Thương Tiến Tửu

Chương 278: Hào hùng



Vừa thấy mũi tên kia bắn ra là Sầm Dũ biết ngay không ổn, lại thấy cấm quân tuốt đao, tình thế nguy cấp đến nỗi ông còn đột nhiên ọc ra máu. Ông chật vật bưng miệng, nói: “Ai động thủ!”

Lúc đến ông đã dặn La Mục phải nghiêm lệnh tạp binh không được manh động. Mũi tên này đã bắn ra rồi, bất kể Diêu Ôn Ngọc chết hay chưa, Khuất đô cũng không bao giờ có thể quay đầu nữa!

Đàm Đài Hổ cầm đao rảo bước xông lên, gầm vang: “Nói không giữ lời, đàm với chả phán cái gì cút mẹ nó đi!”

Cấm quân chạy băng băng trong mưa, bùn đất bắn tung tóe, bọn họ đồng loạt kéo đao, xoay mình vung đao đổ xô tới chém hàng tạp binh đầu tiên. Ánh đao bóng kiếm nháy mắt lồng cơn dông, bàn ghế trên đài đổ kềnh, đám học sinh đỡ Sầm Dũ dậy hoảng hốt lui về sau.

“Dừng tay…” Sầm Dũ hẵng còn ôm vọng tưởng, vừa lau máu vừa vội vàng nói, “phủ quân nghe ta nói đã!”

Cấm quân đã vọt qua đường ranh, không còn ai chịu nghe Sầm Dũ nói nữa, ông dầm trong mưa, quan bào tròng thân, nén chịu cơn mưa tuyết quất vào mặt, cuối cùng bật tiếng khóc thất thanh, quay về Khuất đô nói: “Ta thẹn với lòng ủy thác của Hoàng thượng!”

Chuông Khuất đô ngân vang, Lý Kiếm Đình biết đó không phải tiếng sấm. Nàng vịn cột, chầm chậm bước ra ngoài cơn mưa, nốt hoa điền giữa trán tan theo nước. Nàng nhìn Tiết Tu Trác ở dưới thềm, tưởng như chỉ vừa mới nhận ra hắn.

“Ngươi có vạn lượng bạc trắng,” Lý Kiếm Đình nâng tay chỉ về hướng Quyết Tây, “lại còn được bách tính ủng hộ, đến Quyết Tây đi, tìm một hoàng đế mới, vẫn có thể đánh một trận nữa với Thẩm Trạch Xuyên.”

Tiết Tu Trác cũng nhìn Lý Kiếm Đình, rất lâu sau, hắn nâng tay cởi mũ cánh chuồn của mình xuống, nói: “Ta là triều thần của Lý thị.”

Lý Kiếm Đình hé miệng cười, nàng càng cười càng lớn, cười đến lúc mặt đã sũng nước mưa, lộ ra chút vẻ hồn nhiên. Nàng tiến lại gần, hỏi: “Thầy, ta học thành rồi ư?”

Cả đời nàng kẹt trong khe hở, sau khi đã cạy nát toét mười ngón tay, rốt cuộc lại hóa thành cái xác rỗng. Nàng đến từ bùn lầy, nhưng lại phải gồng gánh dòng sông ngân vỡ bờ. Nàng ham học, chịu khó, thậm chí còn có thể coi là một thiên tài, vậy mà nàng vẫn chẳng thể nào xoay chuyển càn khôn.

“Đáng lẽ có thể thành công hơn nữa, là tại thầy tư chất tầm thường,” Tiết Tu Trác nhìn chiếc mũ cánh chuồn trong tay, “ta là lưỡi đao lạc lối.”

Từ lâu hắn đã hiểu mình chẳng thông minh, không nhớ được sách luận, chỉ có thể học thuộc một cách máy móc, chong đèn thâu đêm khổ sở dùi mài, uống miếng nước cũng là phí thời gian. Ở cái tuổi dễ xúc động nhất, nhuệ khí của hắn lại bị Quang Thành đế vùi dập, hắn hiểu rằng bấy nhiêu phồn hoa của Đại Chu kỳ thực chỉ là một bề cằn cỗi.

