Thương Tiến Tửu

Chương 21: Săn thu



Khuất đô vào tháng Mười đổ mấy trận mưa, lá phong trên núi Phong chuyển đỏ. Lúc xua voi lên triều, Thẩm Trạch Xuyên đã thấy một lớp sương mỏng. Bệnh của Hàm Đức đế theo mùa thu có chút khởi sắc, nghe nói đã ăn uống bình thường trở lại, lúc lên triều buổi sáng tiếng ho cũng bớt đi rất nhiều.

Theo thường lệ, phải đến tháng Mười Một thánh giá mới đến trường săn Nam Lâm, nhưng có vẻ Hàm Đức đế lo trời rét khó đi, cho nên vừa vào tháng Mười đã bắt đầu chuẩn bị cho đợt săn bắn mùa thu.

“Phụ trách tuần phòng vẫn là tám đại doanh và Cẩm y vệ.” Thần Dương cầm đao cho Tiêu Trì Dã, nói, “Tổng đốc, chẳng phải lần trước Hoàng thượng giận sao?”

“Lần trước là lần trước.” Tiêu Trì Dã mới từ thao trường về, lau lớp mồ hôi mỏng, “Lần trước Hoàng thượng giận, là vì cảm thấy cả trong lẫn ngoài đều phải lo lắng về an nguy. Nhưng bây giờ khác rồi, Hề Cố An đang bị Thái hậu ghét, lạnh nhạt cũng phải ngót hai tháng, đang ráng tìm cách bật lên đây.”

“Chút ơn huệ cỏn con mà cũng có thể làm Hề Cố An động tâm ư?” Thần Dương thấy xung quanh không có ai mới tiếp tục, “nói cho cùng thì Thái hậu cũng đã xây dựng thế lực lâu rồi, Hoàng thượng lại mang bệnh, giờ cho dù hắn có vươn tay cho Hề Cố An, Hề Cố An cũng đâu dám nắm lấy.”

“Đến ngươi cũng bảo là ơn huệ cỏn con.” Tiêu Trì Dã cầm áo choàng khoác lên, “Thế nhỡ Hoàng thượng cho Hề Cố An quyền bính ngập trời thì sao? Mấy hôm trước Hoàng thượng còn hỏi tuổi con gái Hề gia, Sở vương lại không có chính phi, nếu muốn ban hôn thì cho dù Hề Cố An không có ý đấy cũng chả thể nói rõ với Thái hậu.”

Thần Dương: “Tiếc là nhà chúng ta không có tiểu thư.”

“Không có mới tốt.” Tiêu Trì Dã nói, “Nếu mà có con gái thật thì cũng phải đến như Thích đại soái mới được, không thì sẽ là thân bất do kỷ, đoan chắc sẽ phải gả cho một người chưa từng thấy mặt.”

Hắn nói đến đây thì bước chậm lại.

“Hoa gia vẫn luôn là gia tộc tuyển cung phi hàng đầu, Hoa Hương Y nuôi dưới gối Thái hậu đã lớn bằng từng này rồi mà vẫn không cho xuất giá, đến cả Hoàng thượng cũng không dám mạo phạm, chỉ có thể gọi là em gái. Sau này muốn gả nàng cho ai thì sẽ phải nghe theo Thái hậu sắp xếp như thường lệ thôi.”

Thần Dương lại bảo: “May mà thế tử nhà chúng ta đã lấy vợ rồi… Nhưng Hoa tam tiểu thư này rốt cuộc có thể hứa gả cho ai nhỉ? Tổng đốc, tôi không đoán được.”

“Thích gia là lựa chọn tốt nhất.” Tiêu Trì Dã cười, “Thích Trúc Âm mà là con trai thì Thái hậu đã gả Hoa tam đi từ lâu rồi. Khổ nỗi Thích Trúc Âm lại là con gái, mà dòng chính của Hoa gia đời này lại không có con trai, giờ cũng chỉ biết nhìn miếng mỡ này thôi chứ có động đũa được đâu, đang nóng ruột lắm cho xem.”

Ngựa được dắt tới, Tiêu Trì Dã vuốt ve ngựa.

“Đi, tới chợ Đông phố Đông Long một chuyến.”

Thẩm Trạch Xuyên vừa tới phố Đông Long.

