Thương Tiến Tửu

Chương 121: Lương Nghi



Sau khi tan triều, Hải Lương Nghi không cần ai đỡ. Đám Khổng Tưu biết các lão không muốn thua kém nên chỉ dám đi theo sau, nhìn Hải Lương Nghi một thân một mình tập tễnh lê bước, chầm chậm đi xuống.

Quan bào của Hải Lương Nghi tắm trong nắng chiều, như vết sẹo tan ra trong ánh dương rực rỡ. Giờ này năm ngoái, ông đang dẫn đầu bách quan vào triều, khí thế ngút ngàn đến nhường ấy, giờ đã chẳng tìm thấy một chút khí phách phấn chấn nào trên người ông.

Hải Lương Nghi bước đến bậc cuối cùng rồi dừng lại. Ông chậm rãi quay đầu, nhìn quan viên trên bậc thềm, rồi nhìn ánh sáng cuối cùng còn sót lại trên mái hiên cong của Minh Lý đường.

“Trời sắp tối rồi,” Hải Lương Nghi nói nhẹ nhàng, “các ngươi đi đường cẩn thận.”

Chẳng biết vì sao, Khổng Tưu bỗng thấy sợ hãi trong giây phút ấy. Ông bước lên trước một bước, muốn đỡ lấy Hải Lương Nghi, cất tiếng hơi nghẹn ngào: “Thầy!”

Hải Lương Nghi khoát tay áo, xoay người đi về phía cổng cung.

Huyết mạch của cháu của Yến vương là chiến tuyến cuối cùng của Hải Lương Nghi, ông nhìn ánh tà dương bị lầu cao che khuất, lòng sinh ra thứ cảm giác lực bất tòng tâm. Ông biết con của Hàn thị đăng cơ sẽ có ý nghĩa thế nào, trận này đánh suốt ba mươi năm, ông kiên định cầu hòa lại chẳng mang lại được thắng lợi gì.

Ông chỉ có thể tận lực đốt cháy mình, ném bộ xương già cỗi này vào trong ngọn lửa dữ, mong rằng những đốm lửa bắn ra có thể nhen nhóm bầu trời đêm đã lặng ngắt từ lâu. Đại Chu bước vào đêm đen đằng đẵng, ông dường như là ngọn đuốc duy nhất còn sót lại, nhưng đến tận bây giờ ông vẫn không thể thừa nhận, Tề Huệ Liên và những con người khác đường cùng đích với ông đã bị đánh bại cả rồi.

Ông nhìn những bậc kỳ tài ấy tựa như sao băng, từng chòm từng chòm rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại một con người nhạt nhòa như ông.

Ba mươi năm trước, Hải Lương Nghi không màng thắng thua. Ba mươi năm sau, Hải Lương Nghi lại dốc toàn tâm sức. Ông vững vàng bước đi trên con đường của chính mình, muốn kiềm chế Tề Huệ Liên cấp tiến một cách gay gắt, nhưng ông không làm được. Chẳng ai biết, cái đêm mà toàn bộ quan lại của Đông cung bị giết, đó là giây phút đau đớn nhất cả đời này của Hải Lương Nghi.

Trời đã tối rồi, Hải Lương Nghi chỉ đến cổng cung đã phải thở dốc. Ông nâng tay áo lau mồ hôi, thấy Diêu Ôn Ngọc đang đứng chờ ông cạnh cỗ kiệu. Diêu Ôn Ngọc đi đến dìu ông lên kiệu, ông ngồi xuống, lúc Diêu Ôn Ngọc sắp buông rèm, ông bảo Diêu Ôn Ngọc: “Nguyên Trác, ta có một tâm sự chưa hoàn thành, ngày mai con hãy đến thành Vu một chuyến thay ta, tối nay thu xếp hành lý đi.”

***

Mấy hôm sau vào triều, Thái hậu đã miễn cho Hải Lương Nghi khỏi phải đứng. Nhưng bà càng chiêu đãi hiền tài như vậy, nghĩa là sự bất bình của bà với Hải Lương Nghi lại càng tăng. Bởi vì mấy hôm nay ngôn quan Đô sát viện đều châu đầu vào mắng Hàn Thừa lên bờ xuống ruộng. Lời kêu gọi công khai kiểm chứng danh tính của con trai Hàn gia theo đó tăng vọt, cơn thủy triều đang vây kín quanh Hải Lương Nghi khiến Thái hậu chịu nhượng bộ.

