Thương Tiến Tửu

Chương 248: Vô danh



Kỵ binh Biên Sa tập kích cổng Tây không ngờ được rằng, bên trong Đoan châu còn giấu một đội khinh kỵ như vậy, bọn chúng cũng cưỡi ngựa lùn giống mình, di chuyển hết sức tự nhiên giữa gầm trời u tịch.

Thẩm Trạch Xuyên là cánh chim trắng giữa bầy quạ đen, lưỡi đao đã lau sạch của y cắt vỡ rạng đông, cất giọng trước khi tiến công lần hai: “Lùi lại.”

Đinh Đào dẫn người dân rút lui, cổng Tây đã bị phá, nơi đây sẽ nhanh chóng biến thành một bãi chiến trường. Lịch Hùng vác Cao Trọng Hùng lên, dẫn Khổng Lĩnh và Diêu Ôn Ngọc đi theo người dân.

Cẩm y kỵ dàn hàng chỉnh tề trước cổng, quân số của bọn họ rất ít, nhưng lại là quân tinh nhuệ tuyệt đối của Trung Bác hiện giờ. Lính phòng vệ còn sống ở cổng Tây không dám khoanh tay đứng nhìn, tụ dưới chân thành đẩy tường xa sơn thay thế tới. Loại tường di động trát bằng vôi này không dày như cổng thành, những chỗ hõm vào có thể bố trí cường cung.

Cờ hồng ưng bay phần phật, kỵ binh Biên Sa đã nổi trống. Muôn vàn chiếc trống đồng nhỏ chấn động màng nhĩ, đám ngựa lùn bới vó sẵn sàng, bọn chúng không cho cổng Tây cơ hội vá chắp, trống vừa vang lên đã lần nữa xông vào Cẩm y kỵ.

Tiếng vó ngựa như tiếng mưa sa, mặt đất khẽ chấn động, sỏi cát rung toán loạn, bụi mù tức thì xộc lên mặt. Khí thế của kỵ binh Biên Sa ập tới, vừa nhanh vừa mạnh như đàn báo đói ăn.

Ngựa của Kiều Thiên Nhai bám ngay gót Phong Đạp Sương Y, hắn siết cương, nói: “Sẵn sàng——”

Cẩm y kỵ như tiến vào nhập định, gió thổi qua gò má bọn họ, vậy mà chẳng cuốn theo bất kỳ thanh âm nào, tựa hồ đến cả hơi thở của bọn họ cũng đã biến mất. Tên kỵ binh cầm đầu băng qua khoảng cách, phi như bay ép tới gần Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc trên người tên kỵ binh, thậm chí còn thấy được bộ mặt hung ác của tên kỵ binh.

Thời gian như dừng lại.

Chớp mắt, Thẩm Trạch Xuyên tuốt đao lao ra, giây phút Phong Đạp Sương Y xô tới hàng kỵ binh tiền đạo, y hô lên: “Giết địch!”

Giết địch!

Cẩm y kỵ tựa mây đen sóng cuồng, ác liệt xông tới kỵ binh Biên Sa trên lối vào cổng thành. Đao thép và loan đao thay nhau đanh vang, cổng Tây không có chiến thuật gì đáng nói, đối sách duy nhất chính là giết địch, chỉ có trực tiếp đập tan nhuệ khí của kỵ binh thì thủ bị chiến ở Đoan châu mới có thể tiếp tục. Thẩm Trạch Xuyên phải xung phong ở tuyến đầu, dùng cách thức khắc nghiệt như thế mới có thể đoàn kết được lòng người Đoan châu.

Kỵ binh chặn đường, chặn cả ánh sáng, hai phe dồn nhau chém giết vang trời nơi đây. Máu văng tứ tung thấm đẫm tay áo Thẩm Trạch Xuyên, y vung đao chém ngã tên địch trước mặt, nắng mai hấp hé rọi lên gò má y, mồ hôi hòa máu chảy xuống. Ánh mắt phủ quân ác liệt, mang theo luồng khí thế vô địch quét ngã kỵ binh, lao thẳng tới.