Y đã được thả ra, đương nhiên không thể ở lại chùa Chiêu Tội, vì ban đầu không ai nhắc tới nên chuyện này vẫn để đấy. Nhưng đến tháng Tám, Kiều Thiên Nhai bỗng nhiên nhớ đến, đi theo y tới chùa Chiêu Tội thì thấy Tề phái phó cả người đầy bùn dở dở điên điên, bèn cho Thẩm Trạch Xuyên mở sổ sớm ở Cẩm y vệ, tìm một chỗ ở tử tế. Vậy nên đến cuối tháng Chín y dọn đến một con ngõ nhỏ cũ, tiền thuê rẻ, phù hợp với thân phận hiện tại của y.

“Người mà sư phụ muốn ta tìm, rốt cuộc là ai nhỉ?” Thẩm Trạch Xuyên cầm tấm khế ước bán thân, nhìn hai chữ “Tùng Nguyệt”, phần quê quán bên trên bỏ trống.

Cát Thanh Thanh nhìn quanh đám người, nói: “Cũng chả thấy thúc nói, chỉ bảo tiên sinh cũng đồng ý rồi, để người này về sau chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho đệ.”

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên dọn ra khỏi chùa Chiêu Tội, trao đổi thư từ với Tề thái phó bị bất tiện hẳn. Y không chịu nuôi bồ câu, một là quá dễ lộ, hai là con ưng của Tiêu Trì Dã dữ quá, làm cho y ấn tượng rõ sâu. Giờ chỉ có thể dựa vào thân phận tạp dịch của Kỷ Cương ra ngoài thu mua mới có thể gặp mặt, bất tiện thật, song ngay lúc này lại chẳng có biện pháp nào tốt hơn.

“Chắc là ở chợ Đông.” Thẩm Trạch Xuyên bảo Cát Thanh Thanh, “Qua ngó cái.”

Phố Đông Long nằm đối diện sông Khai Linh, là chốn trăng hoa. Đằng Đông mở một cái chợ, chủ yếu buôn “hàng người”, bán mình chôn cha cũng đến đây quỳ, bởi vì những nhà bình thường lúc chọn tạp dịch hay nha hoàn đều tới đây.

Tiêu Trì Dã cắp danh sách người trong phủ Sở vương, muốn đến đây điều tra rõ ràng lai lịch của mấy người trong này.

Hắn ra khỏi chỗ môi giới chưa được mấy bước đã thấy một cái gáy quen thuộc.

Thần Dương lên tiếng: “Kia không phải là…”

Tiêu Trì Dã giơ tay lên, Thần Dương im bặt.

Thẩm Trạch Xuyên cất khế bán thân đi, cảm thấy một cơn lạnh sau gáy. Y vừa ngoảnh lại liếc cái đã thấy Tiêu Trì Dã thù lù ngay sau.

“Ô quý nhân.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Sao lại đứng ngay đằng sau thế này?”

“Nhìn ngươi đấy.” Tiêu Trì Dã tiện tay nhét danh sách vào, thong thả bước tới bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, “Đến đây mua người hầu à?”

Thẩm Trạch Xuyên nói như đùa: “Bán thân đấy, ta làm sao mua nổi người?”

“Đã đến nước này rồi ư.” Tiêu Trì Dã quan sát y, “Không phải nghe bảo có nhiều người tìm ngươi trả giá cao lắm sao.”

“Chuyện này thì phải xem tình cảm.” Thẩm Trạch Xuyên vẫn tiếp tục đi, “Phải hợp mắt đã mới tính đến đồng ý hay không chứ.”

Tiêu Trì Dã biết những người này là ai, nói: “Toàn dưa mẻ táo nứt thôi, không dễ chọn đâu nhỉ.”

“Không thể so với Nhị công tử được.” Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn một cái, “Đi theo Sở vương chắc ăn mặn suốt đúng không.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ghen tị hửm? Tìm ta này.”

Thẩm Trạch Xuyên cũng cười: “Còn chưa đến mức ấy.”

Hai người đã sắp đi tới cuối chợ, Thẩm Trạch Xuyên nghiêng người, nói: “Ta không bắt Nhị công tử tiếp nữa, về đây.”

“Chớ vội.” Tiêu Trì Dã vẫn đứng yên, “Đợt săn thu lần này, chúng ta còn phải giúp đỡ lẫn nhau đấy.”

“Cẩm y vệ với cấm quân không phải người chung đường.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “Ta giúp được cái gì?”

