Thương Tiến Tửu

Chương 224: Thoắt chuyển



Cơn mưa chợt đến cũng chợt đi, đôi ủng của Lương Thôi Sơn vì đi vội mà lốm đốm đầy bùn, hắn túm áo bước qua cửa, các quan viên đang chờ trong phòng làm việc của bộ Hộ đã sớm yên vị. Hắn nghe tiếng mưa rơi bên ngoài đã lặng ngắt, lấy ra chiếc khăn tay thấm lớp mồ hôi mỏng trên mặt, buông câu súc tích: “Bắt đầu tính đi.”

Tiếng tính toán lích kích lập tức vang lên rào rạo, tưởng chừng như cơn mưa bóng mây mới nãy lại đang đổ xuống trong phòng làm việc.

Lương Thôi Sơn ôm giấy phép của nội các, ngồi trên ghế thái sư, trải chồng sổ sách cao ngất của tám thành ra cắm mặt vào tính lại. Hắn hết tính rồi mổ xẻ thuế má, tốc độ chuyển sổ cực nhanh, song để cẩn thận thì ngay bên tay vẫn thủ sẵn chiếc bàn tính cùng giấy bút.

Mưa rơi suốt đêm trong phòng làm việc của bộ Hộ, giữa chừng chỉ có tạp dịch ra vào pha trà đặc để giữ mọi người tỉnh táo. Và trong bầu âm thanh rền rã ấy, Thái hậu cũng thức trắng một đêm.

Hương khói vấn vít trong điện, Thái hậu lần chuỗi tràng hạt, tựa nghiêng trên giường để Lưu Tương cô cô bóp chân. Trong điện không còn ai khác, Thái hậu tháo đông châu, dáng vẻ chợp mắt có phần tiều tụy.

“Chỉ huy sứ đã nói chuyện với Phúc Mãn rồi,” Lưu Tương cô cô nhẹ nhàng trấn an, “bên trữ quân sẽ có động tĩnh sớm thôi.”

Thái hậu mở hờ mắt: “Hôm nay lúc nghị sự ở Minh Lý đường trữ quân cũng chen miệng vào. Ai gia thấy cách Khổng Bạc Nhiên đối xử với nàng ta đã thay đổi rồi, đúng thực là coi như học sinh.”

“Chẳng phải đó là do Tiết Diên Thanh xúi giục đấy sao,” tay Lưu Tương cô cô nặng nhẹ một cách tuần tự, “nàng ta lớn lên bên ngoài cung, làm sao mà hiểu chính sự được?”

“Không biết tiến thoái, không phân nặng nhẹ, nàng có muốn tham gia vào triều chính thì cũng phải có sức mới làm được. Hôm nay Thích Trúc Âm không chịu đáp ứng ai gia, chẳng qua là vì cho rằng Tiết Tu Trác vẫn còn đường lui đấy thôi. Bây giờ bọn họ đang gấp rút tính lại lương dư của tám thành đây,” Thái hậu ngắm chuỗi tràng hạt quấn quanh tay, “cứ tính đi.”

Đèn tỏa tù mù, vẻ mặt Thái hậu điềm tĩnh, chẳng vướng chút hoang mang.

***

Lương Thôi Sơn càng tính càng ngỡ ngàng, vây giữa bầu thanh âm ồn ã, hắn đã gảy bàn tính đi tính lại mấy lần rồi, thế nhưng kết quả lại y hệt hắn đã tính nhẩm, dự trữ kho lương của thành Đan mà bộ hộ đang kiểm tra lại không có vấn đề, nếu đúng theo số lượng lương dư được kiểm kê này, tám thành chính là kho lương dồi dào nhất của Đại Chu hiện tại.

Sao lại thế này?

Lương Thôi Sơn đẩy bàn tính ra đứng dậy, lại lấy khăn tay thấm mồ hôi.

***

Phan Lận dựa vào ghế, ánh nến hắt ra gương mặt phờ phạc. Hắn đã bị giam trong đây mấy ngày liền, góc áo nhăn nhúm phô bày cảnh thảm của công tử thế gia. Hắn gắng gượng tinh thần, dùng đôi mắt rã rời nhìn Tiết Tu Trác.

“Đầu năm lúc ngươi kiểm tra thuế ruộng của tám thành, ngươi cũng biết tình hình kho lương của bọn họ,” Tiết Tu Trác cũng đã rất mệt mỏi, hắn lấy khăn ướt bưng mắt một hồi, khôi phục lại đôi phần, “kho lương tám thành đã rỗng từ lâu rồi đúng không?”

