Thương Tiến Tửu

Chương 217: Hạc Vĩ



Hôm nay mưa tuyết giăng mù mịt Khuất đô, rét đến thấu xương. Hách Liên hầu quỳ trong điện, quỳ lâu đến nỗi đôi chân đã mất cảm giác, hai tay áo đẫm nước mắt.

“Tên Tiết Diên Thanh trơ trẽn bỉ ổi, hãm hại ta không chừa một thủ đoạn. Quan đốc lương Quyết Tây đút lót thì liên quan gì đến thành Thuyên chúng ta? Đấy là địa bàn của Giang Thanh Sơn cơ mà, nếu mà truy ra thật thì cũng là Giang Thanh Sơn xúi giục chứ!” Hách Liên hầu cởi mũ quan đặt xuống bên đầu gối, ông ta vừa khóc lóc vừa rằng, “lại còn cả Sầm Tầm Ích nữa, cắn rịt lấy ta không chịu buông, rõ ràng là đang diệt trừ đối thủ, bắt tay với Tiết Diên Thanh thao túng thế cục còn gì. Bọn chúng ngang nhiên bày mưu trục lợi, đến cả Khổng Bạc Nhiên còn dung túng cho bọn chúng, suy đồi nền nếp triều đình!”

“Ngươi bớt nói hươu nói vượn để lừa ai gia đi!” Thái hậu không kìm được lửa giận, “ngươi muốn quy củ phép tắc thật chứ gì, Tiết Tu Trác có khả năng truy ra được ngọn ngành sổ sách không? Quan đốc lương Quyết Tây tham ô vô độ ở thành Thuyên, nếu không có ngươi bảo lãnh thì hắn dám to gan như thế à?!”

Đèn trong điện sáng trưng, cung nữ thái giám đều đã lui ra ngoài cửa điện, chỉ có mình Lưu Tương cô cô quỳ bên cạnh hầu hạ. Hách Liên hầu đến xin chịu tội, áo quần đơn bạc, lúc này đương sợ mất mật trước cơn thịnh nộ của Thái hậu.

Thiên Sâm đế qua đời chưa được bao lâu, Thái hậu đã lập tức ngồi lên đây để tu bổ lỗ hổng cho thế gia, đến ngày hôm nay đã sức cùng lực kiệt rồi. Qua bức rèm châu, bà não nề thở dài với Hách Liên hầu.

Hách Liên hầu dự cảm được điều bất ổn, bèn vội vàng lê gối về phía trước, nói: “Thái hậu bớt giận, lúc này bỏ tốt giữ xe mới là thượng sách, bất kể thế nào cũng phải giữ được Phan Lận.”

Phan Lận vừa là con trai trưởng của Phan Tường Kiệt, lại vừa là yếu viên của bộ Hộ. Năm ngoái bọn họ đã đứt mất Ngụy Hoài Cổ, giờ chỉ còn Phan Lận là có thể đứng trong bộ Hộ thôi, nếu bây giờ mà mất cả Phan Lận thì sẽ chẳng còn chưởng quỹ quản tiền cho thế gia nữa.

Thái hậu nói: “Giữ được Phan Lận thì cũng không giữ được Phan Dật.”

Phan Dật là chồng của quận chúa Chiếu Nguyệt, không có Phan Dật thì Chiếu Nguyệt sẽ phải thủ tiết. Hách Liên hầu nhất thời lên cơn xót xa, nằm phục xuống nghẹn ngào, vừa lau nước mắt vừa nói: “Ta làm cha, nếu không phải bị dồn đến đường cùng thì sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ một đứa con rể lương thiện tốt đẹp như thế chứ? Ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Thà để con bé thủ tiết còn hơn để nó bị dính dáng đến chuyện này.”

Mặt mày Thái hậu đằng sau tấm rèm nhuốm màu phiền muộn, cuối cùng bà chỉ nói: “Ngươi về đi, tách Chiếu Nguyệt và Phan Dật ra.”

Mưa tuyết bên ngoài điện quất vào mái hiên, tường son chìm vào tuyết trắng. Chiếc chuông cổ trên chòi canh cất tiếng ngân ai oán, từng hồi giục giã văng vọng vào thẩm đường. Phan Lận là quan có phẩm hàm, không cần phải quỳ hành lễ với các vị chủ thẩm ở trong đường.

