Thương Tiến Tửu

Chương 274: Sương yểu



Địa bàn của bộ Mông Lạc nằm ở vùng phụ cận rừng bạch dương, đứng từ xa nhìn lại, bọn họ như ngụ giữa ngọn lửa bất diệt của đại mạc, cây dương sa mạc chính là biểu tượng của bọn họ. Nhánh của sông Trà Thạch chảy đến đây, bọn họ chiếm giữ nguồn nước duy nhất của Mạc Tam Xuyên, đi tiếp về phía Đông sẽ là nội địa sa mạc bị thống trị bởi cái nóng như đổ lửa.

Ba Nhã Nhĩ thết tiệc chiêu đãi Tiêu Trì Dã ở đây, lão nuôi một chòm râu dê hoa râm, vóc người béo phệ. Lão đích thân rót rượu cho Tiêu Trì Dã, nói: “Ta nghe được truyền thuyết về chó sói, thiết kỵ của ngươi lạnh lùng tàn khốc như sương dữ vậy, vó chấn vang hố tử thần Trà Thạch, nghiền nát bọ cạp tinh nhuệ của A Mộc Nhĩ.”

Yến tiệc ngoài trời tẩm đẫm ánh trăng, ban đêm của đại mạc không có màu đen, chỉ độc một sắc xanh đậm mênh mang. Tiêu Trì Dã ngồi nơi đây, không nhanh nhẹn dũng mãnh giống như nam nhi Biên Sa, thứ hắn có là cái bất kham lẫn phóng lãng đến từ Ly Bắc, sau khi cởi bỏ áo giáp lại càng rõ ràng gấp bội.

“Ta nhận được lời tán tụng của bộ Mông Lạc,” Tiêu Trì Dã nói, “bằng lòng lập liên minh với bộ Mông Lạc, giống như với bộ Hồi Nhan, trở thành anh em cọc chèo có thể nương tựa lẫn nhau.”

“Nếu đã thế, sao chúng ta không kết quan hệ thông gia luôn nhỉ?” Ba Nhã Nhĩ nhìn Tiêu Trì Dã, cảm khái, “núi Hồng Nhạn sinh ra trang nam nhi, ta biết người Ly Bắc các ngươi đều rất quật cường, ta thật lòng tán thưởng ngươi, con gái ta cũng thật lòng muốn gả cho ngươi. Nếu ngươi lo vợ ở nhà không đồng ý thì ta sẵn sàng tặng năm trăm con lạc đà cho vị đại phu nhân này.”

Ở mười hai bộ, phụ nữ là người nắm giữ quân nhu của bộ tộc, trong mắt Ba Nhã Nhĩ, nếu “vợ” của Tiêu Trì Dã là một người hiểu chuyện thì nên chấp thuận cuộc hôn nhân này để giảm nhẹ gánh nặng cho chồng mình.

Thẩm Trạch Xuyên ở thành Đan xa xôi khẽ hắt xì một cái, Kỷ Cương bên ngoài đang bưng thuốc gàn: “Xuyên nhi, uống thuốc đúng giờ. Nói cái là trở trời ngay tắp lự, không để ý là ho đấy.”

Tiêu Trì Dã cầm chén rượu Ba Nhã Nhĩ kính tới, tửu lượng của hắn rất cao, đi đường toàn uống Mã Thượng Hành, ở nhà không có địch thủ. Bây giờ lại như đã lả lả say, không nghiêm túc như lần trước đến nói chuyện với Ba Nhã Nhĩ.

Thế là Ba Nhã Nhĩ nghĩ có thể tranh thủ rồi đây, lão đưa tay hướng Tiêu Trì Dã nhìn sang phải, con gái nhỏ của lão đeo một lớp mạng mỏng che mặt, cúi đầu ngồi như đang e thẹn. Ba Nhã Nhĩ tự tin Đại Chu chẳng đào đâu ra được một người con gái như vậy, lão nói: “Ô Nhã của ta rất lanh lợi đáng yêu, con bé có thể chăm sóc cho đại phu nhân như em gái.”

