Thương Tiến Tửu

Chương 226: Độ lượng



Mặt trời chói chang, thiết kỵ phơi mình trên thao trường nhễ nhại mồ hôi.

Tiếng kéo cung bá vương làm cho người ta sởn gai ốc, ngay tắp lự ba mũi tên cắm phập vào bia, âm thanh nặng nề dày đặc vang vọng thao trường. Tiêu Trì Dã buông tay, lại lắp một mũi tên nữa.

“Đao mới mà chủ tử muốn đã tới rồi,” Thần Dương đứng bên cạnh xách túi đựng tên cho Tiêu Trì Dã, “sáng nay tôi với Ổ Tử Dư đi kiểm tra, đều là đao tốt do quân thợ ở đại cảnh rèn ra.”

Tiêu Trì Dã nâng tay, nhìn chằm chằm vào cái bia, “phập” phát bắn trúng hồng tâm.

Thần Dương đưa tên, chờ Tiêu Trì Dã bắn hết túi tên xong lại dâng khăn. Tiêu Trì Dã lau mồ hôi, đầu đội mặt trời, hỏi: “Tới rồi à?”

Thần Dương quay lại nhìn về phía cổng doanh, đáp: “Nên tới rồi.”

Giờ đang là giữa trưa, tuyết doanh Sa Nhị tan thành dòng chảy qua mương, mặt đất phơi nắng bốc lên hơi nóng, bên ngoài cổng doanh Sa Nhị là đồng cỏ khô héo ngút ngàn. Cốt Tân đương tì vào tường doanh, trông thấy cát vàng cuồn cuộn mù mịt nơi chân trời.

“Mở doanh,” binh lình bên trên kêu xuống dưới, “Quách tướng quân muốn vào doanh!”

Trong lúc cổng doanh chầm chậm kéo cao, Quách Vi Lễ đã mang thiết kỵ chạy tới trước doanh. Ông ta ghìm cương cởi mũ sắt xuống, vuốt mái tóc ướt sũng, chờ doanh trại trước mặt hạ cầu bắc qua mương.

Con ưng Quách Vi Lễ mang theo lượn vòng trước doanh, các cấm quân đang đứng hóng gió dưới chân tường đồng loạt đứng dậy, mỗi người một vẻ mặt nhìn cổng doanh mở ra. Cốt Tân không nhúc nhích, hắn đụng phải ánh mắt của Quách Vi Lễ, hai người không ai né tránh.

Ai cũng biết Quách Vi Lễ và Tiêu Trì Dã bất hòa, chuyện ông ta hãm hại Cốt Tân ở Đồ Đạt Long Kỳ chính là cái dằm nằm giữa bọn họ, đã vậy lại còn hay xô xát với cấm quân ở doanh Sa Tam, thành thử bầu không khí giữa hai phe luôn trong tình trạng giương cung bạt kiếm, nào ai ngờ chỉ một điều lệnh của Tiêu Ký Minh lại đưa ông ta vào dưới trướng TIêu Trì Dã.

Ổ Tử Dư từ trong lều đi ra, đứng ở xa tít xa, không muốn dây vào.

Chủ tướng của Quách Vi Lễ bây giờ là Tiêu Trì Dã, nghĩa là ông ta còn có thể được lên chiến trường hay không phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của Tiêu Trì Dã. Cốt Tân là cận vệ của Tiêu Trì Dã, vụ hãm hại không đời nào có thể cho qua như thế được, chẳng ai rõ, rốt cuộc Tiêu Trì Dã sẽ đì Quách Vi Lễ, hay là sẽ chuyển ông ta vào đội chủ chiến. Dù là lựa chọn nào cũng đều không tốt cho doanh Nhị mới tái xây dựng.

Cầu đã hạ, Quách Vi Lễ thúc ngựa qua cầu, dẫn theo quân tiến vào doanh Sa Nhị. Cốt Tân đi xuống thang, đứng ở ngay giữa nhìn bọn họ đi vào.