“Sau năm Vĩnh Nghi, thành Đan không còn được thưởng ruộng đất nữa, thế nhưng hiện tại tổng số mẫu mà bộ Hộ đo được lại khác một trời một vực với tổng số mẫu mà thành Đan báo cáo lên,” Tiết Tu Trác ngồi nghiêm nhìn Phan Lận, “Phan Dật giữ chức châu thủ thành Đan, giấu giếm không trình báo ruộng đất dôi ra cho bộ Hộ, ngươi phụ trách thuế má của bộ Hộ, suốt mấy năm nay kiểm tra những thiếu hụt trong thuế ruộng mà không hề nói ra bất kỳ nghi ngờ nào. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thành Đan làm giả thuế ruộng hay không?”

Phan Lận bị giam mấy ngày nay, quan bào đã nhăn nheo hết. Hắn ngồi đối diện cái bàn, lẳng lặng nhìn Tiết Tu Trác.

Tiết Tu Trác đối mặt với Phan Lận.

Phan Lận khó thẩm, những quan thuộc hàng phẩm hàm cao kiểu này đều nắm rõ quy trình thẩm tra, ai thông minh sẽ tự khắc giữ im lặng khi đối mặt với sự chất vấn của Đại lý tự và bộ Hình, bởi vì quan viên chủ thẩm đều là người giỏi thăm dò, vật lộn với bọn họ sẽ rất dễ để lộ cái thóp. Hiển nhiên Phan Lận là một người thông minh, từ đầu chí cuối hắn không hề hé răng với Tiết Tu Trác.

Nếu án này mà mắc kẹt ở đây, bảy thành còn lại sẽ có đủ thời gian để dọn dẹp sổ sách, trước khi Tiết Tu Trác kịp điều tra đến thì bọn họ đã quét ráo những thứ bẩn thỉu rồi. Tiết Tu Trác thâm tàng bao nhiêu năm mới có được cơ hội hiện giờ, lúc này hắn không thể để Phan Lận chạy thoát.

“Nguyên chức của Phan Tường Kiệt vẫn được giữ nguyên,” mười ngón tay của Tiết Tu Trác đan vào nhau, “Thái hậu khen ngợi ông ta là đại thần phụ bật*, sau kỳ thi Hương năm nay có khả năng sẽ thuyên chuyển khỏi bộ Công, điều này ám chỉ muốn thăng ông ta vào nội các. Ngươi mà đôi co với ta ở đây, đánh giá đô sát của ông ta sau mùa xuân tất sẽ bị ảnh hưởng.”

(*Chức quan làm phụ tá cho quan chính.)

Phan Lận cúi xuống, khinh miệt hừ một tiếng, nói: “Ngươi sắp đặt cho quan đốc lương hối lộ, mượn cơ hội ấy để móc nối với Khổng Tưu của nội các, bây giờ đòi bắt bí Phan thị bọn ta chẳng qua là vì ta thả Diêu Nguyên Trác đi thôi đúng không. Hạng con thứ ngông cuồng mà còn đòi giả vờ già vịt làm năng thần trị thế đấy phỏng?”

Tiết Tu Trác không biến sắc, hắn nói: “Trước khi Phan Tường Kiệt nhậm chức Thượng thư bộ Công, Phan thị các ngươi đã chiếm đoạt ruộng dân ở ngay tại thành Đan. Thời Vĩnh Nghi, thường dân Tào Trình của thành Đan vào đô tố oan, bị Hoa thập tam phi ngựa đạp chết trên phố Thần Vũ, cha già tám mươi tuổi của hắn bị xô chết ở cửa nha môn thành Đan —— ngươi nói không sai, đúng là ta bắt bí Phan thị các ngươi vì Diêu Ôn Ngọc, nhưng Diêu Ôn Ngọc chỉ là cơ hội mà ngươi cho ta thôi, kể cả không có Diêu Ôn Ngọc thì Phan thị cũng phải đền nợ.”

