Thương Tiến Tửu

Chương 238: Như đốt



Trong Minh Lý đường lúc này không có người hầu hạ, Sầm Dũ thả rèm dẫn Lý Kiếm Đình vào chỗ, khôi phục lại sắc mặt thường ngày, cất tiếng: “Vốn không nên để điện hạ mang bệnh tới, nhưng chuyện khẩn cấp, không thể không thúc giục điện hạ.”

Lý Kiếm Đình ngồi xuống, nói: “Thầy cứ nói, đừng ngại.”

Sầm Dũ bồn chồn, nghe tiếng tát liên hồi bên ngoài, xong lại cẩn thận vén rèm cửa sổ lên, đảm bảo xung quanh không có ai mới bảo Lý Kiếm Đình: “Án thuế ruộng thành Đan sắp kết án, liên quan tới cực kỳ nhiều quan viên, Lương Thôi Sơn đã bắt đầu kiểm tra thuế ruộng thành Thuyên rồi, ngay sau đó sẽ là Hoa gia thành Địch. Điện hạ ở trong cung một mình, chúng thần lòng như lửa đốt.”

Hậu cung là vùng cấm địa, ngoại thần không được vào. Lý Kiếm Đình mới trúng độc chưa bao lâu, nội các lo Thái hậu chó cùng rứt giậu, lại lôi tính mạng của trữ quân ra đe dọa.

Gò má trắng như tuyết của Lý Kiếm Đình vẫn che cổ nhung, nàng hơi cau mày, đóa hoa điền giữa trán động nhẹ theo, nói: “Án thuế ruộng thành Đan kết thúc, ruộng đất cũng đã đo xong, đây chính là thời điểm quan trọng, không thể bỏ lỡ. Các thầy không cần trì hoãn vì ta, cứ y theo luật mà làm là được.”

Hồi trước Sầm Dũ có thành kiến khá sâu đối với Lý Kiếm Đình, nhưng phong thái trữ quân đoan chính, lại tương đối ham học, luôn cung kính lễ phép tôn bọn họ làm thầy, nay còn sẵn lòng vì ruộng dân mà gạt tính mạng mình sang một bên. Nội tâm Sầm Dũ dậy sóng từng cơn, vén áo quỳ xuống trước Lý Kiếm Đình, dập đầu khẽ nghẹn ngào: “Điện hạ… thật là… oan ức cho điện hạ!”

Lý Kiếm Đình đứng dậy cố đỡ Sầm Dũ: “Xin thầy mau đứng dậy đi.”

Sầm Dũ lấy tay áo gạt nước mắt, nói: “Điện hạ ở trong cung nhớ chú ý an nguy, nếu Thái hậu dám cả gan uy hiếp điện hạ, chúng thần nhất định sẽ lấy mạng đối phó.”

Lý Kiếm Đình thở dài: “Ta nào có tài đức chi, chỉ là thầy à, Hách Liên hầu thành Thuyên cùng Hàn thị thành Vu có quan hệ lâu đời, việc này lắm hung hiểm.”

Sầm Dũ thấy Lý Kiếm Đình bình thản với bản thân đến vậy, nghĩ tới Hàn Thừa, nào chỉ não nề quá đỗi. Những triều thần bọn họ, tự xưng là trung thần, vậy mà lại để trữ quân gặp nạn ngay trong cung, được bữa hôm lo bữa mai mà sống qua ngày, nhất thời gương mặt già nua ứa lệ, nói: “Hàn Thừa nắm giữ đô quân… Chúng thần không dám động bừa, làm khổ điện hạ.”

“Triều đình dân chúng đều biết Hàn Thừa phung phí công quỹ, lòng dạ gã lại hẹp hòi nhẫn tâm, người khổ là thầy. Tám đại doanh là đô quân, những năm này chỉ cố chấp theo lề lối bảo thủ, mãi giậm chân tại chỗ kể từ thời Hàm Đức lúc Hề Cố An còn tại,” nói đến đó, Lý Kiếm Đình thả chậm thanh âm, “đô quân gắn liền với Thái hậu, các thầy muốn trừng phạt Hàn Thừa, quả thực khó.”

Sầm Dũ không nghĩ trữ quân lại tường tỏ đến vậy, bèn đáp: “Giờ đại soái vẫn còn ở Khuất đô, quân phòng vệ Khải Đông đang ở ngay ngoài cổng thành, tình hình không thể kéo dài thêm nữa, chúng thần phải nhanh chóng loại bỏ được Hàn Thừa.”