Tiêu Trì Dã nói: “Sao xa cách thế, ta thường xuyên qua lại chỗ ngươi, chúng ta cũng có thể thành người chung đường mà.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp, y đi rồi mà Tiêu Trì Dã hẵng còn đứng đấy.

“Y đến đây tìm ai nhỉ.” Ngón cái Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đao, “Cát Thanh Thanh… Quả nhiên là Cát Thanh Thanh. Thần Dương.”

“Có tôi!”

“Ngươi đi tra cái.” Tiêu Trì Dã nói, “Tra mười tám đời tổ tông của Cát Thanh Thanh.”

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã cản việc tìm người, lại còn liên tục phải đi trực nên mãi chẳng rảnh. Đêm trước buổi săn thu thì cuối cùng đến phiên y làm việc, quả nhiên là tùy giá đến trường săn Nam Lâm.

Một hôm Thẩm Trạch Xuyên từ phòng làm việc về nhà, chưa đẩy cửa ra đã biết có người ở trong.

Phong Tuyền khoác áo choàng, vểnh ngón tay uống trà, hỏi qua cửa: “Không vào à?”

Thẩm Trạch Xuyên đẩy cửa vào, trong phòng không đốt đèn, gương mặt trắng như tuyết của Phong Tuyền chìm trong bóng tối, tựa cô hồn dã quỷ.

Gã đặt chén trà xuống, nói: “Cha gia tới truyền tin thay Thái hậu lão nhân gia.”

Thẩm Trạch Xuyên vứt cái áo choàng bẩn lên giá áo, nói: “Làm phiền rồi.”

“Đúng đấy.” Phong Tuyền âm hiểm nhìn Thẩm Trạch Xuyên, ném ra một vật, “Nếu không phải việc quan trọng thì ta việc gì phải tự mình tới? Ngươi nhận nhiều ân huệ của Thái hậu như vậy, giờ nên trả lại từng cái một rồi. Đợt săn thu lần này, nếu việc không thành thì ngươi cũng đừng hòng xong.”

Thẩm Trạch Xuyên bắt lấy vật kia, là một viên đông châu bọc vải. Y vê đầu ngón tay, trên miếng vải lộ ra nửa nét mực, chữ lâm.

Sở[1].

1.

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên quay lại mặt Phong Tuyền.

Phong Tuyền đứng dậy, đi về phía Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi làm được, Thái hậu vẫn có thể tiếp tục coi ngươi là chó để sai bảo, giữ cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi làm không xong, giữ lại ngươi cũng chẳng có ích gì.”

“Cao thủ như mây.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta sẽ cố hết sức.”

Ánh mắt Phong Tuyền xoáy vào một hồi lâu, trào phúng cười. Gã bước ra cửa, phất áo choàng lên, hòa vào màn đêm.

Thẩm Trạch Xuyên thắp đèn, đứng cạnh bàn đốt miếng vải.

Ngọn lửa liếm tới, chữ lâm hóa thành tro.

Trường săn Nam Lâm nằm ở phía Đông Nam Khuất đô, diện tích cực lớn, một nửa nguyên liệu nấu ăn thường ngày của Quang lộc tự là lấy từ đây. Tám đại doanh điều động một nửa quân số, rầm rộ đi theo thánh giá.

Thẩm Trạch Xuyên xua voi đi, nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là ngựa của ai. Quả nhiên ngay sau đó thấy con chim ưng gộc phóng vụt qua đỉnh đầu, quắp lấy một con chuột đồng trong đồng cỏ rồi lại lao vút lên trời.

Tiêu Trì Dã cùng Lý Kiến Hằng và cả đám ăn chơi Khuất đô phi ngựa qua, ầm ĩ lao về phía trước, con tuấn mã toàn thân đen nhánh, ngực trắng như tuyết dưới thân hắn quả thực rất chói mắt.

Tiểu Ngô ngẩng đầu chu choa: “Cả ưng lẫn ngựa của Tiêu Tổng đốc đều là bảo bối!”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đều là thú hoang.”

Tiểu Ngô còn nhỏ, không chịu nổi yên lặng, cứ bắt chuyện liến thoắng với Thẩm Trạch Xuyên suốt. Nó ngồi trên lưng ngựa, gặm khoai lang khô, nói bằng giọng Hòe châu: “Xuyên ca, huynh biết con ngựa với con ưng kia tên gì không?”

Thẩm Trạch Xuyên cười: “Hoang còn gì… Gọi thế thôi.”