Tay chân Phan Lận lạnh ngắt, hắn ngả lưng vào ghế, tránh ánh mắt của Tiết Tu Trác.

“Năm Hàm Đức nguyên niên Hải các lão lĩnh chỉ kiểm tra thuế ruộng thành Đan, quan viên được phái xuống tên là Giang Tuấn, là đồng liêu của ta lúc còn làm Đô cấp sự trung khoa hộ của bộ Hộ. Chính lúc ấy thuế ruộng thành Đan đã bắt đầu lộ vấn đề rồi, kết quả trên đường về báo cáo công tác, Giang Tuấn ngã ngựa bỏ mạng, sổ sách mang theo không cánh mà bay.” Tiết Tu điềm tĩnh nói, “Năm Hàm Đức thứ hai Hải các lão truy tra sổ sách, Hoa Tư Khiêm cho rằng bọn ta nắm bằng chứng trong tay, bởi vậy cưỡng ép thế gia bù vào những khoản thuế bị hổng, bọn ngươi không chịu lấy tiền riêng ra bù nên đã tăng cường chiếm đoạt ruộng đất trong tám thành để bù chót khoản bạc này. Năm ấy thành Đan có bảy gia đình lần lượt uống thuốc tự vẫn, ngươi có biết vì sao không?”

Đương nhiên Phan Lận biết vì sao.

Năm ấy Hoa Tư Khiêm bị ép, Phan Tường Kiệt có dính dáng nên đâm ra cũng sốt ruột theo, bởi vậy vừa tăng cường chiếm đoạt ruộng dân, vừa đùn thuế ruộng nguyên bản lên đầu bách tính trong thành. Những dân thường áo vải này đã mất đi ruộng đất để kiếm bát cơm, lại còn phải gồng gánh sưu cao thuế nặng, oan không lối thoát, chỉ có thể tìm đến cái chết.

Đây chẳng phải cảnh riêng gì của thành Đan, đây là cảnh bình thường ở tám thành sau thời Hàm Đức.

Tiết Tu Trác nói đến đây, trong nội đường đã vắng tanh, hắn tiếp tục: “Sau đó Quyết Tây gặp thiên tai, Giang Thanh Sơn… Ngươi có biết vì sao khi đó Giang Thanh Sơn không chịu thông đồng với Hoa Tư Khiêm không? Bởi vì Giang Tuấn chính là anh em cùng tộc của hắn, thế gian này có nhân quả báo ứng.”

Cổ họng Phan Lận nghẹn thít, hắn miễn cưỡng bật ra một tiếng cười gằn: “Thế bây giờ ngươi gài bẫy người vô tội mà không sợ nhân quả báo ứng à?”

“Vô tội ư? Quan đốc lương Quyết Tây vô tội sao? Hắn có thể ngồi được vào cái chức quan đốc lương này chính là vì được các ngươi tiến cử, thêm cả được bộ Hộ khen ngợi lúc đô sát, phái đến Quyết Tây để hãm chân Giang Thanh Sơn. Ở vị trí này, hắn giao du với Nhan thị Hà châu, mua bán trục lợi đồng sắt trong vùng hộ hai thành Thuyên và thành Địch, thuế quan tham nhũng đủ để xây lại cả cái đại viện ban sai này đấy.” Tiết Tu Trác đứng lên, quan bào nhuốm màu u ám trong nội đường, hắn nói, “Nếu như quan đốc lương không liên quan gì đến Hách Liên hầu, cớ sao hắn lại vội vội vàng vàng đi hối lộ vàng sau khi vừa được gợi ý? Các ngươi bảo đây là gài bẫy, nhưng đây chẳng qua chỉ là ‘thuật’ mà các ngươi hay dùng khi xưa, ta cũng chỉ là trông mèo vẽ hổ mà thôi.”

Phan Lận nuốt ực một cái, hắn càng bất an: “Ngươi bỏ ra ngần ấy công sức để nâng đỡ trữ quân lên ngôi, chỉ e đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.”

“Trữ quân của ta tên là Lý Kiếm Đình, không phải Lý Kiến Hằng.” Tiết Tu Trác tì lên mặt bàn, nhìn xuống Phan Lận, bất chợt hỏi một câu, “Ngươi biết bọ cạp không?”