Phan Lận dùng sự im lặng làm lời đáp.

“Thừa Chi,” Tiết Tu Trác chuyển sang gọi tên tự của Phan Lận, “ngươi thả Nguyên Trác, là bởi vì ngươi vẫn còn lòng lương thiện, ngươi không phải hạng người như Ngụy Hoài Cổ, cớ gì phải tiếp tục vứt bỏ lương tâm làm việc cho bọn họ chứ? Năm ngoái thành Đan chết đói mất rất nhiều người, nếu triều đình không thể đo lại ruộng đất, trả lại ruộng dân, năm sau thành Đan vẫn sẽ chết đói thêm rất nhiều người nữa.”

Cổ họng Phan Lận giật giật, hắn hơi nghếch đầu, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối om.

“Thích Trúc Âm phải vào đô liên tục để xin quân lương, ngay lúc này đây quân phòng vệ Khải Đông hẵng còn chưa xuất binh được, mười hai bộ Biên Sa đã đánh tới quận Biên rồi,” đôi mắt vằn tia máu của Tiết Tu Trác trào dâng một sự vật lộn, dường như đã chịu đủ giày vò rồi, hắn nói, “Thừa Chi, ta cần lương thực.”

Chẳng biết một con bướm đêm bay tới từ đâu, đậu trên cửa sổ, rồi lại lần nữa cất cánh trong bầu tĩnh mịch đằng đẵng, lao mình vào màn đêm. Nó lãng du trong đêm tối, lướt cánh theo chiếc xe ngựa đang lao như bay. Xe ngựa đậu lại trước phủ, Hồng Anh vừa mới vén rèm lên, Hoa Hương Y đã nhảy xuống.

“Phu…”

Hoa Hương Y xách váy, vừa bước qua cửa thì bắt đầu chạy. Cây trâm trong tóc nàng đính minh châu, đong đưa loạn xạ theo từng sải bước. Nàng thở hổn hển, băng qua tiền đình lắt léo rồi hành lang miên man, chẳng màng đến những tiếng kinh hô xung quanh, cứ thế chạy thẳng tới viện của Thích Trúc Âm.

Thích Vĩ đang nói chuyện với người hầu, bỗng nhiên trông thấy Hoa Hương Y chạy tới, hắn sửng sốt, còn tưởng là thích khách, bèn lập tức hô lên: “Bảo vệ đại soái!”

Thân binh trong đình viện tức khắc tuốt đao, trong nháy mắt ánh đao chớp lóe, cùng phản chiếu lại minh châu lấp lóe trên mình Hoa Hương Y, lu mờ trăng lạnh hiu hắt. Thích Trúc Âm vừa mở cửa ra đã bị minh châu bắn lên người. Hoa Hương Y vội vàng vén tóc mai, mồ hôi mỏng rịn ra giữa những nhịp thở gấp gáp.

“Kho lương thành Đan trống rỗng, bất kể bộ Hộ có kiểm được bao nhiêu lương dư của thành Đan đi nữa,” Hoa Hương Y siết chặt váy, nhìn Thích Trúc Âm, “… đều là thuật che mắt.”

Thích Trúc Âm trả lại cây trâm vừa bắt được cho Hoa Hương Y, nhìn về phía Thích Vĩ.

Thích Vĩ lập tức lui xuống, xoay đi lẹ bước trở ra viện, bảo người báo tin cho Lương Thôi Sơn.

Lúc này đã là giờ Sửu canh ba, đến giờ Dần hai khắc các vị quan trên đường sẽ phải chuẩn bị đến ngoài cửa cung chờ, đúng giờ Mão vào cung tảo triều, thời gian cấp bách, chẳng ai dám dềnh dàng.

***

Sau khi nghe Tiết Tu Trác nói thế, Phan Lận hoàn toàn ngậm bặt, hắn là người đã đọc thi thư, không tài nào nhìn thẳng vào mắt Tiết Tu Trác. Hắn dán mắt lên trần nhà, trông thấy những vết tích cũ mòn qua năm tháng không được tu sửa trên xà nhà, những chỗ không được nước sơn mới che phủ ấy lõa lồ phô ra, lỗ mọt rải chi chít, rệu rạo rếch rác.