Tiết Tu Trác không hề nghĩ mình sẽ bước lên con đường này, thế nhưng hắn chứng kiến ánh huy hoàng chớp nhoáng của Tề Huệ Liên, rạng đông chóng vánh ấy tiếp hy vọng cho hắn. Hắn tiếp bước Tề Huệ Liên, cố chấp tin rằng Đại Chu vẫn còn đường cứu, song hiện thực luôn làm con người ta thất vọng. Hắn không những sùng bái mà còn tôn kính Hải Lương Nghi, vậy mà dần dần hắn lại chia đôi ngả đường với Hải Lương Nghi.

Bọn họ đều muốn cứu vãn Đại Chu, không một ai trong bọn họ thành công.

“Người đưa ta lên vị trí này, nhưng ở đây chẳng có ai đếm xỉa đến đạo lý. Thái hậu giật dây Hàn Thừa, Hàn Thừa lại sai Phúc Mãn, bọn chúng đều muốn giết ta.” Lý Kiếm Đình nâng tay kì nốt hoa điền giữa trán đến lúc đỏ lừ. “Hoàng đế không thể đánh trả ư? Ta không giết bọn chúng thì ta sẽ là người chết.” Nàng quay lại, “Chúng ta thận trọng chờ trong lồng, dẫu ý chí có cao vạn trượng, cũng không có ngần ấy quyền lực, cũng không có ngần ấy thời gian.”

Lý Kiếm Đình rất trắng, ấy là lớp vỏ bọc Tiết phủ đã nuôi nên cho nàng, bên dưới lớp xiêm áo này, người nàng chất chồng những vết thương. Đứng ở nơi đây, nàng chính là Lý Kiếm Đình, chẳng ai hỏi Linh Đình đâu rồi, như thể Linh Đình đáng phải chết.

“Thế gian này người giết người thực ra có cần luật pháp gì đâu, cơ thể cường tráng của lũ đàn ông nghiền nát xương cốt ta, ta rơi xuống đất,” Lý Kiếm Đình ngoảnh lại, nói với Tiết Tu Trác, “ai đi ngang qua cũng thấy bẩn, không một ai sẽ truy cứu bọn chúng, như thể ta cam tâm tình nguyện nằm đó vậy, chết một lần rồi là phải bị coi như cái giày bị vứt, không thể đứng trước mặt người khác nữa.”

Tiếng chuông càng dài, mưa giăng tràn áo bào hai người, đất trời u ám nuốt chửng cả hoàng cung.

Lý Kiếm Đình mỉa mai: “Đó là lỗi của ta ư? Thầy, sách dạy gì ta đều nghe nấy, thậm chí còn không giết lũ cặn bã ấy. Ngày người dẫn ta khỏi phường Hương Vân, ta tưởng ta sẽ trả thù, nhưng người lại dạy ta nhân nghĩa đạo đức. Ta phải học cách nhẫn nại ở trong cái vương cung mục ruỗng này, bao năm nay không xao nhãng dẫu chỉ một giây khắc. Ta đuổi theo tất cả mọi người, cuối cùng chúng ta vẫn trắng tay.”

Ngực nàng phập phồng, dồn ứ quá nhiều điều không cam, trong sự nhẫn nhục đến tột cùng ấy, cuối cùng nàng cũng bột phát.

Lý Kiếm Đình chỉ vào mắt mình, nói: “Ta không sống dựa vào đôi mắt này, ta không giống bất kỳ ai hết, ta là Lý Kiếm Đình.” Nàng bất chợt giật cây châm vàng trong tóc xuống ném vào mưa, khinh miệt nói: “Hiền lương cung thục gì cút mẹ nó đi, ta là một hoàng đế, ta là hoàng đế cuối cùng của Lý thị!”

Sấm nổ oành trời, gương mặt từng người dưới chớp lóe trắng như tuyết. Lý Kiếm Đình rũ bỏ chiếc áo choàng sũng nước, thậm chí gỡ hết châm cài tóc vướng víu, giọng lạnh băng: “Ta cùng sống cùng chết với Đại Chu.”

