Thương Tiến Tửu

Chương 216: Triều đêm



Hai chữ phủ quân này ai cũng có thể gọi, bởi vậy trong miệng Tiêu Trì Dã lại càng có vẻ bí ẩn, tựa như một mật ngữ ẩn giấu ngay trước mắt mọi người, ám chỉ một niềm hoan lạc ám muội nào đó. Dục vọng là cơn thủy triều bất chợt, tràn vào từng ngóc ngách, nước chảy đến nơi tiếp xúc nhau, rướm ra lớp mồ hôi mỏng.

Phủ quân ban ngày cao cư liếc xuống quần hùng, cây quạt che đi chút xúc cảm còn vương, hóa dung mạo y thành lãnh đạm, thành sự ác liệt chỉ nhác qua đã thấy nguy hiểm. Thế nhưng giờ phút này, y đang hấp hé miệng, cắn ngón tay Tiêu Trì Dã, cái lưỡi mềm mại ấy, nước bọt chảy ra ấy, và cả vẻ mặt hờn nhục đầy ẩn nhẫn ấy, đều gợi về một từ “dâm loạn”.

Tiêu Trì Dã muốn y.

Không chỉ muốn cần cổ nõn nà của y, còn muốn cái lưỡi trơn trượt của y.

Bụng ngón tay mang nốt chai chà qua lợi, Thẩm Trạch Xuyên vừa mới uống trà nóng, niêm mạc hãy còn mẫn cảm. Đôi mắt y ướt át, miệng bị khuấy loạn không thành tiếng, chẳng đáp được lời Tiêu Trì Dã.

Nước bọt ứa ra, đầu lưỡi kiếm tìm ngón tay.

Bọn họ quay mặt vào tường, Thẩm Trạch Xuyên phục đầu về phía trước trong sự dồn ép, sau lưng chính là bờ ngực Tiêu Trì Dã. Tư thế này khiến Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy mỗi một lần lại là một lần chạm đến đỉnh, y chống tường tì trán, nước mắt ứa ra không ngừng. Lúc y vùi đầu, cái gáy trần trụi phô ra, lại bị Tiêu Trì Dã cắn, áo bào dưới thân vo nhúm nhó thành một đống.

Quỳ ngồi thế này, tất cả quyền chủ động đều thuộc về Tiêu Trì Dã.

Chóp mũi Tiêu Trì Dã mơ hồ mơn man cổ Thẩm Trạch Xuyên, vừa tựa đang van xin, lại vừa tựa đang bức ép. Ánh mắt nguy hiểm của hắn dán vào gò má Thẩm Trạch Xuyên, nhìn thấy sự dụ dỗ ẩn nấp nơi khóe mắt cong cong của Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên chẳng biết khóe mắt của mình khiêu khích gì, y vô tội nhường ấy, đến nỗi lúc bị cắn cũng chỉ rên rất khẽ. Nhưng Tiêu Trì Dã lại hung hăng đến vậy, khiến cho tất thảy của y đều hóa thành con thuyền lá giữa cơn sóng cả, bị sóng dữ cuốn dạt trôi, trong tiếng nước tinh tế, đến giãy giụa còn chẳng được phép.

Tiêu Trì Dã nhìn nước mắt Thẩm Trạch Xuyên rơi từng giọt, nghiêng mặt hôn lên khóe mắt y.

Thẩm Trạch Xuyên nỉ non khóc giữa nụ hôn, vô tình quệt ướt mất áo bào, bèn lia mắt sang Tiêu Trì Dã, run rẩy trách móc: “Đều, đều a, tại ngươi…”

Tiêu Trì Dã cắn tai Thẩm Trạch Xuyên, giọng trầm thấp: “Tại ta ha.”

Lần này quá sâu, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên mất luôn cả tiếng rên.

Thẩm Trạch Xuyên ăn mấy lần, mồ hôi đã ướt sũng, áo bào vắt được ra nước. Tiêu Trì Dã đè y xuống thảm len, muốn hôn y. Thẩm Trạch Xuyên mệt nhoài ngửa cổ lên, đầu lưỡi bơ phờ ló ra.

Tiêu Trì Dã ngậm lấy, cứ thế đè Thẩm Trạch Xuyên.

