Thương Tiến Tửu

Chương 225: Đối thủ



Phong Tuyền quỳ xuống cạnh giường, tự mình nếm tất cả thuốc phải vào miệng Lý Kiếm Đình.

Mặt Lý Kiếm Đình tái nhợt, trán sũng mồ hôi lạnh, nằm trên giường vẫn còn run lẩy bẩy. Nàng đang đắp chăn mà trông cứ như bị đè xuống, tiếng nấc nghẹn yếu ớt bật ra từ cổ họng theo từng hồi thở dồn dập.

Thái y trong điện không dám loạn, chốc chốc lại chẩn mạch cho Lý Kiếm Đình qua rèm, thỉnh thoảng lau mồ hôi, thuật lại toa thuốc cho người bên cạnh.

Khổng Tưu từng trải qua hai đận tương tự với Hải Lương Nghi, nhưng đây là lần đầu tiên ông phải một thân một mình đảm đương sau khi lên chức. Đôi tay ẩn trong tay áo của ông vã mồ hôi, mồ hôi chảy xuống mắt rồi mà cũng không dám chớp.

Nếu trữ quân mà chết.

Khổng Tưu hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa, ông nhọc nhằn nhắm mắt lại, hồi tưởng về cơn dông hồi án cống rãnh, Hải Lương Nghi phải quyết tâm đến cỡ nào mới có thể nói ra một câu như thế.

Thầy.

Khổng Tưu không kìm được nghiến răng.

Nếu thầy vẫn còn ở đây thì tốt quá, giờ phút này đến lời ông còn chẳng thốt đặng, lắng nghe những thanh âm liên hồi của trữ quân, thậm chí lòng còn sinh ra một cảm giác vô lực mãnh liệt.

Thuốc của Lý Kiếm Đình đã đút hết, con ngươi hãy đang chuyển động, nàng như bị ác mộng trấn trụ. Phong Tuyền đã quỳ trọn một ngày, nhân lúc cung nữ hai bên lui hết ra ngoài, gã lấy hết can đảm vuốt ve mái tóc ướt đẫm của Lý Kiếm Đình, nhìn nét biến hóa trên gương mặt của Lý Kiếm Đình.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, bất luận trữ quân có thể sống sót qua trận cờ này hay không, cung nữ và thái giám hầu hạ trữ quân trong điện đều xong chắc.

Trong lúc cấp bách này, Phong Tuyền phải tìm được đường sống cho mình, gã còn chưa hoàn thành chuyện của mình, Lý Kiếm Đình tuyệt đối không thể chết.

“Điện hạ…” Phong Tuyền khẽ gọi Lý Kiếm Đình, bởi vì ghé xuống rất gần nên nhìn thấy lỗ khuyên nhỏ xíu trên tai Lý Kiếm Đình. Gã quyết định, nói: “Điện hạ đã đấu tranh để thoát khỏi tần lâu sở quán, cửu ngũ chi tôn kề trong tầm tay, nếu nản chí lúc này tất thảy sẽ đổ sông đổ bể… Điện hạ!”

Hình như Lý Kiếm Đình không nghe thấy, mười ngón tay siết vằn chăn nệm. Thân nàng ở chốn cẩm tú vinh hoa, tâm lại vẫn kẹt ở viện câu lan dơ bẩn nhất trần đời.

Tiếng nghẹn ngào còn vướng trong cổ họng Lý Kiếm Đình, đó là lời xin tha lúc bị đánh.

Ông trời đùa giỡn với nàng, cho nàng thân phận này, nhưng lại để nàng là con gái. Tiếng khuyên tai leng keng lẫn trong tiếng bàn ghế xô đổ, nàng đã ngã chẳng biết bao nhiêu lần trong đó, bị túm tóc quẳng đến trước mặt gã đàn ông tanh tưởi.

Hương Vân là một ma ma giỏi, biết dùng đồ cho chót.

***

Linh Đình là con gái Hương Vân nhận nuôi, song nàng chẳng có gì đặc biệt, Hương Vân nhận nuôi quá nhiều trẻ con. Hương Vân sẽ bóp cằm chúng nó, cẩn thận ngắm nghía, lấy cái ấy để quyết định con đường của chúng nó.

Linh Đình xinh xắn, nhưng lại không dễ ưa. Hương Vân ngắm nàng, phát hiện ra đôi mắt nàng gây khó chịu cực kỳ.

“Trông thì rất đẹp, nhưng lại ác quá,” Hương Vân dập tẩu thuốc, “mắt này thà chọc mù còn hơn, mờ mờ ảo ảo thế mới khiến đàn ông thương xót.”

Người Linh Đình vừa gầy vừa nhỏ, Hương Vân cho nàng cơm ăn, không chọc mù mắt nàng, thế nên Linh Đình rất biết ơn Hương Vân. Ngày qua ngày nàng ở phường Hương Vân nhìn đàn ông ra ra vào vào, các chị em hầu hạ trong đường. Nàng không có một chủ tử cố định, đi chân trần cả ngày ở hành lang bưng trà rót nước cho các chị em, nhìn các nàng thoa phấn xức hương.

Con gái thơm thật đấy.

Linh Đình quỳ xuống cạnh cửa, tì vào thảm len, lén lút hít hà mùi hương bên trong như một con chó nhỏ. Nàng nhìn những tấm thân nở nang khoác lên mình lụa là tơ sa, nhìn những ngón tay thon dài nõn nà lồng vòng vàng lắc ngọc, lắng nghe cả những oanh thanh yến ngữ của các chị em, lòng sinh ra một niềm khát khao vô tận đối với thế giới của con gái.