Lý Kiếm Đình nói: “Đại soái hộ tống đại phu nhân về thăm nhà, chỉ mang theo có mấy ngàn lính phòng vệ, nếu thật sự hành động, sợ rằng Khải Đông sẽ không cứu viện kịp, Khuất đô hung hiểm.”

Tám đại doanh có quân số hai vạn, không chỉ quen thuộc đường phố Khuất đô mà còn khống chế được cổng thành, Hàn Thừa còn có Cẩm y vệ làm tai mắt, có thể nắm bắt nhất cử nhất động của Thích Trúc Âm mọi lúc mọi nơi. Hôm trong ngục Thích Trúc Âm lừa Hàn Thừa, bẵng đi nửa tháng, Hàn Thừa đã sớm có phản ứng.

Lý Kiếm Đình đứng dậy, qua khe hở rèm, trông thấy Phúc Mãn vẫn đang bị đánh. Mặt nàng bình thản, ánh mắt lại khá thờ ơ, vẫn dùng giọng điệu ôn tồn nói với Sầm Dũ: “Ta có một kế, có thể hạ được Hàn Thừa.”

Sầm Dũ tức thì thưa: “Xin điện hạ nói.”

“Từ sau năm Hàm Đức, nội triều dường như trở thành vật để trưng bày, Đông xưởng bỏ trống, bởi vậy Hàn Thừa mới dám cả gan diễu võ dương oai,” Lý Kiếm Đình nói, “muốn hạ bệ được Hàn Thừa, phải có nội hoạn trợ giúp.”

Sầm Dũ biến sắc, hãi hùng nói: “Phan đảng loạn chính chưa tới mười năm đã phá hoại triều cương đến mức độ này, các lão cúc cung tận tụy mới khiến nội triều vẫn còn ngay. Điện hạ, bè lũ yêm đảng này không thể dùng được!”

“Sai rồi, thầy à,” Lý Kiếm Đình quay lại, nói với Sầm Dũ, “để yêm đảng loạn chính quả thực là sai lầm của thiên tử. Nội hoạn là đầy tớ của thiên tử, bọn họ có thể dùng, nhưng không thể trọng dụng.”

Lý Kiếm Đình chịu sự dạy dỗ của Tiết Tu Trác, biết tường tận về Phan đảng từ năm Vĩnh Nghi tới năm Hàm Đức, nàng cũng kiêng dè nội hoạn như chúng triều thần Khổng Tưu và Sầm Dũ. Có điều, làm thần với làm quân là hai chuyện khác nhau, các thế lực xung quanh quyền bính giống như sóng ngầm cuồn cuộn, không thể diệt trừ triệt để, chỉ có dùng mới có thể chế ngự.

“Sắp đến Tết Hàn thực, theo thường lệ trong cung sẽ tổ chức yến tiệc bách quan, khi đó Hàn Thừa sẽ cởi đao nhập tiệc,” Lý Kiếm Đình nâng tay gỡ trâm trong tóc, “đó chính là thời cơ.”

Hàn Thừa thân là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ kiêm Tổng đốc tám đại doanh, ra vào có quyền mang đao, nhưng năm Thiên Sâm, Lý Kiếm Hằng gặp ám sát ở ngự tiền, Thẩm Trạch Xuyên phá lệ trở thành cận vệ ngự tiền của Lý Kiến Hằng, quyền mang đao bị phân hóa, cận vệ đeo đao trong tiệc đều do hoàng đế khâm điểm. Nay Đại Chu chưa có hoàng đế, Hàn Thừa phải cởi đao dự tiệc.

Sầm Dũ nhìn cây trâm ấy, ngón tay nắm trâm nhỏ nhắn vô cùng, vì ở lâu trong thâm viện mà nhợt nhạt đến lạ. Trận bệnh này làm trữ quân gầy rộc, cổ tay phủ trong gấm làm lộ ra cốt cách cứng rắn của nàng.

Sầm Dũ vén áo quỳ rạp xuống, khóc rưng rức: “Hàn Thừa có võ công, vạn nhất gã manh động, làm điện hạ bị thương thì sao!”

“Mùa xuân đại soái thắng trận ở quận Biên, nguyên phụ có thể đặc cách ban chỗ ngồi để bày tỏ khen thưởng, Hàn Thừa là Tổng đốc đô quân, để gã ngồi cạnh đại soái.” Lý Kiếm Đình đã tính cặn kẽ chuyện này, “Hoạn quan bố trí bên trong do Phúc Mãn và Phong Tuyền đứng đầu, chỉ cần Hàn Thừa bước vào cửa điện, gã sẽ chỉ có tới chứ đừng hòng về.”

Nghe tới đó, Sầm Dũ mới thực sự lĩnh hội sự lợi hại của trữ quân!

