Thương Tiến Tửu

Chương 127: Kền kền



Kỷ Cương đứng phắt dậy quát: “Nói láo!”

Lịch Hùng bị Kỷ Cương đánh mà vẫn không sợ Kỷ Cương, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta không có nói láo, ta thấy y rồi, ở Cách Đạt Lặc có tranh của y mà. Hồi xưa đại ca ở đó, ta nhớ rõ ràng luôn!”

Phí Thịnh thấy không ổn, hắn tự biết mình còn chưa trở thành tâm phúc của Thẩm Trạch Xuyên, có một số việc hắn không thể ngồi đây mà nghe được, bèn đứng dậy nói: “Tôi thấy nó ăn cũng sắp xong rồi, chủ tử, tôi đi bảo nhà bếp không cần đưa thêm thịt nữa nhé.”

Phí Thịnh vừa lui, Thẩm Trạch Xuyên mời Kỷ Cương ngồi xuống rồi bảo Lịch Hùng: “Ngươi nhìn cho kỹ xem, chắc chắn là tranh vẽ ta sao?”

Hai ngón tay Lịch Hùng co lấy chiếc khăn đang lau miệng, lại nhìn kỹ Thẩm Trạch Xuyên một lát nữa rồi ngập ngừng tiếp lời: “Hơi giống… Mà cũng hơi không giống…”

Đầu Thẩm Trạch Xuyên khẽ động, khều chiếc thìa đang cắm trong bát canh, rũ mắt hỏi: “Bức tranh mà ngươi thấy là của một nữ nhân đúng không.”

Lịch Hùng bừng tỉnh, đáp ngay: “Đúng rồi, đó là nữ nhân, ngươi là nam nhân.”

Trong chớp mắt vô vàn suy đoán lướt qua đầu Thẩm Trạch Xuyên, y nhìn quả ô mai bị khuấy trong canh, nhớ lại lời Chu Quế từng nói, nghĩ ngay đến mẹ đẻ Bạch Trà, và cả Lôi Kinh Chập vừa mới quay về cảnh nội Đôn châu.

“‘Cách Đạt Lặc’ là chỗ nào?” Thẩm Trạch Xuyên điềm nhiên hỏi.

***

“Cách Đạt Lặc nằm ở phía Đông sông Trà Thạch, thuộc vùng lãnh thổ của Biên Sa. Đó là chỗ trú tạm đầu tiên cho bọn thổ phỉ trốn quân phòng vệ Trung Bác, sau đó bọn chúng bắt đầu buôn bán con gái nhà lành, bị đại ca Đàm Đài Long dẫn đầu quân phòng vệ hai châu tiêu diệt, những kẻ còn sống thì đầu quân cho kỵ binh Biên Sa, đám đóng chiếm ở đấy khi đó là bộ Liệu Ưng của Biên Sa.” Đàm Đài Hổ ngửa cổ nhìn Mãnh lao vút lên tầng mây, nói, “Lôi Kinh Chập xuất thân từ chính trong đó, sau khi rời Chu gia hắn không có chỗ nào để đi, muốn lập nghiệp với bọn thổ phỉ Trung Bác, nên mới đến Cách Đạt Lặc. Nhưng chẳng biết sao mà hắn lại không lập nổi phỉ đảng ở đó, cuối cùng lại quay về Đoan châu, bắt tay với Lôi Thường Minh thì mới bắt đầu phất lên.”

“Bởi vì sau khi Đàm Đài Long tiêu diệt thổ phỉ Cách Đạt Lặc, bộ Liệu Ưng Bắc tiến, mới đầu nhóm thổ phỉ đi theo bọn chúng cũng Bắc tiến theo.” Thần Dương ngồi xổm dưới đất, cạo sỏi khô, “Bộ Liệu Ưng bây giờ là kỵ binh dự bị của bộ Hãn Xà, tất cả chim cắt (*) của người Biên Sa đều do bộ Liệu Ưng thuần dưỡng. Ban đầu địa vị của bọn họ trong mười hai bộ Biên Sa không cao, chỉ ngang ‘ưng nô’ thôi. Nhưng hai mươi năm trước, bộ Liệu Ưng xuất hiện một vị ‘Nga Tô Hòa Nhật’.”