Lục Quảng Bạch dùng dao cắt thịt bò, nghe vậy bèn liếc Tiêu Trì Dã: “Phủ —— đại phu nhân của bọn ta không có anh em, nếu có em gái thật thì ta thấy cũng hay đấy.”

Tiêu Trì Dã nhìn sang theo hướng chỉ tay của Ba Nhã Nhĩ, cô gái nhỏ càng cúi đầu thấp tợn.

Ba Nhã Nhĩ bèn bảo: “Ô Nhã, qua kính rượu chó sói đi.”

Ô Nhã đứng dậy, eo nàng đeo lủng lỉnh rườm rà một đống đồ trang sức, lúc đi qua phát ra tiếng kêu “leng keng”. Nhưng Tiêu Trì Dã lại đang thả hồn tận đẩu đâu, hắn nhớ đến cái hồi còn ở Đôn châu, có một lần “dạy dỗ” Lan Chu, cũng đeo một chiếc chuông bạc lên mắt cá chân Lan Chu, lãng đãng đong đưa tới không chỉ có tiếng leng keng, mà còn cả hơi thở dốc hỗn loạn ẩm ướt của Lan Chu.

Ô Nhã đã đến trước mặt Tiêu Trì Dã, người nàng mang một hương thơm lạ lùng, lúc cúi xuống khoang cổ trắng ngần lồ lộ.

Cổ Lan Chu tắm trong mưa, ngâm trong nước, đầm trong mồ hôi đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì, độ cong tuyệt mỹ, ngước lên theo thân thể bị giữ, cúi xuống… Tiêu Trì Dã rất nhớ Thẩm Trạch Xuyên, giờ phút này lại càng đặc biệt rõ ràng.

Ô Nhã rót đầy rượu, nghiêng mình kính Tiêu Trì Dã. Hàng mi dài của nàng khẽ lay động, ánh mắt nhìn Tiêu Trì Dã hiển lộ sự căm thù. Đai vàng bên hông đánh “rào” tiếng, một con dao găm tòi ra dưới bàn tay mảnh khảnh của nàng thiếu nữ, lợi dụng động tác mời rượu định găm thẳng con dao vào cổ Tiêu Trì Dã.

Họa ngay sát nách, Thần Dương còn chưa kịp phản ứng, Cốt Tân đã phát giác điều bất ổn, hắn bước tới một bước kêu lên: “Nhị gia——!”

Chén vàng nện “coong” xuống mặt bàn, rượu bắn tung tóe. Tiêu Trì Dã còn chẳng đụng vào Ô Nhã, giương giáp tay lên đỡ nhát giao rồi ngay tức thì hất đổ bàn, Ô Nhã lăn ra theo. Dao găm đã văng khỏi tay nàng, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã. Ba Nhã Nhĩ hãy còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Trì Dã đã đứng dậy, thoáng chốc cắm phập con dao găm vào bàn Ba Nhã Nhĩ.

Ba Nhã Nhĩ suýt bị đâm vào ngón tay, thất kinh mặt cắt không còn giọt máu, ngồi đớ người dưới đất.

Tiêu Trì Dã lau rượu bắn lên giáp tay, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Ta thành tâm thành ý đến đến kết bạn, ai ngờ bộ Mông Lạc lại là một lũ tiểu nhân khẩu phật tâm xà.”

Chúng tướng trong bàn tiệc bỗng đứng bật dậy, ba tầng thiết kỵ trong ngoài lập tức rút “xoẹt” đao, rừng bạch dương đỏ ối sáng loáng ánh tuyết. Bầu không khí thoắt biến, kiếm tuốt nỏ giương.

“Đừng!” Ba Nhã Nhĩ không ngờ Ô Nhã sẽ tự tiện hành thích, lão vội vàng kêu, “đây tuyệt đối không phải chủ đích của ta, xin chó sói chớ giận!” lão bò dậy, giậm chân bành bạch với Ô Nhã, hung hăng nổi cáu, “ta nuôi nấng ngươi hơn mười năm để ngươi phạm sai lầm tày trời thế này à!”