Hương Vân quàng một chiếc khăn tía ráng mây, yểu điệu tựa ngọn liễu nghiêng trước gió dừng lại bên người Linh Đình. Nàng đã uống rượu, mặt phơn phớt một vẻ rạng rỡ nhàn nhạt, ngây ngô cười mấy tiếng rồi cúi xuống nâng mặt Linh Đình lên, nói: “Cún con… Ma ma đeo khuyên tai cho con nhé.”

Sợi vàng gắn minh châu, lạnh lẽo trượt xuống tai Linh Đình, cuối cùng rơi xuống thảm. Linh Đình ngơ ngác nhìn Hương Vân, Hương Vân đã đứng dậy, vừa cười vừa đi mất.

“Hôm nay ma ma có khách lớn,” người chị em bên trong vứt chiếc châm đỏ vào hộp, tuồng như đã say lả, “Nhị công tử của Ly Bắc vương đấy.”

Một tràng cười khanh khách rộ lên trong phòng.

Linh Đình không biết Ly Bắc vương là ai, cũng chẳng biết Nhị công tử là ai. Nàng cẩn thận nhặt chiếc khuyên sợi vàng đính minh châu lên, lặng lẽ nắm vào lòng bàn tay.

Tối xuống phải bưng rượu lên đường, Linh Đình đi theo nha hoàn vào trong, nhìn thấy Sở vương đang nằm chềnh ềnh trên giường, say đến độ miệng lảm nhảm liên hồi. Có mấy công tử thế gia khác đi theo, nhưng Hương Vân không để mắt, nàng e dè ngồi xuống cạnh một người, đoan trang chẳng kém khuê tú đại gia.

Tiêu Trì Dã mặc thường phục màu xanh thẫm, ăn bận như thế vẫn không át đi được vẻ ngông nghênh phóng đãng của hắn. Hình như hắn cũng say rồi, đang gác lên ghế chơi xúc xắc với công tử bên cạnh.

Linh Đình chầu chực bên cạnh để rót rượu cho quý nhân, rót hết nửa đêm thì cả bàn tiệc đã say bí tỉ. Lý Kiến Hằng liên tục kéo Hương Vân ép rượu, Tiêu Trì Dã có vẻ đã chơi rất thỏa thuê, thế nhưng từ đầu chí cuối lại không hề chạm vào một người chị em nào.

Người Lý Kiến Hằng nồng nặc mùi rượu, chỉ chỉ Tiêu Trì Dã cho Hương Vân xem, nói: “Đây là huynh… huynh đệ của ta! Con trai của, Ly Bắc vương, vương… Từng lên chiến trường…” hắn ợ ra rượu, cười hềnh hệch, “Sách An là thằng… đàn ông thứ thiệt.”

Tiêu Trì Dã phá lên cười, hắn rủ ngón tay dài, thảy xúc xắc vào trong chiếc bình vàng, dáng vẻ buông thả giống như một lời phủ nhận: “Chiến trường chó má, làm sao mà sướng bằng ôn nhu hương được? Nhị công tử muốn mộng hoài trong men say ở đây cơ.”

Lý Kiến Hằng bèn đẩy Hương Vân qua, Tiêu Trì Dã đánh tay một cái, bắt lấy chiếc bình vàng, Hương Vân lại ngã vào lòng người khác. Bọn họ nốc rượu đến nỗi nôn ọe, đến lúc đi nghỉ thì cả buồng tiệc đã banh chành.

Giữa những tiếng ngáy, Linh Đình nhớ tới chiếc khuyên tai chỉ vàng mình còn đang nắm trong tay, nàng trông thấy một góc gương lộ ra trong phòng, bèn nhón chân, quay về phía gương lặng lẽ ướm thử chiếc khuyên tai lên.

Viên minh châu khẽ lấp lánh trong tóc, rỏ ra thứ ánh sáng xinh đẹp.

Đẹp quá.

Linh Đình đang nghĩ thế, bất chợt nghe thấy tiếng rượu đổ, nàng giật mình vội vàng rụt tay về, len lén nhìn mới biết Nhị công tử đến từ Ly Bắc kia hẵng còn tỉnh.

Tiêu Trì Dã chẳng nhìn ai, rõ ràng hắn đang ở giữa chốn phồn hoa rạng rỡ này, thế mà lại có chút xa cách. Hắn không đi vào, cũng không cần nàng nào ra tiếp. Tay hắn vẫn gác lên ghế, giữa mày ác liệt, ánh mắt thanh tỉnh, xuyên qua ô cửa sổ đang mở, nhìn về hướng Ly Bắc.

Linh Đình lui ra ngoài cửa, lau sạch chiếc khuyên tai chỉ vàng dính mồ hôi rồi cất vào bên mình, ôm nó đi ngủ. Ít lâu sau bận ấy, Hương Vân mới nhớ tới chiếc khuyên tai chỉ vàng mình làm mất.

Hương Vân gọi Linh Đình tới, đang trang điểm trước gương thì quay qua, bỗng cười lên: “Mười hai rồi.”

Lý Kiếm Đình nôn toàn bộ thuốc trong cổ họng ra, cung nữ trong điện bưng nước nóng sạch tới, Phong Tuyền vò khăn lau cho Lý Kiếm Đình. Lý Kiếm Đình nửa tỉnh, cảnh tượng trước mắt phai nhòa, nàng cảm nhận được khăn nóng lau bên tóc mai, nước chảy xuống tựa lệ rơi.