Thảm len trong căn phòng này không như thảm ở nhà, không mềm như vậy, giống những lông bàn chải nhỏ xíu hơn. Áo bào của Thẩm Trạch Xuyên đã ướt dầm dề từ lâu, bị Tiêu Trì Dã xé ra, toàn bộ thân trước dán vào thảm, cọ xát đến mức không chịu đựng nổi.

“Không được,” Thẩm Trạch Xuyên vừa nức nở vừa khó nhọc cầu cứu, “Tiêu nhị, không được.”

Tiêu Trì Dã đè y, ngậm chiếc lưỡi mềm mại kia về, khiến y chỉ có thể khóc.

Làm sao Thẩm Trạch Xuyên có thể kháng cự lại sự tấn công này đây, phía trước cọ y đến nỗi eo mềm chân dại, phía sau lại hung dữ như thế. Giữa những nhịp hô hấp nhiễu loạn, y bị Tiêu Trì Dã nuốt trọn, lời còn chẳng thốt đặng. Mặt y ửng đỏ, bị làm thành một đống nhếch nhác, hàm hàm hồ hồ gọi: “Lật, lật lại, đi Sách An!”

“Suỵt,” Tiêu Trì Dã duỗi hai tay đè cánh tay đang mon men ra của Thẩm Trạch Xuyên xuống, ngực cũng đè y xuống, giam toàn bộ y vào lớp da lông tinh mịn, “vợ ta sắp về rồi.”

Sao mà vẫn còn nhớ cái này vậy!

Thẩm Trạch Xuyên vùi nửa gương mặt, khóc rưng rức: “Ngươi, ngươi cái đồ, a.”

Tiêu Trì Dã ấn chóp mũi vào tóc mai ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên, hơi thở liền kề tai y. Ngọn nến trong phòng đã tắt lụi từ bao giờ, ánh tuyết ngoài kia rọi qua khung cửa sổ giấy, nhánh cây bị tuyết đè trĩu chỉa ngang. Thảm len bị Thẩm Trạch Xuyên cọ ướt, y cũng sắp bị thảm len cọ ướt.

Tiêu Trì Dã đã gần xong, hắn siết tay Thẩm Trạch Xuyên, cắn Thẩm Trạch Xuyên. Mông lung, mờ tối, ẩm ướt, còn có cả mãnh liệt, Tiêu Trì Dã luôn có thể làm Thẩm Trạch Xuyên khóc.

“Ta,” Thẩm Trạch Xuyên rưng rưng nước mắt, nói như đang trả thù, “ta phải mách, mách vợ ngươi! Ngươi, ngươi…”

“Ừ,” Tiêu Trì Dã cười nghèn nghẹt, “ngươi mách y rằng, hễ gặp ta là ngươi hưng phấn nhé.”

Thẩm Trạch Xuyên không chịu nổi, Tiêu Trì Dã đâm quá sâu, làm cho y run lẩy bẩy. Ngón tay y bấu chặt thảm len, đã sắp tới.

Tuyết đọng trên nhánh cây rơi ào xuống, quạ đêm kêu mấy hồi.

Thẩm Trạch Xuyên bị bóp mặt, hôn xuống, tiết ra hoàn toàn.

***

Mấy hôm sau trời quang, tháng Ba gần kề, hơi thở của mùa xuân cũng tràn về Trung Bác. Không chỉ có tuyết Từ châu tan, mà tuyết Đoan châu cũng đã tan một phần. Cốt Tân và Ổ Tử Dư phụ trách giám sát dọn dẹp đường, những đoạn cống cần sửa phải được báo lên kịp thời.

Bởi vì tạm thời Thẩm Trạch Xuyên không về được Từ châu, Diêu Ôn Ngọc chỉ có thể đến Đoan châu. Y đi lại không tiện nên xe ngựa cũng đi chậm, Khổng Lĩnh và Dư Tiểu Tái chờ y ở Đôn châu, sau đó cả ba người cùng đến Đoan châu.

Phí Thịnh đứng đón sẵn bên ngoài rồi đưa các tiên sinh vào, kế đó cùng Kiều Thiên Nhai đi kiểm kê vật tư mang tới. Hắn đi lên trước thì thấy Hoắc Lăng Vân, bèn hỏi Kiều Thiên Nhai: “Ngươi mang cả hắn tới làm gì?”

