Thương Tiến Tửu

Chương 236: Bích ngọc



(*Giải thích tên chương theo ý hiểu của mình: 壁玉 – Hán Việt là “bích ngọc,” dịch ra là tường ngọc chứ không phải là ngọc bích jade. Trong tiếng Trung có một cụm là “bích nhân” để chị cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa. Nhưng chữ “bích” trong cụm “bích nhân” này là 璧, còn chữ “bích” trong tên chương là 壁, để ý sẽ thấy bộ dưới của chữ “bích” trong “hợp bích” là 玉 – ngọc. Vậy ra tên chương là sự kết hợp của 壁 và 玉, để tạo thành chữ 璧 của bích nhân. Bản thân chữ bích 璧 cũng được dùng nhiều trong các cụm chỉ sự hòa hợp như song kiếm hợp bích chẳng hạn.)

Kỷ Cương nhìn Thẩm Trạch Xuyên lớn khôn đến từng này, không muốn để Thẩm Trạch Xuyên phong hầu bái tướng, chỉ mong Thẩm Trạch Xuyên được toại nguyện bình an, mai sau có thể con cháu đề huề. Cú đá của Tiêu Trì Dã ở Khuất đô ai quên được chứ Kỷ Cương thì không thể, đây là đứa con duy nhất mà ông còn.

Bây giờ Kỷ Cương lại nhớ tới lời của Tiêu Trì Dã lúc ở Từ châu, hình như đã tính toán từ trước rồi, tên đốn mạt vô liêm sỉ này đã định lật bài với ông từ lâu rồi. Nực cười là ai nhìn cũng thấy, chỉ có mình ông tự lừa mình dối người, lại còn cố gắng tìm cách thầm bào chữa cho hắn nữa chứ! Tình nghĩa huynh đệ cái chó gì, đều là nhảm nhí hết!

Kỷ Cương tung mấy quyền rồi còn chưa hả giận, bèn nhặt cái roi ngựa bên cạnh lên, nói: “Ta dẫn sói vào nhà, đi tin thằng ôn con lừa đảo nhà ngươi! Ngươi đã lăm le Xuyên nhi từ Từ châu rồi!” ông càng nói càng lộn ruột, giờ chẳng nghĩ nổi gì đến điểm tốt của Tiêu Trì Dã ráo, đầu chỉ toàn nợ cũ. Ông rút roi ngựa, khùng lên: “Ta đánh chết ngươi!”

“Sư phụ, sư phụ!” sao Phí Thịnh có thể để Kỷ Cương tiếp tục xuống tay chứ, bèn can, “Nhị gia chịu để sư phụ đánh, tức là thật lòng muốn nói cho sư phụ biết mà. Chuyện này không dính dáng đến người ngoài, ở ngay trong viện nhà mình thôi, chi bằng ngồi xuống nói chuyện cho ra nhẽ, phủ quân hẵng đang chờ ngài mà!”

“Ngươi cút ngay!” Kỷ Cương gầm lên, “tất cả các ngươi đều là lũ khốn nạn!”

Chúng Cẩm y vệ trong đình viện đều từng được Kỷ Cương chỉ bảo qua, kể ra cũng coi như là đồ đệ của Kỷ Cương, nhìn Kỷ Cương sừng sộ như thế có trời dám ngăn. Cái roi ngựa đó còn là roi của Tiêu Trì Dã, nặng hơn cây roi ở Từ châu nhiều, quất một cái chẳng khác gì bị nổ, đau rát bỏng xót trăm vị đủ cả.

Kỷ Cương đang cáu thật, không như bận ở Từ châu, áo choàng không đỡ được, một roi là một vệt máu, đánh đến mức Tiêu Trì Dã phải hít vào mấy hơi lạnh.

Kỷ Cương nhìn Tiêu Trì Dã chết cũng không chịu nhận sai, phẫn hận: “Ta tìm hôn sự cho nó, làm hay không đếch liên quan đến ngươi!”

