Thương Tiến Tửu

Chương 208: Mộng về



A Xích hốt hoảng rút chạy theo lối cũ, bọ cạp thả chim cắt của mình ra giữa đường. Lãng Đào Tuyết Khâm thẳng vó không dừng, nghe tiếng trọng giáp va loảng xoảng hăng máu truy đuổi. Tiếng vó ngựa của thiết kỵ Ly Bắc khiến chúng bọ cạp hoảng loạn, sợ mặt băng dưới chân mà nứt ra thì cái tiếng kia có mà đuổi ngay sát đít!

A Xích nghiến răng, hắn nhục nhã quay đầu lại trong gió, chỉ nhìn được tấm áo giáp tôn nghiêm.

Tiêu Trì Dã!

Ba Âm chợt ghìm cương, xô vào A Xích từ mặt bên, xẵng giọng: “Rút rút rút! A Xích, đừng nhìn hắn nữa!”

Bão tuyết tựa tơ bông, đất trời hóa tịnh giới. Kỵ binh Biên Sa vật lộn chiến đấu trong gió, chạy chừng nửa giờ mới cắt đuôi được thiết kỵ Ly Bắc. Bọn chúng không dám dừng, đương lúc lần về đường cũ, Ba Âm chợt nói: “Nhổ hết cọc chỉ đường, đừng để lại cho Tiêu Trì Dã!”

Bọn chúng khổ sở vùi đầu theo đường cũ, làm như Ba Âm bảo, không để lại cọc chỉ đường cho thiết kỵ Ly Bắc ở phía sau.

“Sáng mai ngươi điều binh đánh trả,” giọng Ba Âm nghẹt sau khăn quàng, lông mi bị gió nhuộm trắng, tưởng chừng như sắp không mở ra nổi, “Tiêu Trì Dã đã mất phương hướng thì cam đoan không thể thoát khỏi sông Trà Thạch.”

Mặt A Xích tái mét, cơn thịnh nộ thiêu đốt khiến hắn cồn cào ruột gan, thậm chí còn chưa mặt đối mặt đã bị Tiêu Trì Dã chơi đùa, cục tức này nuốt kiểu gì cũng không trôi xuống nổi.

“Nghe lời ta đi A Xích,” Ba Âm đuổi theo A Xích đang lao băng băng, giật khăn quàng ra gào, “đừng trúng chiêu khích tướng của hắn, ngươi hiểu không? Hắn cố tình đấy.”

“Hắn giết chết song cánh của ta,” A Xích hết nhịn nổi, quát lên đáp lại Ba Âm, “đây là đang ra oai với ta, thằng chó ranh con!”

Ba hôm trước A Xích đánh bại quân cánh trái của Tiêu Trì Dã, hôm nay Tiêu Trì Dã cũng đứng ở đó nổ chết hai cánh trái phải của A Xích. Tiên phong của hai cánh đều là quân tinh nhuệ, con tim A Xích đến rỉ máu. Hắn cảm thấy đây là Tiêu Trì Dã đang cảnh cáo hắn, sự đe dọa đã đạp thẳng lên mặt hắn.

“Ta phải giết hắn!” A Xích mất kiểm soát gầm lên, “Ta nhất định phải giết——”

Ba Âm thụi một cú ngã A Xích khỏi lưng ngựa, con ngựa mất chủ chạy chậm lại rồi dừng ở phía trước. A Xích lăn trong tuyết, ngực phập phồng mãnh liệt.

“Nga Tô Hòa Nhật biết mọi chuyện, nếu ngươi vẫn còn muốn cho bọ cạp nhập vào mười hai bộ, ngay sáng mai hãy giải quyết dứt điểm hắn.” Ba Âm trầm giọng, “Mất lý trí thì sẽ thành chó rừng, chó rừng không cắn chết được sói, ngươi tốt nhất là tỉnh táo lại đi!”

A Xích nằm trên tuyết, nắm một vốc tuyết lên xoa mặt. Hắn bò dậy, đuổi kịp ngựa của mình, không nói một câu nào nữa.

Bầu không khí giữa toán kỵ binh ảm đạm, A Xích và Ba Âm đều không mở miệng, người phía sau cũng không dám mở miệng. Bọn chúng lại đội bão tuyết chạy thêm canh giờ nữa, lũ ngựa chiến đã hụt hơi, may mà cọc chỉ đường đã chỉ đến điểm cuối.