Hôm nay trời không lạnh cũng chẳng nóng, đường dọn nhanh hơn, đi ra ngoài không phải lội bùn. Vốn tâm tình của Phí Thịnh đang rất tốt, nhưng nhìn thấy Hoắc Lăng Vân cái là chỉ còn một bầu trời khó chịu. Xung quanh bao nhiêu người đang dỡ đồ, lắm tai lắm mắt nên Phí Thịnh không muốn sinh sự với Hoắc Lăng Vân và Kiều Thiên Nhai, kẻo đến tai chủ tử thì lại mất nhiều hơn được. Hắn cố nhẫn nhịn bám theo Kiều Thiên Nhai, định bụng hỏi cho ra nhẽ.

“Đã treo yêu bài thì tức là Cẩm y vệ chính quy trong biên chế rồi,” Kiều Thiên Nhai bước dăm bước nhảy phốc lên xe ngựa, chẳng buồn quay mặt lại, “ta không nên mang hắn tới chắc?”

Mặt trời tỏa rọi, Phí Thịnh xoa xoa đôi tay hơi cóng, cái ánh mắt của hắn nhìn Hoắc Lăng Vân quá rõ ràng, chẳng mảy may che đậy. Kiều Thiên Nhai cũng nhìn sang, Hoắc Lăng Vân đằng đó cảm nhận được ánh nhìn của hai người, bèn quay lại mắt đọ mắt với bọn họ, đặc biệt là Phí Thịnh.

“Để tên này ở gần quá nguy hiểm,” Phí Thịnh dời mắt đi, mặt lạnh như tiền, chẳng thèm phản ứng lại Hoắc Lăng Vân, “Đoan châu còn không như Từ châu, nhỡ ra vấn đề thì ai gánh nổi?”

“Ta gánh,” Kiều Thiên Nhai ngồi xổm xuống móc cái tẩu thuốc ra, vừa đánh lửa vừa liếc Phí Thịnh, lời nói thâm sâu, “ngươi đừng có khôn quá hóa dại, ở trước mặt chủ tử mà định lăm le gì đó là không xong đâu.”

Ý của Kiều Thiên Nhai không thể rõ ràng hơn.

Phí Thịnh nghe thế lại tức mình: “Từ lúc hắn vào đến giờ ta đã làm cái gì đâu, ngươi việc gì phải kích động thế nhỉ?”

“Hậm hực cái gì,” Kiều Thiên Nhai thở ra khói, chẳng để bụng cái giọng điệu đó của Phí Thịnh, hắn thừa hiểu tính Phí Thịnh, “ta nói thật đấy. Ngươi vứt hắn đấy không dùng, chẳng lẽ định chờ chủ tử tự mình dùng chắc? Đến lúc đó thì chả đến lượt ngươi quản hắn nữa đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên giữ lại Hoắc Lăng Vân không giết hắn, nghĩa là muốn dùng hắn. Bây giờ đang cho hắn đi theo Phí Thịnh, Phí Thịnh mà cứ để hắn rỗi rãi thế này, đến lúc Thẩm Trạch Xuyên hết kiên nhẫn thì sẽ như Kiều Thiên Nhai nói, chẳng đến lượt Phí Thịnh quản nữa, đến lúc đó nể mặt hắn cũng chẳng làm nổi.

Phí Thịnh lại liếc Hoắc Lăng Vân, lời của Kiều Thiên Nhai hắn nghe thủng rồi. Thế nhưng những lời ấy tưới dầu vào lòng hắn, đâm ra hắn lại càng khó chịu. Hắn bặm chặt miệng, cũng chẳng mà có chỗ mà phát tiết, ở bên cạnh Kiều Thiên Nhai thì còn cần mặt mũi, không thể hạ thấp mình quá được. Hắn và Kiều Thiên Nhai cùng làm việc trong Cẩm y vệ, Kiều Thiên Nhai nói hắn cũng rõ chứ, có điều hắn nuốt không trôi.

