Thương Tiến Tửu

Chương 260: Phong thưởng



“Thưởng,” mạch suy nghĩ của Lý Kiếm Đình thoắt chuyển, gập bản tấu lại, “Hách Liên hầu có công mua lương, trẫm muốn trọng thưởng Hách Liên hầu.”

Khổng Tưu quỳ rạp xuống đất, trong lòng thầm tán thành, cung kính nói: “Hoàng thượng thánh minh.”

Bất luận thế nào đi nữa cũng không thể thu hồi lương cứu tế, Lý Kiếm Đình trọng thưởng Hách Liên hầu lúc này, những tin đồn khắc sẽ tự chìm xuống. Thẩm Trạch Xuyên muốn đấu nhân nghĩa với nàng ư, vậy cứ chờ xem.

“Hàn Thừa lộng quyền khinh chủ, lại còn có dã tâm cướp ngôi, tội ác tày trời, không thể ân xá,” Lý Kiếm Đình nói, “đại soái bảo vệ an nguy cho trẫm, thay trẫm bắt Hàn tặc, thực sự là công lớn. Không chỉ có vậy, nàng còn xuất quân đại thắng bộ Thanh Thử, cả về công lẫn về tư, trẫm đều phải phong nàng.”

Khổng Tưu: “Đại soái trấn thủ quận Biên muôn vàn gian khổ, năm Hàm Đức còn có công xuất binh cần vương. Chỉ là chẳng hay Hoàng thượng định phong đại soái thế nào?”

“Trẫm nghe nói đại soái có mỹ danh ‘phong dẫn liệt dã’,” Lý Kiếm Đình cầm bút, viết hai chữ nắn nót xuống giấy, “chi bằng phong đại soái làm ‘Đông Liệt vương’.”

Khổng Tưu ngẩng phắt dậy, kinh ngạc: “Đó chính là…”

“Thích Trúc Âm, tam xuất Khải Đông hộ giá cần vương, gió dẫn Biên Sa đốt mười ba doanh, một mình thâm nhập cứu cha trở về. Từ khi nàng đảm nhiệm chức đại soái binh mã năm quận Khải Đông đến nay, một quận hai ải vững như thành đồng. Từ thời Hàm Đức đến thời Thiên Sâm, không một tên lính nào của mười hai bộ Biên Sa xâm nhập được vào lãnh thổ Khải Đông ta.” Lý Kiếm Đình ngước mắt, “Hãn tướng trung trinh như thế, trẫm phong nàng làm vương, có gì không được?”

“Nhưng đại soái thân là nữ nhi,” Khổng Tưu nói, “được bước lên đài ngọc long thụ phong bái kiến đã là đặc cách rồi, nếu lại phong lên làm vương khác họ, nhất định sẽ gây đại náo thiên hạ. Hoàng thượng, xin hãy cân nhắc lại!”

Lý Kiếm Đình nhìn Khổng Tưu, nói: “Lúc giảng bài nguyên phụ từng dạy ta, ‘Vua tôi vốn cùng bình loạn lạc, cùng vượt nguy nan [1]’, trẫm phải tiếp thu trung gián, còn phải chiêu hiền đãi sĩ. Nay Thích Trúc Âm vừa có thể trấn thủ tứ phương vì trẫm, vừa có thể bắt giết phản tặc vì trẫm, nàng dùng lòng trung can để đối đãi trẫm, trẫm lại vẫn câu nệ nam nữ, há chẳng phải sẽ tổn thương lòng anh hiền sao?” nàng rời khỏi chỗ, bước đến đỡ Khổng Tưu, thành khẩn, “thầy, nàng là nữ nhi, nhưng lại sẵn sàng xuất chinh giết địch, ngoài lòng báo quốc, còn có nghĩa trung quân. Huống hồ ta cũng là nữ nhi, thầy dốc lòng truyền dạy sở học cho ta, lại còn phò tá ta cai quản thiên hạ. Nam hay nữ, có thật sự quan trọng đến vậy không?”

Lý Kiếm Đình chuyển từ “trẫm” thành “ta”, Khổng Tưu lại không thể từ “nguyên phụ” thành “thầy”. Tân đế muốn phong Thích Trúc Âm, ngoài xuất phát từ mong muốn tận đáy lòng ra, còn là bởi nay Trung Bác, Ly Bắc binh hùng tướng mạnh, Khuất đô chỉ có tám đại doanh cố thủ cổng thành thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có Thích Trúc Âm, chỉ có nắm chắc Thích Trúc Âm với ba mươi vạn binh mã Khải Đông mới có thể phân tranh với loạn đảng.