Đội kỵ binh Biên Sa này là một đội đi vòng để đánh lén, không địch lại được Cẩm y kỵ sĩ khí ngút trời, dần dần lui lại qua lối thông. Cả hai lần giao chiến bọn chúng đều ăn đủ, cuối cùng không thể không rút lui. Quân phòng vệ nhìn tình hình mà hành động, bèn dồn sức đẩy tường, lúc Thẩm Trạch Xuyên lui về đã bít được cổng thành bị phá.

Bánh xe phát ra tiếng “lộc cộc”, tay lính phòng vệ đẩy tường la lên: “Không đủ cung tên!”

Thẩm Trạch Xuyên ghìm ngựa, Ngưỡng Sơn Tuyết buông thõng bên cạnh, máu chảy một đường. Y nói: “Hạ cổng treo dự bị xuống.”

Quân phòng vệ ở đầu tường kéo dây, cổng treo rơi ruỳnh xuống đất giữa tiếng bánh răng, chặn chết đường vào. Đây là hai tầng tường phòng ngự của Đoan châu, đặc biệt dùng để đối phó với những tình huống như hiện tại.

Tay phải Thẩm Trạch Xuyên không nắm chắc được đao, chỉ cần ngưng lại là hai ngón tay sẽ đau nhói. Y mò vào trong túi tay áo, chỉ tìm được chiếc khăn lam của Tiêu Trì Dã. Y dùng chiếc khăn buộc tay vào chuôi Ngưỡng Sơn Tuyết, siết chặt hai ngón tay, đảm bảo đao sẽ không rời tay.

“Lập tức truyền tin cho Cổng Nam Bắc,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “tất cả hạ cổng dự bị xuống.”

Bảy năm trước A Mộc Nhĩ có bản đồ quân sự của Trung Bác, nói là nắm rõ hai châu Đoan, Đôn như lòng bàn tay cũng không ngoa, từ trận tập kích thần tốc và chính xác này của Cáp Sâm, có thể khẳng định hắn cũng đã từng xem qua bản đồ quân sự của Trung Bác, nếu Đoan châu bị cô lập, sẽ không sáng suốt nếu chỉ thủ một mình cổng Đông.

“Hạ cổng dự bị là hết ra ngoài,” Kiều Thiên Nhai nhìn ánh bình minh vượt tường thành, “đài lửa hiệu còn chưa đốt.”

“Đài lửa hiệu ở Đôn, Lạc khắc sẽ có người đi đốt,” Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt tay, “cổng Đông còn mở, chỉ cần đốt được đến gần đài lửa hiệu của quận Biên, quân chi viện của quận Biên sẽ tới.”

Chắc chắn Cáp Sâm đã dùng biện pháp gì đó để ngáng chân Tiêu Trì Dã, nhưng Tiêu Trì Dã nhất định sẽ tới, cho nên Cáp Sâm mới lựa chọn tốc chiến, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh trước khi Tiêu Trì Dã mang viện binh tới Đoan châu đã bị phá, vét rỗng kho lương rồi chạy tiếp, hắn căn bản không định giao chiến trực diện với Tiêu Trì Dã ở Trung Bác.

***

Doãn Xương dẫn quân phòng vệ giết được một toán bộ binh rồi rút lui ngay tắp lự, chỉ cần lão ngăn được bộ binh bắc lại ván thông, cổng Đông sẽ tạm thời không bị kỵ binh tấn công.

“Lui, lui! Tiên sư nó đừng có liều mạng, chúng ta phải đánh trường kỳ với lũ chó đẻ này đấy.” Doãn Xương lau máu trên mặt, đạp tên lính phòng vệ lề mề một cú vào mông.

Cả bốn cổng của Đoan châu đều phải thủ, đây là một nan đề cho hai vạn quân phòng vệ. Doãn Xương phải câu giờ, lính phòng vệ của lão phải cầm cự được qua đợt tấn công của kỵ binh, chưa kể trước khi kỵ binh tiến đánh, lão phải vừa đẩy lùi được bộ binh, vừa bảo toàn được thể lực.

Quân phòng vệ rút lui vào thành, Doãn Xương thuộc tốp cuối cùng, lúc sắp sửa vượt hào, lão nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra. Dựa vào trực giác nhiều năm trên sa trường, lão lập tức lăn một vòng, quát: “Rút đao!”

Thanh loan đao hình lưỡi liềm móc thẳng qua chỗ cổ Doãn Xương vừa mới đặt.