Thái hậu mất ngủ cả đêm, sự do dự của bà đẩy Hàn Thừa vào đường cùng, Hàn Thừa cũng dần hiểu ra, đây là Thái hậu đang muốn mượn đao giết người, chỉ cần tự mình không kham nổi gánh nặng ấy mà chết dưới sự chỉ trích, Thái hậu sẽ có thể giúp con của Hàn gia lên ngôi ngay tức thì, chặt đứt cơ hội tiếm quyền của Hàn Thừa. Đến lúc đó, bà ta có thể dồn sức sang đấu đá với hàn môn, dù là lạnh nhạt Hải Lương Nghi, hay thay nguyên phụ nội các, đều có thể làm nhiều hơn chính lúc này.

Hàn Thừa không chịu bỏ qua dễ dàng, chắp tay dâng quyền lực ngay trong tầm với cho người khác như vậy, gã có phải chịu đựng, cũng phải chịu đựng chết Hải Lương Nghi!

“Bây giờ thế cục bất ổn, Ly Bắc ở phía Đông Bắc như hổ rình mồi, Trung Bác ở phía Đông ngóc đầu chộn rộn, nội các cứ trì hoãn mãi chuyện Thái tử, không có một tân đế, chẳng lẽ thiên hạ cũng phải răm rắp nghe theo nguyên phụ à?” Hàn Thừa đã phải sủi bọt mép trong suốt mấy ngày đấu võ mồm kịch liệt, gã bỗng hất tay áo, nói, “Ta thấy nguyên phụ tụ tập bè đảng, ngăn cản lập trữ, lòng này phải diệt!”

“Ngươi ngậm máu phun người!” Sầm Dũ thân cầm đầu ngôn quan, gay gắt nói, “Việc lập trữ đã phải thương thảo liên tục mấy ngày nay, Chỉ huy sứ mãi không chịu công khai kiểm chứng danh tính của hoàng tự, rốt cuộc ai mới là người ngăn cản lập trữ? Trước đây thiên hạ một lòng, nếu không phải vì Chỉ huy sứ cố tình vây bắt Định Đô hầu Tiêu Trì Dã, Khuất đô sao lại rơi vào hoàn cảnh thế này! Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, ngươi phải đứng đầu tiên đấy!”

“Được lắm!” Hàn Thừa cười lạnh một tiếng rồi chỉ vào Sầm Dũ, “Tiêu Trì Dã ám sát tiên đế, ta thân là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ kiêm Tổng đốc của tám đại doanh, bắt hắn là đạo lý hiển nhiên! Ngươi bảo ta làm sai, chính là nói hắn ám sát là đúng! Ngươi với hai tên Tiêu Trì Dã, Thẩm Trạch Xuyên có quan hệ thân thiết, Sầm Tầm Ích, bộ Hình còn chưa tra được nội tình của ngươi mà thôi! Khổng Bạc Nhiên, hai người các ngươi không hổ là bạn thân đồng môn, Hàn Thừa ta thật sự rất ngưỡng mộ!”

Vẻ giận dữ hiển hiện trên gương mặt Khổng Tưu, ông nói: “Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đấy? Rốt cuộc Tiêu Trì Dã có ám sát tiên đế hay không vẫn còn đang điều tra, chỉ dựa vào lời nói suông của Hàn Thừa ngươi, bộ Hình cứ thế khỏi cần làm nữa ha. Chưa kể chúng ta tụ tập một bữa tư yến nhỏ, Hàn Thừa ngươi không ở đấy chắc? Ngươi cũng nốc kha khá rượu đấy!”

Hàn Thừa đáp trả: “Ta là Cẩm y vệ, thính ký mọi lúc mọi nơi chính là việc của ta, đám trọng thần các ngươi lén lút tụ họp, ta mà không tham gia thì sao có thể nghe chính xác được? Ta đã bảo người chép lại toàn bộ chi tiết buổi trò chuyện đêm đó cho Thái hậu rồi, ta trong sạch! Các ngươi dám không?”

Trước đây Phan Tường Kiệt từng được Tiêu Trì Dã giúp đỡ, đợt này ở triều chỉ toàn cụp đuôi làm người, sợ bị liên lụy. Hàn Thừa lại đang nắm quyền ngút trời, chỉ đâu lão phải đi đấy, thấy bọn họ lại bắt đầu cãi cọ thì lấp nhấp môi, sau đó lui lại mấy bước nhỏ, không dám nói chen vào, quyết định làm con rùa rụt cổ.