Trữ quân không đeo khuyên tai, nhưng Linh Đình đeo.

“Gia súc…” thanh âm thống khổ bật ra từ giữa răng Lý Kiếm Đình.

Gia súc!

Linh Đình đeo khuyên tai, dòng chỉ vàng đẹp đẽ chảy trong nước mắt nàng. Nàng vùng vẫy muốn trốn chạy, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị túm về. Nàng gào khóc, bị ấn đầu, dập tím bầm trán.

Tha cho ta.

Linh Đình nức nở, gương mặt ngẩng lên loang lổ nước mắt và mồ hôi. Nàng nhìn trân trối vào cánh cửa đang đóng chặt, cố gắng tìm một đường sống ở nơi đây.

“Ma ma…” Linh Đình thất thanh, “tha cho ta…”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng lòng bàn tay.

Gia súc!

Mười ngón tay run rẩy của Lý Kiếm Đình vò nhăn nhúm nệm chăn, ngực nàng phập phồng dữ dội, trong tiếng rên khóc bất tận, nhận ra mình là ai.

Nàng chính là một con gia súc, ngay từ giây phút chào đời đã biến thành tế phẩm, bị quẳng vào nơi dơ bẩn nhất thế gian này, cuối cùng kẹt ở giữa khe hở chật chội, xuyên qua kẽ nứt, phát hiện ra tất cả những gì mình chứng kiến trong quá khứ đều là giả dối, những người con gái kia không một ai thoát được số mệnh này, các nàng đều là… đều là gia súc mặc người đồ sát.

Linh Đình nâng tay lên, dùng móng tay đã dập nát cạy khe nứt kia.

Cớ sao lại sinh ra là con gái chứ?

Cái cơ thể này khiến người ta phát buồn nôn!

Linh Đình cạy như điên, máu chảy đầm đìa loang lổ, dùng hết sức bình sinh gào thét ra ngoài: “Ma ma…” nàng hận, “giết ta đi!”

Nếu cho nàng sống.

Nếu cho nàng sống như một con người.

“Ta…” Linh Đình tì trán, vừa khóc vừa cười nhìn chiếc khuyên tai trên mặt đất.

Nàng sẽ giết mình, lột bỏ lớp da thịt này, ruồng bỏ mọi thứ thuộc về con gái, đi tranh đoạt, đi cắn xé, đi đòi lại những thứ mà nàng xứng đáng!

Chỉ cần cho nàng một cơ hội.

“Điện hạ!”

Phong Tuyền thấy Lý Kiếm Đình lại nôn thốc tháo, không khỏi thảng thốt.

Thái y ở gian ngoài đã đứng dậy, lòng Khổng Tưu lạnh toát, ông hốt hoảng lui về sau, được Sầm Dũ đỡ.

“Nếu…” Khổng Tưu khó nhọc.

Rèm cửa vén “soạt” lên, Tiết Tu Trác vẫn chưa thở ổn, hắn nghe động tĩnh trong buồng, biết câu mà Khổng Tưu chưa nói xong là gì. Nhưng hắn không phải đại phu mang bàn tay vàng, lần này cũng đành lực bất tòng tâm.

Không khí trong điện nặng nề, các triều thần thậm chí không dám thở mạnh. Cung nữ bưng thuốc ra vào, Phong Tuyền liên tục đút thuốc cho Lý Kiếm Đình. Lý Kiếm Đình lầm rầm, Phong Tuyền không nghe ra nàng đang nói gì, chỉ có thể quỳ xuống ghé đầu vào, kề sát môi Lý Kiếm Đình.

“Đổ sông…” môi Lý Kiếm Đình mấp máy, “… đổ bể.”

Mắt Phong Tuyền đẫm mồ hôi sau tấm màn buông u tối, gã bưng miệng, khẽ khàng: “Điện hạ chính là chân hoàng* của thế gian, chỉ cần vượt qua được lần này, tất có thể chuyển dữ hóa lành!”

(*Hoàng ở đây là phượng hoàng.)

Lý Kiếm Đình thở hổn hển ngắt quãng, dường như cuối cùng nàng cũng đã nghe thấy Phong Tuyền đang nói gì, tiếng nức nở trong cổ họng dần dà tắt lịm. Thuốc đút hết, rồi lại sặc ra từ mũi, cung nữ hoảng loạn đến mức nằm gục xuống khóc, Phong Tuyền chẳng đoái hoài đến ai, cứ thế túc trực bên giường đút thuốc cho trữ quân.

***

Lương Thôi Sơn đang canh ở nhà lao sốt ruột như ngồi trên đống lửa, đã uống hết một ấm trà, đứng bên ngoài chờ tin. Những ngôi sao tỏa rạng trên đầu, hắn chẳng có tâm trạng mà thưởng thức ánh trăng trên đại viện, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ ngoài viện.

“Làm gì vậy!” Lương Thôi Sơn thấy tám đại doanh tiến vào, lập tức bước lên.

Nam nhân cầm đầu giơ yêu bài lên, nói: “Công văn của bộ Hình ghi rõ mồn một là truy bắt Phan Tường Kiệt, các ngươi lại dám lấy việc công làm việc tư. Tổng đốc của bọn ta phụng chỉ Thái hậu đến giám sát án vụ, còn không mau thả người!”

Lương Thôi Sơn hiểu đây mới là thời khắc then chốt, nếu thả Hàn Thừa, cả Phan Tường Kiệt lẫn Phan Lận đều sẽ không giữ được. Hắn nghiến răng, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Ta phụng mệnh trữ quân và nguyên phụ thẩm tra Hàn Thừa, không có công văn từ trữ quân và nguyên phụ, tuyệt không thả người!”