***

Khuất đô có tám cổng thành, hiện giờ cả tám đều bị phong tỏa. Khí giới đầu tường kêu “ken két”, kho quân bị của tám đại doanh đã trống nhẵn, gò tường nhét di dít từng hàng cung tên, quân phòng vệ Trung Bác tập trung tấn công vào cửa chính Đông.

“Đại phu nhân trấn thủ Khải Đông, Giang Vạn Tiêu không về được,” Diêu Ôn Ngọc thở hơi gấp, y vịn mép giường, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “con đường phía trước đã rộng mở, ta ở đây chờ phủ quân khải hoàn.”

Thẩm Trạch Xuyên tháo Ngưỡng Sơn Tuyết của mình xuống đặt vào tay Diêu Ôn Ngọc, nói: “Ta phó thác thanh đao này cho ngươi, lúc nào về ngươi hãy trả lại cho ta.”

Diêu Ôn Ngọc cười buồn: “Tội gì phải làm khó ta.”

“Tuân nhi vẫn đang ở Từ châu,” mắt Thẩm Trạch Xuyên hơi tối, “ngươi vẫn là tiên sinh.”

Diêu Ôn Ngọc chỉ có thể nói: “Nguyên Trác sẽ tận lực.”

Phí Thịnh cởi áo choàng cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên lui về sau đôi bước, đối mặt với Diêu Ôn Ngọc thoáng chốc, rồi không nói một lời quay người bước ra khỏi lều. Giờ Tý lúc đang tiện tay dọn dẹp trong lều, Phí Thịnh cầm khăn của Diêu Ôn Ngọc lên, phát hiện khăn y ướt thẫm một mảng máu.

Tuyết ẩm ướt rơi dày ngoài lều, gió đột ngột cuốn tới.

Thẩm Trạch Xuyên bước xuống bậc thềm, cấm quân hai bên nhìn không chớp mắt. Y vừa đi vừa buộc giáp tay, lúc sượt vai qua Đàm Đài Hổ, chỉ nghe thấy Đàm Đài Hổ bỗng ngửa cổ rống lên: “Đêm nay giết vào Khuất đô, từ đây thiên hạ thuận thế an định. Phủ quân tiên phong dẫn đầu, chúng tôi tất tận trung tận nghĩa!”

Quân phòng vệ cùng nhất tề vỗ ngực với cấm quân, hô vang như sấm rền: “Chúng tôi tất tận trung tận nghĩa!”

La Mục nghe thấy tiếng hô, ông ta lao về tường thành trong cơn mưa, lôi tham tướng đã rút chạy vào trong thành ra vặn hỏi: “Ai bắn tên?!”

Tham tướng vừa mới bị thương trong màn tốc kích của cấm quân, giờ đang lết cánh tay hỏng đáp: “Mưa to quá Tổng đốc, không nhìn rõ là ai nữa!”

La Mục đã dặn tạp quân có thể động thủ, nhưng mà phải là sau khi quân phòng vệ động thủ trước. Đến cả La Mục cũng không ngờ trận này Diêu Ôn Ngọc lại dám lôi thân thế của nữ đế ra để đối chất. Mũi tên kia đã bắn vỡ hàng phòng ngự của Khuất đô, tuyên bố rằng trong chốn u minh, đến cả ông trời cũng đã nghiêng đầu!

“Đóng cổng tử chiến,” La Mục buông tay, lại đẩy phó tướng mấy lần, xẵng giọng gắt lên với người chung quanh dưới mưa, “nếu như không thể thủ Khuất đô, tất cả chúng ta sẽ phải chết!”

Đường phố vắng tanh vắng ngắt, dân chúng dồn ra cửa sổ, trốn trong sân dưới hầm run lẩy bẩy. Cống rãnh ứa tràn nước bẩn, thuyền hoa trên sông Khai Linh dập dềnh theo sóng, trong suốt mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên Khuất đô cảm nhận được cảm giác bức bách của cơn dông tố chực chờ.

