Thương Tiến Tửu

Chương 276: Mưa phong



Tội gì.

Diêu Ôn Ngọc không trả lời được, hôm nay y cũng chẳng đến để trả lời cái “Tội gì” này. Y biết hành động này của Khuất đô mang ý nghĩa gì, người trong thiên hạ đều đang quan sát y, từ ngưỡng mộ thành thương hại, ai cũng sẵn lòng an tọa trên cao rủ lòng xót thương y, như thể không có đôi chân này, y đã mất đi dũng khí để đứng trước mặt người khác.

Sống còn khổ sở hơn chết.

Ngay từ giây phút nằm xuống ngày ấy, Diêu Ôn Ngọc đã hiểu quãng đời về sau, ánh mắt đó sẽ chẳng phải lần đầu, cũng chẳng phải lần cuối. Chỉ cần y vẫn còn trên cõi đời này, y sẽ vĩnh viễn phải đối mặt với sự thương hại ấy. Đây là nỗi đau mà y không thể chia sẻ với bất kỳ ai —— bất kỳ một ai.

Mưa đan thành rèm quanh ô, quây phủ tà áo xanh, cách xa vời vợi, ngỡ như Diêu Ôn Ngọc đang ngồi trong mây. Y đã ngã xuống, vẫn thanh sạch, vẫn chẳng nhiễm bụi trần.

“Ải khó nhất của đời người,” Thẩm Trạch Xuyên đứng trên chòi canh, bảo Kiều Thiên Nhai bên cạnh, “chính là không vui vì vật, không bi vì mình. Nếu con người ta có thể độ lượng được đến mức ấy, sẽ chẳng còn cách đạo bao xa. Hồi mới gặp y, ta tưởng rằng y là người như thế, nhưng sau này ta mới nhận ra y chẳng phải.”

Đắc đạo tức vô tình, vô tình với chính mình.

Diêu Ôn Ngọc không làm được, trong lòng y còn có vạn vật, trong lòng y còn có hắn. Y trông như vị lãng khách hồng trần xa rời tục thế, cưỡi lừa tiêu sái bước qua hai mươi năm, đó là cuộc sống của tiên, không sai.

Kiều Thiên Nhai ngắm vệt màu xanh, tựa hồ đang ngắm trúc rờn liễu biếc tận chân mây. Hắn buông cây sáo, cầm rượu lên dốc một hớp, trả lời như say: “Tôi hiểu y.”

Mưa rả rích.

Giọng Diêu Ôn Ngọc trong trẻo thanh thoát tựa ngọc, y cất lời: “Tạm thời tiên sinh không cần đau buồn vì ta, ta nhìn Khuất đô như đang nhìn con thú trong lồng, vắt kiệt sức bảy thành để tử chiến với phủ quân của chúng ta. Đây là hạ sách, không đáng.”

“Nếu Thẩm Trạch Xuyên có lòng thì đã nên quy hàng từ sớm, chứ không phải tự lập thành ‘quân’. Các ngươi kéo quân đến thành Đan, đe dọa Khuất đô, khiến cho bách tính thiên hạ hoang mang lo sợ.” Hôm nay Sầm Dũ cũng đến để chiêu hàng, lúc này không kiềm được tiến lên một bước, nói qua làn mưa giăng, “Nếu hôm nay Nguyên Trác đồng ý khuyên y đầu hàng, bằng vào những việc làm nhân nghĩa của y ở sáu châu Trung Bác, ta cũng sẵn sàng dùng đầu mình để đảm bảo cho y.”

“Thế cuộc nay đã hiển nhiên, đại cục đã định, tiên sinh hà cớ chi phải tiếp tục lừa mình dối người.” Diêu Ôn Ngọc nói, “Để tránh cho dân chúng trong thành phải chịu đại nạn này, phủ quân đã dừng chân ở thành Đan, kỳ thực mười hai vạn quân phòng vệ Trung Bác đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, muốn vây công Khuất đô chỉ trong một sớm một chiều là có thể tới nơi. Cái gọi là công thành, quả tình chỉ là bất đắc dĩ. Nếu nữ đế chịu mở cổng đầu hàng vì mấy vạn bách tính trong thành, ta cũng sẵn sàng dùng đầu mình để đảm bảo cho nàng.”