Phan Lận ngồi đây, nhưng lại cảm nhận được gió. Hắn thầm đếm cơ man những lỗ mọt kia, dùng con dao cùn để giết chết chính mình trong sự tĩnh mịch. Hắn biết có lẽ vẻ mặt của Tiết Tu Trác chỉ là đóng kịch mà thôi, song hắn cũng biết những điều mà Tiết Tu Trác nói đều là sự thật. Hắn bị giam ở đây suốt mấy ngày nay, im lặng cũng không phải hoàn toàn vì né tránh.

“Ta hỏi ngươi,” Phan Lận chầm chậm quay đầu, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào Tiết Tu Trác, hắn nói, “vì sao ngươi phải giết Nguyên Trác?”

Tiết Tu Trác tựa lưng vào ghế, cũng nhìn thẳng vào Phan Lận.

“Ngươi muốn phò tá Lý thị, Hải các lão cũng muốn phò tá Lý thị, các ngươi cùng nhau phù trợ Thiên Sâm đế, thay thế Hoa Tư Khiêm,” Phan Lận xê đôi tay bị cùm lên mặt bàn, “nhưng ngươi lại vì trữ quân mà giết Thiên Sâm đế… Tiết Diên Thanh, ngươi ẩn lặn hoài trong sóng triều, ta không hiểu nổi rốt cuộc ngươi là trung hiền hay là gian nịnh nữa.”

Phan Lận cần một lời giải đáp, Tiết Tu Trác có thể gột sạch bản ngã mà quân tử không dung thứ nổi kia của mình bằng câu hỏi này, chỉ cần hắn cho được Phan Lận một nguyên nhân hợp lý, đêm nay hắn sẽ có thể toàn thắng.

Nhưng Tiết Tu Trác lại đáp: “Ta giết Nguyên Trác, bởi vì y đáng chết.”

Vì thức trắng đêm mà hắn có vẻ không còn chỉnh tề như thế nữa, ngồi ở phía đối diện, thậm chí còn chịu nới lỏng quan bào gài chặt.

“Thế gia luôn tưởng rằng triều đình này vẫn còn là thiên hạ của bọn họ, thế nhưng ngay từ những năm Vĩnh Nghi cuối cùng, bọn họ đã đánh mất quyền kiểm soát chiếc xe ngựa này rồi. Ngươi nhìn cha ngươi đi, nếu thế gia đủ mạnh, ông ta tội gì phải lưỡng lự trước đấu đá giữa thế gia và hàn môn? Án Trung Bác binh bại năm Hàm Đức khiến ta hiểu ra một chuyện,” Tiết Tu Trác giơ ngón tay lên, chỉ xuống đất, “giữa lúc thế gia thâm nhập vào Đại Chu, bọn họ cũng đồng thời bị thâm nhập, Hoa Tư Khiêm tưởng lão ta có thể chơi lại A Mộc Nhĩ vùng phía Đông, nhưng kỳ thực lão ta chỉ là con chó bị A Mộc Nhĩ tròng xích lúc rình mò Đại Chu mà thôi. Điều nực cười nhất chính là, đến tận lúc chết Hoa Tư Khiêm vẫn tưởng rằng chính lão ta mới là người cầm xích.”

“Thầy và ta cùng chứng kiến Ly Bắc vương quật khởi, thiết kỵ Ly Bắc trở thành đạo quân kiêu dũng ở phía Đông Bắc, thế nhưng bọn họ không hề cống hiến vì Lý thị, bọn họ họ Tiêu. Bất kể Tiêu Phương Húc và Tiêu Ký Minh có bao nhiêu trung thành đi nữa, thiết kỵ Ly Bắc đều sẽ không tiếp nhận tướng lĩnh đến từ Khuất đô, bọn họ tự xưng là bầy sói, còn tự xưng là tường đồng vách sắt. Đúng thế, bọn họ đúng là tường đồng vách sắt, thế nhưng khi ngăn cản kỵ binh Biên Sa, bọn họ cũng đồng thời ngăn cản cả Khuất đô. Nếu không vì Thái hậu nhiễu loạn triều chính, Quang Thành đế đã sớm giải tán thiết kỵ Ly Bắc ngay từ những năm Vĩnh Nghi cuối cùng rồi, bọn họ còn bảo cái thời của kỵ binh Lạc Hà mới thật sự là phụ thuộc vào quân đội Lý thị. Tiêu Phương Húc không hiểu ư? Nhưng ông ta vẫn không chịu giao binh quyền ra, ông ta tin tưởng vào chính mình, có lẽ ông ta không sai, nhưng ông ta không kiểm soát được thiết kỵ dần dần nhất thể hóa.”