“Ngươi đã chân chính trải qua Khuất đô,” Kiều Thiên Nhai áng thử tẩu thuốc, cảm thấy chuyện này vẫn cần phải nói thêm, bèn khuyên hắn tiếp, “hắn là đổi hướng giữa đường*, quan hệ giữa ngươi với chủ tử không giống của hắn, mà quan hệ với Cẩm y vệ cũng không giống của hắn, thế thì ngươi sợ cái quái gì? Chưa bàn đến cái khác chứ, riêng cái miệng của Phí lão thập ngươi cũng đủ để hạ đo ván hắn rồi.”

(*Ý là lúc đầu không định làm một việc nhưng về sau lại làm việc ấy, giống hoàn cảnh của Hoắc Lăng Vân lúc đầu không định theo Lan Chu nhưng về sau dòng đời đưa đẩy.)

“Ngươi đang khịa ta đấy à,” Phí Thịnh thu mắt về, ngẫm nghĩ giây lát, thật lòng bộc bạch, “tên này vừa có tâm cơ lại vừa có bản lĩnh, đã giữ lại thì chẳng chóng thì chầy rồi sẽ ra mặt thôi.”

Bây giờ Thẩm Trạch Xuyên muốn ở lại Đoan châu xây dựng đội khinh kỵ, cái chức ấy không phải có miệng lưỡi là có thể giành được. Phí Thịnh cứ chắc mẩm bên này thể nào cũng sẽ vào tay hắn quản, nào ngờ Thẩm Trạch Xuyên lại trực tiếp điều Diêu Ôn Ngọc tới, Kiều Thiên Nhai cũng tới. Phí Thịnh không dám nghĩ quá sâu, hắn biết lợi hại thiệt hơn, đó là ưu điểm của hắn.

“Ngươi cũng có bản lĩnh còn gì,” Kiều Thiên Nhai nói, “cứ băn khoăn mãi vụ này đâm ra lại thành tự kéo chân chính mình đấy. Có gì lọt được mắt chủ tử sao? Thế nên ngươi đừng mong chạy thoát.”

Phí Thịnh chẳng muốn tiếp tục đề tài này với Kiều Thiên Nhai nữa, bọn họ căn bản không phải người cùng đường, cũng chẳng trông mong Kiều Thiên Nhai sẽ chung thù với hắn. Hắn nhìn cái tẩu thuốc trên tay Kiều Thiên Nhai, nhăn mặt xua khói thuốc bay tới, khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại hút?”

“Rỗi việc.” Kiều Thiên Nhai dập thuốc, nhưng không nói gì thêm.

Hắn có vẻ hơi kiệm lời, không như hồi xưa. Sau khi đứng dậy thì không tiếp tục câu chuyện này nữa, chỉ giám sát mọi người dỡ đồ.

***

Thẩm Trạch Xuyên cầm ngược cây quạt trúc khẽ gõ xuống bàn. Y mới thay khuyên tai, hạt mã não tôn lên làn da trắng, nổi bật đến nỗi chẳng ai dám liếc nhìn.

“Ta đã chép lại một bản sổ sách của La Mục,” Dư Tiểu Tái đưa cuốn sổ cho Thẩm Trạch Xuyên, “mời phủ quân xem thử.”

Trên bàn có một lọ hoa, bên trong cắm cành cây khô, đó là Đinh Đào nhặt về cắm. Dư Tiểu Tái không biết, mới đầu còn định khen đôi ba câu mà lại sợ nịnh sai thì không có chỗ bước xuống. Thẩm Trạch Xuyên gật đầu tỏ ý Dư Tiểu Tái ngồi đi, Dư Tiểu Tái mới ngồi xuống, tĩnh khí ngưng thần, không liếc cái cành khô kia nữa.

Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn không hay biết, vừa đọc vừa nói: “Sắp vào vụ xuân rồi, xem lựa ai qua đấy phụ giúp La Mục, dầu gì ông ta cũng chỉ có một mình thôi, chạy đôn đáo cả hai bên cũng nhọc.”

Ý tức là năm nay không thể để La Mục độc quyền ở Trà châu nữa, phải cử người qua dắt ông ta. Con người La Mục thế nào, Khổng Lĩnh lại chẳng rõ nhất.