“Chúng ta đã quen nhau từ rất lâu, còn phải thổi phồng như thế với ta làm gì? Trung Bác chỉ có thể dùng hai vạn binh, kho lương Từ châu của Thẩm Trạch Xuyên đã bắt đầu cạn kiệt. Giờ hai châu Trà, Hà đã kéo nhau quy thuận, đủ thấy y đã làm mất lòng người, mất lòng tin của muôn dân. Nay Khuất đô có bảy thành tương trợ, còn có Khải Đông làm lá chắn, ba mươi vạn quân phòng vệ hàng thật giá thật, Thẩm Trạch Xuyên muốn giành giang sơn của Lý thị, e rằng chẳng ai sẽ phục thấu. Các ngươi tấn công vào thành Đan đã khiến lưu dân bùng nổ,” Sầm Dũ chỉ về Khuất đô, “trước cổng Khuất đô cơ man bách tính chạy nạn, ban đêm nghe tiếng trẻ con khóc, ban ngày nhìn góa phụ bán con. Nếu các ngươi thực sự là đạo quân nhân nghĩa, cớ sao lại ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh này?”

Diêu Ôn Ngọc không đáp.

Một học sinh bên cạnh Sầm Dũ hành lễ với Diêu Ôn Ngọc, cất giọng dõng dạc: “Không chỉ có vậy, Thẩm Trạch Xuyên tạo phản vô cớ, kéo họa về đô, dẫu rằng y có thể dùng cường binh để phá thành, cũng khó có thể dùng cường binh để phục chúng. Đương kim thánh thượng danh chính ngôn thuận, thực sự là lựa chọn duy nhất của thiên tử. Hai quân đối đầu thương vong vô số, hôm nay sao không dùng biện pháp hòa bình để giải quyết? Chỉ cần chư vị Trung Bác có thể thành tâm quy hàng, Hoàng thượng tất sẽ rộng lượng khoan hồng.”

Bọn họ nói nghe thì xuôi tai đủ bề, song nếu quả thật tháo giáp đầu hàng, hậu quả là gì, chớ bảo Sầm Dũ, đến Khổng Tưu cũng chẳng thể đoan chắc.

Diêu Ôn Ngọc đang định mở miệng, một luồng gió chợt tốc tới giữa mưa, khiến y không thể không tạm thời che miệng ho thấp.

Sầm Dũ không đành lòng, học sinh bên cạnh lại tưởng mình đã chiếm thế thượng phong, nhìn Nguyên Trác gầy gò yếu nhược, không dằn được lại lấn thêm bước nữa, cao giọng làm tới: “Ta biết mỹ danh ‘ngọc thô Nguyên Trác’ đã làm mưa làm gió ở Khuất đô từ lâu, ta cũng biết ngươi xuất thân từ Diêu thị, là học trò của các lão, tiếc thay ngươi uổng phí tài học, cống hiến cho Thẩm thị, phản bội di chí của các bậc tiền nhân! Diêu Nguyên Trác, ngựa già chí hãy băng băng nghìn trùng, ngươi lại chỉ có thể nương nhờ quân phản tặc. Ta tiếc tài học của ngươi, càng tiếc các lão phó thác lầm người, hôm nay thấy ngươi thân tàn thể phế, sớm chẳng còn là bực anh hào năm đó, những muốn khuyên ngươi một câu, lạc lối phải biết đường về!”

Hạt mưa sa xuống lan can, tay áo Thẩm Trạch Xuyên thấm ướt. Y túm cây quạt vào tay áo để tránh mưa hắt. Nhìn trúc xanh từ chòi canh, Diêu Ôn Ngọc đã khuất nửa người.

Hồi còn ở Khuất đô, Thẩm Trạch Xuyên từng bảo Tiêu Trì Dã, nếu để y chọn, y thà lựa chọn Tiết Tu Trác còn hơn Diêu Ôn Ngọc. Bởi vì Diêu Ôn Ngọc cao ngạo tuyệt trần, không làm được những việc bẩn thỉu. Y sống tốt dường ấy, đến nỗi đau cũng đau dường ấy.

Chúng học sinh hăng máu lên, tới tấp xô đẩy trên đài cao, ai cũng muốn giáo huấn Diêu Ôn Ngọc.

Diêu Ôn Ngọc đã ngừng ho, y chẳng mảy may biến sắc, dường như đã sớm dự đoán sẽ gặp phải tình huống này. Dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên không phải không có ai, hồi còn ở học viện, Khổng Lĩnh cũng là cao thủ thanh biện, song Thẩm Trạch Xuyên vẫn đồng ý để Diêu Ôn Ngọc ra mặt, đây là tri kỷ tương tri, Diêu Ôn Ngọc không cần lòng thương hại, một chút cũng không cần.

“La Mục bày trò này là để giết Nguyên Trác,” Thẩm Trạch Xuyên khẽ nghiêng đầu, viên ngọc bên tai hắt ánh sáng lạnh lẽo, “thế thì cũng phải phối hợp.”