“Hoàng thượng ban thánh dụ sắc phong chính là hậu đãi Khải Đông, song tước vị này, quả thực quá cao.” Không phải Khổng Tưu không hiểu thế cục, ngược lại, ông quá hiểu. Một khi Thích Trúc Âm phong vương, Đại Chu lúc này sẽ không còn thế lực quân sự nào có thể kìm hãm được Khải Đông nữa, hưng vong của cả vương triều đều lệ thuộc vào ba mươi vạn binh mã này của Thích Trúc Âm. Nếu thắng, sau này làm sao còn tiếp tục phong Thích Trúc Âm được đây? Nàng đã bước đến vị trí ngang hàng với Tiêu Phương Húc rồi, không những không thể phong tiếp, mà cũng chẳng có một cái Ly Bắc nào để kiềm chế nàng nữa.

Lý Kiếm Đình cũng hiểu, nhưng Thích Trúc Âm thân với Tiêu thị Ly Bắc, những thứ nàng có thể cho chỉ có từng ấy mà thôi.

***

“Chót lưỡi có suối rồng, giết người không thấy máu [2].” Diêu Ôn Ngọc cầm kéo cắt tả tơi chậu hoa trong lòng, “Lời đồn đã bùng lên thì sẽ rất khó triệt tận gốc, tân đế trọng thưởng Hách Liên hầu là do thời thế cấp bách, nàng đã định sát tâm với Hách Liên hầu rồi.”

“Ta thấy tân đế làm việc vừa không giống Tiết Tu Trác, vừa không giống Khổng Tưu,” Thẩm Trạch Xuyên cúi xuống nhặt cành gãy dưới đất lên, “rất có chủ kiến.”

“Bước lên tử đỉnh, nàng đã trông thấy non sông thiên hạ,” Diêu Ôn Ngọc nói, “đời nào sẽ còn cam chịu làm một quân cờ. Nàng phong đại soái làm ‘Đông Liệt vương’, cũng xem như là được ăn cả ngã về không. Tuy phủ quân chiếm thượng phong trong chuyện cứu nạn thành Dung, song cũng để Vưu Đàn rơi vào nguy hiểm, nhỡ Hách Liên hầu chịu trọng hình mà khai ra ông ta, nội ứng ở Liễu châu sẽ thành đi tong.”

“Trong tương lai, hàng hóa qua cảng mới Liễu châu phải đi được đến toàn bộ lãnh thổ,” Thẩm Trạch Xuyên thảy cành gãy vào cái ao trong sân, “xử lý thuế má là chuyện trọng đại, Vưu Đàn không phải lựa chọn tốt. Vả lại, Tiết Tu Trác đã quyết tra sổ sách thì cứ để hắn tập trung tra, dù gì nhà hắn cũng có một đống nợ xấu, ta sợ đến lúc đó hắn còn chẳng tự lo nổi cho mình ấy chứ.”

Vưu Đàn tham tài, kẻ này dùng thì tiện, mà giữ lại thì không tiện. Cái tiện nhất mà Thẩm Trạch Xuyên có ở Quyết Tây là mạng lưới của Hề thị, nhưng y lại vẫn chọn Vưu Đàn đi mua bán với Hách Liên hầu.

Đây là tâm tư của chủ quân, Diêu Ôn Ngọc không thể nói sâu. Cho dù y có nhìn ra thì cũng không thể nói toạc ra. Chậu hoa trong lòng càng cắt càng trụi lủi, Nguyên Trác nói: “Theo tin mới từ Cát Thanh Thanh, Tiết đại đã được toại nguyện rồi.”

“Trong kho nội Khuất đô có khối vị trí béo bở, quản lý hàng hóa ra vào đô, chỉ cần bỏ ra ít tiền đút lót là có thể kiếm chác được liền. Cả đời Tiết đại đã làm công tử bột thế gia, tự dưng bắt hắn đi làm một tên tiểu lại tép riu thì làm sao hắn chịu được. Tiết Tu Trác cực kỳ cẩn trọng đối với việc người cùng tộc Tiết thị tiến quan thăng tước, không chịu thiên vị Tiết thị, bị người trong tộc gièm pha đã lâu.” Thẩm Trạch Xuyên nói đến đây, nhìn Ký Nhiên đuổi theo Tiêu Tuân nô nhau ở cuối hành lang, “Ký Nhiên thăm bệnh xong hôm đó rồi không qua tìm ngươi nữa à?”

“Tiết Tu Trác làm việc chu toàn, đã muốn giết ta thì sẽ không lưu tình đâu. Dù đại sư có còn sống, chân này và độc này cũng chẳng có thuốc nào chữa được, Ký Nhiên còn nhỏ, phủ quân không cần phải làm khó nó nữa.” Diêu Ôn Ngọc điềm nhiên, “Chuyện này không cần cưỡng cầu, xem ông trời thôi.”