Ô Nhã cởi mạng che mặt, nàng chống người nhổ toẹt về phía Ba Nhã Nhĩ, nói: “Ông đã phản bội Nga Tô Hòa Nhật, đưa ta cho kẻ thù của Cáp Sâm, ông không xứng làm cha ta——”

Ba Nhã Nhĩ giận tím tái mặt mày, chẳng chờ Ô Nhã nói xong đã đi tới cho một cú bạt tai như trời giáng làm Ô Nhã ngã chúi xuống đất, nói bằng tiếng Biên Sa: “Giữ con bé lại!” đoạn quay người nài nỉ Tiêu Trì Dã, “nó bị A Mộc Nhĩ đầu độc hỏng đầu óc mất rồi, cho dù có là con gái ta, ta cũng sẵn sàng giết nó vì chó sói, cầu xin chó sói đừng vì chuyện này mà trút giận lên bộ Mông Lạc!”

Tiêu Trì Dã chẳng mảy may biến sắc.

Thiết kỵ Ly Bắc đang bao vây bộ Mông Lạc, quân tinh nhuệ của Ba Nhã Nhĩ đang ở vòng ngoài, nếu mà quyết sống mái một trận thật thì mấy mống người ấy chớ có mong địch lại được thiết kỵ võ trang đầy đủ. Ba Nhã Nhĩ sớm chẳng còn lập trường để đưa ra điều kiện nữa rồi, lão chỉ còn đường rút đao của tay cận vệ bên cạnh ra, vung lên trước Ô Nhã.

Vầng trăng lơ lửng trên bầu không vời vợi, chim cắt Mạc Tam Xuyên cô cút liệng vòng. Tán bạch dương cao chót vót ghé vào trăng, gió thổi phấp phới cờ chó sói. Ba Nhã Nhĩ giơ cao đao, mãi không xuống tay nổi. Chòm râu dê của lão khẽ lay động, cuối cùng vẫn ném đao đi trong tiếng khóc rấm rứt của Ô Nhã, quay lại quỳ xuống trước mặt Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã thắt chặt giáp tay, Thần Dương sau lưng đến khoác áo cho hắn. Hắn buông mắt nhìn Ba Nhã Nhĩ, đỡ đao Lang Lệ bên hông.

“Ta chỉ còn một đứa con gái này thôi,” cặp mắt hằn chân chim của Ba Nhã Nhĩ ứa lệ, “ta muốn gả nó cho Ly Bắc vương cường hùng, bởi vì năm nào bộ Mông Lạc bọn ta cũng bị những bộ tộc khác kéo tới cướp bóc, A Mộc Nhĩ đã già rồi, ai có thể bảo vệ bọn ta đây…”

“Thu năm trăm con lạc đà của ngươi về đi,” Tiêu Trì Dã xoay người rời đi, “để lại cho hỗ thị của bộ Mông Lạc dùng.”

Tiêu Trì Dã cất mấy bước, rồi lại nghiêng đầu nhìn Ô Nhã. Gió đêm gẩy rơi bím tóc nhỏ bên vai Tiêu Trì Dã, hắn giơ tay rút con dao găm ra, thảy tới trước mặt Ô Nhã.

“Tính mạng của toàn tộc Mông Lạc đêm nay là ngươi dâng cho ta.”

Mặt Ô Nhã trắng bệch, mùi hương trên người đã bay sạch, nàng bưng mặt khóc.

Ba Nhã Nhĩ quỳ rạp xuống hô: “Bộ Mông Lạc nguyện theo lang vương càn quét đại mạc…”

Tiêu Trì Dã huýt một tiếng, Mãnh sà xuống vai hắn. Hắn dõi mắt về phía trước, cánh cửa vào Mạc Tam Xuyên đã mở ra, con đường hẹp lát ánh trăng dẫn hắn đến mục tiêu của hắn. Sau lưng hắn, cờ chó sói Ly Bắc đã thay thế cờ hồng ưng đại mạc.