Tiêu Trì Dã không quay đầu, hắn lại lắp tên mới nhặt về vào cung, tập trung nhìn cái bia.

Phập!

Quách Vi Lễ nghe thấy tiếng trúng bia, một tay ông ta ôm mũ giáp, trông thấy cung bá vương rạng rỡ dưới ánh mặt trời, ít phút sau, ông ta mới xoay mình xuống ngựa.

Thần Dương dẫn theo người lên đón tiếp, Quách Vi Lễ đưa bài của mình ra, Thần Dương lật xem rồi ngẩng đầu bảo ông ta: “Đội cũ không thể dùng nữa, phải giải tán tại chỗ, đến lều ở đầu Đông ghi danh, bọn họ sẽ được bổ vào những vị trí còn trống.”

“Mấy hôm trước Cáp Sâm tới,” Quách Vi Lễ nói, “tường doanh mặt Đông của doanh Tam sập sạch rồi, các ngươi tranh thủ bao giờ báo cho đại cảnh, chỗ đó cần quân thợ tu bổ.”

“Cáp Sâm mang máy bắn đá sao?” Thần Dương cắp sổ dưới tay, thấy Quách Vi Lễ gật đầu thì ngoảnh lại hô cấm quân đằng kia, “đi gọi Mạnh Thụy, bảo hắn đưa quân thợ tới.” Thần Dương vừa nói vừa nhìn Quách Vi Lễ, “Ta sẽ lập tức bố trí quân thợ xuống doanh Tam để sửa tường, ngươi đi báo cáo quân vụ cho Nhị gia trước đi.”

Quách Vi Lễ lấy lưỡi ấn ấn thử chiếc răng nanh khuyết nửa, quay qua Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã chẳng ngó ngàng tới, hình như hắn chỉ đang chuyên tâm vào cung bá vương, mau mau chóng chóng bắn thủng cái bia kia.

Thời tiết Ly Bắc năm nay thất thường, giờ mới giữa tháng Ba mà chiến địa đã nóng ngang ngửa độ tháng Tư tháng Năm những năm trước. Quách Vi Lễ chưa cởi giáp, đứng ở đây hứng trọn cái nóng toát mồ hôi, quần áo trong sắp sửa vắt ra nước được đến nơi, dính vào người ông ta, cộng thêm cả hơi nóng dễ gây khó ở.

Quách Vi Lễ lau mặt, rồi bỗng gầm lên: “Quách Vi Lễ doanh Sa Tam tới báo cáo quân vụ cho Nhị gia!”

Tiêu Trì Dã ngưng tay, mũi tên cuối cùng chưa bắn.

“Bốn hôm trước Cáp Sâm đánh úp doanh Tam, thiết kỵ cánh phải bị đánh hạ, mặt Đông doanh Tam tổn thất nặng nề,” Quách Vi Lễ vừa nói vừa lui, “trên đây là quân vụ Tả tướng quân muốn ta chuyển lời.”

Dứt lời chẳng thèm đợi Tiêu Trì Dã đáp, ông ta đã xoay người đi thẳng.

Cho dù Tiêu Trì Dã có đì Quách Vi Lễ thật, Quách Vi Lễ cũng sẽ con mẹ nó nhận, ông đây chẳng có quái gì để nói cả, miễn có thể——

Quách Vi Lễ còn chưa nghĩ hết, một mũi tên đã sượt “vút” qua tai, tai ông ta cảm nhận rõ mồn một sự sắc bén sặc mùi đe dọa. Mũi tên găm phập vào cây cột cách mấy bước, Quách Vi Lễ chỉ mới nhận ra nếu mà đi nhanh quá, đó sẽ chính là đầu ông ta.

Cái đệch mẹ!

Quách Vi Lễ quay phắt lại, sắc mặt vô cùng khó coi: “Nhị gia muốn giết ta thì ba mặt một lời ngay đây đi!”

