Thương Tiến Tửu

Chương 249: Luân phiên



Lũ sẻ lửa bay tán loạn bị chặn lại ngoài cổng, quân phòng vệ chưa dừng lại, bọn họ lao đi trong lối thông, kéo những túi nước dự bị tát lên cổng thành cho chắc ăn.

Kỵ binh Biên Sa phía bên kia con hào thở hổn hển nhìn xác Trác Lực, Trác Lực là thằn lằn theo A Mộc Nhĩ vào Trung Bác bảy năm trước, lại còn là quà mà A Mộc Nhĩ tặng Cáp Sâm, chính nhờ có gã, Cáp Sâm mới có thể cắt đứt Đoan châu khỏi liên lạc với bên ngoài chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

“Lôi gã đi!” kỵ binh nhìn cổng thành Đoan châu, “tên phế vật tay nhanh hơn não này… Xốc tinh thần lại! Trước khi Cáp Sâm tới, chúng ta phải tìm cách vượt hào!”

Doãn Xương đã gỡ hết ván thông, lại còn giết sạch bộ binh đẩy đầu xa, nhất thời khiến kỵ binh Biên Sa trước con hào lâm vào một tình thế cấp bách, cho quân phòng vệ bên trong thành thời gian hồi sức. Song con hào này của Đoan châu vẫn chưa được tính là thủy hào hộ thành, để nối liền với hào ở hai mặt Nam Bắc, gạch ở hai đầu vẫn chưa được trát kín, con hào này không thể chứa nước lâu. Tất cả các đập đã được mở, nước đã xả kiệt, hơn nữa cho dù con hào này có cầm cự được, chẳng mấy mà kỵ binh Biên Sa sẽ tìm được biện pháp vượt hào thôi.

Trước khi trời tối, cổng Đông chắc chắn sẽ nghênh địch.

“Chuẩn bị đá tảng,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu bảo Kiều Thiên Nhai, “đẩy nỏ máy lên tường!”

Quân phòng vệ dưới thành chung tay đẩy nỏ máy lên trên theo lối đi tương đối rộng. Đại bác đơn của kỵ binh vẫn tiếp tục nã đạn, đá tảng bổ ào ào vào tường, đập ra những lỗ hổng trên tường thành phía Đông, gạch vỡ trộn bùn lăn xuống, lỗ châu mai đã sụp mất mấy cái. Quân phòng vệ buộc phải ôm đầu né, dùng cả người đỡ chiếc nỏ máy trượt xuống.

Quân phòng vệ không cáng nổi sức nặng này, cả đám bị cái nỏ dồn đến độ gót chân ghì lên mặt đất, cũng trượt xuống theo, chỉ biết gào lên: “Nặng quá!”

Kiều Thiên Nhai nhảy phốc xuống dưới định phụ một tay, nhưng tự dưng thấy một người mặc áo vải hơi oằn lưng, chống hai tay vào chỗ đang trượt xuống của cái nỏ, trầm giọng quát: “Lên——!”

Toán lính phòng vệ chỉ cảm thấy lưng tự dưng nhẹ bẫng, gân xanh khẽ giật giật trên trán Kỷ Cương, ông thò chân ra chầm chậm đủn chỗ đang nghiêng theo dốc của cái nỏ lên. Đến lúc nỏ đã đâu vào đấy, hai tay Kỷ Cương run run, lưng sũng mồ hôi.

Đang giờ Tỵ, mặt trời treo cao, bụi sặc sụa lẫn mồ hôi bê bết trên mặt, đâu cũng thấy lính tráng lao như điên. Không dám bắn bừa cung tên trên lỗ châu mai, bởi rất có khả năng quân địch sẽ dụ phe ta tiêu hao, bọn họ phải tiết kiệm đến lúc kỵ binh tiến công mới bắn. Nỏ máy cũng vậy, món sát khí này cũng không thể dùng một cách vô thưởng vô phạt, một tiễn của nó phải giết được một mạng, giống như Doãn Xương giết Trác Lực vậy, phải cho kỵ binh ăn đủ.

“Quân phòng vệ chia ra ba đội phân nhau thủ ba cổng, bảo Cẩm y kỵ đợi lệnh ở cổng Đông,” Thẩm Trạch Xuyên nâng bàn tay nắm đao, quẹt sống tay qua má lau mồ hôi, “trước khi trời tối phải bít được ba cổng còn lại.”

