Thương Tiến Tửu

Chương 125: Mãnh Ngu



Sắp qua tháng Sáu, quân phòng vệ Từ châu đã hình thành đội hình ban đầu, đã đến lúc Tiêu Trì Dã tiếp tục đi về phương Bắc. Hắn ở Trung Bác hai tháng, chưa từng gửi cho Ly Bắc một bức thư riêng, Ly Bắc cũng chưa từng gửi cho hắn một bức thư nhà.

Thời gian Mãnh đi săn ngày càng dài, Tiêu Trì Dã biết nó bay về phương Bắc. Hắn đứng trong sân đình, nhìn mặt trời dần lặn, mãi cho đến lúc Thẩm Trạch Xuyên ở sau lưng gõ nhẹ một cái lên khung cửa.

Tiêu Trì Dã quay lại, tắm trong ánh chiều tà nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy hình như Tiêu Trì Dã lại cao lớn hơn một chút rồi, bờ vai rộng gánh lên sức nặng của vầng dương đang lặn, hắn đã cường tráng hơn nhiều so với sáu năm trước. Thẩm Trạch Xuyên nhìn trong chốc lát, Tiêu Trì Dã hơi nghiêng người, nói: “Chúng ta đi cưỡi ngựa đi.”

Khác với lần trước, lần này Tiêu Trì Dã nghiêm túc hẳn. Hắn đỡ Thẩm Trạch Xuyên lên Lãng Đào Tuyết Khâm, từ đạp yên đến kéo cương, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói cho Thẩm Trạch Xuyên nghe. Dường như cái gì hắn cũng muốn để dành cho Thẩm Trạch Xuyên, ngựa của hắn, ưng của hắn, tâm của hắn.

Hai người men theo đường rừng bên ngoài thành Từ châu, cưỡi ngựa chầm chậm về phía Bắc. Ánh nắng còn sót lại cuối chân trời đã biến mất, những đốm sao đã trải dài sau lưng. Núi phía Bắc cỏ cây màu mỡ, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy tới, Tiêu Trì Dã ghìm cương, nói với Thẩm Trạch Xuyên trong gió: “Ở cuối chính là núi Hồng Nhạn.”

Thẩm Trạch Xuyên phóng tầm mắt ra xa, trong tầng tầng lớp lớp mây đêm, ở đằng xa là bầu trời mênh mông. Y chỉ thấp thoáng nhìn thấy phần lưng hùng vĩ của dãy Hồng Nhạn, nó giống như một con rồng dài vắt ngang ở cuối chân trời, vẽ ra đường ranh giới bao vòng nơi tận cùng Đại Chu. Trung Bác có thể nhìn thấy đường viền của nó, nhưng lại không thể chạy đến bên cạnh nó, nó bồi dưỡng vùng thổ nhưỡng bao la ở tận cùng phía Bắc Đại Chu, nó là bức tường cao vạn dặm trồi lên từ đất mẹ Ly Bắc.

Thẩm Trạch Xuyên nghe tiếng gió gầm thét, đó là thứ gió khác hoàn toàn với gió Khuất đô, cuốn tay áo y lên như một con chim trắng đang giương cánh.

“Đó là tiếng gọi của núi Hồng Nhạn đấy, nó cũng nhớ ta. Khi chúng ta đến gần nó, sẽ nghe thấy âm thanh dài và trong hơn nhiều.” Tiêu Trì Dã để Lãng Đào Tuyết Khâm chạy, bọn họ ngả người trong gió, vượt qua cỏ hoang tựa sóng cuồng, giống như những cánh chim đang lao về dãy Hồng Nhạn.

Mãnh vỗ cánh đuổi theo sau, liệng vòng xuống, rồi bay vút lên từ trong một bụi cỏ.

Tiêu Trì Dã bỗng nói vào tai Thẩm Trạch Xuyên: “Ta muốn đưa ngươi đi gặp nó.”

Viên ngọc nhỏ bên tai Thẩm Trạch Xuyên bị hơi thở của hắn hun nóng, y nhìn về phía trước, nói: “Tiêu Sách An…”

Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, Thẩm Trạch Xuyên nói gì đó, nhưng gió lớn quá, Tiêu Trì Dã không nghe thấy. Hắn không chịu bỏ qua, bèn sáp lại gần một chút, ra hiệu cho Thẩm Trạch Xuyên nhắc lại.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chạy nữa quá cảnh mất!”