Gã đàn ông tiến lại gần: “Trữ quân? Người đứng đầu thiên hạ bây giờ chính là Thái hậu!”

Lương Thôi Sơn kinh hãi, thấy tám đại doanh hùng hùng hổ hổ sấn tới, hắn lui về sau: “Các ngươi định làm gì…”

“Trong Khuất đô có gián điệp Trung Bác trà trộn vào, bọn ta đã phong tỏa cổng thành,” gã đàn ông gài lại yêu bài vào hông, “dĩ nhiên phải tra xét cẩn thận, lục soát viện!”

Tám đại doanh đều mang đao, “lục soát” hiển nhiên không chỉ đơn thuần là như thế. Trong tích tắc Lương Thôi Sơn đã vỡ ra, dồn thành Đan quá gắt, Thái hậu chó cùng rứt giậu, đã không còn dung thứ cho bọn họ nữa.

“Ta chính là… chính là mệnh quan triều đình…” Lương Thôi Sơn liên tục lui trước mũi đao.

Quan viên ba bộ thụ lý án này cũng lui theo, bọn họ đều là quan văn, làm sao chống cự nổi sự đe dọa này. Mộng cũ ở trường săn Nam Lâm thời Hàm Đức kéo về trong ký ức, chúng quan viên đã linh cảm được dông tố gần kề.

“Đại soái còn đang ở Khuất đô, các ngươi dám coi thường vương pháp ư!” Lương Thôi Sơn đã lui đến tận cửa nhà lao, nói dối, “thân binh Khải Đông còn chưa lâm trận!”

Tám đại doanh ở cửa lập tức tuốt đao, bọn chúng phấp phỏng ngó dáo dác xung quanh. Thân binh của Thích Trúc Âm đã kinh qua chiến trường, lại còn có mấy nghìn quân phòng vệ Khải Đông đang thủ ở ngoài thành. Đêm nay bọn chúng chỉ định tranh thủ lúc trữ quân nguy kịch chộp lấy tiên cơ, lấy cớ gián điệp Trung Bác để giết đám triều thần này, đến sáng mai, quân phòng vệ Khải Đông có vào thành cũng chẳng thể xoay trời chuyển đất nữa.

Lương Thôi Sơn nhân lúc lui vào trong nhà lao, bèn thắt chặt dây xích bên trong. Hắn dang rộng hai tay đùn các quan viên sau lưng vào, mọi người hốt hoảng chạy vào bên trong.

Đao của tám đại doanh xoắn dây xích, đẩy cửa kêu “lanh canh”.

Gã nở nụ cười dữ tợn qua cửa: “Tên quan chó! Tưởng khóa cửa là xong đấy phỏng? Phóng hỏa!”

Phan Tường Kiệt ở trong góc bỗng hốt hoảng: “Dừng tay! Đừng phóng hỏa, đừng phóng hỏa! Chỉ huy sứ vẫn còn trong đây, các ngươi không thể thiêu toàn bộ được!”

Lương Thôi Sơn giơ trản đèn dầu lên, tiếp lời: “Thiêu chết hai tên quan tham ô bọn chúng thì đáng! Nhưng ánh lửa chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của quân phòng vệ ngoài thành, đến lúc quân phòng vệ công thành tiến vào, đám loạn đảng các ngươi sẽ phải chết!”

Gã đàn ông bên ngoài thu đao khỏi khe hở, nét mặt khó đoán, Thái hậu quả thực đã hạ lệnh không được kinh động tới quân phòng vệ Khải Đông ngoài thành. Trữ quân đang ngàn cân treo sợi tóc, gã tính thử thời gian, đã giờ này rồi mà trong cung còn chưa truyền tin, khả năng cao trữ quân đã lạnh xác rồi, tức thì yên tâm hẳn, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi.

“Lương đại nhân,” gã vừa nói vừa giơ tay ra hiệu cho quân đằng sau đi vòng, “nay ngươi làm việc ở bộ Hộ, ngày nào cũng nhìn bạc trắng chảy vào chảy ra, thế mà vẫn còn ở trong một cái viện nát, tội gì nhỉ? Chi bằng tranh thủ lúc này bỏ tà theo chính đi, mai sau tiền đồ vô lượng.”

Trống ngực Lương Thôi Sơn nện liên hồi, mua thời gian với đối phương thì hắn sẵn lòng thôi, bèn nói: “Ta chỉ cần bằng ấy lương bổng, ở trong viện nát là đủ rồi.”

“Dựa vào đại thụ mới hóng được gió,” tên này là thân tín của Hàn Thừa, thong dong cất bước thong dong nói, “ngoài kia gió cuốn mây vần, những ngày bình an ở Khuất đô còn được bao nhiêu? Sớm theo một chủ tử tốt, sau này mới có thể tiếp tục cống hiến cho triều đình.”

“Mỗi người một đạo, bọn ta thần phục là thiên tử, là Đại Chu, là giang sơn Lý thị, nếu đổi sang người khác, chẳng phải sẽ thành lật đổ cương thường sao?” ngọn đèn dầu trên tay Lương Thôi Sơn đã sắp cháy tận, hắn nói, “ta cũng muốn khuyên ngươi bỏ đao xuống, tỉnh ngộ bây giờ cũng chưa muộn, đến lúc trữ quân lên ngôi, vẫn có thể nhớ tới công lao của ngươi.”

Gã đàn ông “Chậc” một tiếng: “Đã thế thì ngươi đi theo trữ quân đi.”