Lão đầu hẵng còn hãi sờ cổ một cái, gào lên với kẻ vừa tới: “Ngươi không biết đường mở mồm chào cái trước à!”

Trác Lực không hiểu Doãn Xương nói gì, vó ngựa cường bạo của gã đã đạp tới trước người Doãn Xương, Doãn Xương lăn tiếp, mình mẩy ê hề bụi đất.

Trác Lực ra chiều hứng thú: “Con mồi lanh trí.”

Doãn Xương cũng chẳng hiểu Trác Lực nói gì, một tay lão chống đất, một tay nắm đao, đối lập một cách lạ lùng với Trác Lực bên con hào.

Hung tàn.

Doãn Xương quệt ngón cái mang mùi đất tanh qua cái mũi đỏ lựng, ấn định một định nghĩa về Trác Lực. Ánh mắt gã tĩnh lặng như phương trời này vậy, những tiếng pháo rền oanh tạc chung quanh chẳng thể nào lay động gã. Gã gắn liền với đại địa, khác hoàn toàn với sự ồn ã hiển lộ bên ngoài, trong thời khắc nguy nan gã mang trong mình sự trấn định vô song.

“Ngươi,” chất giọng trầm đục của Doãn Xương hơi khàn, lão đầu chắc nịch, “đã đi qua Từ châu bảy năm trước.”

Trác Lực hiểu hai chữ “Từ châu”, gã huơ huơ thanh loan đao làm dấu với Doãn Xương, đáp lời bằng thứ tiếng Đại Chu sứt mẻ: “Ta đi qua, mang, thanh đao này.”

Gió xốc xáo mái tóc hoa râm của Doãn Xương, lão đầu hai chân giẫm đất, bất thình lình bắn tới, ngay sau đó tung mình nhảy bật lên, hai tay nắm đao bổ xuống đầu Trác Lực. Trác Lực giương đao lên đỡ, nhưng con ngựa chiến dưới thân lại bị lực của Doãn Xương ép chùn mấy bước.

Trác Lực nhanh nhạy hỏi: “Ngươi, nhận ra ta ư?”

Lúc chạm đất hai bàn tay của Doãn Xương khẽ run, lão quét chân, đột nhiên phá ra cười: “Ta nhận ra ngươi, ngươi không nhận ra ta. Bảy năm trước ở Từ châu, ta nhìn các ngươi đốt nhà, tàn sát toàn thành…” mặt lão bỗng lặng đi, “ngươi mang đầu bọn họ đi.”

Trác Lực nửa nghe nửa đoán mò, chờ Doãn Xương nói xong, gã bèn gỡ mấy sợi dây bên chân ra, trên đó treo đầu của lính trinh sát sông Trà Thạch. Gã nhấc lên ném cho Doãn Xương, đáp lời bằng tiếng Biên Sa: “Ta không cần, ta muốn đầu ngươi.”

Mấy cái đầu lăn tới chân Doãn Xương, đều là những gương mặt còn trẻ tuổi, Doãn Xương nhìn những gương mặt ấy, rồi lại nhìn Trác Lực.

Lão lẳng lặng nhìn Trác Lực chằm chặp.

Vậy mà Trác Lực lại cảm thấy bên trong thân thể già cỗi ấy có một con mãnh thú đang gầm thét.

“Ngươi phải cho người chết trận tôn nghiêm,” Doãn Xương, “lũ súc sinh các ngươi.”

***

Phí Thịnh cùng quân phòng vệ xua người dân, hắn đứng giữa đường chần chừ giây lát, rồi quay lại cắm đầu chạy tới cổng Đông. Đang chạy thì nghe thấy tiếng vó ngựa, Phí Thịnh ngoái lại thấy Thẩm Trạch Xuyên đang dẫn Cẩm y kỵ chạy về phía cổng Đông.

“Lên ngựa!” Kiều Thiên Nhai vứt roi ngựa bên cạnh cho Phí Thịnh.

Phí Thịnh bắt lấy roi ngựa, chạy chậm lại rồi nhảy phóc lên con ngựa trống chạy qua bên mình. Hắn kéo cương, hỏi Kiều Thiên Nhai: “Cổng Tây sao rồi?”

“Phá rồi.”