Kho lương Đoan châu dồi dào, muốn đánh Đoan châu, kỵ binh có thể cắm rễ vây thành nguyên tháng để hao kiệt Đoan châu đến chết. Nhưng Cáp Sâm muốn tốc chiến, bởi vậy sẽ không chọn vây công dài lâu, kỵ binh đã duy trì mãnh công từ tối qua đến giờ, nếu cổng Đông bị tắc, rất có thể kỵ binh sẽ đi vòng qua ba cổng còn lại, đột tiến từ mặt bên giống như bọn chúng đã đánh úp cổng Tây vậy.

Thẩm Trạch Xuyên đã hạ cổng treo để phòng ngự ba cổng còn lại, chỉ là đây không phải kế lâu dài, bởi vì kỵ binh có vũ khí công thành, xe công gỗ khổng lồ có thể trực tiếp phá tan cổng thành, rồi phá tan tiếp cổng treo, cho kỵ binh vào thành trót lọt.

“Dầu hỏa, đá tảng,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “xong dỡ chòi canh bị sập trong thành ra, cái gì dùng được thì cho quân phòng vệ thủ ba cổng đem lên đầu tường, hễ thấy bóng dáng kỵ binh thì thổi kèn báo hiệu, ném đồ xuống ngăn bọn chúng tiến công.”

Phải mau chóng nghĩ cách ra lại thành.

Thẩm Trạch Xuyên trông về chân trời phía Đông Nam, đài lửa hiệu nơi ấy lặng thinh.

***

Các tiên sinh đã tụ tập hết đến trường ngựa, đất nơi này rộng, có thể chứa được vài nhóm dân trong thành, giờ Cao Trọng Hùng mới đỡ đau, vừa cúi xuống xoa xoa bắp chân vừa bảo Khổng Lĩnh: “Nãy, lúc vừa nãy…”

Hễ hắn cuống lên là lại bắt đầu cà lăm.

Khổng Lĩnh mới động viên: “Không sao, lúc đó Thần Uy còn muốn đưa Nguyên Trác đi, thế đã là can đảm lắm rồi. Năm xưa ở Đôn châu ta biết mà, lúc kỵ binh vào thành, chẳng ai để ý nổi cái gì nữa.”

Diêu Ôn Ngọc bấu tay áo mình, đang trầm tư thì bỗng một bàn tay cắt ngang mạch suy nghĩ, y quay sang, thấy người góa phụ ban nãy bảo con đến trả khăn. Diêu Ôn Ngọc nâng tay lên, nhưng lại không nhận khăn, ngón tay dính bụi của y hơi đưa tới, chạm nhẹ lên má đứa bé.

Sống.

Ngực Diêu Ôn Ngọc khẽ phập phồng.

Bên trường ngựa rần rật những tiếng bước chân, quân phòng vệ hớt hải chạy qua, phải lên đầu tường.

“Cung tên tiếp tế cổng Tây!” tiểu tướng dẫn đầu tra đao vào vỏ, tay không khuân đủ thứ tạp nham, “chòi canh sập để lại cho bọn ta!”

“Không đủ,” tay lính trên đầu tường đáp, “sập có một cái thôi, không đủ!”

Đoan châu có nhiều vũ khí thủ thành, kho quân bị đã bị vét nhẵn, chủ yếu để tiếp viện cho cổng Đông, ba cổng còn lại chỉ có thể nhặt nhạnh đồ còn thừa đến chia nhau. Cung tên đã sớm bị bộ binh Biên Sa tiêu hao tận một phần ba rồi, bọn họ phải bổ sung cho cổng Tây đang bít bằng tường sơn xa.

Làm sao bây giờ?

Bỗng một người đàn ông đứng dậy trong trường ngựa, gã ta áng thử cái cuốc cũ, hỏi: “Cái này ném được không?”

Tiểu tướng nói: “Ném xong là hết lấy lại đấy!”

“Thế thì ngươi cầm đi,” gã đàn ông ráng nói bằng giọng phổ thông, “thành bị vây, không đánh chết kỵ binh thì giữ cái cuốc này lại cũng chẳng để làm gì. Các ngươi thiếu người không?”

Tay lính phòng vệ không đáp, mới nãy bọn họ vừa mới bươu đầu với người dân ở cổng Tây xong.

Thế rồi, một loạt người đứng dậy trong trường ngựa, đều là những thanh niên trai tráng, cầm theo nông cụ của nhà mình, hô lên với quân phòng vệ: “Thiếu không? Thiếu thì nói, chúng ta đều là người!”

***

Trận oanh tạc của kỵ binh kéo dài đến giờ Dậu, hoàng hôn sắp buông. Mặt tường phía Đông hết bổ rồi lại bổ, tường châu mai dự phòng sắp bị đập sạch rồi mà kỵ binh vẫn chưa có ý định ngơi tay, đây mới là oanh tạc chân chính, chưa phá sập được tường thành phía Đông thì còn lâu mới có chuyện dừng.