Coi thường Diêu Ôn Ngọc chính là coi thường Thẩm Trạch Xuyên. Phụ tá dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên ai nấy đều tài đức vẹn toàn, nhưng Diêu Ôn Ngọc từ đầu chí cuối vẫn ngồi vững chiếc ghế đầu. Hai năm trước Diêu Ôn Ngọc thân tàn ma dại rời đô, đó là hai năm trước, mà người y phụ tá lại là kiêu chủ Trung Bác Thẩm Trạch Xuyên.

Trên đài thấp thoáng bầu huyên náo, âm thanh đám học sinh ken dày trong mưa, chôn vùi vào sóng trúc. Gió lạnh rần rật, Diêu Ôn Ngọc bỏ khăn che miệng xuống.

“Chư vị khuyên ta lạc lối phải biết đường về, nhưng ta lại muốn khuyên chư vị quay đầu là bờ.” Giọng Diêu Ôn Ngọc vẫn trong trẻo du dương, tưởng chừng mấy tiếng ho kia chỉ là giải lao ngắn trong mưa mà thôi, “Ta hỏi tiên sinh, thầy tận lòng tận sức tử gián triều đình, là vì sao?”

Sầm Dũ đáp: “Trấn áp gian tặc, chấn chỉnh tôn ti.”

Diêu Ôn Ngọc thoắt tung mũi nhọn giữa làn gió la đà: “Lầm to, thầy tận lòng tận sức là vì dân sinh, kiên định cầu hòa là vì dân ý. Mọi sự lấy dân làm đầu, mọi thời lấy dân làm gốc, nay các ngươi đảo lộn tôn ti, bỏ mặc trăm họ, vì tư lợi ích kỷ của mình mà bỏ bê triều đình. Sầm Tầm Ích, Khổng Bạc Nhiên, Tiết Diên Thanh, rốt cuộc các ngươi lấy đâu ra mặt mũi để mà lạy thầy của ta!”

Y gần như chẳng bao giờ biểu lộ thái độ gay gắt đến vậy, lời nói sắc tựa dao, cắt ngọt đến mức Sầm Dũ lảo đảo lùi mấy bước, giọng khê khản: “Chúng ta…”

Diêu Ôn Ngọc vẫn vô cùng điềm tĩnh tiếp tục: “Ta hỏi lại ngươi, chữa bệnh trầm kha, trả ruộng về dân, an cư dân nghiệp, chấn chỉnh tôn ti, bốn cái này các ngươi đã làm được cái nào rồi?”

Sầm Dũ đã yếu thế, nói: “Thành Đan, thành Thuyên, thành Vu, thành Địch tất cả đều đã thu hồi thuế ruộng, bốn thành trả ruộng về dân, cắt giảm sưu thuế, đang là lúc nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Để trả bù thuế ruộng thành Thuyên, Hách Liên hầu đã bức ép thân hào ở quê vơ vét của cải của dân chúng, ruộng đã trả, nhưng mà là lấy sa mạc làm ruộng. Bốn thành vẫn còn cơ man lưu dân, Từ châu đã chật kín người từ lâu, cái mà các ngươi gọi là chữa bệnh trầm kha, trả ruộng về dân, ổn định dân nghiệp, chẳng qua chỉ là chọn nhẹ bỏ nặng mà thôi. Lương thực mà chư vị cầm đi cứu tế, đều là do phủ quân của chúng ta ban.”

Sầm Dũ nào ngờ được Diêu Ôn Ngọc sẽ ác liệt đến vậy, ruộng đất thành Thuyên quả thật có điều gút mắc này, chỉ là họa ngoài quá bức bách, không thể không tạm thời dừng truy cứu, vậy mà hôm nay đã biến thành một vũ khí sắc bén của Diêu Ôn Ngọc!

Học sinh bên cạnh Sầm Dũ phản ứng rất nhanh, nói: “Toàn điêu ngoa! Ngươi đã phản bội quân vương, sỉ nhục sư môn, chỉ là một con bệnh tàn phế lay lắt, ngươi làm được gì? Ngươi thì làm được gì!”

Con lừa dưới thân Diêu Ôn Ngọc bước về trước một chút, y nói: “Ta là mưu sĩ, sao có thể lạm quyền hành động.”

Tay học sinh lập tức phá ra cười: “Chối cho có thôi chứ gì, ngươi chẳng làm cái gì hết! Tiết công thanh trừng thế gia, phò tá Lý thị, được muôn dân ở thành Đan và thành Thuyên kính yêu! Ngươi hỏi bọn họ còn mặt mũi nào để gặp các lão, Diêu Ôn Ngọc, ta thấy ngươi mới là người không còn mặt mũi nào để gặp các lão đấy!”