Gã vừa dứt lời, Lương Thôi Sơn đã nghe thấy ô song sắt nhỏ trên tường bị xô đổ, tám đại doanh liệng túi rơm bốc khói vào bên trong, chỉ trong nháy mắt khói đã tỏa mù mịt nhà lao, các quan viên che tay áo ho sù sụ, mắt chảy nước.

Phan Tường Kiệt càng đoan chắc Thái hậu muốn giết lão, lê xích bấu vào song sắt, vừa ho vừa gào lên: “Sùng Thâm, Sùng Thâm mau mở, khụ, mở cửa!”

Hàn Thừa cũng bị đánh thức, gã hất đổ ấm trà trên bàn, thấm ướt tay áo rồi che kín miệng mũi.

Lương Thôi Sơn bị sặc đứng không vững, quan viên phía sau xô bàn ghế ngã kềnh, tất cả chuếnh choa chuếnh choáng trong nhà lao, chỉ nín thở được chốc lát đã giẫm đạp lên bàn ghế bấu víu vào song sắt hòng thở. Bọn họ vừa thò mặt ra, quân lính tám đại doanh bên ngoài đã xuyên ngay một đao.

“Ngươi là tư lại được đề bạt lên từ án cống rãnh,” gã đàn ông nói, “Cẩm y vệ xuống trợ giúp bộ Hộ khi ấy chính là Thẩm Trạch Xuyên, thế thì xem ra, ngươi là tên gián điệp lớn nhất Trung Bác cài cắm vào Khuất đô. Phan thị lang nhờ ngươi tra án, ngươi với Tiết Diên Thanh lén lút sửa đổi sổ sách, mưu hại Phan thị lang phải vào tù, định làm đục nước Khuất đô đấy đúng không!”

Đúng là Lương Thôi Sơn được Thẩm Trạch Xuyên đề bạt thật, nhưng hắn nào có dây dưa gì với Trung Bác, kể cả là đảm nhiệm Quyết Tây hay Hà châu, đó đều là làm việc công, đến thư còn chưa từng viết cho Thẩm Trạch Xuyên, bây giờ nghe đối phương nói thế thì lập tức quát: “Vu khống!”

Khói này quả thực chết người, Phan Tường Kiệt đã bắt đầu phá cửa, vừa ho vừa van: “Sùng Thâm, Thâm mau mở mở cửa đi!”

Không chỉ Phan Tường Kiệt chịu không thấu, mà các quan viên bên cạnh Lương Thôi Sơn cũng chịu không thấu nữa rồi. Mọi người bị dồn vào đường chết, tiến thoái lưỡng nan, nếu vẫn không có cơ may xoay chuyển thì ắt sẽ phải chết ngạt.

Mấy tên cai ngục giật xích xuống, Lương Thôi Sơn cản không kịp, nhìn cánh cửa ngục bật mở, người bên cạnh chen nhau ùa ra. Hắn bị xô lảo đảo, còn chưa kịp kêu lên đã nghe thấy tiếng gào thảm thiết của quan viên chạy ra ngoài, bị tám đại doanh chém đầu tại chỗ.

“Điên rồi…” Lương Thôi Sơn vịn tường, che mặt, “các ngươi điên rồi!”

Hắn đang nói, lưng chợt trầm xuống, bị ai đó đạp ngã chổng vó xuống đất.

Hàn Thừa nhổ toẹt một cái lên Lương Thôi Sơn rồi lại che miệng mũi, giọng nghèn nghẹt: “Đêm nay chính lũ ong kiến loạn đảng các ngươi mới bị thanh trừng!”

Cành cây mới nhú trong viện kêu xào xạc, gió thổi tán loạn những trang sổ sách rơi ngổn ngang trên mặt đất. Ủng đen của Hàn Thừa đạp gãy cây bút, đá văng thi thể bên cạnh, giữa mùi khói lẫn mùi máu tanh, phủi bụi dính trên áo choàng.

Lương Thôi Sơn bị lôi ra, đao kề trên cổ hắn. Mũ cánh chuồn của hắn đã rơi ra từ bao giờ, lúc này tóc tai bù xù thở hổn hà hổn hển, nói: “… Thái hậu giết trữ quân, thiên hạ này cũng không phải của bà ta… Lũ gian thần tặc tử các ngươi, phá hủy cơ nghiệp trăm năm của giang sơn Lý thị ta…”

Nỗi bi thương trào dâng trong hắn, nhất thời không thốt đặng.

Lương Thôi Sơn cứ ngỡ hôm nay hắn chết chắc rồi, nào ngờ một tiếng huýt sáo bỗng vút tới từ trong gió, thế rồi ánh nắng chợt bừng sáng nơi chân trời, ngói vàng lưu ly của vương cung Khuất đô tức khắc chói lòa. Thích Trúc Âm phi băng băng, con ngựa cất vó phá cổng viện, ghìm cương giơ bài lên.

“Ta phụng mệnh trữ quân,” vó ngựa hạ xuống, nàng nhìn xoáy vào Hàn Thừa, “đặc biệt đến giám sát đô quân lục soát thành.”

Hàn Thừa không tin, hắn nặn ra một nụ cười: “Trữ quân đang hấp hối, nào còn ra lệnh được cho đại soái? Ta biết đại soái nóng lòng cứu người, nhưng tuyệt đối đừng có giả truyền lệnh của trữ quân.”

Thích Trúc Âm lôi điều lệnh từ trong tay áo ra, ném vào ngực Hàn Thừa: “Điều lệnh của trữ quân, ngươi nhận ra không?”