“Đại bác đơn dùng đá,” Kiều Thiên Nhai đứng sau gò tường nghe tiếng bắn phá, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “bọn chúng ở bên ngoài đồng, không thiếu đá, cứ đánh hai ngày như này nữa, kể cả kỵ binh có không vượt được hào, tường thành cũng đến chào thua.”

“Cáp Sâm không đợi được hai ngày,” mặt Thẩm Trạch Xuyên bẩn ê hề, “trước khi đêm xuống, kỵ binh nhất định sẽ tấn công.”

Quân phòng vệ đã mất Doãn Xương, kỵ binh muốn dò thử xem nước quân phòng vệ bây giờ sâu đến cỡ nào, trải qua nguyên một ngày oanh tạc, quân phòng vệ đã rã rời lắm rồi, ấy là cơ hội vàng cho kỵ binh.

“Bọn chúng mà vượt hào, chúng ta sẽ mở cổng thành,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “quân phòng vệ tiếp tục thủ thành, cho Cẩm y kỵ lên nghênh địch.”

“Tôi với Phí Thịnh…”

“Ngươi đi với ta,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn lên, “ngươi ta luân phiên, đẩy lùi được kỵ binh là lập tức rút về thành, đừng ham chiến.”

Quân số của kỵ binh vượt xa Cẩm y kỵ, châm thép không thể đánh chính diện với rìu bản, Thẩm Trạch Xuyên chỉ cần chọc vỡ xung thế của bọn chúng là có thể duy trì thế thủ.

Kiều Thiên Nhai liếm môi, trang nghiêm nói: “Người là phủ quân, không phải tướng quân.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp, y vịn tường đứng dậy, dưới vòm không mông mờ, băng qua sóng kỵ binh đen ngòm, trông về sông Trà Thạch. Sông Trà Thạch tựa dải ngọc tắm trong ánh tà dương, phản chiếu bể mây huy hoàng, chim cắt đang chao liệng nơi ấy.

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên dần tụ thành mũi nhọn, y nói: “Ta là phủ quân của Trung Bác.”

Bể mây rực rỡ trên sông Trà Thạch còn chưa tản ra, mảng tường cạnh tay Thẩm Trạch Xuyên rầm một cái.

“Máy bắn đá!” tay lính phòng vệ trên chòi canh gào lên, “máy bắn đá của kỵ binh tới rồi!”

Sau khi mở màn trận tối qua, máy bắn đá lui về sau đại bác đơn nghỉ ngơi nguyên một ngày, bây giờ lại ra trận. Chúng kỵ binh bắt đầu chia đội, bọn chúng nhanh chóng đánh trống truyền tin trên chiến trường.

Thẩm Trạch Xuyên lập tức cởi áo bào rộng vướng víu ra, buộc chặt chiếc giáp tay đơn, xuống bậc thang đi tới chân thành. Phong Đạp Sương Y hiên ngang chờ đợi, y trèo lên ngựa, bảo Kiều Thiên Nhai: “Để ý ba cổng còn lại.”

Kiều Thiên Nhai hành lễ, hô: “Phủ quân, đại thắng!”

Thẩm Trạch Xuyên ghìm ngựa quay lại, mặt hướng về lối thông. Gương mặt diễm lệ của y bị che phủ bởi mồ hôi và máu, chỉ có cặp mắt vẫn sáng ngời như cũ. Cẩm y kỵ sau lưng đồng loạt trấn tĩnh hô hấp, họ cũng phải tốc chiến tốc thắng.

Con ngựa chiến bên cạnh bỗng thoáng trầm xuống, Phí Thịnh lên ngựa, kéo thanh đao Tú Xuân bên hông ra đằng trước, giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên: “Tôi là cận vệ của phủ quân,” hắn thoáng dừng lại, tuốt đao cao giọng, “chúng ta là lá chắn của phủ quân!”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ gật đầu, Phong Đạp Sương Y bắt đầu cất bước. Bóng y từ từ tiến vào lối thông, trong giây phút tĩnh lặng đối mặt với cổng thành, Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta và chư vị đồng sinh cộng tử.”

Cổng thành lần nữa mở ra, âm vang nặng nề nghênh đón ánh dương cuối cùng, phiêu tán giữa muôn vàn vó ngựa.

Cờ hồng ưng lập tức phấp phới trong ánh chiều tà, kỵ binh chống cột cờ, chấn chỉnh xong đội ngũ kỵ binh, rồi mạnh mẽ phất xuống, dùng tiếng Biên Sa hô: “Xông lên——!”