“Không được,” chuyện này Tiêu Trì Dã quyết không nhân nhượng, nói dối cũng không chịu, “thiên hạ không thiếu nam nhi tốt, duy chỉ có Thẩm Lan Chu con không thể cho ai!”

Kỷ Cương giận đến choáng váng, dứ roi ngựa vào hắn: “Ngươi đã muốn giết con ta, lại còn muốn đoạn nửa đời sau của nó! Không cưới vợ, không sinh con, sao ngươi không tự đoạn mình trước đi!”

Chuyện đoạn tụ chẳng phải bí mật gì ở Khuất đô, hồi còn làm đồng tri Cẩm y vệ Kỷ Cương đã thấy nhiều rồi. Giờ thì như hình với bóng, như keo như sơn đấy, nhưng qua mấy năm, tất cả rồi sẽ lấy vợ sinh con, huống hồ Tiêu Trì Dã lại còn là con đích của Tiêu Phương Húc. Tiêu Ký Minh không lên chiến trường, Tiêu Trì Dã sẽ phải đảm nhiệm trọng trách ấy, sau này làm sói Ly Bắc, có cưới vợ hay không không phải việc của hắn, mà là việc của toàn thể thiết kỵ Ly Bắc.

Tiêu gia nắm giữ mười hai vạn thiết kỵ, hai nhà liên hôn sẽ củng cố tình nghĩa giữa Trung Bác và Ly Bắc, về công lẫn tư Kỷ Cương đều nên đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là Tiêu Trì Dã phải là một cô nương. Nếu hắn là một cô nương, bất kể tính nết dịu hiền hay dữ dằn thế nào, chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên ưng, Kỷ Cương đều bằng lòng.

“Chỉ cần sư phụ chịu chấp thuận, con sẽ ngay lập tức bảo đại tẩu tới cầu hôn, nếu thật sự không được thì con gả vào cũng được.” Đến cả đòn của Tiêu Phương Húc Tiêu Trì Dã cũng từng nếm rồi, thật chẳng nề hà gì mấy roi này của Kỷ Cương. Nếu hôm nay Kỷ Cương muốn thanh toán, vậy thì cái gì hắn nói hôm nay cũng phải khiến Kỷ Cương chấp thuận.

Kỷ Cương bị sặc ngã ngửa, Phí Thịnh vội vàng đỡ ông. Kỷ Cương thấy Tiêu Trì Dã cóc phải đang cầu hôn, mà là đang ép hôn thì đúng hơn, đời ông chưa từng gặp tên nam nhân bại hoại nào mà lại cây ngay không sợ chết đứng cỡ này!

Tiêu Trì Dã chống hai gối, thừa thắng xông lên: “Lan Chu đã nhận vòng của đại tẩu con, đã sớm là của Tiêu Sách An con rồi, sao sư phụ còn có thể tìm vợ cho y chứ? Y mà đi xem mặt thật thì sẽ thành phụ tình bạc nghĩa. Sư phụ muốn trẻ con, Đinh Đào với Lịch Hùng vẫn còn nhỏ, ở cùng sư phụ cũng có thể giải sầu, nếu sư phụ thích thì có thể nuôi hai đứa đến năm hai bảy hai tám rồi tống đi con cũng không quản.”

Kỷ Cương nhìn Tiêu Trì Dã trưng ra cái bản mặt đàng hoàng mà nói quàng nói xiên, Đinh Đào với Lịch Hùng có phải trẻ con đâu, mười tám mười chín tuổi đầu cả rồi, bây giờ tống ra ngoài cho làm việc cũng còn là muộn ấy chứ —— mà vấn đề không phải ở đấy!

“Sư phụ hãy chấp thuận,” Tiêu Trì Dã chống tay, dập đầu, “nếu sư phụ không chấp thuận, con sẽ gọi là cha.”