“Có vô số người chỉ trích Khuất đô đa nghi, nhưng ai có thể đảm bảo rằng một đội quân vừa khổng lồ vừa hùng mạnh như thế sẽ mãi mãi có một vị thống soái sáng suốt chứ? Chính bản thân Tiêu Phương Húc cũng hiểu mình không đảm bảo được. Để ngồi được ở đây không phải cần lời hứa chót lưỡi đầu môi hay tin tưởng từ tư tình, mà là cần sự suy tính và kiềm chế thật sự. Tiêu Phương Húc đã sớm biết rồi mình sẽ phải giao một đứa con trai cho Khuất đô, thầy nể tình nghĩa cùng thể diện của Ly Bắc nên mới cố tìm một thời điểm phù hợp nhất, vậy mà trước cả khi thầy kịp hành động, Hoa Tư Khiêm đã nhường sáu châu Trung Bác cho A Mộc Nhĩ, cốt chỉ hòng bù vào lỗ hổng quốc khố, dẫn đến việc lý do Tiêu Trì Dã vào Khuất đô biến thành tâm bệnh của cả Khuất đô và Ly Bắc.”

“Ngươi đã hiểu chưa? Trong nước có bọ cạp đến từ đại mạc, A Mộc Nhĩ lợi dụng chúng để thao túng thế cục, khiến Đại Chu mục ruỗng thối nát, ấy vậy mà thế gia lại cố tình ngó lơ. Ta với thầy trải qua trăm cay nghìn đắng để phù trợ Lý Kiến Hằng lên ngôi, kỳ vọng Lý Kiến Hằng có thể thanh lọc triều đình, vậy mà hắn lại chỉ là một tên phế vật từ trong ra ngoài.”

“Thanh danh của Diêu Nguyên Trác đã tích lũy đến một mức đáng gờm, song lại vĩnh viễn không thể cống hiến cho Khuất đô, nếu ta không giết y, y sẽ cống hiến cho kẻ khác. Các ngươi vì cái gọi là đại nghĩa mà giữ lại Diêu Nguyên Trác, giờ thì ngươi đã thấy danh sĩ thiên hạ đều đổ về Trung Bác rồi đấy, y đang bày mưu vì Thẩm Trạch Xuyên.”

Tiết Tu Trác ngưng lại một hồi, mặt không cảm xúc: “Ta không phải trung hiền, cũng không phải gian nịnh.”

Đến tột cùng hắn là cái gì?

Hắn không biết.

Thuở vỡ lòng hắn được Xương Tông tiên sinh chỉ dạy, cứ ngỡ mình có thể làm một quân tử. Thuở dĩ vãng hắn sùng bái Tề Huệ Liên, thậm chí còn từng kết giao với Tề Huệ Liên, hắn tưởng Tề Huệ Liên có thể hiểu hoài bão của hắn, nhưng Tề Huệ Liên lại cự tuyệt. Hắn tôn kính Hải Lương Nghi, nguyện lòng thúc giục vì Hải Lương Nghi, đến tận ngày hôm nay hắn vẫn gọi Hải Lương Nghi là thầy, nhưng Hải Lương Nghi lại vững tin Lý Kiến Hằng có thể trở thành hoàng đế dưới sự dẫn dắt của mình —— Tiết Tu Trác không chờ được, hắn muốn một vị quân chủ có thể khai mào hỗn mang, nếu không có, hắn chỉ có thể cật lực tìm lấy.

Hắn không cần thương hại, cũng không cần thanh minh, hắn cam nguyện trả giá gấp bội lần cho những gì hắn đã làm. Hắn chỉ có một cái mạng thôi, hắn đem cái mạng ấy đánh cược vào hoàng hôn của Đại Chu, dẫu cho phút chót sau đêm tối chẳng phải rạng đông mà hắn kỳ vọng, hắn vẫn sẽ cam nguyện liều mình.

Đây là cơ hội cuối cùng của Đại Chu và hắn.

Phan Lận nâng hai tay lên bụm mặt trước bàn, một hồi lâu sau, mới cất tiếng: “Lúc ta nhậm chức thị lang bộ Hộ, đã biết Ngụy Hoài Cổ đang làm giả sổ sách, cũng đã biết thuế ruộng thành Đan có vấn đề.” Hắn lộ đôi mắt hằn những nếp nhăn nhỏ xíu, “Nhưng ta tên Phan Lận, ta chỉ có thể…”

Phan Lận không nói tiếp nữa, hắn xoa mặt mạnh mấy cái.