“Quân của Thẩm thị hãm thành rồi,” giấy bay tá lả trong Thái học, chúng học sinh ôm đầu gào khóc, “Đại Chu vô vọng rồi!”

Trong tiếng trống trận giục giã cấp tập, La Mục trông thấy vài bóng người đi tới từ đằng xa. Ông ta buông cờ xí xuống, tiến lên hành lễ, cao giọng: “Thần, phụ thánh ân, đêm nay quyết chết để đền đáp gia quốc, thề không ngả theo phản tặc!”

Khổng Tưu loạng choạng bước về trước, cầm tay Lý Kiếm Đình, nghẹn ngào nhìn chung quanh, nói: “Hoàng thượng đang ở đây, ta cũng đang ở đây. Nếu đêm nay có thể thắng, chư quân ở đây đều là những thần tử đắc lực của Đại Chu! Nếu không thể thắng, lúc thành phá, Khổng Tưu ta sẽ là người đầu tiên nhảy lầu vì nước!”

La Mục bị giọng điệu thê lương của Khổng Tưu dọa vã mồ hôi lạnh, ông ta ngẩng lên, thấy chúng lão thần nội các ai nấy đều nghiêm trang, hiển nhiên chẳng phải đang giả bộ trấn an, mà là đã có chí quyết chết rồi! Sao La Mục ngờ được bọn họ có thể làm đến mức ấy vì Đại Chu cơ chứ, trong chớp mắt cõi lòng tự trào dâng nỗi hổ thẹn, song lại thấy có cơ may.

“Thẩm Trạch Xuyên chỉ có hai vạn năm binh, trận này đánh được! Hoàng thượng và chư vị đại nhân hãy——”

La Mục còn chưa nói hết, máy bắn đá đã nhả đạn, đá tảng nện ruỳnh vào cổng thành, tôn bài “Khuất đô” khắc đá tuổi đời trăm năm lập tức tan tác thành trăm mảnh.

Tiết Tu Trác vung tay ngăn Lý Kiếm Đình lại, nói: “Thẩm Trạch Xuyên đánh thành rồi, hộ giá!”

***

Kiều Thiên Nhai ngậm con dao găm, di chuyển bằng cùi chỏ, bò vào đường cống ẩm ướt tối mò.

Hồi xưa sau án cống rãnh, Phan Lận đã đưa bản đồ công trình của hệ thống cống Khuất đô cho Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã lại cất bản vẽ này ở mai trạch. Lúc Thẩm Trạch Xuyên làm phản chạy đến Trung Bác, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh đã dựa vào bản vẽ này để thoát khỏi tầng tầng trùng vây ở Khuất đô, bọn họ đã ghi tạc từng ngõ nẻo cống rãnh chồng chéo của Khuất đô từ lâu rồi.

Cằm Kiều Thiên Nhai ngập trong nước bẩn, hắn hơi ngửa cổ lên, dùng vai dộng chếch tấm ván trên phía trên ở đoạn cuối.

Xích trên ván “lang cang” kéo ra, Cát Thanh Thanh đã cạo râu với Kiều Thiên Nhai bốn mắt nhìn nhau cái, rồi bật cười, thò tay vào kéo người ra ngoài.

“Hơn một năm chưa gặp rồi,” Cát Thanh Thanh hỏi, “phủ quân có khỏe không?”

Kiều Thiên Nhai lấy con dao găm xuống, lời ít ý nhiều: “Không bệnh.”

“Mấy hôm nay bọn ta vẫn đang để mắt đến chiều hướng nội bộ Khuất đô,” Cát Thanh Thanh cũng không dông dài, móc bản vẽ ra, bên trên là các khu vực được khoanh tròn bằng đủ màu sắc, “‘bò cạp’ ở những chỗ này.”

Kiều Thiên Nhai nhìn những vòng tròn dày di dít ấy, da đầu tê dại một chặp.

“Bọn chúng không thể bắt rễ thâm nhập, chỉ có thể lang thang ở Khuất đô tùy thời đợi lệnh, đại đa số là dân ô hợp.” Cát Thanh Thanh che những vùng đã bị gạch bỏ, “Phủ quân đoán đúng, bọn chúng có ‘đầu lĩnh’ chỉ huy.”