Hàn Thừa nhìn nét bút son xiên xẹo trên giấy, rõ ràng có kẻ đã nắm tay trữ quân để phê điều lệnh. Hắn im lìm một lúc lâu, đầu óc mau chóng suy xét tình hình Khuất đô. Cổng thành đã bị phong tỏa, tám đại doanh vẫn còn hai vạn binh lực, Thích Trúc Âm vào đô chỉ trang bị nhẹ, bên ngoài có hai ngàn lính phòng vệ đi theo.

Nếu đánh nhau bây giờ, bọn chúng vẫn còn phần thắng.

“Trước khi đi,” Thích Trúc Âm cúi người, ngũ châu lấp lóe đong đưa giữa không trung, nàng nói, “ta đã đặc biệt dặn dò cha, nếu nửa tháng chưa thấy về, hãy phái người đến đón ta.”

Ngón tay Hàn Thừa siết chặt điều lệnh, nhìn vào mắt Thích Trúc Âm, nói: “Đại soái cũng từng nói thế ở trường săn Nam Lâm.”

“Không phải đầu của ta,” Thích Trúc Âm cười lên, “dầu gì cũng phải để ý chút chứ.”

“Năm ấy Thái hậu bất chấp mọi phản đối để thành toàn cho đại soái,” Hàn Thừa cười nhạt, nhét điều lệnh vào trong tay áo, “ai mà ngờ kết cục lại thế này… Thôi vậy.”

Lương Thôi Sơn ngã xuống đất, ôm chiếc mũ cánh chuồn của mình hành lễ với Thích Trúc Âm, nói: “May mà đại soái nhìn xa trông rộng, không chỉ e hôm nay máu đã chảy thành sông rồi!”

Thích Trúc Âm không nói gì, nàng nhìn Hàn Thừa lui về sau, mãi cho đến tận khi tám đại doanh đã lui ra ngoài, mới bỏ tay đang đè trên Tru Cưu ra.

Nàng nào có nhìn xa trông rộng gì đâu, chẳng qua chỉ hù Hàn Thừa chút thôi.

Lòng Thích Trúc Âm hơi chùng xuống, hai vạn quân quả thực cực kỳ khó nhằn, đêm nay Thái hậu dám làm một việc như vậy, cũng là vì cho rằng bọn họ sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không dám lấy mạng của Lý Kiếm Đình ra cược.

***

Hơi thở của Lý Kiếm Đình đã bình ổn, tất cả thái giám cung nữ trong điện của nàng đều bị truy bắt hạ ngục. Trữ quân trúng độc tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, Tiết Tu Trác ngàn phòng vạn phòng thế mà lại không phòng được Thái hậu, trong cung là nơi hắn với không tới.

Khổng Tưu ở ngoài điện: “Đám hoạn quan này chỉ rặt một lũ tài hèn trí mọn, nếu mà giận chủ tử, xong lại còn được kẻ khác xúi giục là dám hại mạng thiên tử ngay. Chuyện này phải tra thật nghiêm, bao giờ bọn chúng khai sạch thì phải trừng phạt thật nặng!”

Trước đây Khổng Tưu chủ quản bộ Hình, rất chướng mắt bè lũ hoạn quan như Phan Như Quý, cộng thêm ảnh hưởng từ Hải Lương Nghi, thành thử càng ghét cay ghét đắng nội hoạn. Lúc này uống hết chén trà đặc trong tay rồi quay sang bảo Tiết Tu Trác: “Án thành Đan đã tóm được cả người lẫn tang chứng, chờ bao giờ đo xong ruộng đất thì sẽ bắt đầu theo đúng hình phạt mà cắt giảm sáu bộ, để xem xem rốt cuộc có bao nhiêu kẻ dính líu trong đó!”

Tiết Tu Trác dậy tinh thần, biết Khổng Tưu đây là đang muốn thanh toán sạch sẽ với thế gia, bèn gục gặc bảo phải.

Hình như Sầm Dũ bên cạnh có gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra lúc ấy.

***

Trận đánh ở Khuất đô vừa mới hạ màn, Thẩm Trạch Xuyên ở Đoan châu xa xôi đã nhận được tin tức.

Hôm nay nắng tỏa trời trong, Đinh Đào với Lịch Hùng ngồi thi đấu dưới hành lang, thảy hạt quả đã gặm sạch vào nước. Phí Thịnh bưng thuốc nên hết tay, Kiều Thiên Nhai bèn xách thẳng cổ áo hai đứa lên.

Đinh Đào ôm đầu kêu: “Bọn ta đi nhặt ngay đây!”

“Ta ngồi đây nhìn cả buổi rồi đấy nhé,” Kiều Thiên Nhai nạt cậu, “mười bảy mười tám tuổi đầu rồi đấy Đào nhi ơi? Sao ta trông ngươi vẫn còn thích bú sữa thế nhỉ?”

Trong miệng Đinh Đào chỉ còn mỗi vỏ quả, chát đến nỗi mặt cậu nhăn nhó, hùng hồn vặn lại: “Các ca không kêu ta làm việc thì ta chỉ biết ngồi đây cắn hạt dưa thôi chớ sao!”

“Cắn hạt dưa.” Lịch Hùng đế thêm.

Kiều Thiên Nhai thưởng cho mỗi đứa một sút rồi bắt chúng nó đi nhặt hạt. Hắn đứng dưới hiên coi, một cận vệ tới gần bảo gì đó, hắn ngoảnh lại thấy Thẩm Trạch Xuyên đang uống thuốc, Diêu Ôn Ngọc đang nói chuyện, bèn gật đầu với cận vệ rồi tỏ ý cho lui.