Kỷ Cương có uy tín bậc này ở trong Cẩm y vệ, chính là bởi ông biết phân phải trái, trong chuyện này ông nghĩ quá nhiều cho Thẩm Trạch Xuyên, nếu Tiêu Trì Dã ngồi xuống nói cho ra nhẽ với Kỷ Cương thì chưa hẳn đã không có đường thuyết phục Kỷ Cương. Thẩm Trạch Xuyên liên quan đến quân lương Ly Bắc, Kỷ Cương tất sẽ lo lắng, bây giờ Ly Bắc đồng ý, đến tột cùng là vì quân lương hay là vì thế cuộc?

Kỷ Cương đâu có ngờ Tiêu Trì Dã lại mặt dày như vậy, dám dồn ông ngay ngoài cửa, hôm nay mà không chấp thuận thì ông đừng hòng đi. Kỷ Cương cắn răng nặn ra từng chữ: “Ngươi bớt khua môi múa mép lừa ta đi, đại tẩu của ngươi có tới thật thì ta cũng không gặp.”

“Thế thì sẽ phải gặp Lan Chu,” Tiêu Trì Dã không ngẩng lên, cứ như vậy nói, “cha, Lan Chu không hiểu những lễ nghi này, không có cha ở bên cạnh săn sóc, y sẽ bị đại tẩu con lừa về Ly Bắc làm em…” Tiêu Trì Dã chỉ nghẹn họng giây khắc, rồi nói tiếp cực nhanh, “làm em rể*! Nếu người muốn tác thành con như thế, con cũng vui lòng.”

(*Lẽ ra cưới Lan Chu về thì Lan Chu phải là em dâu – tức đảm nhiệm vai trò của “vợ”, nhưng mà vì sư phụ đang giận nên Sách An mới đổi lại, biến mình thành người “vợ” để Lan Chu được làm “chồng.” Vậy nên Sách An mới nói là em “rể” thay vì em “dâu.”)

Kỷ Cương quẳng roi ngựa xuống đất, đã chịu hết nổi: “Ngươi câm miệng!” ông phải bật lại Tiêu Trì Dã, bèn cắn răng nói, “ngươi khỏi cần nghĩ đến chuyện vào cửa* đi!”

(*”vào cửa” là chỉ con gái lấy chồng vào cửa đó:))) Sư phụ chặn đủ đường luôn.)

Áo choàng của Tiêu Trì Dã hơi phanh mở, mảng đỏ trên cổ đã tiêu tan. Kỷ Cương không cho hắn vào cửa, hắn cũng chẳng cãi lại. Mưa rơi xối xả, ngoài hiên hơi lạnh, lửa giận của Kỷ Cương không hề giảm bớt, nhưng cơn xúc động xộc thẳng lên đầu ban nãy đã biến mất.

Trông Tiêu Trì Dã vô cùng tôn kính, nghiêm trang nói: “Những nỗi lo của sư phụ, con đều đã nghĩ đến rồi. Đại ca với đại tẩu quá tình cảm, bây giờ đã có Tuân nhi, sau này sẽ còn có thêm con. Ly Bắc không cần con sinh con, con cũng không có ý định đó. Sư phụ nhìn Lan Chu khôn lớn, mong y có gia đình hạnh phúc viên mãn, con biết, con cũng mong thế. Con yêu y kính y bên y đến đầu bạc răng long, đó chẳng phải là viên mãn sao? Sư phụ không tin con, sợ tương lai Lan Chu phải chịu tủi thân, tìm vợ cho Lan Chu, con quả thực sẽ không xen vào, nhưng cái mạng này của con đã trao hết cho y rồi, y mà muốn người khác, chính là giết con.”