(*Loài chim Biên Sa nuôi – 猎隼 – tên tiếng Anh là saker falcon. Falcon vừa có nghĩa là ưng, vừa có nghĩa là cắt, nhiều người cũng hay gộp chung hai loài này với nhau, nhưng bộ Ưng (Accipitriformes) và bộ Cắt (Falconiformes) là hai bộ khác nhau. Con saker falcon này thuộc Falconiformes, nên nó là Cắt chứ không phải Ưng.)

Đàm Đài Hổ không phải người Ly Bắc, không hiểu ý nghĩa của cái tên này.

Cốt Tân bên cạnh giải thích: “Nghĩa là ‘anh hùng’ đấy.”

“Ngươi có biết Biên Sa là do nhiều bộ tộc tạo thành không?” Thần Dương quay đầu lại, cười một tiếng với Đàm Đài Hổ, “Chỉ tộc nào có vị ‘Nga Tô Hòa Nhật’ xuất hiện mới được coi là một trong mười hai bộ, điều trùng hợp là, vương gia của chúng ta và vị Nga Tô Hòa Nhật này sinh ra cùng một năm. Vương gia thành lập thiết kỵ Ly Bắc ở Lạc Hà quan, vị Nga Tô Hòa Nhật này chinh phục ba bộ Liệu Ưng, Câu Mã, Trường Thứu ở đại mạc, hắn dựa vào chim cắt để để đánh bại lão Xà vương của bộ Hãn Xà ở phía Bắc, kể từ đó trở thành ‘Đại Nga Tô Hòa Nhật’ duy nhất thống soái bốn bộ Biên Sa kể từ năm Vĩnh Nghi, cũng trở thành kẻ thù trường kỳ của Ly Bắc.”

Đàm Đài Hổ sửng sốt: “Lẽ nào là…”

Chẳng biết Tiêu Trì Dã đứng sau lưng bọn họ từ bao giờ, ngửa cổ dốc cạn nước trong túi rồi buộc túi lại, nói: “Chính là A Mộc Nhĩ.”

Bọn họ lui ra, Tiêu Trì Dã dẫm lên đất, trông về phía núi Hồng Nhạn ở xa.

“A Mộc Nhĩ là người có khả năng làm đại vương của Biên Sa nhất bây giờ, lão ta có dã tâm thu phục mười hai bộ.” Sống mũi Tiêu Trì Dã rất cao, lúc nghiêng đầu hơi đổ bóng. Hắn nói tiếp: “Lão ta gầy dựng đội kỵ binh mạnh nhất Biên Sa, trở thành người tiến công sâu nhất vào Đại Chu từ trước đến giờ. Lão Hổ, kỵ binh Biên Sa mà ngươi thấy bây giờ thực ra là kỵ binh Biên Sa sau khi A Mộc Nhĩ đã cải cách. Lão kết hợp ngựa của bộ Câu Mã với cắt của bộ Liệu Ưng, làm giảm chiều cao của bộ Hãn Xà, nhưng lại tăng tốc độ của bộ Hãn Xà, đồng thời hoàn chỉnh trận bài có thể đánh với Ly Bắc trên không trung.”

“Giảm chiều cao?” Đàm Đài Hổ nhìn về phía Lãng Đào Tuyết Khâm, nói, “Chủ tử, chiến mã của Ly Bắc khác của bộ Hãn Xà sao?”

“Đương nhiên là khác rồi,” Tiêu Trì Dã bật cười, nhưng nụ cười của hắn rất nhạt, nói, “ban đầu, cha muốn bắt kịp với tốc độ của bộ Hãn Xà, cho nên mới mở trại ngựa ở Lạc Hà quan, không dùng chiến mã của Tỏa Thiên quan nữa. Chiến mã của thiết kỵ Ly Bắc hiện tại được nuôi từ chính lúc đó, rất khỏe, đều là ngựa hoang từ núi Hồng Nhạn xuống, cũng là loại ngựa mà bộ Hãn Xà từng dùng. Nhưng sau đó A Mộc Nhĩ nhận ra bất lợi quá sớm, lão nghĩ nếu dùng chung ngựa, loại ngựa có thể chở nặng của thiết kỵ Ly Bắc sẽ mạnh hơn, một khi thiết kỵ Ly Bắc cởi áo giáp, tốc độ của bộ Hãn Xà sẽ không còn là ưu thế nữa. Bởi vậy lão ta bỏ đàn ngựa ở núi Hồng Nhạn của bộ Hãn Xà, thay bằng giống ngựa lùn của bộ Câu Mã.”