Phí Thịnh biến sắc.

Kiều Thiên Nhai nói tiếp: “Phủ quân bịt lại rồi.”

Phí Thịnh không kiềm được chửi: “Đệch mẹ ngươi nói cho hết câu có được không hả!”

Kiều Thiên Nhai cười phá lên, cả hai tiếp tục lao vun vút về phía Đông theo Thẩm Trạch Xuyên, nhìn cổng thành đang mở toang hoác, quân phòng vệ còn chưa rút lui hết.

Thẩm Trạch Xuyên xuống ngựa, sải bước lên đầu tường, đi tới giữa thì bị đá bắn dày đặc chặn lại. Y xua bụi, hỏi: “Còn lỗ châu mai không?”

“Không nhiều lắm,” Phí Thịnh bịt tai, cao giọng, “kỵ binh đổi sang đại bác đơn (*) rồi!”

(*Gốc là 单梢炮 – đơn sao pháo, một loại vũ khí thời Tống.)

Lòng Thẩm Trạch Xuyên hơi chùng xuống, Cáp Sâm đang muốn oanh tạc sập tường phòng ngự mặt Đông của Đoan châu. Y nhìn xuống dưới tường, thấy kỵ binh đã sắp dồn đến con hào.

“Mở đập xả nước,” mặt Thẩm Trạch Xuyên như chìm xuống nước, “kỵ binh sắp tiến công rồi.”

“Mở đập——” Phí Thịnh chạy ù về phía Nam, gào được nửa đường thì bị sặc bụi, hắn bịt miệng mũi, trong tích tắc lại nghĩ tới gì đó, bèn kéo người lính phòng vệ bên cạnh lại, hỏi: “sao vẫn chưa đóng cổng thành? Kỵ binh sắp tấn công rồi đấy!”

Người lính phòng vệ ho khù khụ đáp: “Chỉ huy sứ, Chỉ huy sứ vẫn chưa quay về!”

Phí Thịnh sững người, hắn bất chấp đá bay tán loạn, bám tường thành nhìn xuống. Bên dưới người ngựa quá hỗn loạn, mãi hắn mới tìm được Doãn Xương.

“Về thành…”

Đao Doãn Xương cự loan đao của Trác Lực, hai bên giằng co trên đất bằng, lão đầu quẹt chân, lão hô lớn về phía sau, khóe mắt nhìn thấy kỵ binh thần tốc kéo tới.

Không thể đánh lâu!

Doãn Xương tức thì nới tay, đao rơi xuống dưới lực của loan đao, lão thò tay chộp lấy chuôi đao rồi ba chân bốn cẳng chạy bổ về phía con hào. Đập chứa nước hai bên tường vẫn chưa mở, chờ quân phòng vệ về thành hết mới xả. Thế nhưng đang lao điên cuồng, Doãn Xương chợt cảm thấy một cơn nóng hầm hập sau lưng, lão lăn về trước gào lên: “Đóng cổng——!”

Kỵ binh tập kích đằng sau vốn không hề tới để tấn công, tranh thủ lúc cổng thành chưa đóng, bọn chúng đổ ra từ trong túi một lố những con sẻ ngô đuôi châm lửa. Lũ sẻ hoảng loạn bay xáo xác, túi bén lửa, sau đó kéo lũ lượt vào con hào, đâm vào cổng thành.

Cổng treo bên trong lối thông vào cổng thành làm bằng gỗ, một khi bắt lửa, hàng phòng ngự cổng Đông coi như đi tong.

Doãn Xương phanh lại trước con hào, vận sức bật nhảy, nhưng Trác Lực phía sau lại bổ nhào tới, túm lấy áo choàng của Doãn Xương, kéo Doãn Xương ngã “oạch” cái xuống đất.

Doãn Xương cắm đao xuống đất, gồng sức giữ cơ thể bị ngựa kéo, gào khản giọng vào cổng thành: “Đóng cổng, xả nước!”

“Đệt, đệt!” Phí Thịnh chống tay nhảy xuống thềm, xô người chạy ra lối thông, “chờ chút nào, ta đệt mẹ nó chứ!”