Tiêu Tuân ngã oạch xuống đất rồi lại bò dậy chạy ù ngay tắp lự, áo quần lấm tấm vụn cỏ.

Diêu Ôn Ngọc đặt kéo xuống, chẳng sa vào chuyện này, nói tiếp: “Thế tử thân thể khỏe mạnh, không kiêu ngạo cũng không nhu nhược. Ta thấy người thiên tư thông tuệ, học hành cũng rất khá, sau này có chư vị tiên sinh chỉ bảo dạy dỗ thêm, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người.”

Thẩm Trạch Xuyên im lặng.

Diêu Ôn Ngọc lại cười, y đưa chậu hoa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Phủ quân vẫn đang do dự.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay trái cầm quạt, chỉ về phía Tây, nói: “Lồng giam thiên hạ.”

Khuất đô là chốn tự do nhất thiên hạ, cũng là chốn gông tù nhất thiên hạ.

“Cha mẹ sinh con trời sinh tính,” Diêu Ôn Ngọc nói, “sói Ly Bắc chỉ có thể chạy ở thảo nguyên thôi sao? Thế tử thông minh, sao phủ quân không hỏi chính người thử xem.”

***

Tiêu Tuân chơi mệt rồi mà vẫn cố chống tinh thần đòi Thẩm Trạch Xuyên dắt về. Thằng bé đi qua ao chỉ vào mặt nước, bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Nhị thúc thúc, đây là gương sáng.”

Nó gọi Tiêu Trì Dã là Nhị thúc, Tiêu Trì Dã bèn dạy nó gọi Thẩm Trạch Xuyên là Nhị thúc thúc.

“Ừ,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “soi gương có thể chỉnh trang áo mũ đấy.”

Tiêu Tuân bèn soi nước, phủi sạch áo choàng.

Phải biết lúc Tiêu Trì Dã lớn bằng từng này, hắn vẫn còn đang lông nhông đuổi ngựa, chỉ căm mỗi ngày không thể làm ổ trong cỏ ngủ. Tiêu Tuân trông giống Tiêu Ký Minh, nhưng theo như Tiêu Trì Dã tiết lộ, lúc Tiêu Ký Minh tầm này tuổi, tuy không bị ăn đòn, cơ mà cũng chẳng yên tĩnh đến thế đâu.

Thẩm Trạch Xuyên bèn hỏi: “Hôm nay con đến tìm tiên sinh là muốn tiên sinh dạy con học à?”

Tiêu Tuân gật đầu: “Học mới thông thái được.”

“Trong phủ nhiều tiên sinh như thế,” Thẩm Trạch Xuyên khẽ hếch cây quạt, chỉ về phòng Diêu Ôn Ngọc, “sao con lại chọn vị này?”

“Thành Phong tiên sinh bảo Nguyên Trác tiên sinh học vấn tốt nhất,” Tiêu Tuân hơi dừng lại, ngẩng mặt bảo Thẩm Trạch Xuyên, “con muốn tiên sinh tốt nhất.”

Thẩm Trạch Xuyên thoáng yên lặng, hỏi tiếp: “Thế giả sử không có Nguyên Trác thì sao?”

“Nguyên Trác tiên sinh nói, người kiễng chân không thể đứng vững, người sải bước không thể đi xa [3].” Tiêu Tuân chỉ vào mình, “Cho dù được tiên sinh tốt nhất thiên hạ dạy, tự Tuân nhi cũng phải hiểu, không thể tham vọng quá đáng.”

Nó nói năng đến là chững chạc, còn chưa qua bảy tuổi đã bỏ xa chúng bạn cùng trang lứa. Tiên sinh trong phủ lây từ Diêu Ôn Ngọc, hễ khi nào không có chính vụ là thỉnh thoảng sẽ ngồi đàm suông trong đình, Tiêu Tuân không thích thanh đàm. Song cho dù là Tiêu Trì Dã xử lý quân vụ hay Thẩm Trạch Xuyên bàn luận chính vụ, nó đều sẽ ngồi bên cạnh dự thính.

“Con cần mẫn thế, là muốn trở thành tiên sinh tốt nhất sao?”

Biểu cảm Tiêu Tuân quái lạ, nó lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tuân nhi không phải tiên sinh, Tuân nhi muốn tiên sinh.” Nó vừa nói vừa chỉ vào Phí Thịnh, “Tuân nhi không phải tướng quân, Tuân nhi muốn tướng quân.”