“Chim cắt sẽ báo hiệu cho viện binh biết đường chạy đến đây,” A Xích ghìm chậm ngựa, lên bờ, “chúng ta có thể chờ ở đây.”

Ba Âm thấy bất an, vì thận trọng, y đặc biệt để ý đến xung quanh, lúc này tuyết đang phủ rợp trời đất, y không nhìn được cảnh từ vài bước trở ra, nhưng y nhạy bén cảm giác được, nơi đây không phải phía Đông Nam Đoan châu mà bọn họ xuất phát ban đầu.

“Nhầm đường rồi,” Ba Âm lẩm bẩm, díp mắt cản gió dữ, gạt ra sương tuyết láng máng trông về phía trước, “chỗ này là…”

Ngựa còn chưa lên bờ ở phía sau bỗng trượt chân, ngay sau đó vó sượt xuống dưới sông băng. Gió tuyết phủ mờ mắt, bọ cạp trên lưng ngựa túm dây cương toan kéo con ngựa nhảy phóc lên mặt băng, nhưng đầu gối phía sau của con ngựa ríu vào nhau cuống cuồng đập vào diềm băng, ngay sau đó cả con ngựa ngửa mặt hí lên một tiếng, ngã vật vào trong nước!

Toàn quân loạn lên trong nháy mắt, bầy ngựa hốt hoảng, lũ bọ cạp quát không xong, đều sợ mình cũng bị trượt xuống theo nên chỉ có thể gồng mình rút roi ngựa. A Xích nghe thấy tiếng trọng giáp giữa những tiếng chửi ầm ĩ, mới đầu hắn còn tưởng mình nghe lầm, thế nhưng chẳng bao lâu sau, thiết kỵ đen tuyền đã thật sự xuất hiện trong tuyết.

A Xích có ngu đến mấy đi nữa cũng phản ứng kịp, hắn vừa lui vừa hô: “Lên ngựa chạy nhanh!”

Cọc chỉ đường trên con đường này là thật, nhưng vị trí thì đã bị Tiêu Trì Dã thay đổi từ lâu rồi, dấu chân quả đúng là mánh che mắt, chủ ý của Tiêu Trì Dã vốn là dụ bọn chúng chạy tới đây.

A Xích thấy Ba Âm hẵng còn đang đứng yên, bèn hung tợn xô y, quát: “Lên ngựa! Đừng có đứng đực ra đấy!”

Ba Âm khẽ đảo mắt nhìn sang A Xích, A Xích như có dự cảm, dõi mắt về phía trước, bất giác sợ hãi biến sắc.

Khoảng đen kịt đằng trước chẳng phải đâu khác, chính là hố tử thần Trà Thạch.

A Xích lau mồ hôi bên trán, phóng mắt ra xa, trông thấy hai cánh thiết kỵ Ly Bắc từ hai bên bọc tới, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Trì Dã.

Bảy năm trước kỵ binh Biên Sa đồ sát bốn vạn quân phòng vệ Đoan châu ở trong con hố này, bảy năm sau cũng là một đêm bão tuyết như thế, Tiêu Trì Dã cũng dùng trận hình như thế để xua bọn chúng tới rìa hố tử thần Trà Thạch. A Xích không quen Tiêu Trì Dã, nhưng trong thời khắc này hắn lại kỳ quái hiểu được ý đồ của Tiêu Trì Dã.

Yết hầu Ba Âm trượt ực, y siết cuốn sách bọc da trâu, rũ đầu nhớ tới câu nói của Cáp Sâm: “… Lấy oán báo oán.”

Tiêu Trì Dã là con chó sói khó nhằn nhất, Ba Âm biết, vì đoạt lại Tiêu Phương Húc hắn có thể cẳn rịt lấy Cáp Sâm không buông. Một đối thủ như vậy một khi đã ghi tạc thương tích, sẽ điên cuồng cắn xé tùy ý hắn.

“Viện binh sẽ đến ngay thôi,” giờ phút này A Xích lại tỉnh táo đến lạ, hắn nhìn chòng chọc vào Tiêu Trì Dã, “chống chọi nốt lúc này, nơi đây sẽ vẫn là lò sát sinh của chúng ta.”