Chẳng mấy lâu sau, Nhan Hà Như tí ta tí tởn bước vào. Mỗi ngày gã vận một bộ xiêm áo khác nhau, song đều phải thêu nén vàng và tiền đồng, lấp lánh ánh vàng, lúc bước qua sân nom y xì đúc con công mặt vênh sải bước.

“Chào Chỉ huy sứ, chúc mừng được thăng chức nha.” Nhan Hà Như ôm bàn tính vàng của mình trước khi đặt chân lên thềm, thò đầu vào trong ngó nghía chút, khẽ hỏi, “Dạo này phủ quân khỏe không?”

Vừa lúc Phí Thịnh bưng bát thuốc nhẵn ra, lạnh tanh nhìn Nhan Hà Như, nói: “Vào gặp chẳng phải sẽ biết sao? Nhanh lên, phủ quân đang chờ đấy.”

Lúm đồng tiền của Nhan Hà Như lộ ra ráo, gã vừa bước lên vừa nói: “Gặp thì tất nhiên phải gặp rồi, một ngày không thấy phủ quân là ta đã nhớ quay quắt.” Gã cười với Phí Thịnh, nhổm người đứng cách ra với Phí Thịnh, rồi từ bên cạnh Phí Thịnh phi “vèo” cái chui tọt vào.

“Phủ quân!” Nhan Hà Như gọi thân thiết, “ta đang mong——”

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên dường như hơi lạnh, ở bên cửa sổ nhìn gã, ép gã phải nuốt lời về. Nhan Hà Như im im co chân lên, e sợ: “Phủ quân… khỏe không?”

Diêu Ôn Ngọc ngồi dùng trà cạnh bàn, nghe thấy cũng không nhìn gã.

Thẩm Trạch Xuyên hơi nâng cây quạt: “Ngồi.”

Đời nào Nhan Hà Như dám ngồi thật, hôm nay gã tới chính là để tạ tội, bèn vội vàng kéo cái ghế ra, thiết tha tỏ ý Thẩm Trạch Xuyên ngồi trước đi.

Bây giờ đang buổi xế trưa, con chim không biết tên đậu trên cành cây chốc chốc lại kêu mấy tiếng. Bên ngoài vừa nóng vừa hơi khô, là lúc nên đi ngủ. Thẩm Trạch Xuyên chằng buồn để ý đến trò lấy lòng của Nhan Hà Như, đứng cạnh cửa sổ nghịch nắng. Gió mỏng khẽ lướt qua gò má, hạt mã não thoang thoáng lay động, tựa như con sóng lăn tăn trong rạng xuân.

Nhan Hà Như chẳng thấy đẹp ở đâu, gã chỉ thấy ánh mắt của phủ quân thật đáng sợ, lặng lẽ ép gã căng thẳng đến nỗi đứng còn không vững.

Tên Thẩm Trạch Xuyên này.

Nhan Hà Như cố gắng trấn tĩnh, bỏ mẹ.

Một khi gã mà đã sợ, thì sẽ chỉ thấy sắc đẹp ấy toàn là dao, càng nhìn càng hãi… Quá kỳ quái!

“Nghe bảo Khuất đô đang tra ruộng thành Đan,” ngón tay Thẩm Trạch Xuyên lướt qua quạt, “ngươi có nghe được tin gì không?”

Nhan Hà Như đã chuẩn bị sẵn sàng, biết phủ quân chính là đang chờ gã khai ra, thế là bèn lập tức khai ra: “Biết chứ, sao dám không biết. Phủ quân, kho lương của tám thành đều là lừa gạt cả, lương thực bên trong ta đã bán đi từ đời tám hoánh rồi, bán cho núi Lạc bán cho Phàn châu, đám thổ phỉ đều ham mua.” Gã nói đến đó thì ngoan ngoãn dừng lại giây lát, hỏi như thể chẳng biết gì, “Thái Vực không nói chuyện đó với ngài sao?”

Đương nhiên là Thái Vực không nói rồi, Thái Vực chính là cu li cho Nhan Hà Như ở Trà châu mà, nào có biết lương thực qua tay mình mỗi năm là từ đâu tới đâu? Nhan Hà Như đến cả tiếng gió còn không thông cho hắn, lần nào cũng chỉ lấy kho lương của Hà châu ra để lấp liếm. Thái Vực chỉ cần tiền thôi, căn bản sẽ không tra cứu làm gì.

Cứ đổ hết lên đầu người chết quả đúng đắn!

Nhan Hà Như cong mắt.

Dù cho Thẩm Lan Chu y có bản lĩnh thông thiên đi nữa, cũng không thể làm Thái Vực hồi sinh được.

“Chuyện này cũng là sơ suất của ta, quên mất không bảo ngài,” Nhan Hà Như giả trò, “phạt ta đi phủ quân, ta cứ nghĩ chuyện này không có gì đáng kể.”

Gã nói thế, nghe qua thì không sai thật, dầu gì bọn chúng buôn bán ở phía Đông, về sau không còn mua bán lương thực nữa, chuyện cũ rồi thì sang trang thôi. Cơ nhưng, truy tra một chút là thấy không ổn ngay, cái Thẩm Trạch Xuyên cần ở Trung Bác chính là giá lương thực mà gã nói tới đây, lưu dân tám thành đổ xô đến biên giới Trung Bác, Thẩm Trạch Xuyên phải ước đoán được tồn dư của tám thành mới có thể đánh lôi đài với kẻ khác.