Tiếng bước chân dồn dập vẳng tới từ bên ngoài nhà lao, Phan Lận và Tiết Tu Trác ngồi yên, lặng nghe tràng rần rật tới gần, trong phút chốc khi cánh cửa cuối cùng cũng bật mở.

“Rỗng.”

Phan Lận nghe thực mệt mỏi.

“Tám thành đều trống rỗng.”

Tiết Tu Trác đứng phắt dậy, thoắt gạt đi vẻ rệu rã trước khi tư lại sau lưng mình kịp mở miệng, cài khít lại cổ áo, khẽ gật đầu với Phan Lận: “Cảm ơn.”

Bóng người nhập nhòa bên ngoài nhà lao, ngay khi Tiết Tu Trác sắp sửa rời đi, Phan Lận bỗng nói: “Ngươi khắc chế tận tư dục, người thường đã không thể chấp nhận ngươi nữa. Đúng như ngươi nói, cái cần ở đây là suy tính và kiềm chế… Vậy thì ngươi có cái gì mà trữ quân lại có thể kiềm chế được ngươi thế?”

Tiết Tu Trác liếc mắt, không trả lời.

Dường như Phan Lận đã vỡ ra gì đó, hắn nhìn Tiết Tu Trác rời đi. Cửa nhà lao đóng “két” lại, chỉ còn mình hắn ngồi ở nơi đây, nắng sớm mong manh len qua ô cửa sổ nhỏ bên cạnh, lại chẳng rọi được tới người Phan Lận.

Phan Lận đã tận lực rồi.

***

Phan Tường Kiệt xới tung lên tìm sổ, mớ sách cũ rích tích dưới đáy rương đều là dao sắc giết được lão cả! Vừa bảnh mắt lão đã nghe được phong thanh, thế nên phải ráo riết thiêu hủy toàn bộ tang chứng trước khi Tiết Tu Trác đuổi kịp.

Năm Vĩnh Nghi, năm Hàm Đức, năm Thiên Sâm!

Phan Tường Kiệt đã buộc gọn gàng đống sổ sách này, lão quỳ trước rương, dùng tay không gỡ dây rồi thảy hết toàn bộ giấy má vào trong chậu đồng.

Quá nhiều, chỉ một mình lão đốt không xuể.

Phan Tường Kiệt hoảng đến nỗi dịch chua trào ngược lên miệng, có nằm mơ lão cũng không ngờ được, lỗ hổng lại chính là con ruột của lão. Lão đã bị dồn vào đường cùng rồi —— lão không thể buông xuôi lúc này được!

“Năm Vĩnh Nghi…” Phan Tường Kiệt dò ngón tay đọc sổ, “Hoa gia… Hàn thị…”

Mọi người đều ở đây, Phan Tường Kiệt mừng như điên, chỉ cần mọi người đều ở đây là Phan thị lão không thể mất được. Đột nhiên, tiếng quân ủng rần rật ùa vào trong viện, Phan Tường Kiệt ôm chặt mớ sổ, chống rương đứng dậy, run rẩy đi tới cửa.

Nhưng người tới lại là Hàn Thừa.

Phan Tường Kiệt gắng giả vờ trấn tĩnh, bưng kín tay áo, mở lời với Hàn Thừa: “Còn chưa đến nước đó cơ mà, Thái hậu đã không nhẫn nổi nữa rồi ư? Bỏ chốt giữ xe tuyệt không phải thượng sách! Tiết Tu Trác và thế gia không đội trời chung, ngày hôm nay dù có đoạn tuyệt Phan thị bọn ta, các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát.”

Phan Tường Kiệt giả vờ làm một lão già lẩm cẩm suốt một đời, cun cút theo sau Hoa Tư Khiêm và Ngụy Hoài Cổ làm con rùa rụt cổ, ở trên triều động cái đã quỳ xuống xin tha, vậy mà nay lại có thể nói năng rõ ràng lưu loát đến thế.

Hàn Thừa đỡ chuôi đao, nói: “Bây giờ ngươi đền tội, để lại một đường sống cho mọi người, nào ai dám không cảm niệm ân tình của ngươi? Ta sẽ đảm bảo dòng chính của ngươi không tuyệt, sau này vẫn còn cơ hội tái sinh.”