Lãng Đào Tuyết Khâm phe phẩy đuôi, đi vòng quanh Tiêu Trì Dã gặm cỏ.

“Chúng ta ăn đủ vì lũ ngựa lùn đấy đấy,” Thần Dương vạch một đường cao hơn Đàm Đài Hổ một chút, “ngựa của bộ Câu Mã làm thiết kỵ Ly Bắc không ứng phó kịp.”

Đàm Đài Hổ không hiểu, hắn ở Đăng châu rồi lại đến cấm quân, nhưng cả hai quân này đều không phải chủ lực kỵ binh, cho nên hắn không hiểu ngựa lùn thì có gì mạnh.

“Quả thật là nhanh kinh hồn,” ánh mắt Tiêu Trì Dã hơi lạnh, hắn nhớ lại cái tốc độ mà mắt thường gần như không bắt kịp nhiều năm trước, “giống ngựa ấy vừa dữ vừa khỏe, mặc dù thể trạng thấp bé, nhưng sức chịu đựng lại cực bền. Bộ Câu Mã đánh với quận Biên bao lâu nay, người ngoài không hiểu, tưởng là Lục Quảng Bạch tài không bằng danh, không xứng đứng trong hàng tứ tướng thiên hạ, nhưng cho người khác ngồi thử vào cái vị trí đó là biết ngay, đội quân mà bộ binh của hắn tập kích ban đêm để tiêu diệt không phải là kỵ binh thông thường, mà là kỵ binh nhanh nhất thế gian này. Khải Đông dùng binh lực gấp bội lần đóng giữ ở phía Nam nhiều năm, thế mà mãi không làm bộ Câu Mã suy yếu được, cũng là bởi không đuổi kịp, đây cũng chính là nguyên do Khuất đô không chịu để Lục Quảng Bạch xuất binh. Lúc bọn chúng xuất hiện ở thảo nguyên Ly Bắc đã suýt nữa đánh tan tác thiết kỵ Ly Bắc mới thành lập, lão cha tăng trọng lượng khiến cho thiết kỵ Ly Bắc trở thành con mồi dưới loan đao của bộ Hãn Xà sau khi thay ngựa, để giải quyết vấn đề này, cha lựa chọn tiếp tục tăng, biến thiết kỵ Ly Bắc thành một bức tường thép di động.”

Gió lớn cuốn dạt dào qua thảo nguyên, Tiêu Trì Dã rơi vào trầm tư.

“Lão Hổ, sáu năm trước kỵ binh Biên Sa có thể đánh xuyên Trung Bác một mạch, không thể không kể đến sự thay đổi chiến mã của A Mộc Nhĩ. Nếu bọn chúng vẫn còn dùng ngựa hoang trên núi Hồng Nhạn như trước đây, sẽ không có quân nhu, cũng không có cả sức bền dai như vậy. Đám ngựa ấy không chỉ nhanh, mà còn da dày thịt béo, lúc chạy qua sa mạc cũng không hề giảm tốc độ, phối hợp với chim cắt giữ vai trò trinh sát tiên phong, đối với quân phòng vệ Trung Bác chính là họa trời giáng.”

Thực ra, đây cũng là vấn đề mà Tiêu Trì Dã trăn trở sau án Trung Bác binh bại. Lúc hắn ở Ly Bắc, theo Tiêu Ký Minh ra trận, hắn nhớ rất rõ cấu tạo hiện giờ của bộ Hãn Xà, thậm chí đã băn khoăn không chỉ một lần, nếu hắn là cha, lúc đối mặt với đội quân tinh nhuệ như thế, ngoài tăng trọng ra thì còn biện pháp nào nữa? Hắn chờ đợi câu trả lời của đại ca, lựa chọn của Tiêu Ký Minh lần này là dát mỏng áo giáp của thiết kỵ Ly Bắc, tăng tính cơ động của thiết kỵ Ly Bắc, nhưng Tiêu Trì Dã không thỏa mãn.