Tiêu Trì Dã xách cung bá vương, mặt lạnh tanh: “Ngươi cũng biết ta muốn giết ngươi cơ à? Quách Vi Lễ, năm ngoái Cốt Tân áp tải quân lương đến chiến địa, gặp tập kích ở gần Đồ Đạt Long Kỳ, băng qua đầm lầy để quay về doanh thường trú, ngươi bao che cho đội tuần tra trong doanh, không thèm đếm xỉa đúng sai mà tra tấn hắn, lại còn tước quân hàm của hắn, hãm hại hắn cấu kết với kỵ binh Biên Sa —— từ các điều trên đây, ta có nên giết ngươi không?”

Cốt Tân nhận giáp tay, đi xuống thềm.

Quách Vi Lễ là vì Tiêu Ký Minh nên mới hại Cốt Tân, mọi người đều hiểu, có điều Tiêu Trì Dã lại áp cho ông ta một cái cớ công khai khác, thế tức là muốn xử lý ông ta.

Quách Vi Lễ quẳng chiếc mũ đi: “Đúng rồi đấy, là ta làm đấy, các ngươi muốn giết muốn——”

Cốt Tân từ đằng sau lại gần, túm cổ áo Quách Vi Lễ, lúc Quách Vi Lễ quay lại tung ngay một đấm làm ông ta ngã dập xuống đất.

Cú này quá mạnh, Quách Vi Lễ cảm tưởng chiếc răng nanh còn lại của mình cũng bắt đầu lung lay rồi, ông ta nhổ máu trong miệng ra, chửi: “Đệch!”

Không chờ Quách Vi Lễ đứng dậy, Cốt Tân đã sút thẳng một cú vào ngực ông ta. Quách Vi Lễ lăn lộn, mặt cọ đầy cát. Ông ta hung hăng phủi cát trên mặt, Cốt Tân túm ông ta dậy, gập cùi chỏ thụi thêm một cú nữa ngã chổng vó xuống đất.

Quách Vi Lễ cảm thấy hai má mình sắp nát bươm rồi, nhưng từ đầu chí cuối ông ta không hề đánh trả, để mặc Cốt Tân đánh mình đến nỗi mồm miệng sặc mùi máu tanh.

“Đây là ngươi nợ ta,” Cốt Tân đánh đến khi Quách Vi Lễ đã nằm úp sấp trên đất thở phì phò mới tháo giáp tay ra, quẳng “bịch” xuống bên người ông ta, bình phục lại hơi thở hơi dồn dập, “bây giờ ngươi trả sạch rồi.”

Không chỉ Quách Vi Lễ ngớ người, mà cả Ổ Tử Dư đang đứng đằng xa cũng ngớ người.

Quách Vi Lễ chống hai tay, khạc sạch máu trong miệng ra rồi loạng choạng đứng dậy. Thần Dương vứt mũ cho ông ta, ông ta cảm thấy đầu mình hẵng còn như đang nằm mơ.

Thế là xong rồi ư?

Nhưng ông ta suýt đã đánh chết Cốt Tân cơ mà.

Cốt Tân lui vài bước, cất tiếng: “Hôm nay ngươi ta xóa bỏ thù riêng, có chuyện gì thì nói thẳng. Ngươi là lính của Nhị gia, ta là vệ của Nhị gia, mai mốt ra ngoài doanh Nhị, chúng ta chính là anh em máu mủ lưng kề lưng, bao giờ trận này đánh xong, chúng ta đường ai nấy đi.”

Điều mà mọi người dự đoán không hề xảy ra, tinh thần Ly Bắc năm nay sa sút, Cốt Tân là cận vệ của Tiêu Trì Dã, sẽ không chịu để Tiêu Trì Dã mất lòng binh lính doanh Tam vì chuyện này. Tiêu Trì Dã cho Cốt Tân quyền tự giải quyết, Cốt Tân sẵn lòng dùng cách ấy để giải quyết, bởi lẽ hắn là một hán tử thứ thiệt, không chơi cái trò bẩn thỉu kia được.

Quách Vi Lễ cứ đinh ninh hôm nay không chết thì cũng sẽ bị thương, nào ngờ Cốt Tân lại rộng lượng cỡ ấy, ông ta đứng bên cạnh mà tự cảm thấy mình thấp kém hơn hẳn, quẹt vết bầm trên mặt, có chút không cam lòng, còn có chút bội phục.