“Thì quá cảnh,” Tiêu Trì Dã chẳng buồn dừng lại, “ta đưa ngươi về nhà, gặp cha với đại ca —— Ngươi vừa nói gì cơ?”

Thẩm Trạch Xuyên lớn tiếng hô trong gió: “Quạt, của, ta, đâu!”

Tiêu Trì Dã mò tay vào Thẩm Trạch Xuyên, chợt ghìm cương ngựa lại. Lãng Đào Tuyết Khâm cất vó hí lên, khung cảnh trước mắt Thẩm Trạch Xuyên điên đảo, sau đó ụp một tiếng, cả hai đã lăn xuống cỏ, lăn mấy vòng dọc theo dốc đồi.

Tiêu Trì Dã dùng tay ôm lấy người ta, dừng lại rồi vẫn không đứng dậy, mà dang hai tay nằm dưới người Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi lừa ta.”

Thẩm Trạch Xuyên véo má hắn, nói: “Ai lừa ngươi?”

Khóe miệng Tiêu Trì Dã kéo lên, nhìn chăm chú vào Thẩm Trạch Xuyên, hờn dỗi tiếp lời: “Ngươi lừa ta, ngươi là cái đồ lừa đảo, đồ xấu xa, bạc tình lang…”

Thẩm Trạch Xuyên bứt cỏ dại trát đầy lên mặt hắn.

Tiêu Trì Dã cũng không hề tránh, hắn vươn tay cường ngạnh ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, ấn lưng người ta vào ngực mình, vừa thở hồng hộc vừa nói một cách xấu xa: “Đời này ta có chết, cũng phải chết cùng ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên bị ấn vùi cả đầu vào hõm cổ Tiêu Trì Dã, y giãy giụa mấy lần không ra, giọng nghẹn lại: “Tiêu nhị, ngạt chết ta, ngươi sẽ thành mưu sát chồng.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vậy thì ngươi nhắc lại câu vừa rồi một lần nữa đi.”

Thẩm Trạch Xuyên thở phì phò mấy hơi, cuối cùng mới lộ ra đôi mắt từ dưới tay Tiêu Trì Dã, cất giọng nói dạt dào tình cảm: “Tiêu nhị, ngạt——”

Tiêu Trì Dã xoa đầu Thẩm Trạch Xuyên một lát, nựng đỏ ửng hai má của y lên, xoa rối cả mái tóc đen của y, trông chẳng còn ra dáng Thẩm đồng tri nữa, oán hận mà kêu: “Thẩm Trạch Xuyên!”

Trong miệng Thẩm Trạch Xuyên dính cỏ, y nói: “Hả?”

Tiêu Trì Dã bưng hai má y lên, muốn hôn y, nhưng lúc sắp hôn lại dừng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi hôn ta đi.”

Thẩm Trạch Xuyên đang hơi ngước đầu như thế, nhịn giây lát rồi nói: “Ngươi buông tay ra đi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Không buông, tự nghĩ cách đi.”

Thẩm Trạch Xuyên không với tới, mím chặt môi, bấu víu lấy vạt áo hắn gắng sức kéo người lên, hôn chóc một cái.

Biểu tình Tiêu Trì Dã không đổi.

Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa đủ, Tiêu Trì Dã bèn cúi đầu xuống, hôn đến mức y phải ngửa hẳn ra đằng sau, cắn cũng không nương tay một xíu nào. Eo Thẩm Trạch Xuyên bị giữ, lúc ngửa người cổ đau, nheo mắt khẽ hít một hơi.

Trên dưới nhanh chóng đảo lộn, Thẩm Trạch Xuyên chìm trong cỏ, lúc bị tiến vào có thể nhìn thấy sao giăng đầy trời. Y bật ra âm thanh khó kìm nén, níu lấy một lọn tóc của Tiêu Trì Dã, quấn chặt quanh ngón tay. Những vì sao lấp lánh trước mắt, vỡ tán ra trong gió, y hơi choáng váng mà nhìn Tiêu Trì Dã, cảm thấy sói con hung hăng hơn bình thường.

“Tiêu nhị…” Thẩm Trạch Xuyên kéo dài hai chữ này.

Tiêu Trì Dã cúi người xuống, bao phủ y, chặn lại cả gió và sao.

“Ta yêu ngươi.”