Lũ sẻ lửa đâm vào cổng thành, quần áo của quân phòng vệ đã bén lửa, tất cả lăn lộn dập lửa, chạy ùn ùn vào lối thông. Dưới chân thành bên trong thành đều trang bị những túi nước để dập lửa, song lũ sẻ lửa quá đông, nếu vẫn không đóng cổng thì cổng treo cũng sẽ cháy mất!

Giữa hồi oanh tạc, cổ họng Thẩm Trạch Xuyên khô khốc, nắng trời phía Đông trong khói bụi làm đau mắt y, y nói: “Đóng cổng.”

Cổng thành đì đùng di chuyển, Phí Thịnh hẵng còn đang chen chúc ở mãi đằng sau biển người, hắn giống như cọng bèo ngược dòng, chẳng thể tóm đặng sợi rơm cứu mạng. Ánh sáng trong lối đi dần tắt, quân phòng vệ tràn vào che mất tầm mắt của Phí Thịnh, hắn không thấy được bên ngoài, lại càng không thấy được phía bên kia con hào.

“Đừng đóng cổng…” Phí Thịnh bất chấp tất thảy đẩy quân phòng vệ ra, dùng tốc độ nhanh nhất đời này, nói, “đừng đóng!”

Cổng thành khép “uỳnh” một tiếng, lối đi bên trong tối om. Đập chứa nước hai bên đột ngột dâng cao, con hào chưa xây xong miễn cưỡng tràn ngập nước, vạch ra đường ranh giới giữa cổng thành và kỵ binh.

Thẩm Trạch Xuyên chợt cao giọng: “Dập lửa!”

Doãn Xương không chống cự nổi nữa, bị con ngựa chiến lôi đi xềnh xệch. Lão kéo đao sượt qua đất, trong tiếng vó ngựa tháo bị rượu bên hông ra, cắn mở dốc rượu lên đầy mặt. Doãn Xương vứt bị rượu đi, lau mặt, nhìn trời xanh phá ra cười: “Mã Thượng Hành đấy!”

Phí Thịnh quỳ xuống bên cổng thành, hắn dùng hai tay cậy khe hở, nghiến răng: “Mở cổng——!”

Thẩm Trạch Xuyên mím chặt môi, y nhìn Doãn Xương, hai mắt đỏ hoe.

Phí Thịnh cậy cái khe bọc sắt đến chảy cả máu, hắn đập cổng, xô cổng: “Mở cổng, mở cổng cho ta!”

Trác Lực quấn roi ngựa quanh cổ Doãn Xương, dùng lực cánh tay kéo lão đầu dậy. Doãn Xương vẫn đang nắm đao, lão bị thít chân không chạm đất, nhìn Trác Lực, vừa sặc vừa nói: “Cho, cho chết sảng khoải đi!”

Loan đao của Trác Lực kề lên gáy Doãn Xương, khoảnh khắc gã vung tới, chẳng ngờ Doãn Xương lại lao bổ về trước. Lão đầu mượn cánh tay đang giơ cao của Trác Lực buông roi ngựa quấn quanh cổ, lưỡi đao thép của lão chớp lóe xuất hiện, gần như vặn nửa người, gầm lên một tiếng dùng cánh tay lướt vụt lưỡi đao, cắt đầu Trác Lực trước khi Trác Lực cắt đầu mình.

Doãn Xương ngã phịch xuống đất, cổ hẵng còn quấn roi ngựa, cái mũi lão thở như kéo bễ, khuỷu tay chống đất, bò một đoạn về phía Đoan châu, sau lưng là thủy triều vó sắt.

Hạng người vô danh.

Doãn Xương bật cười, rồi lại bật khóc.

Tiểu Thịnh.

Doãn Xương thở hổn hển, gào về phía cổng thành, thanh âm phóng tận trời cao: “Phủ quân à, ta thấy hôm nay, là đại thắng!”

Vó ngựa rền rã chôn vùi lão đầu.

Cách cổng thành, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Phí Thịnh đập miếng bọc sắt, trượt xuống theo tia hào quang nhỏ bé ấy, vịn cổng gào khóc.

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Tường xa sơn là mình bịa ra, có thể quả thật có loại vũ khí thủ thành này thật, nhưng lúc mình chuẩn bị tài liệu thì không thấy có tên chuẩn xác, nên mới bịa một cái ra trong đây.

• Editor có lời muốn nói:

Thở rất dài.