Biết nhẫn nhịn khuất nhục mới là đại trượng phu.

Quách Vi Lễ xưa nay uống rượu hào phóng, đánh giặc liều mạng, tự xưng là trang trượng phu ở đời, không dễ dàng nói ra chữ “phục” với người khác. Cốt Tân bị hạ nhục ê chề như thế ở Đồ Đạt Long Kỳ, ngày hôm nay lại có thể dùng cách này để gỡ bỏ khúc mắc giữa song phương, vừa tránh Quách Vi Lễ bị phạt, lại vừa giúp Tiêu Trì Dã thu phục được lòng doanh Tam, Cốt Tân là bộ mặt của Tiêu Trì Dã, hắn làm thế, dẫu về công hay về tư, Quách Vi Lễ đều phục.

Tiêu Trì Dã nâng tay lên đỡ Mãnh, ở trong gió nhớ lại lời cha nói trước khi đi. Cốt Tân làm đến nước ấy, chính là để con đường của Tiêu Trì Dã được thông thuận hơn, hắn đây là đang nói cho mọi người ở chiến địa biết.

Nhị gia không phải người không biết tha thứ.

***

Tối xuống, Quách Vi Lễ ngồi bên đống lửa nướng lương khô, mặt dày dít những vết bầm. Ổ Tử Dư bê bát cơm ngồi đối diện, ông ta liếc Ổ Tử Dư, không nói gì.

“Trong doanh có cơm đấy,” Ổ Tử Dư rút lương khô của Quách Vi Lễ ra, “chuyện qua rồi, còn ngồi ở đây gặm lương khô làm gì?”

Bàn tay trống không của Quách Vi Lễ siết chặt như đang giấu gì, ông ta lên cơn tức mình: “Ngươi lo đếch gì lắm chuyện thế nhỉ, ham bao đồng thế cơ à?”

“Đừng bảo ta là ngươi thấy mất mặt quá nên ngại đấy nhé?” Ổ Tử Dư và hai miếng cơm, “Cốt Tân bảo thôi rồi mà.”

Quách Vi Lễ nhặt khúc củi lên, gảy đống lửa.

Cấm quân phía đối diện đang vui chơi hăng máu, đám lính đổ đốn này căn bản chả tiến bộ hơn tẹo nào.

Quách Vi Lễ im im một hồi mới hỏi: “Nhị gia đánh chết bọ cạp Đoan châu ở hố tử thần Trà Thạch à?”

“Lại còn là lấy ít thắng nhiều.” Ổ Tử Dư giơ ngón tay ra dấu.

Quách Vi Lễ khinh khỉnh khịt mũi: “Chủ lực toàn cấm quân chứ gì.”

“Có cứt, cấm quân được bao nhiêu mống?” Ổ Tử Dư với Quách Vi Lễ cũng chả có tình nghĩa anh em gì cho cam, hồi xưa lãnh đủ từ ông ta rồi, bây giờ nói, “ngươi ăn nói có lý tí đi, Nhị gia có chỗ nào không được hử? Doanh Sa Tam là Nhị gia đoạt về, lúc đó chém chết toi chính tên Hồ Hòa Lỗ ngươi đánh nửa đời không thắng, bây giờ thì giết đại bọ cạp Đoan châu. Sau chuyện Cốt Tân, Nhị gia vẫn còn chịu dùng ngươi, đó là độ lượng, ngươi đừng có lúc đếch nào cũng không biết điều.”

Quách Vi Lễ chọc lửa cháy phừng phừng, ông ta nhấc khúc củi bốc khói lên dứ dứ Ổ Tử Dư.