“Thế thì ta có một ứng cử viên đấy,” Khổng Lĩnh ở bên cạnh lên tiếng, “lần này ta phụng mệnh phủ quân xuống Đăng châu, ở đó gặp được một người quen cũ của Nhị gia.”

“Người quen cũ của Sách An?” Thẩm Trạch Xuyên đóng cuốn sổ lại, ngẫm nghĩ một hồi mà chẳng nghĩ ra ai.

Tiêu Trì Dã từng quen ai ở Đăng châu nhỉ? Hắn có hay ở Trung Bác đâu.

Khổng Lĩnh thấy Thẩm Trạch Xuyên không nhớ, bèn nhắc cho y: “Vương Hiến đấy, người này phủ quân còn nhớ không? Hồi xưa làm chủ sự bộ Hộ ở Khuất đô, năm Hàm Đức thứ tám thì quản lý chi tiêu của cấm quân, có gặp Nhị gia mấy lần đấy.”

Lúc bấy giờ Thẩm Trạch Xuyên mới nhớ ra.

Nhắc tới Vương Hiến này, hồi xưa có bất hòa với Tiêu Trì Dã, phụ trách chuyện lụa thành Tuyền. Án hành thích lúc đó hắn bị Hương Vân gài mưu đút lót Tiêu Trì Dã, thế nên mới bị giáng chức, trước khi rời đô Tiêu Trì Dã đã dùng quan hệ ở bộ Hộ để giúp hắn không bị cách chức hẳn, chỉ tống đến Trung Bác làm việc thôi.

Đừng nói là Thẩm Trạch Xuyên, đến cả Tiêu Trì Dã cũng đã quên tiệt chuyện này rồi.

Vương Hiến đến Đăng châu chưa được bao lâu thì gặp thổ phỉ tấn công, giả điên giả ngu chạy khỏi nha môn, đi theo lưu dân kẹt ở Đăng châu, đến tận lúc Dương Cừu chết, Khổng Lĩnh đi tuần tra nha môn mới ló mặt ra lần nữa.

“Đáng ra theo ý định của Nhị gia thì người này phải đến Từ châu chúng ta mới phải, thế nhưng ngay sau đó lại xảy ra chuyện,” Khổng Lĩnh nói uyển chuyển, “nên bộ Hộ mới sửa lại chức trách của hắn, điều đến Đăng châu. Ở Đăng châu hắn khổ lắm, lúc thấy ta hãy còn ghi nhớ ân tình của phủ quân và Nhị gia đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ giây lát, đoạn bảo: “Nếu hắn chịu thì phái hắn đến Trà châu đi. Hắn nguyên là quan viên bộ Hộ, đến Trà châu phụ giúp thuế má cũng coi như quen tay.”

Thẩm Trạch Xuyên không tin tưởng La Mục, vừa hay để một Vương Hiến tinh thông thuế má đến Trà châu là có thể tiện đường giám sát luôn cả sổ sách của La Mục. Thứ trọng yếu nhất với Trà châu hiện giờ chính là tiền, chỉ cần nắm bạc trong tay, La Mục đừng hòng lật nổi trời.

Hẵng còn sớm, giải quyết xong xuôi chuyện này rồi, Thẩm Trạch Xuyên mới cất tạp vụ ba châu đi, đoạn hỏi Diêu Ôn Ngọc: “Mấy hôm nay Nguyên Trác khỏe không?”

Chân Diêu Ôn Ngọc đắp chiếc chăn nhung, nghe vậy đáp: “Được phủ quân quan tâm, không có gì đáng lo.”

“Tuy Từ châu đến Đoan châu có mã đạo, nhưng đi vẫn xa, ta sợ ngươi đi đường bị lạnh, giờ thấy không sao là yên tâm rồi.”

Diêu Ôn Ngọc đợi Thẩm Trạch Xuyên hỏi han xong mới bảo: “Ta mang một tin từ Từ châu đến cho phủ quân đây,” y dừng lại một thoáng, “mấy hôm trước nghe phong thanh từ thành Đan, nghe đâu Phan Lận và Phan Dật đã bị cách chức điều tra, giao cho Đại lý tự và bộ Hình chờ thẩm.”

Thẩm Trạch Xuyên lia mắt nhìn Diêu Ôn Ngọc, hỏi: “Nhanh như vậy ư?”