Các bên càng lúc càng gay gắt, mồm của Sầm Dũ thuộc loại đỉnh cao, mắng Hàn Thừa đến mức từ trong ra ngoài đều không ra con người nữa, dẫu cho Hàn Thừa có định nhịn thì cũng tức nổ phổi, run run tay chỉ vào Sầm Dũ. Nhưng gã vẫn giữ cái đầu lạnh, nhắm hai mắt quỳ bịch xuống đất, không đếm xỉa gì mà khóc oà lên.

“Thái hậu!” Hàn Thừa quỳ rạp xuống khóc tu tu, “Thái hậu! Lòng thần như trăng, sáng trong thanh khiết! Vây bắt Tiêu Trì Dã là lỗi của ta, ám sát tiên đế là lỗi của ta, đến cả bây giờ không có Thái tử cũng là lỗi của ta! Ta là thần, cam nguyện chết vì quân! Có tội, sẽ đều là tội của Hàn Thừa ta! Giết một mình ta, hay giết cả nhà ta, chủ tử phán thế nào, ta sẽ chịu thế ấy!”

Khổng Tưu cảm thấy tên này mặt còn dày hơn tường thành rồi, giơ tay cởi mũ cánh chuồn xuống nói: “Ta hổ thẹn vì phải đứng cùng hàng với tên tiểu nhân này! Nếu không thể công khai kiểm chứng danh tính của hoàng tự, cái chức quan này, Khổng Bạc Nhiên ta khỏi làm cũng được!”

Thái hậu bỗng đứng dậy, vén rèm lên, lạnh lùng quét mắt qua bọn họ một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Hàn Thừa, nói: “Triều đình nghị sự, ngươi khóc lóc cái gì? Đứng dậy!” Sau đó nhìn về phía Khổng Tưu, “Ngươi cũng đã vào nội các lâu, coi như là thứ phụ, là người chủ trì triều chính quốc gia, hở ra cái đã đòi lấy từ chức ra ép, là muốn dọa ai gia vâng lời, hay là muốn mua danh trục lợi, chính ngươi rõ nhất trong lòng! Từ lúc ai gia thay mặt thiên tử đến nay, bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều phải tỉ mỉ tham vấn nội các, còn chuyện nào không nói rõ nữa? Thế nào mà ngươi cứ phải chèn ép không buông như vậy hả!”

Quần thần đồng loạt quỳ xuống.

“Tổ tiên đã định hậu cung không được tham gia vào việc triều chính, ai gia lại năm lần bảy lượt vượt quyền, vốn đã hổ thẹn với tổ tiên rồi. Lần này Kiến Hằng đột ngột qua đời, nếu không phải vì các ngươi liên tục thỉnh cầu, sao ai gia lại chịu quản chuyện này? Bây giờ không có hoàng đế, ai gia không con dưới gối, chẳng qua chỉ là phận góa chồng không con…” Thái hậu nói đến đó thì mắt rơm rớm nước, “Hồi Quang Thành gia còn sống, đã bao giờ để ai gia phải uất ức đến vậy chưa?!”

Hàn Thừa như thể bị tình cảm sâu đậm của đế hậu làm động lòng, quỳ rạp xuống ôm mặt khóc tỉ tê: “Lúc Quang Thành gia còn tại, thần cũng chưa từng phải chịu sự đối xử như vậy. Ta biết mình là kẻ thấp hèn nông cạn, chẳng qua chỉ là loại vũ phu mà thôi, nào dám đứng ngang hàng với chư vị đại thần nội các, càng không dám tranh đua với nguyên phụ sáng như trăng, ta vì trung thành tôn yêu Lý thị nên mới dám đưa hoàng tự vào triều. Nguyên phụ, cớ gì phải đến mức này?!”

Hàn Thừa liên tiếp dẫn lửa lên người Hải Lương Nghi, Khổng Tưu tức anh ách, khó nhọc lên tiếng: “Thái hậu… Lòng của nguyên phụ, trời xanh chứng giám. Chuyện lập trữ cũng không phải chuyện nhỏ, hiện giờ khó khăn chồng chất, Đại Chu đã đến thời khắc khủng hoảng rồi, nếu không cẩn thận, chỉ sợ hậu hoạn sẽ vô biên…”

“Đạo lý ấy ai gia cũng hiểu, thế nên trong mấy ngày nay mới phải liên tục triệu tập các vị đại nhân đến đây thương nghị.” Thái hậu đã kiềm chế lại cảm xúc, nói, “Sau Quang Thành gia, hoàng tự lụi tàn, đến hôm nay lại không tìm được một vị Thái tử. Ải càng khó, lại càng phải đồng tâm hiệp lực. Hàn Thừa, ngươi giao thư riêng của Quang Thành gia ra đây, để chư vị ở đây công khai kiểm chứng đi!”