Ổ Tử Dư cóc sợ Quách Vi Lễ, hồi trước hắn ở đội áp vận, lép vế hơn nên không làm được gì, lại còn không có cơ hội lên chiến trường, bị đè đầu cưỡi cổ thành con tép riu. Bây giờ thời thế đã thay đổi, Đoan châu là hắn đoạt lại, dù trong đó có Tiêu Trì Dã dùng kế điệu hổ ly sơn, nhưng quả thực là do hắn đánh hạ, khỏi cần biết dùng bao nhiêu người.

“Suốt cả năm nay chưa thắng được trận nào, ngươi đã chạm mặt Cáp Sâm, thiết kỵ chúng ta còn chẳng bằng một doanh phòng vệ quận Biên hiện giờ.” Ổ Tử Dư đặt đũa xuống, “Ngươi đánh thắng được bọ cạp không? Ngươi không thể, Triêu Huy thì sao? Cũng không thể, thế nên theo Nhị gia không đúng đắn sao?”

“Chả phải ta đang theo Nhị gia đấy sao?” Quách Vi Lễ trái tính trái nết, giọng cũng um um, “ngươi còn muốn ta theo thế nào nữa? Bấu đít Nhị gia à? Mẹ, thiết kỵ tránh chùy sắt kiểu gì đấy?”

“Thế thì tuyệt,” Ổ Tử Dư bật ngón cái với ông ta, “ngươi tự đoán mẹ nó đi.”

Quách Vi Lễ nhìn Ổ Tử Dư bỏ đi, đến lúc Ổ Tử Dư sắp chìm nghỉm vào bóng đêm rồi, Quách Vi Lễ mới chợt đứng phắt dậy quát: “Lương của ông!”

Ổ Tử Dư đã chạy biến.

***

Tiêu Trì Dã nương ánh nến xem xét thanh đao mới đưa tới, loại đao được kéo dài vót mỏng này đòi hỏi thiết kỵ Ly Bắc phải thích ứng, hắn đang dàn trận hình doanh Nhị, nghiền ngẫm thứ lấy được từ hố tử thần Trà Thạch.

Thần Dương và Cốt Tân cùng vào lều, Tiêu Trì Dã ngửi thấy mùi thơm của sữa.

“Chủ tử, phủ quân gửi thư kèm với quân nhu.” Thần Dương đặt phong thư từ Đoan châu lên bàn Tiêu Trì Dã, “Trường ngựa núi Lạc đã bắt đầu thành hình, mã đạo Trung Bác đang tu sửa rất nhanh, đến cuối tháng Tư là có thể thông rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên đập bạc vào mà, có thể không nhanh sao?

Tiêu Trì Dã nghĩ tới đó thì nhớ tới Khuất đô, đao hắn đang thu trong vỏ, vừa uống trà sữa vừa mở thư của Thẩm Trạch Xuyên ra.

“Đại sư Nhất Đăng ở Hà châu…” Tiêu Trì Dã ngần ngừ giây lát, nhìn về phía Cốt Tân, “sao đại sư Nhất Đăng lại tới Hà châu?”

Tay Cốt Tân vắt áo choàng mới, nghe thế thì suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Sao đại sư Nhất Đăng lại tới Hà châu, chủ tử, năm xưa đại sư vốn xuất thân từ Hà châu mà, mấy năm nay chỉ là chịu ngao du gần Ly Bắc chúng ta thôi.”

“Sao lạ thế nhỉ,” Tiêu Trì Dã khó chịu một cách khó hiểu, “ta xới ba thước đất cũng không tìm thấy người đâu, sao tự dưng lại rơi vào tay Nhan Hà Như.”

Thần Dương dọn bát rỗng, nói: “Nhan Hà Như tham sống sợ chết, năm ngoái Trung Bác loạn lạc như thế, gã muốn tìm đại sư để bảo toàn tính mạng…”

Giọng Thần Dương nhỏ dần, trong lều lặng ngắt.

Tiêu Trì Dã tìm đại sư Nhất Đăng, chuyện này bắt đầu truyền ra từ tháng Sáu năm ngoái rồi, nếu Nhan Hà Như đã sớm có tung tích của đại sư, tại sao lại kề cà không nói mà muốn nhẹm đi đến tận bây giờ?