Cho đến tận hôm nay, A Xích vẫn chưa từng nhìn thấy vẻ bề ngoài của Tiêu Trì Dã, nhưng qua lớp mũ giáp ấy, hắn dường như cảm nhận được nụ cười chế nhạo của Tiêu Trì Dã. A Xích không tin vào thiên thần của Biên Sa, hắn tin vào hình xăm của mình, vì những bọ cạp sinh tồn trong khe rãnh, phải đến tận lúc đầu lìa xác hắn mới có thể chịu thua.

Nhưng Tiêu Trì Dã cũng tin vào hình xăm của mình như thế, đó vừa là cha hắn, cũng vừa là Ly Bắc của hắn. Vết sẹo mà Cáp Sâm để lại chưa bao giờ ngừng thiêu đốt, hắn đã bị kiềm chế quá lâu rồi, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng đao Lang Lệ đang gầm thét trong vỏ.

Cuồng phong dưới trời tuyết giày xéo những đóa trắng, xé chúng thành hàng ngàn phiến phất phơ, trong phút chốc trắng tuyền mê man, A Xích thấy thiết kỵ xông lên. Áo giáp tựa những lưỡi đao phủ muội, khí thế xông pha như sóng cả hồng triều, cuộn sạch cả tro bụi đầy mình, để lộ ra những mũi đao lạnh lẽo điên cuồng.

Khi chùy vung tới, Tiêu Trì Dã vung đao Lang Lệ lên đỡ, ngựa của hắn không dừng lại, lưỡi đao va chạm nghe tiếng “keng” xô thiết kỵ vào mặt kỵ binh. Lãng Đào Tuyết Khâm bọc trọng giáp, quẫy đầu húc con ngựa lùn cản đường.

Kỵ binh giống như một túi nước bị bóp vỡ, chỉ chống cự được vài giây ngắn ngủi trước đòn tấn công nặng nề của Tiêu Trì Dã, sau đó bị “chiến xa” liên tục đẩy lui về sau. Con hố tử thần nằm cách đó không xa, bọn chúng chỉ cần lui thêm chút nữa là sẽ ngã vào.

A Xích nhấc cây chùy sắt nặng tới năm chục cân, qua hồi giao chiến ngắn ngủi đã tường tỏ, Tiêu Trì Dã chính là muốn diệt. Hắn quật ngã thiết kỵ trước mặt, nghe thấy đối phương rơi “bịch” vào trong tuyết, vó ngựa bước qua người, chẳng mấy chốc đã vung đến trước mắt Tiêu Trì Dã.

Nhưng hắn đánh trượt!

A Xích cứ ngỡ Tiêu Trì Dã sẽ thừa thắng truy kích, nhưng Tiêu Trì Dã không làm thế, hắn lui về hàng đầu của thiết kỵ Ly Bắc, đội “chiến xa” này ngay sau đó biến hóa.

Ba Âm ôm sách chen chúc ở đằng sau, trông thấy rõ thiết kỵ Ly Bắc đang biến hóa.

Đó là thiết kỵ Ly Bắc ư?

Đó căn bản chính là một chiếc chiến xa hạng nặng!

Tiêu Trì Dã không chịu từ bỏ trọng giáp của Tiêu Phương Húc, hắn không muốn chứng tỏ cha hắn sai. Sau khi kinh qua Lục Quảng Bạch, Thích Trúc Âm và Doãn Xương, hắn đã giành được một thiết kỵ Ly Bắc mới.

Trên cơ sở “trọng”, Tiêu Trì Dã bỏ trường đao cũ của thiết kỵ Ly Bắc, hắn trang bị đao mới cho thiết kỵ Ly Bắc đi theo mình, đây mới đúng là trường đao thực thụ, dài đến mức chùy sắt không thể lại gần. Hắn đã quan sát bộ binh của Lục Quảng Bạch ở chiến địa, trận hình “chiến xa” có thể che giấu nhược điểm không đủ nhanh. Tiêu Trì Dã thẳng tay cắt đứt việc truy đuổi, hắn muốn kỵ binh Biên Sa tự mình xông tới.

Trận công phòng mà Thích Trúc Âm đánh ở chiến địa là sự hoán đổi thuần thục giữa nặng và nhẹ, Tiêu Trì Dã pha lẫn cấm quân và thiết kỵ Ly Bắc, chỉ cần bọn họ xuất hiện trên cùng một chiến trường, ắt sẽ thoắt biến thoắt hóa, dã chiến không phải là lãnh địa của Cáp Sâm. Điểm cuối cùng và cũng là mấu chốt nhất, chính là đội đao nhọn của Doãn Xương.

