Thương Tiến Tửu

Chương 240: Đột ngột



Sau khi màn kịch kinh dị Hàn thực hạ màn, Tiết Tu Trác tháo yêu bài của Hàn Thừa. Đám cận vệ đã mất lá cờ đầu, lại còn kiêng kỵ uy nghi chính thống nên không dám làm càn nữa, bị câu “Trữ quân ở đây” của Kiếm Đình doạ chùn chân.

Chúng tướng lĩnh của tám đại doanh đợi lệnh ngoài cung đang canh ở phủ của Hàn Thừa, trong phủ đang chè chén tít mít, bọn chúng không hề nhận được bất kỳ tin tức nào.

“Tổng đốc vẫn chưa về, đừng bảo là bị Khổng Bạc Nhiên giữ lại đó nhé.”

Con trai Hàn thị đang nằm nghiêng trên giường, rít lấy rít để điếu thuốc, nghe vậy mới hừ tiếng, nói: “Tuy Khổng Tưu với Tổng đốc có bất hòa, thế nhưng trong tay chúng ta có binh, hai vạn đô quân nghe thôi là đã có thể bao vây vương cung rồi, đám đó ai dám manh động? Rặt một lũ thư sinh trói gà không chặt, gửi gắm hết hy vọng vào Thích Trúc Âm là được chắc? Thích Trúc Âm cũng đừng hòng thoát.”

Hoa thập tam đang nghe hát trên đài, rung đùi gục gặc ngâm nga, quạt gõ lòng bàn tay theo nhịp điệu, hắn nói: “Tổng đốc là anh hùng cái thế, mấy tên bình hoa trong cung nào phải đối thủ của ngài? Lo quái gì!”

Hoa thập tam là con thiếp của Hoa gia thành Địch, năm xưa từng chen tay vào việc của cấm quân rồi bị Tiêu Trì Dã chỉnh. Hắn sợ bá vương Tiêu Sách An, lủi phắt về nhà, ăn không ngồi rồi ở thành Địch tuốt đến tận lúc Tiêu Sách An rời Khuất đô mới dám mò về đô.

“Với lại,” Hoa thập tam giơ quạt chỉ lên trên, đắc ý dào dạt, “có cô mẫu ta ở đó, ai dám động vào Tổng đốc?”

Con trai Hàn thị phì phèo một ngụm khói, nhìn hắn cùng phá lên cười, toàn một phường phế vật tốn cơm chật đất với nhau, chẳng mèo nào chướng mỉu nào.

“Mấy bữa nữa Phí Thích tới,” con trai Hàn thị ra hiệu cho thị nữ nhồi thuốc, “đám tụi mình phải thết một bàn hẳn hoi cho hắn, đón tiếp hắn thật ra trò. Phàn Thừa Chi chết, hắn buồn đấy.”

Hoa thập tam gấp cây quạt lại, ghé sang: “Ta nói thật chứ, tên Phan Thừa Chi đó chết cũng tốt, hắn mà không chết, lưu đày đến Hòe châu làm cái gì? Trước sau gì chả phải chết trong tay chúng ta, thế lại còn làm hỏng tình cảm giữa chúng ta với Phí Thích, dở.”

Phan Lận giao ra sổ sách tám thành, chuyện này phải tính sổ.

Bọn chúng không ngờ được Hàn Thừa có đi mà chẳng có về, ngay từ năm Vĩnh Nghi tám đại doanh đã tác oai tác quái làm ông lớn ở Khuất đô, chỉ có đám cấm quân Tiêu Trì Dã dẫn đầu thời Hàm Đức từng đe dọa địa vị của đô quân bọn chúng, thế nhưng sau đó cấm quân rời đi, bọn chúng lại quay về làm đô quân Khuất đô, tác phong ngổ ngáo, từ lâu đã chẳng biết cẩn trọng là gì.

Mấy tên nốc rượu tì tì, lúc ngồi tán phét thì đã tối mò.

Hoa thập tam hơi xỉn, tựa vào ghế gác chân lên, kêu nàng đào kép đang hát xoa bóp chân cho hắn, mượn hơi rượu còn bóp mặt người ta, ghẹo: “Tiểu nương tử mấy mùa xuân xanh rồi? Trông lạ thế.”