“Mấy hôm nay ta ở lại doanh Nhị,” Tiêu Trì Dã gấp thư lại, “đêm nay Cốt Tân phóng ngựa xuôi Nam đến Đoan châu canh phòng cho phủ quân, nếu đại sư đến nơi thuận lợi thì ngươi về, nếu đại sư không đến…”

Mắt Tiêu Trì Dã đen hun hút.

***

Nhan Hà Như hắt xì mấy cái liên tiếp, cầm khăn xì mũi day day chiếc mũi đến đỏ lừ. Gã ngồi trên ghế thò đầu dòm Diêu Ôn Ngọc viết chữ, nói: “Chữ của Nguyên Trác tiên sinh cứ như ưng bay thỏ chạy vậy, không chỉ mạnh…

Nhan Hà Như ngừng lời ca tụng, cuối cùng, lại cười với Diêu Ôn Ngọc.

“Tiên sinh, cắn hạt dưa không? Ngồi đây oải quá. Bao giờ phủ quân mới xử lý xong án vụ thế? Ngày nào cũng bận bịu thế này à? Thế thì phải coi chừng thân thể nha, lao lực quá không tốt đâu. Cơ mà đại sư Nhất Đăng đang trên đường rồi, tính thời gian thì chắc mấy ngày nữa là đến nơi, đến lúc đó mời đại sư xem chân cho tiên sinh, đảm bảo có thể làm tiên sinh lại đứng dậy được cho coi.”

Diêu Ôn Ngọc bị lệch mất một nét, mặt cũng chẳng nhìn ra giận, chỉ tiếc nuối nhìn tờ giấy.

Nhan Hà Như thử thăm dò biểu cảm của Diêu Ôn Ngọc, nằm bò ra bàn: “Tiên sinh gặp phải đại nạn ấy, có hận Tiết Diên Thanh không? Hắn ta xấu xa thật đấy, chi bằng tiên sinh với ta hợp lực bày mưu, chúng ta tranh thủ lúc loạn giết hắn, treo hắn lên Khuất đô phơi thây vài bữa, hả mối đại hận của tiên sinh nhá!”

Diêu Ôn Ngọc khẽ nhíu mày, đặt bút xuống: “Làm thế hại âm đức.”

Nhan Hà Như có vẻ sáng ra: “Tiên sinh là người có học, người có học đều chú trọng cái đó, còn như thương nhân bọn ta thì chả đặt nặng cái đó đâu, có thù không báo là ngốc, càng van cầu khẩn thiết hơn, càng khiến người ta thỏa mãn.”

Diêu Ôn Ngọc cảm thấy gã định ám chỉ điều gì đó, xắn tay áo định đáp lời.

Nhưng Nhan Hà Như lại giơ ngón trỏ lên, khẽ khàng “suỵt” một tiếng.

Trong phòng lặng xuống, tiếng bước chân ngoài đình viện càng đặc biệt rõ ràng. Hình như Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài chính đường, đứng dưới hiên nghe người báo tin.

Kiều Thiên Nhai vốn đang đứng bên cạnh, nghe xong biến sắc, lặp lại: “Lật ư?”

“Lật!” Cẩm y vệ truyền tin lau mồ hôi, “phủ quân, xe ngựa đang kẹt bên ngoài Trà châu, La Mục còn chưa kịp phái người tới đón thì xe đã lật rồi!”

Phí Thịnh bước tới gần một bước, lo lắng hỏi: “Đại sư thì sao?”

Nhan Hà Như trong phòng che miệng, len lén đảo mắt, ra chiều tiếc nuối vô ngần với Diêu Ôn Ngọc: “Ông trời chứng giám, chuyện này không hề liên quan gì đến ta nha, ta ở ngay đây mà, ngay trước mặt tiên sinh và phủ quân.”

Đôi mắt nai của gã thật vô hại, bên trong lại lập lòe ác ý.

“Lần này xong rồi.”

===

Đọc đoạn của thằng cha Nhan Hà Như này mà cứ như đang xem phim, 97 tạo không khí đỉnh ghê.