Doãn Xương cải biến “chiến xa” của Lục Quảng Bạch, chia binh thành “đao nhọn” để mãnh tiến, Hải Nhật Cổ học lỏm được chiêu này, từ đó Tiêu Trì Dã tìm được bước ngoặt mới ở thao trường Bắc Nguyên, Tiêu Trì Dã lại pha trộn “đao nhọn” với “chiến xa” của mình, bày ra thiết kỵ Ly Bắc hùng dũng chấn động của chính giờ khắc này.

A Xích nhanh chóng nhận ra chùy sắt của bọn chúng cũng vô dụng, bọn chúng không thể tránh khi thiết kỵ Ly Bắc đâm trường đao lại gần, nhưng khi bọn chúng đổi chùy sắt, thiết kỵ Ly Bắc sẽ chia ra thành cánh quân mà đánh, như thể từ trong tráp đột nhiên bắn ra mấy lưỡi lê, đâm lũ bọ cạp điêu đứng đến độ chính thân mình còn không lo nổi.

Lưỡi đao sáng loáng dễ dàng thu phóng.

Đây cũng tương đương với chiến xa hạng nặng, bỏ kết cấu làm bằng gỗ của khí giới công thành, chế tạo hoàn toàn từ sắt thép, tính cơ động mạnh hơn. Chỉ cần Tiêu Trì Dã muốn, bọn họ có thể tách ra ngay tại chỗ, biến thành một đội quân phục kích dã chiến.

Dù mới chỉ là hình dáng ban đầu, thậm chí còn có phần thô sơ, nhưng không nghi ngờ chi đây chính là thiết kỵ Ly Bắc hoàn toàn thuộc về Tiêu Trì Dã.

A Xích thấy thất bại ngay trước mắt, nghe thấy cả tiếng ưng thét giữa tuyết. Con chim cắt của hắn thu cánh liệng chín vòng xuống, mang theo viện binh hắn đã chờ đợi từ lâu.

“Sao nhiều lính thế này,” Doãn Xương đang định ngồi xuống đất dốc máu trong giày ra thì lại thấy kỵ binh lao ra từ phía Tây Nam như đàn kiến, lão vội vàng bò dậy xỏ ủng vào, “bỏ mẹ, chúng nó đông gấp mẹ ba lần chúng ta lận!”

Sĩ khí bọ cạp tăng vọt, nghe tiếng chém giết cuộn trào, hai phe lâm vào tử đấu ở trước con hố. Ánh máu bắn ngang chùy sắt, thiết kỵ Ly Bắc và cấm quân bất chấp xông lên, cơ hội phá vây chỉ có giờ phút này mà thôi, bỏ lỡ đêm nay thì không còn đường sống nữa!

Cốt Tân xách cổ áo Hải Nhật Cổ đạp hắn vào giữa toán người, thấy Doãn Xương hơi khập khễnh, bèn giương đao chắn binh Biên Sa lại, kêu lão đầu: “Doãn lão bị thương à?!”

Doãn Xương nhăn cái mũi đỏ hây, nhéo nhéo mấy cái mất tự nhiên, nói: “Chân, chân ngâm lâu ngứa.”

Hải Nhật Cổ nhanh nhẹn né loan đao giữa đám đông, lại còn liên tục phải lấy cái kim bài nhỏ của mình ra lúc đối mặt với cấm quân đang vằn mắt chém giết, nói: “Cùng phe!”

A Xích và Tiêu Trì Dã ở bên kia đã ngang cơ, loan đao của hắn dễ dùng hơn hẳn chùy, binh mã hai phe chen chúc nhau giẫm đạp rung vang mặt đất, chẳng biết là ai ngã ngựa trước, ngay sau đó toàn bộ vùng rìa con hố tử thần sụp xuống, tất cả hỗn tạp lăn vào.

Cấm quân nốc phải mấy họng bùn, ngó đầu lên gào giữa lũ giặc đè xéo: “Đệt! Có phải Nhị gia bị đè bên dưới rồi không vậy?!”