Ngay từ thời Thiên Sâm đế Phúc Mãn và Phong Tuyền đã bắt đầu tranh đấu, lần này Phúc Mãn tra án, đặt Phong Tuyền lên đầu, chính là hòng diệt trừ đối phương. Hắn muốn trèo lên đỉnh cao nội triều, trở thành chưởng ấn Ti lễ giám sau khi Lý Kiếm Đình lên ngôi. Tên này giỏi bợ đỡ, đã mấy lần phản bội, nếu thả hắn, hễ tình hình biến động, Hàn Thừa đã mua chuộc, hắn sẽ có thể làm hỏng chuyện. Lý Kiếm Đình để Phong Tuyền về lại bên mình, bởi lẽ sau khi kinh qua tai vạ lao ngục này, Phong Tuyền tuyệt đối sẽ không cấu kết với Phúc Mãn. Bọn chúng dè chừng lẫn nhau, khắc sẽ đôn đốc lẫn nhau, thậm chí để giành được sự tín nhiệm của trữ quân sẽ tiếp tục tỉ thí với nhau.

Hàn Thừa là đầu gút võ ấn của đô quân và yêu bài của Cẩm y vệ, chỉ cần gã chết, tám đại doanh và Cẩm y vệ sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn, mối nguy Khuất đô sẽ dễ dàng được giải quyết. Song, Hàn Thừa tháo đao vào dự tiệc, chắc chắn sẽ để lại Cẩm y vệ tâm phúc bên ngoài, thời cơ để giết hắn tương đối ngắn, nhỡ tính sai, đến lúc gã vung tay hô một cái, tính mạng của triều thần trong điện sẽ ngàn cân treo sợi tóc.

“Việc này thầy phải thu xếp cẩn thận cùng nguyên phụ, tuyệt đối không thể để lộ tiếng gió,” Lý Kiếm Đình vừa nói vừa hơi khom mình đỡ Sầm Dũ dậy, “thắng thua lệ thuộc vào một lần này.”

Gió lạnh bỗng thốc vào rèm, Sầm Dũ đón ánh mắt của Lý Kiếm Đình, gật đầu mấy lần, trầm giọng: “Chúng thần nhất định sẽ không phụ thiên ân của điện hạ!”

Phúc Mãn quỳ trong mưa, ăn tát đến nỗi hai tai nhất thời bị điếc, khóe miệng rỉ máu, đang khóc tu tu thì thấy Sầm Dũ trở ra, lạnh mặt nhìn hắn. Hắn hoảng hốt kêu lên: “Nô tỳ biết sai rồi, đại nhân, đại nhân…”

Sầm Dũ phất tay áo, nói: “Nếu không vì điện hạ nhân từ, hôm nay đừng mong có chuyện ta tha cho ngươi. Thôi, lui xuống đi.”

Cận vệ lập tức lui ra sau, về lại dưới hiên Minh Lý đường.

Phúc Mãn lê đầu gối về phía trước, dập đầu liên tọi với Sầm Dũ, thưa: “Đại nhân dạy phải, nô tỳ không dám nữa.”

Lý Kiếm Đình vén rèm ra, nhìn bản mặt tèm lem nước mắt nước mũi của Phúc Mãn, buông tay áo nói: “Ngươi đi đi, chỉnh trang lại, thay đồ sạch rồi chờ trước viện.”

Phúc Mãn đưa tay lau nước mắt, nhìn mũi giày Lý Kiếm Đình ló ra, lại dập đầu mấy cái nữa: “Nô tỳ tuân lệnh.”

Lúc Phúc Mãn đứng dậy trầy trật mò chiếc áo choàng ướt nhẹp, qua làn mưa xối xả, chẳng thấy trên mặt trữ quân có chán ghét, chỉ độc một sự thương hại nhàn nhạt.

***

Khổng Tưu không dám công khai chuẩn bị, bọn họ chỉ bàn bạc ở nhà riêng, không tụ họp, lấy danh thiếp để đến thăm hỏi một mình. Mưa tạnh, chẳng mấy chốc đã đến Tết Hàn thực.

Phong Tuyền chịu hình trong ngục, mấy bữa nay đang nghỉ ngơi, hôm nay giúp chấm hoa điền cho trữ quân, đương khom mình trước gương, lúc giơ tay lên cổ tay lộ ra vết chịu hình.

Lý Kiếm Đình không nhắm mắt, nàng nhìn Phong Tuyền, tuồng như đang quan sát.

Phong Tuyền bị Lý Kiếm Đình nhìn mà hơi run tay, suýt thì chấm sai nốt, Lý Kiếm Đình bèn nâng tay nắm lấy cổ tay Phong Tuyền, đẩy hoa điền về lại giữa trán.