Ánh mắt Phan Lận mờ mịt, sự phản kháng im lặng của hắn lại rơi vào bẫy của Tiết Tu Trác.

“Năm Hàm Đức thứ tư Trung Bác binh bại, cho Hoa Tư Khiêm cơ hội lại sức, bất kể là Thẩm Vệ không đánh hay là Biên Sa xâm lược, dường như ông trời đều đang giúp thế gia thoát kiếp nạn.” Tiết Tu Trác nói, “Loại chuyện này, ta không tin đâu.”

Phan Lận hoàn toàn không hiểu Tiết Tu Trác đang nói gì, song hắn đánh hơi được mùi nguy hiểm. Hắn có thể ngậm mồm để thoát trót lọt vụ chiếm đoạt ruộng dân, nhưng không thể đối phó quấy quá chuyện thông đồng với giặc ngoài. Nếu chuyện ấy mà bung bét ra thì chắc chắn sẽ thành đại họa!

“Ngươi còn muốn hãm hại ta ư?” Phan Lận lạnh giọng, “ngươi bợ đỡ trữ quân, mưu cầu quyền vị, nhưng lại bài trừ phe đối lập trong triều, bất tuân pháp luật vì tư lợi! Nếu ngươi thật lòng vì nước thì sao lại ép phản Lục Quảng Bạch!”

“Rốt cuộc quân lương quận Biên là ai phá hoại?” Tiết Tu Trác bất thình lình ném tờ khai trong tay xuống, “quân lương Khải Đông là do ai tham ô gần một nửa? Các ngươi chèn ép Thích Trúc Âm bao nhiêu lần, để mặc Trung Bác một tộc độc đại, mười hai vạn thiết kỵ tung hoành ở Đông Bắc, nếu không có Tiêu Trì Dã, ai có thể trói nổi Tiêu Phương Húc và Tiêu Ký Minh đây? Sao ngươi không tự hỏi bản thân, bao nhiêu năm nay các lão đã cố gắng cứu vớt những tai họa mà các ngươi gây ra thế nào! Thái hậu lũng đoạn triều dã, cho đến tận lúc này hẵng còn chưa chịu từ bỏ thế gia để bù quân lương cho Khải Đông!”

Lồng ngực Tiết Tu Trác phập phồng, hắn quay đi trấn tĩnh lại chốc lát.

“Đúng là ta đang bài trừ phe đối lập đấy,” Tiết Tu Trác lại nhìn Phan Lận, “ta phải trừ tận gốc tàn dư của những tệ nạn của các ngươi, và cả ‘bọ cạp’ kia nữa.”

***

Diêu Ôn Ngọc bị cảm lạnh lúc đi đường dài, ngay đêm đầu tiên đến Đoan châu đã gục. Thẩm Trạch Xuyên lo Nguyên Trác đổ bệnh, bèn cho đại phu vào viện ở để có thể để ý mọi lúc.

Tiêu Trì Dã đang ăn thì thấy Thẩm Trạch Xuyên định đi, bèn bảo: “Đi cùng đi, ta cũng tới thăm y.”

Sau khi ăn xong, hai người khoác áo lên, Phí Thịnh theo sau ở xa xa, Tiêu Trì Dã che ô, cùng đi bộ với Thẩm Trạch Xuyên đến viện của Diêu Ôn Ngọc.

Thẩm Trạch Xuyên thấy dưới hiên không có ai, bèn hỏi thị nữ ra đón: “Sao không ai vào hầu thế?”

Thị nữ hành lễ, nhỏ nhẹ thưa: “Đêm tiên sinh không kêu người hầu hạ ạ.”

Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, ra hiệu cho thị nữ lui đi. Hắn khẽ xốc cái ô, bảo: “Nguyên Trác tâm khí cao.”

“Không thấy Kiều Thiên Nhai đâu,” Thẩm Trạch Xuyên lia mắt một vòng rồi lại nhìn về phòng, “gõ cửa đi.”

Cả hai đương nói thì cánh cửa mở ra. Kiều Thiên Nhai mặc thường phục, hơi hành lễ với bọn họ rồi tránh ra, bảo: “Nguyên Trác… Tiên sinh chưa ngủ đâu, đang chờ phủ quân với Nhị gia trong phòng đấy.”