***

“Sao đệ đoán được Ô Nhã sẽ ra tay?” Lục Quảng Bạch hỏi Tiêu Trì Dã lúc đi.

“Huynh bảo Ba Nhã Nhĩ muốn gả nàng cho Cáp Sâm,” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, ghìm ngựa dừng lại giây lát, “đệ đoán đó là ý muốn của mình Ô Nhã. Ba Nhã Nhĩ muốn gả nàng cho ta chỉ là vì không có nam nhi nào trong đại mạc lọt được mắt nàng thôi.”

“Ta còn tưởng đệ say chứ,” Lục Quảng Bạch cũng lên ngựa của mình, “làm ca ca đây cứ thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ đệ nhất thời làm ra chuyện gì ngu ngốc. Đệ nói xem lúc về gặp phủ quân thì ta nên khai thật hay là nên giả vờ không biết gì đây.”

“Ngu ngốc làm sao được,” trên thế gian này còn ai có thể sánh được với Thẩm Lan Chu chứ? Tiêu Trì Dã quay đầu ngựa đón gió xua tan cái nóng, cuốn bay men rượu. Hắn nhìn Lục Quảng Bạch, ra chiều nghiêm chỉnh: “Rượu hương đều vô dụng, ta rất là tỉnh đấy nhé.”

Lục Quảng Bạch trông hắn rõ đứng đắn đâu ra đấy, tin thật, nào có hay vừa nãy trong đầu Tiêu Trì Dã chỉ toàn suy nghĩ không đứng đắn về Thẩm Lan Chu.

Tiêu Trì Dã chuyển đề tài, nói: “Giờ bộ Mông Lạc ở lại đây, phía Đông Mạc Tam Xuyên sẽ chỉ còn bộ Hồ Lộc cung cấp lương thực cho A Mộc Nhĩ. Đóa Nhi Lan mang chiến sĩ còn sót từ bộ Hữu Hùng về cho A Mộc Nhĩ, chứng tỏ A Mộc Nhĩ không còn nhiều lính tinh nhuệ.”

Hồ Hòa Lỗ, A Xích, Trác Lực rồi Cáp Sâm, tiên phong, tập kích, cận vệ cùng đại tướng của A Mộc Nhĩ tất cả đều đã bỏ mạng, sáu bộ trong tay lão rơi vào cảnh hoang mang sau khi Tiêu Trì Dã Đông tiến. Nay bộ Mông Lạc đã bằng lòng liên minh để bảo toàn tính mạng, lều vàng của A Mộc Nhĩ tọa chính ở nội địa đại mạc.

Tiêu Trì Dã muốn một trận phân thắng bại.

Sau khi Cáp Sâm chết, Biên Sa lui quân, theo lệ thường của Đại Chu là sẽ không vượt phòng tuyến sông Trà Thạch để truy đuổi. Song đối với Tiêu Trì Dã, kẻ khác có lẽ có thể lưu được, duy chỉ có A Mộc Nhĩ là không thể.

Suýt soát trở thành đại quân của mười hai bộ đại mạc, A Mộc Nhĩ là kiêu hùng có thể định thắng thua với Tiêu Phương Húc, chỗ nguy hiểm hơn Cáp Sâm của lão chính là lão có cả thủ đoạn chính trị. Lão không chỉ đơn thuần muốn đánh thắng, đó là việc mà lão giao cho người khác làm, lão bỏ ra hai mươi năm khổ tâm bày nên một trận chiến li gián vương triều. Chỉ cần cho lão cơ hội phục sức, cho lão sống, lão sẽ có kế hoạch mới, thủ đoạn của lão sẽ chỉ có thể càng trở nên lão luyện khó lường.

Kẻ này phải chết, bằng không Tiêu Trì Dã còn khuya mới được yên giấc.