Dạo này hình như Tiêu Trì Dã thích thủ thỉ bên tai thế này, càng gần nhà, hắn lại càng hay làm nũng như vậy. Hắn chiếm giữ Thẩm Trạch Xuyên, cũng bị Thẩm Trạch Xuyên chiếm giữ. Hắn không tiếc rẻ lời yêu ấy, mỗi một lần nói ra sẽ đều khiến Thẩm Trạch Xuyên cắn chặt răng, không nhịn được mà run rẩy.

Thẩm Trạch Xuyên vừa như thở dài, lại vừa như đang ngâm nga, kề sát Tiêu Trì Dã trong lời nỉ non rời rạc. Tiêu Trì Dã mặc sức buông thả ở đường biên Ly Bắc, bên dưới lớp áo quần trông như chỉnh tề ấy lại là sự phóng đãng chỉ có hai người biết. Hắn quay lưng về phía núi Hồng Nhạn, trong tiếng gió thổi hồn vào cơn mơ, phơi ra sự bá đạo hung hăng của mình.

Thẩm Trạch Xuyên hôn Tiêu Trì Dã, dần dần quên đi biển sao. Y được nâng lên tầng mây, rồi lại rơi vào trong gió, cuối cùng tan ra trong vòng tay Tiêu Trì Dã.

***

Lúc Thẩm Trạch Xuyên tỉnh lại, trời đã tảng sáng. Nắng mai mong manh xuyên qua rèm trúc, y vươn tay ra, sờ đến hơi ấm còn sót bên cạnh. Tiêu Trì Dã đã ra khỏi thành từ sáng sớm, áo choàng cũ để lại vẫn đang treo trên mắc áo, trong phòng đốt hương xua muỗi, hơi ấm của hoan ái còn vương trên người Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên dang tay ra, chiếm chỗ của hai người, nhưng y không nhắm mắt lại mà bỗng chống người bật dậy, vội vàng mặc quần áo, xỏ guốc gỗ đẩy cửa ra.

“Nhanh,” màu đỏ còn dư trên khóe mắt Thẩm Trạch Xuyên rất rõ, y khàn giọng bảo Đinh Đào đang ngồi dưới hiên, “mau phi ngựa đưa giáp tay mới cho Sách An.”

Vì bị bỏ lại nên Đinh Đào hơi chán chường, đang ngồi khoanh chân hí hoáy xả giận bên cạnh cái ao nhỏ, nghe thế thì không buồn cất bút đi mà đứng dậy toan chạy đi ngay. Kiều Thiên Nhai tay nhanh mắt lẹ túm lấy cổ áo Đinh Đào, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Hầu gia mang theo rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hơi lạnh buổi sáng xốc tỉnh, gõ nhẹ guốc gỗ, gật đầu toan vào nhà, Kiều Thiên Nhai lại nói thêm: “Cơ mà chỉ mang theo một cái thôi, cái còn lại bảo là để cho chủ tử.”

Thẩm Trạch Xuyên đứng yên giây lát, nhưng không nói gì. Y thấy trời đã sắp sáng, không định ngủ thêm nữa, bèn hỏi: “Cấm quân để lại bao nhiêu người?”

Kiều Thiên Nhai nói: “Hai nghìn người, tất cả ở trường săn Bắc Nguyên.”

“Làm một cái danh sách đi, cấm quân không thể lẫn lộn với binh của Từ châu được.” Thẩm Trạch Xuyên kéo áo, nói, “Thành Phong tiên sinh muốn trao đổi kỹ việc mua bán lương thực giữa Từ châu với Trà châu, ngươi đi bảo ông ấy, hôm nay chúng ta sẽ bàn.”

Kiều Thiên Nhai không đi vội, móc một bức thư trong ngực áo ra, nói: “Chủ tử, Cát Thanh Thanh ở Quyết Tây có thư.”

“Đúng lúc lắm,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đội thuyền ở cảng Vĩnh Nghi không gặp trở ngại gì chứ? Cửa hàng của Hề gia không liên quan đến chúng ta, giữ trật tự bên ngoài không đến lượt bọn họ làm, nhưng Tiết Tu Trác lại chỉ lấy kho bạc, để lại những cửa hàng phát tài này cho ta, ta đoán hắn chưa chắc đã cam lòng.”