Phan Tường Kiệt nhìn lưỡi đao ép tới ngày một gần, không khỏi cao giọng: “Hôm nay ngươi mà giết ta, sẽ chỉ dồn Tiết Tu Trác khẩn trương hơn thôi! Không còn thành Đan, thành Thuyên còn có thể bấu víu được mấy ngày?”

“Bớt lảm nhảm đi!” trán Hàn Thừa cũng toát mồ hôi, gã khoát tay hạ lệnh, “Thái hậu đã sớm biết ngươi sẽ giữ lại đường lui cho chính mình, mớ sổ sách ấy lộn xộn thế mà ngươi lại ghi tạc, thiêu hủy tòa viện này!”

Phan Tường Kiệt vịn vào cửa, thấy người nhà đang khóc lóc, tình hình rối loạn, bèn hô lên: “Chỗ sổ sách này ta đã bảo Thừa Chi chép lại rồi, ngươi đốt đi! Bây giờ ngươi có giết ta, sổ sách vẫn sẽ rơi vào tay Tiết Tu Trác thôi!”

“Phan Lận quản quốc đã minh xác,” Hàn Thừa rút đao, “chẳng phải hắn bí mật thả Diêu Ôn Ngọc đấy sao? Diêu Ôn Ngọc bây giờ là mưu sĩ của Thẩm Trạch Xuyên! Việc Phan thị các ngươi cấu kết với phản đảng đã được chứng thực, lời của hắn tin được mấy phần? Hắn chính là gián điệp Thẩm Trạch Xuyên để lại Khuất đô!”

Phan Tường Kiệt bị xô đẩy ngã oạch xuống đất, lão gào lên: “Qua cầu rút ván… Ăn cháo đát bát! Ta cam chịu làm chó cho các ngươi, hôm nay mới rơi vào kết cục thế này! Hàn Thừa, hôm nay ta chết, nhưng ngươi sẽ sống được bao lâu!”

Hàn Thừa đang mang yêu bài của tám đại doanh, không thể chần chờ thêm nữa, gã bước về phía Phan Tường Kiệt giữa thế lửa bập bùng, vung đao lên định chém. Nào ngờ Thích Vĩ ở phía sau lại nhanh hơn, không đi vòng bằng đường hành lang ngoắt ngoéo mà nhảy thẳng qua mái nhà, lao bổ xuống từ bên trên làm Hàn Thừa ngã lăn quay ra ngoài.

Phan Tường Kiệt bèn nhanh tay giơ sổ lên gào về phía cổng viện: “Đại soái cứu ta!”

Hàn Thừa vừa quẫy quật vừa quẳng yêu bài của tám đại doanh ra, cũng hô lên: “Dưới chân thiên tử, đô quân vi đại!* Binh mã của Thích Trúc Âm đang ở ngoại thành, há dám cản chân tám đại doanh ta làm việc?”

(*Quân của đô thành là lớn nhất.)

“Ta nhờ đại soái đến truy nã tội thần, có giấy phép của bộ Hình lẫn điều lệnh của bộ Binh, có gì mà không được?” Tiết Tu Trác hất áo, lạnh lùng, “dập lửa bắt người, kể cả Hàn Thừa cũng bắt!”

Hàn Thừa bật thốt: “Ta phụng chỉ Thái hậu, ngươi dám?!”

Tám đại doanh trong đình viện lập tức tuốt đao, hùng hổ dồn lại gần Tiết Tu Trác một bước.

Thích Trúc Âm dùng vỏ đao rẽ lưỡi đao, cất tiếng ở đằng sau: “Tám đại doanh đã là quân thì tức là quân của thiên tử. Trữ quân yêu cầu ta đến giúp phá án, ngươi còn nhất quyết nghe Thái hậu ư?”

Hàn Thừa vốn cứ tưởng Phan Tường Kiệt đang lừa mình, đâu có ngờ Thích Trúc Âm lại tới thật! Hắn dám giết người trước mặt Tiết Tu Trác, chính là vì ỷ có tám đại doanh trong tay, thừa sức uy hiếp nội các, nhưng hiện tại quân của Thích Trúc Âm đang ở ngay ngoài thành rồi, nếu mà đánh thật thì thua là cái chắc.

Hàn Thừa nào còn dám ngông nghênh, nghiến răng: “Hiển nhiên… nghe trữ quân an bài.”