***

A Mộc Nhĩ chiếm cứ tòa vương tọa, lều vàng của lão không đóng rèm, trăng soi qua kẽ hở, chiếu xuống dưới chân lão. Lão ngồi cô độc nơi đây, nhìn vầng trăng tỏ bóng xuống đồi cát trập trùng.

“Rất nhiều năm về trước,” giọng A Mộc Nhĩ trầm thấp, “ta từng suất quân vượt biên, gặp Tiêu Phương Húc ở dưới chân núi Hồng Nhạn, khi đó ông ta mới chỉ là một tên lính quèn không tên tuổi. Ta coi ông ta là đối thủ cả đời này, ta đã thắng ông ta rất nhiều lần, cũng đã thua dưới tay ông ta rất nhiều lần.”

Vị trí giả già nua cầu nguyện cho Cáp Sâm ngồi trong góc lều, cánh tay khô đét phủ phục trên tấm thảm trước đầu gối, cất giọng run run chậm rãi: “Người đã đánh bại ông ta rồi.”

A Mộc Nhĩ nhắm nghiền mắt trong tàn trăng, thậm chí chẳng thể nhìn ra dấu vết của tuổi già trên gương mặt lão, uy nghiêm như thể chỉ vừa mới bước lên vị trí này. Lão nói: “Là con trai ta giết ông ta.”

“Con trai ông ta giết con trai người,” vị trí giả không dằn đặng hơi thở khó nhọc, quỳ rạp trên thảm, hoãn lại chốc lát, rồi mở hai cánh tay nhăn nheo ra, “nhưng người còn có cháu trai, Đóa Nhi Lan có thể hạ sinh một đứa bé khỏe mạnh cho Cáp Sâm. Trận chiến này, chúng ta chưa thua.”

A Mộc Nhĩ tì tay lên vương tọa, phảng phất như con thú bị nhốt ở nơi đây. Con ngươi lão chuyển động, cuối cùng mở mắt trông ra đồi cát chẳng mảy may biến hóa, nói: “Lúc ta dẫn quân đến ải Lạc Hà, ngươi cũng nói như thế với ta. Chúng ta rời đại mạc để tìm kiếm một mảnh đất sinh tồn, nhưng bao nhiêu năm nay, chiến tranh liên miên, người chết ngày một nhiều. Đại Chu giống như gốc cây đã mục ruỗng, ấy vậy mà lời phù hộ của thiên thần lại mãi chẳng nghiêng về phía chúng ta. Ly Bắc mất đi Tiêu Phương Húc, lại nhanh chóng có được lang vương mới. Ta nghe thấy hắn giục giã gióng trống trận đi về lều vàng của ta, hắn trẻ hơn Tiêu Phương Húc nhiều, cũng cường tráng hơn Tiêu Phương Húc nhiều.”

“Người là bình minh cuối cùng thần ban cho đại mạc,” trí giả siết chặt bàn tay khô quắt, kiên định nói, “ta sẽ chứng kiến người đánh bại con sói này.”

A Mộc Nhĩ rời khỏi tòa vương tọa, lão đứng dậy, cất bước theo ánh trăng, nói: “Đến lúc bọ cạp hành động rồi.”

***

Quan nhân mang áo mũ gom áo choàng cùng mũ lại buộc gọn gàng, gỡ xuống hoa trúc giấy gom lại thay Phong Tuyền, Phong Tuyền dùng hoa giấy lau tay, nghe đối phương nói chuyện.

Tay chân hắn nhanh nhẹn, khuất nửa trong bóng tối, nói: “Trung Bác nhất định phải thua trước cổng Khuất đô, chỉ có giết chết Thẩm Trạch Xuyên, để vương triều tiếp tục thoi thóp, mặt trời ở phương Đông xa xôi mới có thể mọc như thường lệ.”