Con trai Hàn thị đằng sau lập tức nghển cổ ra, tót lên khoe: “Ngươi biết nàng là ai không? Hề Hồng Hiên huấn luyện đấy! Danh kỹ Khuất đô, ra khỏi cánh cửa này, ngươi chẳng tìm được ở đâu nữa đâu.”

Bọn chúng mỗi tên một miệng trêu chọc nàng đào kép nọ, chọn độc mấy câu thô tục. Bên ngoài gõ mõ, chúng thị nữ trong phủ tới dưới hiên thắp đèn lồng.

Khuất đô lặng ngắt như tờ, Thích Vĩ dẫn quân phòng vệ khử phó tướng thủ thành rồi lẻn vào Khuất đô. Hắn nhẩm tính giờ, đến giờ Sửu canh ba mới bèn giơ tay lên ra hiệu cho thuộc hạ bao vây Hàn phủ.

Hoa thập tam đương mơ mơ màng màng, tự dưng thấy buồn tiểu. Hắn đứng dậy đến nhà xí, đang đi trên hành lang thì loáng thoáng thấy chút ánh sáng ở phía trước, định thần nhìn kỹ lại, không ngờ là cháy!

Hoa thập tam hoảng cóc buồn tiểu quái gì nữa, kéo quần chạy về sau, đuổi theo thị nữ hỏi: “Cháy rồi, sao không ai đi dập lửa? Nhanh lên, bảo đô quân ở biệt viện đi xách nước dập lửa ngay.”

Cái trạch này là của Hàn Thừa mà, nhỡ sáng mai Hàn Thừa quay về thấy nhà cháy, đám bọn chúng làm sao mà gánh nổi.

Hoa thập tam ngó quanh quất, đám con Hàn thị nghe thấy cũng đi ra đứng dưới hiên trông ra xa, thấy lửa càng lúc càng vượng.

“Chuyện gì thế vậy?” con trai Hàn thị cũng sốt ruột, “sao còn chưa dập!”

Hộ viện tới cửa đáp lời: “Lửa này quái gở quá, trận này nối trận khác, có khả năng là có kẻ cố tình đốt. Lục gia ra cửa nhìn thử xem, đô quân đều nghe theo ngài!”

Con trai Hàn thị không dám mặc kệ, bèn lôi mấy người bên cạnh với Hoa thập tam theo, tất cả hùng hùng hổ hổ đi ra cửa, còn chưa tới gần đã nghe thấy người trước mặt hô lên: “Giết vào rồi!”

Hoa thập tam biến sắc: “Giết vào rồi? Ai giết vào rồi?”

Đám tôi tớ bên cạnh cũng tá hỏa chẳng kém, chẳng biết ai đáp: “Nhìn không rõ, tối mò, tới cửa thấy đô quân là giết, định dồn vào trong!”

Con trai Hàn thị hãi đến nỗi làm rơi tẩu thuốc, túm áo bước mấy bước rồi lại co rúm lại về sau, gào lên: “Mau truyền điều lệnh, điều toàn bộ đô quân ở thao trường đến cứu viện!”

Khổ nỗi hắn làm gì có yêu bài của Hàn Thừa, làm sao mà điều động được đô quân ở thao trường.

Tiếng chém giết ở tiền viện ập tới, đô quân canh cửa không ngăn được. Hoa thập tam thấy tình thế nguy cấp, nào còn đoái hoài đến ai, bèn chen chúc theo đám người hầu chạy về sau. Con trai Hàn thị múa đao còn không nổi, thấy thế cũng ù té theo.

Thích Vĩ phá cửa xông vào, cầm đuốc tìm người, không quan tâm đến bầu loạn lạc trong viện, gặp đô quân là chém ngay tắp lự. Tám đại doanh ở Khuất đô lâu, ngoại trừ lần trước lúc vây bắt Tiêu Trì Dã có động tới đao ra thì sau đó không còn đụng độ kẻ nào khó nhằn thế nữa. Đám tướng lĩnh hốt hoảng rút lui, binh lính bên dưới cũng chạy lòng vòng theo, để cho quân phòng vệ giết ngọt một đường.