Tám đại doanh đồng loạt thu đao, nhìn thân binh của Thích Trúc Âm tiến vào áp giải Phan Tường Kiệt và Hàn Thừa đi. Lửa cháy chẳng mấy lâu đã bị dập, Tiết Tu Trác gạt muội ra, nhặt lên mấy cuốn sổ chưa cháy hết.

***

Thái hậu ngỡ ngàng hay tin, biết Tiết Tu Trác đã lấy được sổ sách rồi, bất giác ngã phịch xuống giường. Bà nhíu chặt mày, căm hận: “Lão vô sỉ Phan Tường Kiệt!”

Phan Tường Kiệt vì cái mạng mà kéo tất cả xuống nước!

“Trữ quân thì sao?” Thái hậu khôi phục lại vẻ điềm đạm, “giỏi lắm, Tiết Tu Trác có bản lĩnh lắm, muốn cá chết lưới rách với ai gia chứ gì, vậy thì cho hắn xem ‘chân mệnh thiên tử’ trên tay hắn có đủ cứng không nào.”

Thái hậu vừa nói vừa giật chuỗi tràng hạt ra, thảy vào chậu than cháy hừng hực, tro bay mù mịt.

***

Vừa bị bắt, Hàn Thừa nhắm mắt ngủ thẳng, hắn quay mặt vào tường chẳng buồn ngó ngàng ai, đoan chắc Tiết Tu Trác vẫn không dám mó vào mình. Phan Tường Kiệt đã lại biến thành lão già lọm khọm, bấu tay áo ngồi đối diện bàn khóc tu tu.

“Khai… Khai…” Phan Tường Kiệt lau nước mắt, “cơ mà cho ta ăn cơm trước đi, Diên Thanh, ta đói quá.”

Con cáo già này đang muốn câu thời gian đây, lấy sổ sách ra để uy hiếp Thái hậu, chờ Thái hậu tới cứu.

Tuy là phụ trách thuế má, song Lương Thôi Sơn cũng đã từng thấy hình thẩm, biết mấy lão già này kẻ nào cũng khó thẩm. Hắn nhịn giây lát, nãy giờ đã vào bụng hai nốc trà đặc, được Tiết Tu Trác ám chỉ, bèn nói: “Nấu mì dọn đồ cũng cần thời gian, lão đại nhân cứ chậm rãi nói.”

Phan Tường Kiệt thấy Lương Thôi Sơn mà có vẻ không giận, chỉ bảo: “Sùng Thâm quen Thừa Chi mà nhỉ, chắc biết ta chứ,” lão xoa xoa bụng, mặt dài thượt, “ở nhà chả phải nhịn đói bao giờ, bây giờ đầu đang rối quá.”

“Sao ta có thể để lão đại nhân phải tổn sức được,” Lương Thôi Sơn đặt chén trà xuống, “ngài trả lời ta là xong. Hôm qua ta tính lương dư của thành Đan thì thấy kho lương dồi dào, ngài nói ta nghe, có phải trước khi bộ Hộ điều tra ngài đã mua lương từ nơi khác tới để giả làm lương dư không?”

“Ta có phụ trách lương thực đâu,” Phan Tường Kiệt ra chiều vô tội xòe tay, nghe chừng sốt ruột, “ta phụ trách bộ Công mà! Tình hình lương thực thế nào ngươi đi mà hỏi quan đốc lương thành Đan hay Phan Dật chứ.”

“Ta hỏi lâu rồi,” Lương Thôi Sơn giở sổ ra cho Phan Tường Kiệt xem, “bọn họ cũng khai rồi, các ngươi bán lương thực cho Nhan Hà Như. Thành Đan bán, vậy bảy thành khác cũng bán chứ?”

“Đến cả sổ sách thành Đan ta cũng còn không rõ thì biết làm sao được bảy thành còn lại?” Phan Tường Kiệt biết tỏng cái thứ này có đến tám chín phần mười là Lương Thôi Sơn lôi ra để gạt mình, lão nói, “bọn họ đã khai rồi còn gì, Diên Thanh, ngươi công biện* đi! Báo cáo lên nội các đi, bảo nguyên phụ xem thử xem.”

(*Gốc là 公办 – Hán Việt đúng là công biện luôn, nhưng mà tra thì nó ra một cái gì về thuế nhà nước í mình thấy không liên quan. Mình đoán ý Phan Tường Kiệt ở đây là công khai đi.)

Tiết Tu Trác nói: “Tảo triều phải nghị sự, trước giờ Mão sẽ báo cáo.”

