người mang đồ ăn lên, Thẩm Trạch Xuyên bảo hắn từ từ.

“Sắp về đến nơi rồi,” Thẩm Trạch Xuyên xoay người lại, “ngươi ra cửa đón đi.”

Nào ngờ đi mất nửa buổi đêm mà Tiêu Trì Dã mãi chưa về. Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa ngủ, đợi đến lúc nến đã cháy một nửa mới nghe thấy động tĩnh ở trước nhà.

Tiêu Trì Dã sải bước thật lớn, nhưng lại không vào nhà ngay. Cả người hắn đầy bụi, đứng trong sân cởi áo ngoài ra, xoay người lại nhìn thấy người ở đằng sau thì gọi: “Lan Chu.”

Ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên lướt qua vai Tiêu Trì Dã, thấy Thần Dương và Cốt Tân đang đỡ một người đi vào. Trong sân đình không đủ sáng, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn ra được người kia là ai.

Áo choàng của người này bị xé bung bét, ống quần bên dưới cũng thủng lỗ chỗ, mang một đôi giày cỏ đã rách bươm, chân bê bết bùn. Người đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Thần Dương và Cốt Tân, miệng nói mê nói sảng. Cả người đầu bù tóc rối, nhếch nhác không tả nổi.

Thẩm Trạch Xuyên dựa vào tia sáng hấp hé kia, trong chớp mắt nhớ tới điều gì đó, bèn hỏi: “Dư đại nhân?”

Người kia run bần bật lên, giãy giụa mấy cái rồi bàng hoàng bước về phía trước trong ánh đèn tù mù. Hai mắt hắn lộ ra qua mái đầu bù xù, nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, ngỡ ngàng một hồi lâu, sau đó nuốt nước bọt mấy lần, mấp máy môi, rồi bất chợt khóc rống lên.

“Ông đây mệt muốn chết rồi!” Dư Tiểu Tái khóc đến khản cả giọng, hắn không ngừng lau mặt mà gào, “Đồng tri! Nguyên phụ không còn! Ta cũng muốn chết lắm! Đi đâu cũng phải trốn thui trốn lủi. Sống mà khổ quá!”

Thẩm Trạch Xuyên ngỡ ngàng, bước từng bước đến, trầm giọng nói: “Sao Hải các lão lại không còn?”

Tiếng nghẹn ngào chặn cứng họng hắn lại, hắn muốn đáp, nhưng lại chỉ bật ra tiếng khóc. Hắn khóc đến xé ruột gan, gần như ngã vật ra đất, lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng trong cơn đau đớn vật vã, mới khản cả họng dùng tiếng phổ thông nói: “Nguyên phụ… Nguyên phụ tử gián vô ích…”

“Dẫn hắn đi cho hắn bình phục một lát đã, thay đồ mới cho hắn.” Tiêu Trì Dã bình tĩnh nói, “Cốt Tân đến nhà bếp, bảo mang ít canh đến đây.”

Tiếng khóc thê lương ấy lởn vởn mãi không bay đi, Thẩm Trạch Xuyên đứng chôn chân ở đấy. Cho dù y có dự đoán trăm nghìn điều, cũng không hề đoán được Hải Lương Nghi sẽ chết. Hải Lương Nghi là châm thần định hải của Khuất đô, năm đó hai đảng Hoa, Phan quyền lực ngập trời đến vậy, ông vẫn có thể ngồi vững vàng trong nội các, bây giờ Lý Kiến Hằng vừa chết, cho dù Hàn Thừa muốn nâng con nối dõi nhà mình lên, Hải Lương Nghi cũng nên là đại thần thác cô cả trong lẫn ngoài triều dã.

Tiêu Trì Dã đỡ cánh tay Thẩm Trạch Xuyên, để y hoàn hồn lại từ cơn thẫn thờ. Tiêu Trì Dã nói: “Ta tìm thấy hắn trong đám thổ phỉ ngoài phía Tây trường săn, khó khăn lắm hắn mới chạy thoát khỏi Khuất đô, sau khi rời khỏi thành Đan thì bị thổ phỉ cướp, đành phải đi bộ chân đất về Từ châu. Hắn có mang một bức thư theo người, là Sầm Dũ đưa cho ngươi. Hắn biết tin của Khuất đô, cũng biết cả tin của Khải đông.”

***

Sau khi vào nhà, Dư Tiểu Tái vẫn cần người đỡ. Hắn đói đến kiệt sức, đang kể chuyện thì bỗng ôm lấy bát cơm ăn hùng hục như hổ. Hắn ăn mà nước mắt còn chảy xuống, ăn như ăn cướp, nghẹn đến mức ho khù khụ. Đến lúc cơn đói đã dịu xuống, hắn mới lấy khăn sạch đắp lên mặt, lau một lúc.

“Còn may mắn sống để mà được thấy đồng tri. Thư của Sầm đại nhân trong ngực áo ta đây, ta giữ khư khư bên mình suốt đường đi, sợ bị thổ phỉ cướp.” Dư Tiểu Tái quỳ xuống, chật vật cất lời, “Trước khi kể lại mọi chuyện, ta phải nói cho hai vị trước, tân đế sắp lên ngôi là con gái.”

===