Quân phòng vệ không để lửa cháy quá lâu, tám đại doanh phân bổ khắp các nơi, không có đường truyền tin tức thông nhau, lửa cháy quá lớn tất sẽ gây nghi ngờ. Đến lúc lửa ở phủ Hàn Thừa được dập tắt, trong viện đã ngã toàn bộ. Thích Vĩ không tha cho đám Hoa thập tam, tóm gọn toàn bộ lũ con ông cháu cha đó, chỉ có con trai Hàn thừa đã chui qua lỗ chó chạy thoát.

Ngày hôm sau, quầng sáng nhàn nhạt ló dạng nơi chân trời, chúng chiều thần hộ tống Lý Kiếm Đình rời Minh Lý đường, ngay sau đó phát liền mấy chiếu thư, đầu tiên cách chức Hàn Thừa, sau đó lên án mạnh mẽ tám tội lớn của Hàn Thừa, lấy “cấu kết đồng đảng, ý đồ mưu phản” làm lý do để tịch biên cả nhà Hàn thị. Hàn thị ở thành Vu con cháu dây rễ lằng nhằng, vừa hay tin đã như chim loạn đàn, vơ vét châu báu tẩu tán.

Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, mưa gió Khuất đô đã thoắt biến. Dân chúng còn chưa kịp phản ứng, vị chủ nhân mới đã leo lên ngai vàng cửu trùng. Thái hậu mang bệnh nằm giường, Lý Kiếm Đình đương tất bật còn muốn phụng dưỡng Thái hậu như tổ mẫu hậu Hoàng thái hậu, mỗi ngày đều tự mình thử thuốc, túc trực bên giường.

Sầm Dũ dâng thư nói trữ quân đức hiếu vẹn toàn, triều đình tức thì nức lòng ca ngợi. Thái hậu tuổi cao thế hư, làn sóng kêu gọi trữ quân đăng cơ ngày càng dâng cao.

***

“Sóng gió Khuất đô đã bình,” Diêu Ôn Ngọc rắc mồi cho cá chép trong ao, “đại soái sắp quay về quận Biên rồi.”

“Sách An cũng về lại chiến địa, đến lúc đại soái quay lại thì hắn cũng tới quận Biên.” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng mình hứng nắng, ngắm miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, “Hàn Thừa chết dễ dàng quá.”

Tin này vừa mới tới.

Giữa ngón tay Diêu Ôn Ngọc vẫn còn mồi, y nói: “Thái hậu đã hết cách vãn hồi, không thể chịu được thế gia tự đâm đầu vào chỗ chết. Sau khi trữ quân lên ngôi nhất định sẽ phong tước cho đại soái, đây là kế tích cốc phòng cơ.”

Thẩm Trạch Xuyên cầm miếng ngọc bội, cười lên.

Diêu Ôn Ngọc nói: “Phủ quân cho Cát Thanh Thanh quay về Khuất đô nhưng lại không bảo hắn hành động, hẳn là muốn để dành cho việc hệ trọng nào đó.”

“Cát Thanh Thanh không vội, nước cờ này phải chờ trữ quân đăng cơ xong mới có thể thấy hiệu quả.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Diêu Ôn Ngọc, “Ta đang mong nàng ta đăng cơ đây.”

Liễu non đua nhánh bên ao, Hổ Nô đang bắt bướm xồ ra, lăn đến bên chân Diêu Ôn Ngọc, mình mẩy đầy bụi. Diêu Ôn Ngọc buông tay sờ nó, nói: “Phủ quân nhìn xa.”

“Tiết Diên Thanh muốn một ‘quân chủ’, ông trời ban cho hắn thật,” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “nhưng quân chủ mạnh sao có thể chịu để người khác định đoạt.”

“Kiêng kỵ.” Diêu Ôn Ngọc khẽ nói.

“Đúng vậy,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn đàn cá chép bõm một cái tản đi, lững thững quẫy nước như đã no rồi, “Tiết Diên Thanh là một quyền thần.”

Không thể không kể đến công lao của Tiết Tu Trác trong hai chuyện phù trợ trữ quân và điều tra thuế ruộng, hắn không tham không tranh không giữ đất, song lại là một quyền thần. Đế vương thông minh trên thế gian này không sợ quyền thần, nhưng chắc chắn sợ quyền thần không mưu không cầu.

“Nếu Tiết Diên Thanh sẵn lòng dốc tận sức, ắt sẽ cho trữ quân cơ hội nắm được điểm yếu của hắn,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “dù có phải bịa đặt cũng phải khiến trữ quân yên tâm.”