Phan Tường Kiệt nghe hắn bảo sẽ báo cáo thì nhất thời không phân được thật giả.

Lương Thôi Sơn móc giấy của bộ Hình từ trong tay áo ra, bảo: “Không thì sao có thể mời lão đại nhân tới chỗ chúng ta được? Đương nhiên là phải đúng luật mà làm rồi, bộ Hình cũng phê rồi đây.”

Phan Tường Kiệt dán mắt vào tờ giấy.

Tiết Tu Trác lại gần nhìn Phan Tường Kiệt, nói: “Đại nhân quản lý công việc ở bộ Hộ, năm Hàm Đức lúc xảy ra án cống rãnh, ta thấy đê sông Khai Linh được tu sửa rất chu đáo, chứng tỏ đại nhân cũng làm việc thật, sẵn lòng san sẻ với bách tính. Lần này cũng không phải ta đang nhắm vào đại nhân, Thừa Chi hắn rất tốt, chưa đến mức phải trảm, Phan thị chẳng qua là có chút vấn đề về mặt sổ sách mà thôi, chúng ta thanh toán sạch sẽ thì sau kiểu gì cũng còn đường sống.”

Nói thế ý là bảo Phan Tường Kiệt, nếu lão mà còn nước đôi nữa, cái đường sống ấy cũng chẳng còn đâu.

Phan Tường Kiệt sụt sùi mấy hồi, rũ râu bảo Tiết Tu Trác: “Ta không biết thật.”

Tiết Tu Trác nói: “Vậy ra thành Đan chính là ‘thành riêng’ của Phan thị, các người lừa gạt triều đình, cấu kết với Phan Lận bộ Hộ chiếm đoạt ruộng dân thành Đan, báo cáo sai thuế ruộng, lại còn đầu cơ trục lợi lương quan (lương thực của quan), móc ngoặc với trùm sỏ Hà châu Nhan Hà Như, hại chết vô số dân lành, những việc này đều là do một tay Phan thị các ngươi gây nên.”

Phan Tường Kiệt nghe mà phát khiếp, lão thấy Tiết Tu Trác định làm tới thật, bèn vội vàng kêu: “Diên Thanh…”

“Sổ sách, lời khai, toàn bộ nguyên văn sao chép lại trình lên nội các,” Tiết Tu Trác chẳng buồn đoái hoài đến Phan Tường Kiệt, “ngữ tham ô loạn pháp này, tịch biên bổ thuế, sao trảm cả nhà đều là đáng!”

“Sổ sách còn chưa kiểm xong mà!” Phan Tường Kiệt bám gót, tay lão run bần bật, “Diên Thanh, Diên Thanh! Chúng ta có thể nói chuyện, ta vẫn chưa khai mà!”

Tiết Tu Trác quay lại.

Phan Tường Kiệt đành nói: “Sổ sách——”

Cửa lao sau lưng Tiết Tu Trác chợt bật mở, bút thiếp* bước vào, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Tiết Tu Trác quay đầu thấy thái giám trong cung, mồ hôi lạnh bất giác vã ra.

(*Xem chú thích giữa chương 86).

Tiểu thái giám này thở hồng hộc trối chết, không dám nhìn thẳng vào triều thần, quỵ xuống cuống cuồng lê mấy bước, thảng thốt kêu lên: “Đại, đại nhân! Trước khi lên triều trữ quân đột nhiên ngất xỉu, nguyên phụ ngay lập tức truyền thái y, bây giờ còn…”

Suýt soát.

Tay chân Tiết Tu Trác lạnh như băng, mớ sổ sách trong tay bị hắn siết đẫm mồ hôi. Phan Tường Kiệt tức thì im bặt, lại ngồi về.

Đánh rắn đánh giập đầu, Thái hậu quả thực thâm hiểm!

Tiết Tu Trác ném phịch sổ sách trong tay xuống, nghiến ra hai chữ: “Vào cung.”

===

• Editor có lời muốn nói:

Đọc Tiết Tu Trác nói chuyện với Phan Lận mà rùng mình thật sự. Tiết Tu Trác mặc dù là “phản diện,” nhưng không thể không thừa nhận hắn là một nhân vật quá hay, lập trường và con người của hắn quá vững vàng. Hắn thậm chí còn xứng với chữ cao cả – bởi vì tất cả những gì hắn làm dẫu tàn nhẫn đến đâu đều thực sự là vì Đại Chu, hoàn toàn không có một chút tư tình.