Hắn là con sói tham lam, hắn không thể từ bỏ ưu thế hiện giờ của thiết kỵ Ly Bắc.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề chỉ nghĩ là giải quyết được, bởi vậy trước khi Tiêu Trì Dã vào Khuất đô, đã chọn xuôi Nam với quân, tận mắt chứng kiến thảm trạng ở Trung Bác, gặp cả bộ binh của Lục Quảng Bạch.

“Ta không đuổi kịp, bọn chúng nhanh quá.” Sáu năm trước Lục Quảng Bạch ngồi xổm dưới đất, vẽ bản đồ cho Tiêu Trì Dã xem, “Nhưng quận Biên rất cừ, đài lửa hiệu vạn dặm có thể truyền tin rất nhanh, đêm xuống, chúng ta chính là cái ‘bị’, chỉ cần khép chặt miệng, bọn chúng sẽ không thể tự do tiến lùi, đội ngũ bị chặt đứt ngã xuống, có nhanh đến mấy cũng chỉ có thể trở thành con ruồi không đầu.”

Tả Thiên Thu cũng từng nói: “A Dã, ‘Công là cơ hội để thủ, thủ là kế để công’ [1], lý do Thiên Phi Khuyết có thể vững vàng không ngã không phải là vì ta làm tướng mạnh cỡ nào, mà là vì trời ban cho Thiên Phi Khuyết ưu thế địa lý đủ mạnh. Nhưng Thiên Phi Khuyết là bị ép phải thủ, bởi vì binh mã của chúng ta vừa ra ngoài sẽ bó tay ngay trước thế công của kỵ binh Biên Sa, ta là tướng quân trốn sau cổng thành. Đội quân có thể dùng hai chữ ‘tấn công’ với mười hai bộ Biên Sa đời này chỉ có thiết kỵ Ly Bắc mà thôi, ta đã bảo cha con vô số lần, đừng bao giờ để thiết kỵ Ly Bắc trở thành tấm lá chắn thực sự, nó sẽ khiến Đại Chu mất tiệt đi cây trường thương. Nếu có một ngày con trở thành tướng quân, phải nhớ kết hợp cả cơ hội và chiến thuật, chiến trường là chốn thoắt biến thoắt hóa, một khi đã rơi vào tiết tấu nhanh chậm của đối phương thì sẽ mất đi toàn bộ ưu thế. Con phải nắm chắc cơ hội, nhẫn nại là bài học cần thiết, đôi khi chính đòn không đau không ngứa lại là mở đầu cho quá trình kiệt sức, đấm phải đấm trúng vào điểm yếu.”

Nhưng quá khó.

Tiêu Trì Dã vẫn chưa nghĩ ra cách nào ưu việt hơn cha anh hắn, hắn thậm chí không thể đánh du kích như Lục Quảng Bạch, nhưng hắn không quên được lời cảnh báo của Tả Thiên Thu, hơn nữa trong thâm tâm hắn cũng nghĩ vậy —— thiết kỵ Ly Bắc không thể chỉ làm một tấm lá chắn, bọn họ trải qua vô số lần chắt lọc đến hôm nay, không phải chỉ để chìm đắm trong vinh quang của quá khứ. Trong mắt Tiêu Trì Dã, đẩy lùi kỵ binh Biên Sa rất dễ, nhưng muốn đẩy lùi A Mộc Nhĩ thì quá khó.