Một nhà Phan thị thành Đan có ba quan, Phan Tường Kiệt, Phan Lận, Phan Dật đều là đại thần trong triều, lại còn là thông gia với Phí thị thành Thuyên, sức ảnh hưởng không hề nhỏ trong số những thành phần thế gia còn trụ lại. Thái hậu còn muốn khống chế triều chính thì không thể thiếu sự ủng hộ của Phan thị, cho nên Phan Lận bị cách chức chính là một tổn thất với Thái hậu.

“Lương Thôi Sơn vừa theo Tiết Tu Trác đến thành Đan đã ngay lập tức bắt đầu kiểm tra sổ sách ruộng đất,” Diêu Ôn Ngọc nói, “bọn họ không hỏi sổ sách nguyên bản mà Phan Dật trình lên, mà trực tiếp phái người xuống tự mình đo.”

Thoạt tiên Phan Dật cứ đinh ninh có Phan Tường Kiệt với Hách Liên hầu đảm bảo, lại còn có Lương Thôi Sơn mà Phan Lận cử xuống phụ tá, đợt kiểm tra sổ sách này cũng sẽ có thể lừa trót lọt, ít nhất có thể cầm cự được qua mùa xuân này, dè đâu mục đích của Lương Thôi Sơn lại chính là tra sổ.

“Khoảng thời gian đó có tấu chương tố cáo Tiết Tu Trác, đòi chuyển sang tra sổ sách thành Tuyền, nhưng bị Khổng Tưu bác bỏ.” Khổng Lĩnh nói.

Quạt của Thẩm Trạch Xuyên cắm yên trên mặt bàn, y từ từ nhíu mày: “Thái học nổi loạn năm ngoái còn chưa qua được một năm, đợt đấy cả Khổng Tưu lẫn Sầm Dũ đều bị lên án, lúc đó còn không đội trời chung với Tiết Tu Trác cơ mà, sao lại nhanh thế nhỉ…”

“Quan đốc lương của Quyết Tây cũng bị hạ ngục rồi, dính dáng gì đó đến sổ sách thành Thuyên, thấy bảo thuế quan có điều mờ ám nên bây giờ đang bị Đô sát viện vạch tội, đến cả thành Địch cũng đang chông chênh.” Diêu Ôn Ngọc xuất thân từ thế gia nên nhạy bén với những dây mơ rễ má trong đó hơn người khác nhiều, y nói, “Quan đốc lương của Quyết Tây theo lý không hề có quan hệ với thành Thuyên, thế nhưng Đô sát viện lại vạch tội cả hai.”

“Hách Liên hầu thành Thuyên thân với Hoa thị,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nhưng bề ngoài ông ta có quản sổ sách thành Thuyên đâu, Sầm Dũ bây giờ lại tố cáo cả ông ta, chứng tỏ Sầm Dũ đã nắm thóp được gì đó của Hách Liên hầu.”

Ngón tay y vuốt ve phiến quạt, nghiền ngẫm.

“Chuyện này lạ thật… Nhan Hà Như đâu rồi? Gọi gã ra đây.”

Khổng Tưu bằng lòng bắt tay giảng hòa với Tiết Tu Trác, chắc chắn phải có một lý do nào đó. Tầm mắt Thẩm Trạch Xuyên bị chặn lại bên ngoài thành Khuất đô, song từng giờ từng khắc y phải luôn biết Khuất đô đang làm gì. Nếu Phan Lận thật sự bị hạ bệ vì việc này, điều ấy không chỉ có nghĩa thế gia thất thế, mà còn có nghĩa trong cuộc tranh đấu ở Khuất đô, Thái hậu đã bị bỏ lại một mình.

Nhan Hà Như bước vào, mông vừa đặt xuống ghế đã xổ một tràng: “Mấy hôm nay ta sắp chết ngốt đến nơi rồi đấy! Phủ quân, ngươi không gọi ta, Ổ Tử Dư kia cũng không cho ta ra ngoài, quân lương của Khải Đông còn chưa chuyển xong, ta sốt hết cả ruột, hỏa khí tăng xông. Đoan châu này sao mà nát thế, xin cái đệm thôi được không? Ngồi mà cũng ê cả đít…”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn gã, Nhan Hà Như dần dần nín bặt, gã hơi xê mông.