Tiêu Trì Dã không phải nam nhi tầm thường, hắn vừa có đảm lược lại vừa có thủ đoạn, giờ thì bích ngọc thành đôi đấy, trông thì tốt đẹp đấy, nhưng đến lúc chiến tranh xong rồi thì sao? Hắn mà thay lòng đổi dạ thì sẽ có cả vạn cách để giải quyết mối tình này. Kỷ Cương sợ nhất sau khi mình đi Thẩm Trạch Xuyên sẽ phải cô đơn, bây giờ ai cũng tôn xưng Thẩm Trạch Xuyên một câu phủ quân, duy chỉ với mình Kỷ Cương, Thẩm Trạch Xuyên là Xuyên nhi, là nỗi lòng nặng trĩu của ông.

Kỷ Cương không dám cược, ông không tin được Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã chờ cả buổi không nhận được câu trả lời, nghe thấy tiếng guốc gỗ tới gần ở đằng sau. Hắn hơi nghiêng đầu, thấy Thẩm Trạch Xuyên ăn mặc chỉnh tề, cầm cây quạt liếc trộm hắn một cái.

“Không được,” Kỷ Cương như đang trả lời Tiêu Trì Dã, nhưng mắt lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên, tang thương chứa chan gương mặt già cỗi, kiên quyết nói, “chuyện này không thành được.”

***

Diêu Ôn Ngọc đang đốt hương bên căn viện cách vách, y cầm cây hương, mùi nồng đến độ Hổ Nô chẳng chịu lại gần y. Hai hôm nay mưa vừa ngớt là muỗi kéo tới, Diêu Ôn Ngọc cũng không chịu nổi cái mùi này. Y đương mải mê nhìn làn khói thì bị giật mất.

Kiều Thiên Nhai dí cây hương lên chóp mũi mình ngửi thử, nhăn mặt bảo Diêu Ôn Ngọc: “Mùi này gai thế, ai đưa vậy? Bảo người ta tự cầm về mà dùng.”

“Hành thương tặng,” Diêu Ôn Ngọc chuyển xe lăn, quay mặt ra sân, “hương Như Lai của Liễu châu, Quyết Tây bán đắt lắm đấy.”

Kiều Thiên Nhai bóp cây hương, nói: “Ngửi như đậu phụ thối.”

“Dân Liễu châu thích ăn đậu phụ thối,” Diêu Ôn Ngọc nâng tay khẽ phẩy bớt, “lát dặn Phí Thịnh, đừng mang hương này đến phòng phủ quân.”

Kiều Thiên Nhai cảm thấy y đang tránh mình, bèn nhấc chân móc chiếc xe lăn lại, nói: “Ngươi mới gặp hắn có mấy lần thôi mà sao thân quen thế?”

“Đều cùng làm việc cho phủ quân,” Diêu Ôn Ngọc thoáng ngưng lại, nghiêng đầu nhìn Kiều Thiên Nhai, “không có chuyện không quen.”

Vốn Kiều Thiên Nhai còn có chút hứng thú, song đối mặt với Diêu Ôn Ngọc, nụ cười của hắn lại dần tắt lịm. Trước đây Diêu Ôn Ngọc không chịu nhìn thẳng mặt Kiều Thiên Nhai, sẽ bực dọc né tránh, như thể lúc nào cũng nhớ tới sự quẫn bách tối về, ấy thế mà giờ đây y lại bình thản vô cùng, tuồng như hãy còn là viên ngọc thô chưa từng dính qua dục vọng.

Không có chuyện không quen.

Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh không khác nhau, Kiều Thiên Nhai và Khổng Lĩnh cũng không khác nhau, Kiều Thiên Nhai chẳng khác gì tất cả những người mà Diêu Ôn Ngọc đã từng gặp, hắn không còn là người bí mật và đặc biệt nữa. Diêu Ôn Ngọc phủi tay áo một cái, là lại có thể quay về làm trích tiên.