Hàn Thừa làm gì có thư riêng ủy thác gì? Gã sống chết không chịu đưa, chính là bởi so với Hải Lương Nghi, Thái hậu càng có thể dai dẳng hơn. Một khi Hải Lương Nghi nhả ra, sóng triều của quan viên hàn môn sẽ tiêu tan ngay tức thì, ý định chủ chính của Thái hậu sẽ không giấu nổi nữa, đến lúc đó chỉ có thể lựa chọn để đứa bé Hàn gia trong tay gã lên ngôi, khi đó gã sẽ chính là đại thần thác cô chân chính, sự hưng thịnh của Hàn gia nằm ngay trong tầm mắt. Bây giờ Thái hậu muốn bức chết hắn đầu tiên, trong lòng gã hiểu rõ, lại càng gào khóc thảm thiết.

Hàn Thừa vỗ ngực giậm chân: “Chư vị đã nghi ngờ lòng trung thành của ta, thà bảo ta chết đi còn hơn! Em của ta, đứa em trai ruột thịt của ta! Vì bắt tên Tiêu Trì Dã kia mà bây giờ còn đang bị gông cổ ở Từ châu. Ta vì tiên đế mà hỏng mất một mắt, vì Quang Thành gia mà đã ba lần ăn đao thép, lẽ nào ta đang vì ý đồ cá nhân mà lừa gạt người tài hèn sức mọn trong thiên hạ hay sao?!”

Bọn họ ngươi qua ta lại cũng chỉ có mỗi ý đồ cá nhân, tiếng gào khóc, tiếng mắng chửi ngập cả triều đình, chẳng ai thèm nhắc đến con cháu của Yến vương, Khổng Tưu quỳ, nhưng lòng đã nguội ngắt.

Hôm nay Hải Lương Nghi không mở miệng nói một câu nào, ông tì vào tay ghế, chợt đứng dậy. Vô số ánh mắt đều dồn về phía ông, quan viên hàn môn đang mong chờ nguyên phụ có thể xoay chuyển cục diện, tái định đất trời, quan viên thế gia im lặng chờ cơ hội, bọn họ đều chú mục vào Hải Lương Nghi, giống y như hồi trước.

Hải Lương Nghi bắt đầu ho, bàn tay xương xẩu của ông run run cầm khăn che máu. Ông khẽ nuốt nước bọt, chầm chậm nhìn khắp xung quanh đại điện, sau đó chầm chậm nhìn khắp những gương mặt ấy, cuối cùng ông nhìn Thái hậu.

“Năm đó Lý thị làm vua, thiên hạ trải qua mấy năm chinh phạt cuối cùng đã thống nhất. Suốt trăm năm đến giờ, các thế hệ quần thần của Đại Chu đều dốc lòng dốc sức, cúc cung tận tụy. Trong những năm Vĩnh Nghi đầu, Tề Huệ Liên Du châu liên tiếp trúng tam nguyên, Thái học cường thịnh đến vậy. Tam sư của Diêu gia tuy xuất thân thế gia, nhưng lại khuyến khích ngôn luận, không giới hạn hiền tài được đề bạt. Các học sinh hàn môn vẫn còn trong triều ngày hôm nay, phần lớn vào triều từ thời ấy.”

Khổng Tưu cúi đầu, trong dòng hồi tưởng, không kìm được tiếng khóc nghẹn ngào.

“Nhưng sự hưng thịnh của Vĩnh Nghi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, mười năm sau, long thể của Quang Thành gia ôm bệnh. Sau đó thế gia một lần nữa tái khởi, huyết thống len vào Thái học, từ năm Vĩnh Nghi đến năm Hàm Đức, Khuất đô không hề có hàn sĩ vào triều, đây là triều đình của thế gia.”

Phan Tường Kiệt thẹn chín mặt, cúi đầu không hé răng.