“… Đút lót chứ sao,” Nhan Hà Như xì xầm, “Hách Liên hầu còn cái thóp gì được nữa chớ? Cái chức Hầu tước của ông ta nhàn bỏ xừ, chỉ có chạy vạy khắp nơi lo cho tương lai con trai, ham đút đồ cũng là bình thường. Lương Thôi Sơn đi thành Đan đúng không? Hách Liên hầu chắc kẹp đầu vào cửa rồi mới bảo quan đốc lương Quyết Tây đưa vàng cho Lương Thôi Sơn, vừa hay rơi luôn vào tay người ta hén? Ta nói Lương Thôi Sơn này không dễ xoay chuyển đâu, hắn ta cũng giống Giang Thanh Sơn ấy, giờ thì hay rồi, một túi vàng của Hách Liên hầu mà kéo theo bao nhiêu người…”

“Đút lót sao?” Diêu Ôn Ngọc chợt nói, y nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Phan Lận bằng lòng ủy nhiệm Lương Thôi Sơn thì tức là đã coi Lương Thôi Sơn là tâm phúc rồi mà, Hách Liên hầu tội gì phải vẽ rắn thêm chân đưa vàng cho hắn nữa?”

“Thì lão đó ngu chứ sao,” Nhan Hà Như cụng nắp trà, hồi tưởng lại lúc Phí Thịnh ấn đầu mình, vừa ghi hận vừa rằng, “Phí thị đứa nào chả ngu, đầu rỗng trí khôn, tiểu hầu gia Phí Thích cập quán rồi mà vẫn chỉ ăn chơi lêu lổng là giỏi, nhà bọn chúng thì được cái tích sự gì.”

“Dù gì Hách Liên hầu cũng đi theo Thái hậu, lúc Hoa Tư Khiêm rớt đài ông ta cũng không chết,” ánh sáng trong mắt Thẩm Trạch Xuyên hơi âm trầm, “có muốn bắt thóp Lương Thôi Sơn thì ông ta cũng không nên đưa vàng cho Lương Thôi Sơn, lại còn phải qua tay một quan đốc lương, thế khác gì dâng mình tận mặt Lương Thôi Sơn không, ông ta muốn làm gì cơ chứ?”

“Ai biết đâu được lão đó định làm gì…” Nhan Hà Như đảo mắt, ngồi thẳng lưng dậy bò ra bàn, ánh mắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên nhuốm vẻ kinh hãi, “Nếu chuyện này mà không phải Hách Liên hầu làm thì thảm lão quá trời! Kiểu này Tiết Tu Trác lại chả xiên cả họ cho, ai trong Phan thị mà có dính dáng là coi như đi nguyên một mẻ!”

Trong nháy mắt, Thẩm Trạch Xuyên đã vỡ ra, cây quạt đập “sầm” xuống bàn khiến Nhan Hà Như run bắn lên.

Diêu Ôn Ngọc bỗng ho sù sụ, y che môi, chiếc khăn tay lướt qua, hơi khom mình bình ổn lại tiếng ho rồi mới nói tiếp: “Kế hay… Tiết Diên Thanh bày kế hay lắm!”

===

• Editor có lời muốn nói:

“Thảm len bị Thẩm Trạch Xuyên cọ ướt, Thẩm Trạch Xuyên cũng sắp bị thảm len cọ ướt.”<cite>Ôi câu H mà tôi nhớ nhất cả truyện:))))))</cite>Một thông báo nhỏ, 97 có biên lại truyện từ năm ngoái rồi nhưng hôm nay mình mới mò lên Tấn Giang check raw, trước giờ cứ làm theo bản txt. sẵn có thôi. Hôm nay chỉ check mỗi chương này mà đã thấy sửa kha khá chỗ đấy, không phải những tình tiết quan trọng nhưng mà thêm thắt khá nhiều nội tâm, hành động, v.v… Hiện tại mình đang beta lại và sẽ update lại truyện theo bản chỉnh sửa mới nhất của 97, chỉ trừ cảnh H thì tất nhiên mình vẫn giữ nguyên.