“Mấy hôm nay đại phu nói thế nào?”

Phong Tuyền đã nghe phong thanh từ các cung nữ qua lại, tránh ánh mắt Lý Kiếm Đình, thưa: “Được điện hạ quan tâm, đại phu bảo không có gì đáng lo.”

Lý Kiếm Đình đứng dậy, cung nữ đằng sau choàng áo cho nàng. Nàng nghiêng đầu ngắm mình trong gương, hình như nàng luôn ngắm mình chăm chú trong gương như vậy, tựa hồ đang tìm kiếm một điều gì đó.

“Tình hình cục ti uyển, sau tiệc ngươi lại nói cho ta.” Lý Kiếm Đình chỉnh lại trâm vàng bên tóc mai, không nhìn ảnh ảo ấy nữa, mà quay sang cửa điện.

Phong Tuyền hiểu ý, tiến tới đỡ Lý Kiếm Đình.

Lý Kiếm Đình cất bước, giẫm lên ánh sáng trên mặt đất, nàng rủ mắt nhìn ánh sáng, mặt nền được lau bóng nhẵn phản chiếu lại vòm trời ngoài cửa, những tưởng nàng đang đứng trong mây. Phút giây ấy, lạ lùng thay nàng lại có chút thơ ngây, ngỡ như đang quyến luyến khung cảnh này, đứng lặng hồi lâu.

Phúc Mãn bên ngoài cúi mình bước lên, đứng cạnh cửa khẽ gọi: “Điện hạ, tới giờ rồi.”

Phong Tuyền cảm thấy cánh tay mình thoáng trầm xuống, mưa đi gió tới lay cây trâm vàng bên tóc trữ quân, con bươm bướm bay lượn, khẽ khàng đụng vào tóc mây.

Lý Kiếm Đình bước ra ngoài.

***

Hàn Thừa ngồi xe đến trước cửa cung, lúc xuống xe thấy Hách Liên hầu. Hách Liên hầu đã chờ cả buổi, thấy Hàn Thừa tới bèn vội vàng ra đón, sánh bước vào cung cùng gã, mở lời: “Sao mấy hôm nay chả thấy ngươi đoái hoài gì vậy? Đô sát viện đang vạch tội ta, bảo ta chiếm ruộng dân đây này, có mà bịa đặt gây sự thì có!”

Hàn Thừa vân vê hạt óc chó trong tay, nói: “Ngươi nói thế với Sầm Dũ thì ông ta tin chắc? Trong tay ông ta có sổ sách Phan Lận đưa, có thể ước tính thuế ruộng tám thành.”

“Vậy phải nghĩ cách đi chứ,” Hách Liên hầu bám gót Hàn Thừa, đè thấp giọng, “bọn họ muốn giam Thái hậu, giờ đến cả mặt Thái hậu ta còn chẳng được nhìn.”

Hàn Thừa thầm nghĩ Thái hậu là Bồ Tát qua sông, đến thân mình dễ gì đã lo nổi, mớ sổ sách này đã đuổi đến tận thành Thuyên rồi, cứ trông cái vẻ không chết không thôi của đám Khổng Tưu là biết, không đời nào sẽ có chuyện nhượng bộ cho qua như trước đây đâu. Gã mất ngủ vì vụ này, bèn vuốt râu bảo: “Ta cũng cuống, mà cuống thì có ích gì?” gã liếc nội hoạn đang dẫn đường trước mắt, bảo nhỏ Hách Liên hầu, “trữ quân đổ bệnh nhưng có hề hấn gì đâu, biết làm gì được nữa?”

“Phúc Mãn trung thành bằng niềm tin à?” Hách Liên hầu guồng bước, hơi rịn mồ hôi, “phường thiến tặc bọn chúng không biết hai chữ trung thành ấy đâu. Tật Truy là độc gì chứ? Ta không tin hắn, chắc chắn là hắn táy máy gì rồi rồi, không dám đắc tội nội các. Giờ chẳng phải đang bám dính hầu hạ trữ quân còn gì? Một đám tiện.”

Hàn Thừa thấy đã sắp tới nơi, lúc hoạn quan lui xuống, hắn bỏ hạt óc chó vào trong áo, khẽ gật đầu với cận vệ rồi bảo Hách Liên hầu: “Tan tiệc xong ngươi đến phủ ta nói tiếp, ở đây lắm tai mắt, không phải chỗ để bàn luận.”

Lòng Hách Liên hầu cồn cào như có lửa, cực chẳng đã, chỉ còn nước đồng ý, theo chân Hàn Thừa vào điện.

===