Hình như Thẩm Trạch Xuyên đang suy ngẫm gì đó, y quay lại, tiếp tục trông ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi đã vét rỗng kho lương tám thành, vấn đề ruộng dân năm nay không giải quyết được, tám thành tính cả Khuất đô chỉ có thể quay sang Quyết Tây, Hà châu và Hòe châu để điều lương, ngươi đang nắm mạch sống của bọn họ đấy.”

Nhan hà Như thấy câu này vẫn còn đang khen gã, song gã không dám đáp bừa, bởi vì Thẩm Trạch Xuyên cực gian xảo, biết đâu đấy lại đang chờ gã lọt hố cũng nên. Gã nói: “Ta đi theo phủ quân đã cải tà quy chính triệt để, không buôn cái kia nữa, bọn họ đã quên ta từ lâu rồi.”

“Trước đây ngươi có thể giấu Giang Thanh Sơn tuồn được lương thực từ Quyết Tây, không giống như với tám thành, dựa vào Hề Hồng Hiên.” Một con bọ đậu xuống bậu cửa sổ, Thẩm Trạch Xuyên nhìn nó lẩn núp qua lại trong cây quạt của mình, nói tiếp: “Ta mới nghĩ đến chuyện này mấy hôm nay thôi, Hề Hồng Hiên cũng mua bán quan lương, hai ngươi đụng độ nhau ở Quyết Tây, sao hắn có thể chứa chấp ngươi nhỉ.”

Hề Hồng Hiên là con cháu thế gia, lại còn có kho bạc bảo lãnh, được chào đón trong giới quan lại cũng không có gì lạ, Nhan Hà Như mà muốn chen tay vào buôn bán lương quan ở Quyết Tây thì quá khó, gã phải dùng một cách đặc biệt nào thì may ra. Sau khi xem lại danh sách Đôn châu, Thẩm Trạch Xuyên mới biết, tất cả quan viên mà Nhan Hà Như mua chuộc đều là người mua bán quan lương với Hề Hồng Hiên, mỏ đồng trong tay không sạch sẽ, gã cầm cái chuôi đó để theo sau Hề Hồng Hiên mót đồ, nhưng gã ăn không đủ no, thế nên mới tòi thêm kho lương tám thành.

“Ta gặp may ấy mà,” Nhan Hà Như cười khì, “tên béo Hề nhị chết dẫm đó giữ Quyết Tây chặt quá thể, ta đành phải tìm lối khác thôi.”

Tám đại gia tộc phải giữ cân bằng, món hời béo bở này đương nhiên không thể cho Hề Hồng Hiên ăn rồi, Hề gia đã quá béo. Hà châu Nhan thị lại vừa ngược lại, Nhan Hà Như còn nhỏ, trong nhà cũng chẳng có ai làm quan, thế gia muốn bắt bí gã thì dễ như ăn bánh. Có điều thằng lỏi này lại quá ranh, đứng ngay ở giữa kiếm ụ bát ụ đĩa, vứt khoản lợi mà mình thấy chẳng bõ dính răng cho thế gia, thế là thế gia vẫn cảm thấy mình được lãi.

Nhan Hà Như kể xong, nội đường im phăng phắc, hình như gã không nhận ra sát ý âm ỉ đang lặng xuống của Thẩm Trạch Xuyên, chắp tay sau lưng tiếp tục: “Chuyện này nói cho cùng thì, phủ quân cũng mong muốn mà. Tiết Tu Trác dữ như thế, cứ đòi đo lại ruộng đất tám thành, thuế ruộng rỗng ta chả cần tính cũng biết bọn họ không bù được, ép chó cắn chó, đến lúc đó phủ quân đoạt được Khuất đô dễ như bỡn thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng mình, lại nhìn về phía Nhan Hà Như, ôn tồn: “Thế thì ta phải cảm ơn ngươi rồi.”

Lông tơ Nhan Hà Như dựng đứng cả lên, đôi lúm đồng tiền của gã phai nhạt, đón ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên: “… Ta cũng đề xuất thế.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thế thôi hả?”

Nhan Hà Như suýt đã bật cười, song gã không dám, gã biết thừa Thẩm Trạch Xuyên phải tranh thủ thó một khoản từ gã.

Mẹ kiếp.

Nhan Hà Như thầm nổi cáu.

Sau tháng Bảy năm ngoái, Thẩm Trạch Xuyên đã bòn rút mất bao nhiêu bạc của gã rồi? Đúng, đường giao thương đáng tiền đấy, thế nhưng Nhan Hà Như để mắt đến nhiều thứ hơn kia, gã hiểu rõ mình có thể kiếm được nhiều hơn. Khỏi bàn đến việc buôn lương bị Thẩm Trạch Xuyên cắt đứt, lương thực điều cho Khải Đông năm nay mới là hút máu, lại còn cái cảng mới đang xây ở Quyết Tây nữa… Thẩm Trạch Xuyên đang nhìn xem gã có thể rút ra được bao nhiêu đây mà!

Nhưng gã cũng có biện pháp.

“Năm ngoái ta nghe bảo Nhị gia đang kiếm đại sư Nhất Đăng, vừa khéo, tháng trước người của ta ở Hà châu tìm được đại sư, lần này ta tức tốc tới, chính là vì muốn báo tin này cho Nhị gia đây.” Nhan Hà Như gảy một hạt tính, “Phủ quân có muốn nghe không?”

Thẩm Trạch Xuyên hơi ngẩng đầu, nhìn gã, nhẹ nhàng nở nụ cười.

===