Hàn Thừa định nói gì đó, nhưng Hải Lương Nghi chợt cất cao giọng: “Năm Hàm Đức, quốc khố rỗng không, thần thỉnh cầu Hoa Tư Khiêm giao sổ sách ra, ông ta bắt tay với các quan viên thế gia lúc ấy còn đang làm Thượng thư các bộ, trốn tránh không giao, chiếu lệ hết lần này đến lần khác! Cũng năm đó Quyết Tây gặp thiên tai, bi thương dậy trời, thần lại ép Hoa Tư Khiêm giao sổ sách ra, ông ta úp úp mở mở, chẳng bao lâu sau Trung Bác binh bại, kho lương của sáu châu sau chiến tranh bị vét rỗng chỉ sau một đêm! Những sổ sách ấy, đến tận hôm nay, Hoa Tư Khiêm vẫn chưa hề công bố rõ ràng! Là lỗi của ông ta, hay là lỗi của các chư vị ở đây tiếp tay?!”

Phan Tường Kiệt cả kinh, bèn vội vàng đáp: “Việc đó lúc ấy Đại lý tự đã——”

“Thần Hải Nhân Thời, sau khi quay lại đã liên tục tiến gián, yêu cầu công khai xác minh danh tính của hoàng tự Hàn thị. Hàn Thừa lần lữa không quyết, giờ phút này cũng vẫn không chịu giao thư riêng được ủy thác ra, không giao được, thần đã chủ trì nội các tìm lại hoàng phả, cuối cùng tấu thỉnh Thái hậu, chọn huyết mạch của Yến vương Hòe châu làm Thái tử, nhưng không thành.”

Thái hậu giật mình lui lại nửa bước trước giọng nói hùng hồn ấy, tấm rèm châu rơi “rào” lên người bà, bà ngỡ ngàng nhìn Hải Lương Nghi.

Hải Lương Nghi đang rực cháy, ngọn lửa giận đã bị đè nén suốt ba mươi năm trời trong lồng ngực ông, giờ phút đang này cháy đến mức khí phách của ông lại hiện ra, cháy đến mức cả đường phải khiếp sợ, ông nói: “Quốc gia suy bại, đây là lỗi của ta làm nguyên phụ! Cả đời ta tiến gián vì quân, buộc phải không sợ! Nếu sống không thể gián, vậy thì hôm nay, ta sẽ chết để gián Đại Chu! Thái tử có thể lập, nhưng tuyệt đối không thể sắc lập con của Hàn gia! Thái tử có thể lập——”

Chuyện xảy ra nhanh hơn cả lời nói, tay áo phất lên của Hải Lương Nghi giống như lá rụng bị đốt cháy, bùng lên theo gió trước mắt tất cả mọi người, ngay sau đó là một tiếng kêu kinh thiên động địa, máu toé lên.

Cả đường tĩnh lặng như tờ, tay chân Thái hậu lạnh ngắt, suýt nữa ngã phịch xuống mặt đất. Ánh mắt bà chật vật lần theo dòng máu vừa bắn tóe ra, lần đến trên người Hải Lương Nghi. Chẳng mấy chốc, tiếng kêu thất thanh của quan viên cả triều đã dậy lên, Khổng Tưu gần như lê gối đến đỡ Hải Lương Nghi.

“Nhân Thời…” giọng Thái hậu run rẩy, “Cớ gì… Cớ gì phải…”

Đòn này đã hoàn toàn chặt đứt đường lui của Hàn Thừa, Hải Lương Nghi lấy cái chết để thổi bùng lên cơn thịnh nộ của văn sĩ thiên hạ, con của Hàn gia sẽ vĩnh viễn không làm được hoàng đế. Kẻ nào dám chống lại thiên hạ tự mình bêu danh, kẻ đó sẽ chính là cái gai trong mắt văn nhân thiên hạ sau này. Nhưng đến cả Hàn Thừa cũng bàng hoàng chết lặng trên mặt đất, có nằm mơ hắn cũng không ngờ được, Hải Lương Nghi lại có thể quyết tuyệt đến thế.

Mặt Hải Lương Nghi nhơ nhớp máu, ngửa đầu nhìn lên trần điện cao không chạm tới.

Cả đời ông đều mưu cầu ổn hòa, nhưng trong thời khắc cuối cùng ấy, ông lại gay gắt tiến lên, biến thành vầng mặt trời rực rỡ cháy bùng của Đại Chu, trong đêm đen tăm tối đốt lên vô vàn tia sáng. Con hạc trắng trên ngực áo ông bị nhuốm đỏ, bằng nhịp đập phập phồng còn sót lại, ông siết chặt lấy tay Khổng Tưu.

“Bạc Nhiên…” Hải Lương Nghi thì thào, “…Ta… đã tận lực rồi.”

===