“Khuất đô lại không thấy có động tĩnh gì, Tiết Tu Trác có tính mọi nước đi cũng không thể phân thân ra được, không có ai trù tính cửa hàng ở Quyết Tây thay hắn.” Kiều Thiên Nhai thả Đinh Đào ra, nói, “Nhưng mà, ý của Cát Thanh Thanh là, Khuất đô không có làm phiền hắn, mà là Nhan thị Hà châu.”

Nhan thị Hà châu chiếm cứ đường thủy Trà châu, là một đại phú thương ở phía Nam Khuất đô. Cờ của Lôi Thường Minh dựng được lên cũng là bởi có Nhan thị chống lưng cho Lôi Kinh Chập ở đằng sau. Thẩm Trạch Xuyên có nghĩ đến bọn chúng, nghe thế thì cũng không bất ngờ.

“Ta biết rất ít về Nhan thị,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ở Khuất đô cũng không có mấy tin tức về bọn họ.”

Đinh Đào nghe thế thì nhảy cẫng lên, cậu nói: “Công tử, tôi biết! Người chống lưng cho Lôi Kinh Chập là đại đương gia hiện tại của Nhan thị, một kẻ tên là Nhan Hà Như. Người ta đồn là hắn kính sang ưa giàu, không có kiệu ngàn vàng sẽ không chịu ra cửa. Tên này không chỉ đeo vàng, mà cả bàn tính mang theo người cũng là bàn tính vàng ngọc! Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ giàu luôn!”

Đinh Đào nháo nhào lên, chữ cực kỳ nói đến méo cả mồm, bèn giơ quyển sổ nhỏ cho Thẩm Trạch Xuyên xem. Bút lông quẹt ra một hình người nhỏ đang giơ cao bàn tính, cả người chỉ mặc mỗi tiền, một luồng khí chất có tiền đập ngay vào mặt.

“Ngươi nghe tin từ đâu vậy?” Kiều Thiên Nhai hỏi.

Đinh Đào chỉ về phía nhà tù, nói: “Lần trước chủ tử diệt phỉ, có mang về một thằng đần, sắp cao bằng Tân ca rồi, khỏe như trâu ấy. Ta dùng mấy viên kẹo để dụ hắn nhả tin ra, thằng này ngu lắm, được cho ăn là cái gì cũng nói.”

Thẩm Trạch Xuyên nhớ lơ mơ Tiêu Trì Dã đã từng nhắc đến, bèn nói: “Thổ phỉ còn lại không phải đã đưa về hết rồi sao?”

“Rồi,” Đinh Đào gật đầu, “nhưng mà chủ tử bảo nó ngu quá, quay về cũng không sống nổi, thà để lại ở chỗ chúng ta đi.”

Thẩm Trạch Xuyên vẫn muốn biết thêm về Nhan thị, bèn bảo: “Đưa hắn tới.”

***

Triêu Huy cho ưng ăn lúc sáng sớm, hắn đeo bao tay, đi đến từng con một, đỡ móng nhọn của bọn chúng, đút thịt cho bọn chúng. Việc này ở chỗ khác sẽ có ưng nô chuyên dụng làm, nhưng ở Ly Bắc đến đời của Tiêu Trì Dã chỉ thích tự mình làm, tự mình thuần phục ưng mình nuôi.

Triêu Huy đút đến con “Ngu” của Tiêu Ký Minh thì phát hiện trên lưng nó bị một vết cào tả tơi, trụi nguyên một mảng lông.

“Bị sao đây?” Triêu Huy đỡ Ngu, rẽ lông ra nhìn, hỏi binh lính bên cạnh, “Nó đánh với ai à?”

Binh lính xách theo túi thịt, đi mấy bước theo Triêu Huy, nói: “Chịu tướng quân ạ, mấy bữa trước nó đi săn, lúc đi vòng qua phía Nam về đã thấy bị thương rồi, tôi bảo đại phu xem thử, bảo là vết thương kiểu này cũng là bị chim dữ cào.”

Triêu Huy nhìn vết thương kia, nói: “Lạ nhỉ, ưng của ai mà lại hung mãnh thế…”

Trong nháy mắt Triêu Huy bị một chữ chấn động, hắn bỗng ngoái đầu nhìn về phương Nam. Gió vẫn thổi, trên bầu trời không có dấu vết của con ưng gộc nào.

Trời Ly Bắc vẫn xanh.

===