Tóc Phí Thịnh bay tán loạn trong gió, ngón tay đã cạy nát bươm của hắn siết chặt chuôi đao, khi Thẩm Trạch Xuyên thúc ngựa tiến lên, hắn cất tiếng hô: “Đại thắng!”

Phong Đạp Sương Y đạp bụi lao ra.

Bộ binh vứt khiên, ôm ván nhất loạt quỳ xuống, bắc lên cây cầu thông chật hẹp cho kỵ binh sắp sửa vọt qua mình. Bầy loan đao đạp lên ván nhảy qua hào, xông vào Cẩm y kỵ dưới thành.

Kỵ binh Biên Sa nghỉ ngơi cả ngày ngoài thành dồi dào sức lực, bọn chúng nào uống no trà sữa, nào ăn no thịt sấy, cứ đinh ninh đối thủ của mình sẽ là một đám lính phòng vệ sức cùng lực kiệt, nào ngờ Cẩm y kỵ cũng nghỉ ngơi như thế, cũng lấp đầy bụng bằng lương khô, chớ mơ có cơ hội chiếm hời.

Hai phe hệt như đao gặp đao, thô bạo va đụng giữa lưới vó ngựa nhiễu loạn.

Ngưỡng Sơn Tuyết không bao giờ cứng đối cứng với loan đao, Thẩm Trạch Xuyên xảo quyệt cắt thẳng họng. Giáp tay dần trĩu nặng, máu chảy xuôi cánh tay, nhuộm đỏ nửa người Thẩm Trạch Xuyên.

Đợt tiến công đầu kỵ binh không đủ quân số, những cây cầu bắc vội quá hẹp, không gánh được trận giao chiến với Cẩm y kỵ, chỉ có thể tạm thời rút lui, chóng vánh kết thúc trận đầu.

Thẩm Trạch Xuyên lập tức rút về thành, lúc y tiến vào lối thông, cổng thành lại khép lại. Bên trong lối thông đốt đuốc, bất tri bất giác đã gần đến giờ Hợi.

Tay phải Thẩm Trạch Xuyên trì trệ, hồi còn trong Cẩm y vệ y chưa lần nào phải đánh lâu thế này, sau đó đến Trung Bác vì thân thể mà càng ít luyện tập, lúc này đã cảm nhận được sự chậm chạp của cơ thể mình.

Hai ngón tay đã mất cảm giác.

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay trái lên, thản nhiên lau máu trên mặt, đổi chỗ với Kiều Thiên Nhai.

Cẩm y kỵ giải lao chưa được một canh giờ, tiếng trống bên ngoài lại vang lên, kỵ binh tiến công lần thứ hai. Lần này Kiều Thiên Nhai xuất chiến, đến tận giờ Sửu mới lui về.

“Đánh luân phiên,” Phí Thịnh đứng trên tường ngó xuống những bó đuốc di chuyển trong hàng kỵ binh, “mỗi lần tiến đánh lại là một tốp kỵ binh khác, kiểu này đánh đến sáng cũng chưa dừng đâu.”

“Cáp Sâm đã giấu một phần binh lực,” Thẩm Trạch Xuyên dựa vào tường nghỉ ngơi, cắn mấy miếng bánh bao, “không thì không thể có chuyện Sách An không nhận được tin.”

Trước khi xuôi Nam, Tiêu Trì Dã đã suy tính thử với Lục Quảng Bạch, mục đích xuôi Nam của hắn chính là để dụ Cáp Sâm xuất binh, nhưng thế tức là quân số kỵ binh Biên Sa ở chiến địa phải giảm. Lục Quảng Bạch mãi không đến tiếp viện, chứng tỏ chiến địa vẫn đang đánh, Cáp Sâm đã sớm làm đủ trò che mắt để tấn công Đoan châu, sau lưng A Mộc Nhĩ khả năng cao không chỉ có sáu bộ.

Phí Thịnh nhìn kỵ binh, hắn nói: “Tôi phải mang lão đầu về.”

Thẩm Trạch Xuyên ráng ăn hết cái bánh bao, cầm Ngưỡng Sơn Tuyết đứng dậy, y đã thức xuyên một ngày đêm.

“Cái đó phải nghĩ cách…” Thẩm Trạch Xuyên khẽ nghếch đầu, “đợt tiến công tiếp theo, Kiều Thiên Nhai không cần rút lui, chúng ta cùng ra khỏi thành.”

Phí Thịnh ngoảnh lại.

Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên u ám, buông một chữ sắc ngọt: “Mẹ.”

Cơ mặt cứng đờ của Phí Thịnh dần dần ngúc ngắc, chẳng biết sao mà hắn tự dưng lại bật cười, vừa cười vừa giơ tay gạt nước mắt, nói theo phủ quân: “Mẹ.”

===