“Hôm nay mưa to, nếu ngươi không vội thì ăn cơm đã rồi hẵng ra ngoài. Sau giờ Ngọ Thành Phong với Do Kính sẽ qua, việc của Cẩm y kỵ cũng phải báo cáo, ngươi xem xem trước khi đi có phải nói chút với bọn họ không.” Diêu Ôn Ngọc vừa nói vừa nhìn bánh xe, xong lại nhìn Kiều Thiên Nhai, bảo, “Kẹt rồi.”

Nụ cười của y nhạt thếch, dường như bất dắc dĩ, hoặc như tự giễu mình.

“Người què còn đi vòng được, ta không làm được, đừng trêu ta.”

Gió khua chuông gió, lác đác mấy hạt mưa bắn lên tấm thảm mỏng, Kiều Thiên Nhai bỏ chân ra. Bình thường hắn lanh lẹ khôn khéo là thế, vậy mà trước ánh nhìn chăm chú của Diêu Ôn Ngọc, lại có chút luống cuống.

Diêu Ôn Ngọc vòng xe vào phòng, bánh xe lăn qua sàn nhà, phát ra chuỗi âm thanh đều đặn. Cổ tay lộ ra lúc đẩy, vẫn còn đeo đoạn dây đỏ của Kiều Thiên Nhai, bị tay áo rộng dồn theo chuyển động phủ lên, khuất vào tà mây trắng.

***

Kỷ Cương tựa đầu lên tay, mặt quay vào tường, trông như đang ngủ.

Thẩm Trạch Xuyên đặt quạt xuống mép giường, cất tiếng hỏi: “Sư phụ ngủ rồi ạ?”

Kỷ Cương mở mắt ra: “Biết sư phụ ngủ rồi còn hỏi.”

Y như hồi còn bé, Thẩm Trạch Xuyên kéo cái ghế lại gần, nói: “Từ sau khi ra khỏi chùa Chiêu Tội, con với sư phụ chẳng có hôm nào thức trắng đêm nói chuyện nữa.”

“Đêm nay lại tới vì một nam nhân,” Kỷ Cương nghẹn họng, cơn giận không hướng nổi về Thẩm Trạch Xuyên, tản ra trong lồng ngực, hóa thành một loại tự trách cùng bực bội, “hắn thì tốt ở đâu? Ta với tiên sinh con đều không duyệt.”

“Tiên sinh khen hắn mà,” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nói, “kỳ tài trời sinh chẳng phải là tiên sinh bảo con đấy sao.”

“Kỳ tài có đem lại hạnh phúc gia đình được không?” Kỷ Cương ngồi dậy nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “kỳ tài phải mưu thiên hạ, sau này con sẵn sàng ngồi trên cùng một cái ghế với hắn à?”

Biểu tình Thẩm Trạch Xuyên khôn khéo, rũ mắt thưa: “Cái đó không phải do con quyết.”

Kỷ Cương thở dài trong ánh nến, thật lâu sau, mới khổ tâm cất tiếng: “Hồi xưa thái phó hỏi con nếu trong tay nắm Cẩm y vệ thì bản thân phải lo liệu ra sao, ta đã nghĩ, đó không phải là câu nên hỏi học trò, trên đời này ai có thể nắm Cẩm y vệ trong tay chứ? Thái phó giấu tất cả mọi người, dạy con quá nhiều. Con học khá thế mà, con không hiểu sao? Bích ngọc thành đôi hôm nay, chính là song hổ tranh đấu sau này.”

Không phải Tiêu Trì Dã không tốt, mà là quá tốt, tốt đến mức Kỷ Cương không yên tâm.

“Nếu ta là một kẻ có ích,” ánh mắt Kỷ Cương phức tạp, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “nếu trên đời này con còn có anh em, cược một ván với hắn cũng không sao, nhưng ta vừa già lại vừa vô dụng. Đến sau này khi ta không còn, con sẽ phải một mình đối mặt với mọi người trong thiên hạ, chỉ có một mình con thôi, làm sao mà ta yên tâm được đây?”

===