Không có điểm yếu tức là không dễ bắt bẻ, đồng thời không thể chế trụ.

Diêu Ôn Ngọc trầm ngâm: “Tính Tiết Tu Trác là như thế, sẽ không để trữ quân nắm thóp được mình đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên buông câu đầy ẩn ý: “Thế thì hắn nguy rồi.”

Ranh giới giữa trung thần và gian nịnh đôi lúc mập mờ vô cùng, quyền quyết định nằm trong tay Lý Kiếm Đình. Qua sự kiện tiệc Hàn thực mà Cát Thanh Thanh thuật lại, Thẩm Trạch Xuyên hiểu ra, sự thật đã chứng tỏ trữ quân không phải bình hoa mà Tiết Tu Trác mang tới, nàng giống như cây gai cắm rễ bên ngai vàng, lại còn mang một nghị lực vượt xa những người khác để sinh sôi nảy nở.

“Hàn Thừa đã chết, giữ lại Hàn Cận cũng vô dụng,” Thẩm Trạch Xuyên như vừa mới nhớ ra tên này, bảo Phí Thịnh ở đằng sau, “mở cửa cho Hàn Cận, để hắn đi, đưa hắn về thành Vu.”

Phí Thịnh cứ tưởng Thẩm Trạch Xuyên sẽ giữ Hàn Cận lại, không nghĩ Thẩm Trạch Xuyên lại vứt Hàn Cận đi như thế, hắn thấy phí mà lại không dám lắm lời.

“Đại Chu suy tàn, chẳng biết rốt cuộc thiên tử còn hiệu triệu được bao nhiêu hùng,” Diêu Ôn Ngọc lăn xe, “trữ quân sẽ không lục đục với Tiết Tu Trác lúc này, quan trọng trước mắt là quận Biên kia. Tháng Năm đại soái sẽ đánh chiếm địa bàn của bộ Thanh Thử, bộ Hữu Hùng không dám tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa, chỉ e đến lúc đó sẽ lại là một trận ác chiến.”

“Quân lương Khải Đông dồi dào, Thích Trúc Âm không sợ.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Nhưng Trung Bác không nuôi người vô dụng, Hải Nhật Cổ đã nghỉ gần nửa năm rồi, nên cho hắn ra ngoài chút.”

Diêu Ôn Ngọc hiểu ra, nói: “Phủ quân muốn dùng Hải Nhật Cổ để đàm phán với bộ Hữu Hùng?”

“Ta nghe nói A Mộc Nhĩ mới chỉ thu phục được sáu bộ, bộ Hữu Hùng vẫn chưa quy thuận,” Thẩm Trạch Xuyên hẵng đang nhìn nước, “toàn bộ lãnh thổ của bộ Thanh Thử là do A Mộc Nhĩ sở hữu, lương thực của bọn chúng cung cấp hết cho Cáp Sâm ở chiến trường phía Bắc, giờ bộ Hữu Hùng bị buộc phải xuất chiến cũng là vì lương thực, mà chúng ta thì lại không thiếu lương thực.”

A Mộc Nhĩ dùng bọ cạp để chia rẽ Đại Chu, bây giờ Thẩm Trạch Xuyên cũng có bọ cạp, cầm không trong tay là phí của, y muốn cho Hải Nhật Cổ phát huy tác dụng.

“Bộ Thanh Thử, bộ Hữu Hùng, Cách Đạt Lặc, cả bộ Hồi Nhan ở phía Bắc,” Thẩm Trạch Xuyên quay lại, “liên kết tất cả những nơi này lại, chính là món quà năm mới mà ta muốn tặng A Mộc Nhĩ.”

A Mộc Nhĩ cướp của Trung Bác, Thẩm Trạch Xuyên không đòi lại được, nhưng y có thể đổi cách khác để khiến A Mộc Nhĩ phải bồi thường. Từ địa bàn của bộ Thanh Thử đến địa bàn của bộ Hồi Nhan, tuyến này nằm vừa vặn dọc bờ sông Trà Thạch.

“Đoan châu không có tường phòng ngự đủ dày,” sợi tua rua trên ngón tay Thẩm Trạch Xuyên khẽ phất phơ, “tình cờ bộ Hữu Hùng cũng không có.”

===