Chiếu văn chiêu dụng thánh hiền, muôn trang hào kiệt nắm liền trong tay! Bất luận là văn hay võ, thằng bé đều muốn “tốt nhất”, đây là dã tâm thu phục hiền năng trong thiên hạ.

Thẩm Trạch Xuyên nhéo tay Tiêu Tuân một cái, không nói gì nữa.

***

Tân đế đại xá, sáu bộ huy động, hôm được thăng lên chức điển thủ (1) kho nội, Tiết đại bày tiệc linh đình ở phố Đông Long, mời nào bà con xa nào láng giềng gần, huênh hoang vênh váo. Hắn nốc rượu say bét nhè, để Cát Thanh Thanh đỡ đi lảo đà lảo đảo chân trước đá chân sau vào nhà, nói: “Phong thủy luân lưu chuyển, ta là người tốt số, lại còn là con trưởng.” Hắn giơ ngón tay bảo Cát Thanh Thanh, “Tự ta ‘Bình Tịnh’, Bình —— Tịnh! Tiết Tu Trác tự ‘Diên Thanh’, diên thanh ai (2)?” hắn vỗ vỗ ngực mình, cười, “thanh ta, ta đấy, ta là anh hắn, so với hắn ta hức, ta cao hơn!”

(1. Đại loại là quản lý kho.

2.Diên là kéo dài, thanh thì có nhiều nghĩa – thanh sạch, thanh liêm, thuần khiết, rõ ràng… Nói chung ông này đang lảm nhảm thui.)

Cát Thanh Thanh lảo đảo theo, luôn miệng nói: “Phải, đại gia nói chí phải.”

“Đại gia,” Tiết Bình Tịnh oang một tiếng, “đúng, ta là đại gia! Ta cần, cần gì phải quan tâm hắn nghĩ gì? Hắn chỉ là một thằng con thứ, cướp, cướp chức gia chủ của ta, phân nhà, đá người thứ nhất rồi người thứ hai bọn ta ra, hắn rõ là kẻ, kẻ vô tình nhất.” Hắn vung tay, đặc cái dáng vẻ mà Tiết Tu Trác khinh bỉ nhất, “Ngươi nhìn hắn mà coi, làm trọng thần trong triều, vậy mà lại không chịu giúp bọn ta được tí nào… Đây là, là chuyện người làm à?”

Cát Thanh Thanh không đáp.

“Các ngươi ai cũng sợ hắn,” người Tiết Tu Dịch nồng nặc mùi rượu, “hắn có gì đáng sợ? Hắn là thằng con thứ tì, tì tiện! Từ hồi đi học, ta đã biết hắn là loại không biết an phận rồi,” chọc đến bầu tâm sự, vậy mà hắn lại khóc nấc lên, “ta là anh hắn, hắn có cái gì mà tài hơn ta? Nhà bảo hắn viết văn hộ ta, hắn nhất quyết không chịu… Nếu năm đó hắn mà viết, thì giờ ta cũng là trọng thần rồi.”

Tiết Bình Tịnh càng khóc càng xót xa, cuối cùng vịn tường ói òng ọc.

“Hắn bảo ta thiên vị thiếp thất… bỏ bê việc học hành của con trai… không cho cha con ta gặp lại nhau nữa…” Tiết Bình Tịnh chẳng màng đống bầy hầy, bưng mặt khóc tu tu, “hắn thực sự quá quá ác! Con trai của ta, cho dù sau này có đổ đốn mất nết hư thân, thì đó cũng là con trai của ta! Hắn cướp con người ta, không phải người nữa!”

Cát Thanh Thanh động viên: “Giờ đại gia cũng thăng chức rồi, có thể nói chuyện với các công công trong cung, khắc sẽ có cơ hội đoạt đại lang về.”

Tiết Bình Tịnh lau nước mắt, siết tay Cát Thanh Thanh, giọng sặc mùi căm hận: “Ta đã nhìn hắn tích thế cư cao, cũng phải nhìn hắn thân rơi vạn trượng!”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Chức điển thủ kho nội là mình bịa, trong thể chế quan lại nhà Minh đúng là có một chức quan tương tự, nhưng mà hôm nay thật sự không nhớ ra nổi tên gì (nhà Minh đúng là có chức quan tên điển thủ thật, là một chức quản lý, nên chắc 97 nhớ đúng rồi).

[1], [2]: Trích《 Trinh Quán chính yếu 》

[3]: Trích《 Đạo đức kinh 》: Câu này chỉ những người làm việc hấp tấp, đốt cháy giai đoạn, không tuân theo quy luật tự nhiên, thành ra không đạt được mục đích. Làm người phải thực tế, làm cái gì chắc cái đó thì mới đạt được thành quả lớn.