Diêu Ôn Ngọc đã tỉnh, gương mặt rửa sạch của y tựa lên lưng ghế, cuốn sách đặt trên đầu gối bị Hổ Nô cào rơi phịch xuống đất. Tiêu Trì Dã cúi xuống nhặt lên cho y, tiện thể xem luôn, nói: “Bản đồ hử, thư phòng ở mai trạch của ngươi cũng có một tập.”

“Nhị gia chi ra một khoản lớn vậy mà lại phải bỏ trạch lại Khuất đô, quả đáng tiếc.” Giọng Diêu Ôn Ngọc trong thanh tựa ngọc, y đã xua hết đi vẻ mỏi mệt, chuyển động chiếc xe lăn, tỏ ý Tiêu Trì Dã ngồi xuống.

Thẩm Trạch Xuyên cởi áo choàng, quan sát sắc mặt của Diêu Ôn Ngọc, nói: “Đường dài vất vả, đáng ra hôm nay không nên gọi ngươi tới.”

“Dạo này tuyết tan, sớm muộn gì cũng phải bị một trận thế này thôi.” Không có người ngoài, Diêu Ôn Ngọc với Tiêu Trì Dã cũng coi như là chỗ bạn bè cũ, ắt sẽ thả lỏng hơn bình thường. Y rót trà cho Thẩm Trạch Xuyên, từ hành động cử chỉ không nhìn ra được bệnh nặng, nói: “Hẳn lúc này phủ quân vẫn đang suy nghĩ chuyện Khuất đô đúng không.”

“Sắp vào vụ xuân,” Thẩm Trạch Xuyên áp ngón trỏ vào chén trà, hạt mã não bên tai lấp loáng trong ánh sáng mập mờ, “đã tra thành Đan thì bảy thành còn lại ắt cũng sẽ bị liên lụy, việc này liên quan đến lương thực của toàn Đại Chu.”

“Bỏ tốt giữ xe là thủ đoạn quen thuộc của thế gia rồi, Tiết Tu Trác mà thật sự dồn ép bọn họ, vứt bỏ Phan Lận,” Tiêu Trì Dã xếp lại bàn cờ đang đánh dở bên bàn, “cũng không phải là không thể.”

“Lần này Tiết Tu Trác dùng một hòn đá hạ ba con chim, dùng vàng để kéo Lương Thôi Sơn về phe mình, kế đó lại đẩy vụ thuế ruộng thành Đan lên, còn chuẩn bị cho cả việc điều tra thuế quan của thành Thuyên trong tương lai,” Diêu Ôn Ngọc nói, “chuyện này cao minh ở chỗ quan đốc lương với Hách Liên hầu quả thực có dính líu tới nhau, Thái hậu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Có điều Khổng Tưu chịu giúp hắn, chắc chắn không thể chỉ vì mỗi nguyên nhân ấy.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Hổ Nô chạy đến bên chân mình, bèn nhẹ nhàng dịch ra một chút, vừa ngó con mèo vừa nói: “… Việc Thích Trúc Âm xuất quân đánh bộ Thanh Thử là việc cấp bách, Thái hậu ép bộ Binh không được đồng ý chính là vì sợ lại phải truy cứu sổ sách của bộ Hộ. Nếu Tiết Tu Trác mà chịu cho nội các mấy trăm vạn lượng bạc vào thời điểm này, đương nhiên Khổng Tưu sẽ không từ chối.”

Hổ Nô duỗi thân, quờ chân lên ủng của Thẩm Trạch Xuyên, cong mông vươn mình thật dài. Nó kêu “meo meo” mấy tiếng, dụi qua dụi lại chân Thẩm Trạch Xuyên, đang định bấu vào áo choàng của Thẩm Trạch Xuyên thì bị Tiêu Trì Dã xách gáy nhấc lên.

Tiêu Trì Dã liếc nó một cái, bảo: “Phải rồi, tí thì quên mất, trong tay Tiết Diên Thanh có bạc mà.”