Chiếc ô của Diêu Ôn Ngọc khẽ đẩy đưa, y cũng cười, nhưng nụ cười ấy rất chóng vánh, chớp mắt đã tiêu tan, chẳng mang chút đắc ý nào. Y nói: “Ở này vị mưu này chính, chư quân đã ăn lộc của vua thì không nên tận tụy vì dân ư? Tiết Diên Thanh điều hành Khuất đô mưu bày giang sơn, ta tự nhận mình không bằng, hắn là triều thần, còn ta là mưu sĩ.” Mắt y thoáng khuất bóng, ánh sao lập lòe trong ấy lần phôi phai, chỉ còn lại đêm thâu trĩu nặng, “Chủ của ta tung hoành giữa thời loạn, hiên ngang giữa anh hào, đầu tiên dẹp loạn nạn thổ phỉ Trà, Từ, sau đó giải trừ khó khăn cho sáu châu, thông suốt con đường thương mậu Nam Bắc, không nề dốc sức hỗ trợ thiết kỵ Ly Bắc đánh đuổi giặc ngoài. Trong vòng hai năm thu hồi lại đất đai bị mất, trấn định bát phương, an cư dân nghiệp, bồi dưỡng vạn mẫu ruộng tốt cho ba châu, ba vùng không còn đất hoang. Đẩy mạnh hoàng sách, phổ biến hộ tịch, khuyến khích ngôn luận để chiêu mộ hiền năng thiên hạ, không vì dòng dõi hay quá khứ mà tuyệt đường lui của anh hùng, còn dám lấy thân làm kiếm chiến thủ cổng thành Đoan châu!”

Mưa nện rần rật xuống ô, giục giã giòn vang tựa tiếng trống xuất trận đinh tai nhức óc.

“Phò tá lương chủ, ta chính là mây mưa trên trời, tự do tụ tán. Ta có thể không danh, không đức, không người ca tụng, nhưng chủ của ta,” Diêu Ôn Ngọc vững vàng như núi, từng câu từng chữ rành rọt, “nhất định sẽ rực rỡ ngàn thu.”

Mưu sĩ!

Mưu sĩ và triều thần đều là người phò tá lương chủ, Diêu Ôn Ngọc dám tự giáng công lao của mình xuống để nâng Thẩm Trạch Xuyên lên, bởi vì y là mưu sĩ của Thẩm Trạch Xuyên, y mưu giang sơn, mưu danh vọng vì Thẩm Trạch Xuyên chứ không phải vì mình. Từng câu nói của y đều đang hỏi vặn lại người ở Khuất đô, Lý Kiếm Đình đã làm được gì? Chủ nhân không thành tựu là phụ tá vô năng.

Sầm Dũ gắng cố kiết: “Dù miệng lưỡi ngươi có khôn khéo đến mấy cũng không thể bưng bít được xuất thân bất chính của Thẩm Trạch Xuyên. Cha y Thẩm Vệ binh bại sáu châu, nếu để các ngươi vào thành, mai kia tất thảy người trong thiên hạ đều sẽ phải cúng bái tên phản tặc vô liêm sỉ Thẩm Vệ!”

Diêu Ôn Ngọc đáp trả: “Thế, xuất thân của Lý Kiếm Đình chính thống sao?”

“Hỗn xược!” học sinh nhìn Diêu Ôn Ngọc bình chân như vại, điềm tĩnh chiếm thế thượng phong, mặt đỏ bừng, “tôn húy của Hoàng thượng ngươi há dám——”

Diêu Ôn Ngọc bỗng cất cao giọng trong mưa, hỏi lại lần nữa: “Hôm nay ai có thể chứng minh Lý Kiếm Đình là chính thống trước mặt quần chúng? Ngươi sao? Tiết Diên Thanh sao? Các ngươi phụng nàng làm chủ, quỳ vái vạn tuế, vậy mà đến cả thật giả cũng còn không thể phản bác, đúng là trò cười thiên hạ!”

“Tiết công giữ di bút của tiên đế…” học sinh đã tự rối, “lúc Hoàng thượng chào đời có điềm lành, không sai được, không thể sai được…”

“Các ngươi không chứng minh được,” Diêu Ôn Ngọc dằn cơn ho khan, “còn ta có thể.”

Sầm Dũ bỗng rùng mình, nhìn tà áo xanh phất phơ của Diêu Ôn Ngọc, cảm thấy đây chẳng phải Nguyên Trác nữa, đây là kẻ thù đến từ Trung Bác.

===