Tiểu Ngô vươn người, biểu cảm hết sức sống động: “Con ưng kia, tên là Mãnh! Huynh thấy dữ không? Còn con ngựa thì không dữ bằng, tên là Lãng Đào Tuyết Khâm!”

Cu cậu băm bố từng chữ một nghe trẻ con tợn, chọc cười đám người lớn xung quanh.

Lý Kiến Hằng thở hồng hộc, quay đầu lại bảo Tiêu Trì Dã: “Ầy, ta cứ nhìn thấy y là ta lại nghĩ, sao y không phải con gái nhỉ!”

Tiêu Trì Dã vòng ngựa nhìn Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng vội nói: “Ta biết ta biết mà, ta không mê muội đến mức đấy đâu!”

“Lát nữa đến nơi.” Tiêu Trì Dã nói, “Ra ngoài phải báo cho ta, ban đêm không được rời thị vệ, gái ngươi mang theo một người cũng không được cho vào lều.”

“Ta có mang theo gái đâu.” Lý Kiến Hằng hùng hồn cãi.

Tiêu Trì Dã hơi cười với hắn, xấu xa không nói nổi.

Thần Dương phía sau đuổi ngựa tới, nói: “Tổng đốc, những nữ tử kia cho người đưa về hết rồi.”

Lý Kiến Hằng cắn lưỡi tiếc hùi hụi, bao lâu sau mới bảo: “Sách An, ta nói cho ngươi một câu từ tận đáy lòng nhé, người cũng không cho ngủ, thế thì săn thu còn gì vui nữa?”

“Nhiều cái vui chứ.” Tiêu Trì Dã nói, “Phơi nắng cũng còn vui hơn ngươi ru rú trong lều.”

Lý Kiến Hằng thở ngắn than dài, chẳng còn tí tinh thần nào suốt dọc đường, ủ rũ đi tiếp. truyen bjyx

Lúc đến nơi trời đã gần tối.

Thẩm Trạch Xuyên không phải trực ngày đầu tiên cho nên chỉ chạy việc vặt ở phía sau. Kiều Thiên Nhai cũng tới rồi, gọi nhóm Cẩm y vệ ăn thịt.

Hắn nhìn cái bát trong tay Thẩm Trạch Xuyên, bỗng dưng nói: “Tửu lượng của ngươi khá đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chỉ được một bát này thôi.”

Kiều Thiên Nhai cũng chẳng buồn phanh phui thêm, tên này không giống người của Cẩm y vệ mà giống người trên giang hồ hơn. Hắn dùng dao găm cắt thịt nướng, nói: “Đã đến trường săn rồi thì ăn mạnh vào cho ta! Một năm chỉ có một lần này thôi, toàn đồ hay ăn trong cung thôi đấy, qua đợt này là không còn đâu.”

Hắn vừa nhai thịt vừa nói.

“Làm việc vẫn phải đeo đao, tối mai đến lượt ngươi trực thì ngươi dùng của Thanh Thanh đi. Sao lại không mang theo? Chẳng phải sở thuần tượng dạy ngươi dùng hai tay sao?”

“Đao nặng quá.” Thẩm Trạch Xuyên làm bộ tay không nâng được, nói, “Mang không nổi.”

“Thân thể của ngươi.” Kiều Thiên Nhai nói, “Đừng bảo là bị Tiêu nhị kia đá hỏng rồi đấy nhé? Tiếc vậy, tên đó là ăn chơi hạng nhất đấy, thế mà còn không lừa được. Bằng không chỉ bằng một cú kia, ca ca có thể cho hắn tán gia bại sản rồi.”

Cẩm y vệ xung quanh cười rộ lên.

Thẩm Trạch Xuyên động khóe môi, mượn động tác nhấp rượu, ánh mắt theo bát quét nhanh một vòng.

Tất cả đều kè kè đao.

Ngoài y ra, còn ai cũng đến để giết Sở vương nữa? Ngoại trừ những người đang ngồi ở đây, còn bao nhiêu bóng ma vô hình, bao nhiêu sát thủ mắt lạnh đang ẩn mình chờ đợi? Cho dù Tiêu Trì Dã là kỳ tài trời sinh, trong thế trận trùng vây này, khả năng hắn bảo vệ được Sở vương là đến đâu.

Cách đó vài chiếc lều, Tiêu Trì Dã và Lý Kiến Hằng hãy còn đang uống rượu chơi xúc xắc cùng người khác.

===