Kiều Thiên Nhai dán mắt vào vị trí “đầu lĩnh”.

“Bọ cạp định ngáng chân phủ quân thay A Mộc Nhĩ,” ngón tay Cát Thanh Thanh vòng một vòng, “trước khi bọn chúng ra tay, chúng ta phải hạ thủ trước, không để lại một mống.”

Ngón tay Cát Thanh Thanh dừng lại ở vị trí vương cung.

Kiều Thiên Nhai không cất dao đi, giọng hắn trầm khàn: “Nghề cũ, quy tắc cũ, lệnh chủ tử hạ là lệnh chết, đao Tú Xuân không lưu tình. Ngươi ta chia nhau hành động,” con dao găm của hắn cắm phập vào vương cung, “ta sẽ đến đây.”

***

Cửa chính Đông cố thủ chưa đến nửa canh giờ, cổng Nam gần thao trường núi Phong đã bị quân phòng vệ dộng nứt. Đô quân chủ lực thủ cổng chính Đông nào có hay, chiêu tấn công thần tốc này của Thẩm Trạch Xuyên là học hỏi từ Cáp Sâm, không chỉ nhanh, mà còn ác liệt.

Đô quân ở cửa nách phía Nam dồn lại chống cổng, còn chưa kịp hô hào đã bị đao thọc qua khe hở.

“Báo tin,” tiểu tướng đô quân la lớn, “cổng Nam phá——!”

Cổng thành tức thì bị dộng trượt nghiêng, đô quân ngã dúi dụi xuống đất. Cấm quân bên ngoài bám vào khe nứt, mở hai chân như con khỉ cứ thế trở mình tót vào. Cung thủ bên trong cổng đã lên dây, nhưng cấm quân phản ứng nhanh hơn, bọn họ rụt đầu núp xuống sau cổng.

Đô quân còn chưa kịp lấy hơi đã nghe thấy cổng thành phát ra một tiếng “cót két” ghê răng, nguyên cánh cổng thành hạng nặng khảm nạm tinh tế, đóng đúc điêu luyện đó vậy mà lại bị cấm quân khiêng thẳng lên vai, trèo lên trên dỡ te tua!

“Ngon!” một tay cấm quân gõ cổng thành, kháo các anh em bên dưới, “mẹ bà nó cái cổng này là Nhị gia dẫn tụi mình đi sửa hộ bộ Công đấy chứ đâu! Quá ngon, dựng lên còn chặn được tên, đụng chết cha mấy con chó ngu này đi!”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Sĩ khí đô quân tăng vọt vì nữ đế đích thân tới, vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị Thẩm Trạch Xuyên cưỡng bức đè đầu xóa sạch sành sanh. Cổng phía Nam vừa dỡ, cấm quân tức thì như cá gặp nước.

Khổng Tưu che chở cho Lý Kiếm Đình giữa đoàn người chen lấn, đầu tóc Lý Kiếm Đình xộc xệch, người bắn đầy bùn, đứng nơi tường thành bị từng tràng đá bay tới tấp nện ong ong cả hai tai. Tầm mắt nàng vượt qua tro bụi, giữa vô vàn những tiếng kêu gào cấp thiết thảm thương, nhìn thấy phủ quân Trung Bác trong lời đồn.

Hai năm trước Thẩm Trạch Xuyên bỏ chạy từ cổng chính Đông, khép kín cổng thành bỏ lại Tề Huệ Liên vung tay hô lớn. Nay y tung vó vượt dặm, không chỉ mang theo phụ tá của y, còn mang theo thiên quân vạn mã.

Lý Kiếm Đình nghiến răng: “Nghịch tặc!”

Thẩm Trạch Xuyên lạnh lùng nhìn nàng, dùng cách thức đủ trực tiếp để nói cho nàng biết —— chỉ bằng mưu kế, hoàng đế trẻ tuổi cũng không thắng được hào hùng chân chính. Y phải từ nơi đây, đạp mở cổng lớn của Khuất đô.

===