Hổ Nô xoay một vòng giữa không trung, lúc chạm mặt Tiêu Trì Dã thì hai cái tai co rúm lại, chân trước quặp vào không dám nhúc nhích nữa. Tiêu Trì Dã thả nó về, nó nhẹ nhàng đáp xuống đất, dựng thẳng đứng đuôi chạy đến bên cạnh xe lăn, trèo về đầu gối Diêu Ôn Ngọc đòi được vuốt ve.

Diêu Ôn Ngọc vừa vuốt Hổ Nô vừa nói: “Lần này Tiết Tu Trác bù quân lương cho Khải Đông, đại soái cũng phải nhận phần ân tình này của hắn thôi. Thái hậu mà còn bàng quan đứng nhìn nữa thì ắt sẽ để vuột tiên cơ.”

“Việc này cũng dễ giải quyết mà,” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt lên nhìn hai người, “Thái hậu chỉ cần chỉ hôn cho đại soái là xong, binh quyền Khải Đông sẽ bị chia đôi.”

“Lấy đại soái sao…” Tiêu Trì Dã nói, “Vậy thì phải là người có tước vị, mà mấy lão già có tước vị trong Khuất đô hiện giờ không có ai phù hợp, cũng không thể cưỡng ép được.”

“Nếu Hách Liên hầu đã bị thành Thuyên liên lụy rồi thì đá ông ta luôn đi,” Thẩm Trạch Xuyên cầm lấy quân cờ trong lòng bàn tay Tiêu Trì Dã, đặt xuống bàn, “chẳng phải tiểu hầu gia Phí Thích có tước vị đó sao? Cho hắn cưới đại soái, đến Khải Đông làm ‘bình hoa’, phần binh quyền được chia ra sẽ do Thái hậu quản. Phí Thích và Phan Lận lại còn là bạn thân, có tầng quan hệ ấy, miễn Phan Lận không chết thì vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi.”

Hoa thị đã gả con gái đi ngót nghét trăm năm, đến ngày hôm nay, rốt cuộc lại đến lượt Thái hậu “gả” con trai đi. Đúng như Tiêu Trì Dã nói, bỏ tốt giữ xe là thủ đoạn quen thuộc của Thái hậu, có điều bà ta không chỉ muốn vứt bỏ Phan Dật, mà còn cả Hách Liên hầu nữa. Thành Thuyên đã bị Tiết Tu Trác nắm thóp, Lương Thôi Sơn nắm trong tay sổ sách của thành Thuyên, vậy thì để thành Thuyên chịu trận.

Nửa đời trước của Thái hậu bị người khác định đoạt, rơi vào cảnh bị động chưa chắc đã là đường cùng đối với bà ta, trái lại, bà ta đã sớm quen với việc xuất kích từ bị động rồi. Thiên hạ chí tôn chỉ có một, nếu trữ quân Lý Kiếm Đình có thể, vậy thì cớ gì Hoa Hạc Vĩ bà lại không thể?

“Tính đến nay, trong tay Thái hậu, Lý thị đã mất Quang Thành đế, Hàm Đức đế, Thiên Sâm đế và cả Thái tử Đông cung năm Vĩnh Nghi,” Tiêu Trì Dã nhìn quân cờ trắng trong lòng bàn tay, “nếu lần này mà lại thua nữa, Đại Chu sẽ thật sự đổi chủ.”

Trời đổ mưa tuyết, Lý Kiếm Đình khoác áo đứng. Qua làn tuyết muôn trùng, nàng và Thái hậu đối mặt nhau.

Thái hậu nhìn vị trữ quân trẻ tuổi, bắt gặp bóng dáng của Quang Thành đế trong đôi mắt của Lý Kiếm Đình, đó là người chồng đã kiềm chế bà cả nửa đời, cũng là xiềng xích đã trói buộc bà ở chốn hậu cung. Nay bà đứng cao trên tột đỉnh của vòng cửu trùng, chẳng còn sợ đôi mắt ấy nữa.

Thái hậu nở một nụ cười nhân từ với Lý Kiếm Đình, lẳng lặng nghĩ.

Nghiệt chủng loạn luân.

===

Chương này hay quá. Cái cảnh cuối đúng cinematic luôn.