Bởi vì kỵ binh Biên Sa đang không ngừng mạnh lên dưới sự dẫn dắt của A Mộc Nhĩ, người đàn ông này có quyền lên tiếng tuyệt đối trong bốn bộ, sau lưng lão ta không có bất kỳ nỗi băn khoăn nào, lão ta giống như con kền kền sinh ra ở đại mạc, nhìn chết miếng thịt béo Đại Chu, thậm chí còn liên tục thử xâm phạm. Tiêu Phương Húc cải biến thiết kỵ Ly Bắc, lão ta cải biến ngay bộ Hãn Xà. Tiêu Ký Minh cải biến thiết kỵ Ly Bắc, lão ta lại tiếp tục cải biến bộ Hãn Xà. Sự hiểu biết của lão với đàn sói Ly Bắc khác hẳn người bình thường, từ góc độ nào đó bọn họ chính là tri kỷ, thậm chí lão còn hiểu thiết kỵ Ly Bắc hơn hầu hết người của chính Ly Bắc.

Tầm mắt của Tiêu Trì Dã bị núi Hồng Nhạn ngăn trở, giống như hắn đang bị ngăn trở bởi cha anh, hắn chưa từng gặp tận mặt A Mộc Nhĩ, nhưng đã coi đối phương là đối thủ hắn phải đánh bại.

Đó là con kền kền già đời, Tiêu Trì Dã là con sói chân ướt chân ráo về nhà.

Mãnh bỗng lao vụt xuống, mang theo luồng gió sượt qua mặt các cận vệ. Nó đậu xuống vai Tiêu Trì Dã, vết máu trên bộ móng nhọn hoắt quệt ra mấy đường lởm chởm, nó đã vượt qua tầm vóc mọi người từng tưởng tượng, người đỡ được nó chỉ có Tiêu Trì Dã —— và Thẩm Trạch Xuyên luôn đối xử vô cùng địu dàng với nó.

Tiêu Trì Dã thu lại mạch suy nghĩ đang lang thang, ra hiệu cho Thần Dương khỏi lấy túi ra, quay lại nhìn Mãnh, nói: “Nó săn no rồi.”

Nhưng hôm nay Mãnh hơi lạ, ánh mắt nó sắc lẻm nhìn chằm chằm lên bầu trời, lúc Tiêu Trì Dã cong ngón tay vuốt ve cũng không hề dời mắt.

Tiêu Trì Dã nhìn lên theo.

Đất trời yên tĩnh, một con rắn dài xông ra từ trong bụi cỏ như cơn gió dữ, nó vừa ngoác cái miệng to như chậu máu ra, Mãnh đã lại bay vút lên không trung, xuyên thủng gió giật, quắp lấy con chim cắt đang toan lao ra khỏi bụi cỏ, lúc đối phương định giương cánh nó bỗng vọt lên cao, đến lúc nó mang con chim cắt đến trước mặt Tiêu Trì Dã, con chim cắt lạc đàn ấy đã bị xé xác.

Tiêu Trì Dã bất chợt lên ngựa, lúc kéo cương vẫn còn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở hướng Đông, nhíu mày.

Hắn chỉ vừa mới vào ranh giới Ly Bắc, thậm chí còn chưa đến trạm dịch Ly Bắc, tại sao chim cắt của bộ Biên Sa lại xuất hiện ở đây?

“Tiếng trống,” Cốt Tân ngẩng đầu, ngoảnh mặt theo hướng gió, “chủ tử, ở phía Đông!”

“Đó là doanh Biên Bác doanh, cũng là doanh tuần tra, bọn họ có có mã đạo tiếp tế nối thẳng với đường lương mã Đông Bắc.” Thần Dương cũng nhanh chóng lên ngựa, trước khi vung roi thì nhớ đến gì đó, kinh ngạc quay đầu bảo Tiêu Trì Dã, “Phía Đông doanh Biên Bác là doanh Sa Tam, vương gia thay binh mã tiền tuyến ở chỗ đó, ở đó còn có chiến mã dự bị quanh năm của Ly Bắc, dùng để cung ứng cho chiến trường phía Bắc lúc khẩn cấp——”

Kỵ binh Biên Sa đã đánh đến đây rồi sao?

Sa Tam doanh thì sao?

Ly Bắc vương thì sao?

Tiêu Trì Dã siết chặt dây cương, đánh ngựa lao đi.

===

[1]:《Đường Thái Tông và Lý Vệ Công hỏi đáp》