Lãng Đào Tuyết Khâm lăn mình vùi dưới đáy hố, A Xích dẫm lên hòn đá bổ nhào tới, Tiêu Trì Dã không kịp đứng dậy, bèn giơ chân đá vào ngực A Xích. A Xích chịu lực lui mấy bước về sau, Tiêu Trì Dã đã vùng dậy, chùy sắt gần như vung tới ngay trước mắt, Tiêu Trì Dã né mình giơ chiếc giáp tay lên đỡ.

“Ruỳnh!”

Phong Đạp Sương Y đạp lật cọc gỗ mục cũ kỹ, Thẩm Trạch Xuyên phi như bay giữa cơn bão tuyết. Áo choàng của y bị gió cuốn phần phật, tuyết lạnh đậu trên mắt mày, mặt nghiêng tỏa ra vẻ dữ dội khắc nghiệt.

Phí Thịnh không dám chủ quan trên chiến trường, dẫn theo Cẩm y vệ bám sát ngựa của Thẩm Trạch Xuyên.

Đàm Đài Hổ cũng không dám để Thẩm Trạch Xuyên một mình một ngựa đi trước, suất binh đuổi theo phủ quân, gần như sắp đứng hẳn dậy trên yên ngựa gào với Thẩm Trạch Xuyên qua gió: “Phủ quân! Ngay phía Đông Bắc, hố tử thần Trà Thạch!”

Vó ngựa giãy tóe tuyết, Thẩm Trạch Xuyên siết ướt dây cương, y gần như không dừng chân suốt cả chặng đường này, Phong Đạp Sương Y đã mệt rã rời.

Hố tử thần Trà Thạch!

Suốt dọc đường Thẩm Trạch Xuyên đi qua chỉ toàn là đồng trắng mênh mang, nhưng giây phút y đến gần con hố tử thần Trà Thạch, cơn ác mộng nao tựa nước triều cuồn cuộn dâng lên, mùi máu tanh quen thuộc xộc thẳng lên mũi. Thẩm Trạch Xuyên thở từng hơi nặng nhọc, không thấy được Tiêu Trì Dã giữa chém giết bủa vây.

Thẩm Trạch Xuyên gồng giọng hô lên: “Tiêu Sách An——!”

Phí Thịnh nhìn xung quanh, bắt gặp Doãn Xương. Doãn Xương ở đằng xa trông cả người phủ quân tuyền một sắc trắng, liếc cái là thấy ngay. Lão bèn nhảy cỡn lên vung đao, gào: “Trong hố, trong hố, Nhị gia ở trong hố!”

Thẩm Trạch Xuyên thoáng chốc tái nhợt cả mặt, tay chân y lạnh như băng, tuột xuống lưng ngựa, bàn tay nắm Ngưỡng Sơn Tuyết đang run rẩy. Áo dài trắng bị máu thấm ướt, y giẫm lên xác người, chỉ có thể nhìn thấy con hố tử thần đã xuất hiện trong mộng cả ngàn vạn lần.

Thẩm Trạch Xuyên chẳng màng đến ai khác, y loạng choạng trượt xuống hố. Tuyết rơi rợp trời, y run rẩy gọi: “Tiêu Sách An…”

Mộng thực chồng lên nhau, Thẩm Trạch Xuyên đã từng thấy mình phơi thây ở chốn này, thế nhưng y chưa bao giờ nghĩ người nằm trong ấy sẽ là Tiêu Trì Dã.

Phí Thịnh nào đã từng thấy qua dáng vẻ ấy của phủ quân, hắn đuổi theo toan đỡ, nhưng Thẩm Trạch Xuyên không cần, y ở giữa núi thây biển máu bới lấy thi thể đang nằm bên cạnh Lãng Đào Tuyết Khâm, túm đỏ quạch cả hai tay. “Thi thể” bỗng giơ tay lên, vừa nhanh vừa chuẩn bắt được cổ tay Thẩm Trạch Xuyên.

“Lan Chu,” giọng Tiêu Trì Dã nghẹt sau mũ sắt, gọi, “Lan…”

Thẩm Trạch Xuyên đã đẩy mũ của Tiêu Trì Dã ra, tuyết bay lất phất, y nhìn thấy rõ mặt của Tiêu Trì Dã, mặc kệ máu me, ôm ghì đầu Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã trở tay xoa lưng Thẩm Trạch Xuyên, muốn nói gì đó, nhưng trong tiếng gió, lại nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên khe khẽ gọi đi gọi lại.

“Tiêu Trì Dã…”

Lòng Tiêu Trì Dã vụn nát.

===