“Thẩm Trạch Xuyên đã gặp nguy nhiều lần ở hai châu Đôn, Đoan,” Phong Tuyền nhìn hắn treo đồ lên “nhành sen*”, giọng nhẹ bẫng, “các ngươi có vô vàn cơ hội để giết y, vậy mà đều thất bại.”

(*Tên của loại giá treo quần áo trong phòng trực nội thần triều Minh.)

“Y mạnh hơn ngươi tưởng nhiều,” hắn xử lý bọ cạp thay Phong Tuyền, hắn đang quỳ, nhưng lại nghếch mắt nhìn chòng chọc vào Phong Tuyền, nói, “ngươi biết từ lâu rồi.”

Phong Tuyền cúi người, nhấn từng câu từng chữ: “Kẻ vô dụng là các ngươi.”

Đèn cháy tù mù, trong phòng trực thoáng một khoảng lặng.

“Hai năm trước ta đã bảo là đừng có tự tiện hành động, thế mà các ngươi vẫn truyền dịch bệnh vào Khuất đô, cho Thẩm Trạch Xuyên cơ hội thăng chức.” Giọng Phong Tuyền u ám, “A Mộc Nhĩ tự cho là mình nắm rõ toàn cục, kỳ thực lão chẳng nhìn được cái gì cả.”

Tên quan nhân mang áo mũ bất chợt đứng phắt dậy, hắn bổ tay xuống đùi Phong Tuyền, trong lòng bàn tay là cây lấy ráy tai mảnh dài. Thứ đồ nhọn hoắt bỗng dứ vào chân Phong Tuyền, tỏ rõ vào lúc cần thiết, một cái đâm của nó có thể lấy mạng người.

“Bĩnh tĩnh chút nào,” con ngươi của tên quan nhân thiên về màu nâu, “trận dịch bệnh ấy cũng cho Mộ Như cơ hội mà… Sự tín nhiệm của Tiết Tu Trác dành cho ngươi bắt đầu từ chính cái lúc mà ngươi có thể bộc lộ lòng trung thành còn gì. Giờ ngươi đã đứng ở trung tâm, hoàng đế Đại Chu ngay tầm tay ngươi, đánh xong trận này, ngươi sẽ được tự do.”

Đôi mắt quá lạnh lùng của Phong Tuyền nhìn thẳng vào tên quan nhân, chẳng tin dẫu chỉ một chữ những lời dối trá của hắn. Kể từ ngày rời Khuất đô, gã đã bị bỏ vào trong hộp, đã chú định cả đời này chẳng thể chạy thoát rồi.

“Ông già ngu xuẩn của ngươi toi đời rồi đấy, lẽ ra ngươi có thể ngăn ông ta lại, nhưng ngươi lại không làm vậy.” Tên quan nhân thu cây lấy ráy tai về, “Ta chưa nói chuyện này cho bất kỳ ai… Ngươi có hiểu không?”

Gương mặt nhợt nhạt của Phong Tuyền dưới ánh đèn thoáng hiện bệnh trạng, gã nói: “Ông ta không phải bọ cạp, không ai sai khiến được ông ta. Ông ta đã bị điên từ lâu rồi, cam tâm tình nguyện chết vì kẻ khác, ta chỉ đơn giản là tiễn ông ta thôi.”

“Ngươi để ông ta mang hỏa đồng đi.”

“Ông ta đã muốn chết,” mí mắt Phong Tuyền bỗng giần giật, mặt gã vẫn lạnh tanh, gạt tay của tên quan nhân ra, nói: “thì đưa đồ giả cho ông ta chẳng phải quá hợp sao.”

“Ngươi nói đúng, Thiệu Thành Bích điên rồi, ông ta ngày đêm canh chùa Chiêu Tội, thắp hương bái Phật cầu xin tha thứ ở nhà, để ông ta chết là tác thành cho tâm nguyện của ông ta, ngươi là một đứa con ngoan.” Tên quan nhân đã thu dọn xong áo, đứng dậy, nói: “Đến giờ ngươi uống thuốc rồi.”

===