Thương Tiến Tửu

Chương 35: Tuyết chớm



Gió lay tay áo, buốt lạnh thấu xương.

Đúng lúc này, Thẩm Trạch Xuyên bỗng nghiêng đầu hắt xì một cái, phá vỡ màn giằng co sắp đến đỉnh điểm này. Y dầm mưa ướt sũng, vẫy tay với Tiêu Trì Dã, nghẹt giọng hỏi: “Có khăn không?”

Tiêu Trì Dã bước tới, đưa cho y một chiếc khăn tay.

Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên bị cóng ửng hồng, đầu ngón tay cũng hồng, y cầm chiếc khăn lam, che mũi lại.

Lúc này Tiêu Trì Dã mới chậm rãi mở ô lên, không buồn tránh ra mà hỏi: “Đi đâu đấy?”

Thẩm Trạch Xuyên: “Chơi.”

“Dù gì ngươi cũng là cận vệ của ta, ra ngoài chơi thì cũng phải đến phòng điểm danh báo một tiếng.” Tiêu Trì Dã nói, “Cứ im im chạy biến đi thế, làm người ta lo chết chứ đùa.”

“Yêu bài để trong nhà tắm đấy, Nhị công tử không thấy à?” Thẩm Trạch Xuyên ngửi mùi chiếc khăn, rất dễ ngửi, không phải hương xông đám quý tử Khuất đô hay dùng, mà giống mùi cơn gió hiên ngang cuồng nhiệt dưới ánh mặt trời rực rỡ, là mùi hương trên người Tiêu Trì Dã.

Thơm thật.

Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt, gần như bị mê hoặc bởi mùi hương ấy. Đó là ánh nắng y không thể chạm tới, cũng là khí phách cả đời này y chẳng còn nữa. Một phần trong y không muốn trả lại chiếc khăn, bởi vậy y nâng mắt liếc Tiêu Trì Dã, mang theo lời chẳng nói.

“Không thấy.” Tiêu Trì Dã lục lọi ngực áo, không tìm được đồ mình đang cần, bèn liếc qua thì phát hiện ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, hơi ngạc nhiên, “Làm chuyện gì trái với lương tâm hay sao mà lại nhìn ta như thế?

“Ai biết được.” Thẩm Trạch Xuyên ra chiều đắc ý với hắn, “Ta làm nhiều chuyện trái với lương tâm lắm.”

“Kể một hai chuyện ta nghe xem nào.” Tiêu Trì Dã nói.

“Tâm sự đêm khuya nên nói ở trong phòng, đứng ngoài này lạnh.” Thẩm Trạch Xuyên ho khẽ, hỏi, “Nhà tắm còn mở không?”

“Đóng rồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Muốn tắm thì chỉ còn nước vào phòng ta thôi. Người yếu thế này, gọi đại phu tới xem cho ngươi nhé?”

“Thế thì tốt quá.” Thẩm Trạch Xuyên không hề rối, “Có Nhị công tử ra mặt, ta đỡ tiền khám bệnh.”

“Bệnh nặng chưa khỏi, chạy lung tung chỉ tổ làm người khác lo lắng, từ giờ ta sẽ cho người đi theo ngươi.” Tiêu Trì Dã rất có phong độ mà tránh ra, “Đi, Nhị công tử che ô cho ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên ngước lên thấy chiều cao vượt hẳn mình của hắn, xong lại nhìn hắn, cười: “Ta kiễng chân che ô cũng được.”

“Ta sợ bị cụng đầu.” Sườn mặt Tiêu Trì Dã rất đẹp, mũi thẳng tắp, hình dáng đẹp. Hắn nói: “Ngươi thấp quá.”

Thẩm Trạch Xuyên bước qua cửa cùng hắn, nói: “Đấy là tại ngươi cao quá.”

“Hồi bé ta thấp hơn đại ca mấy cái đầu, tên lại còn như vậy, trong lòng rất sốt ruột, thế nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện công phu, trước khi ngủ phải uống sữa bò.” Chân dài của Tiêu Trì Dã bước qua một vũng nước, nói tiếp, “Ai ngờ đến năm mười ba mười bốn tuổi cứ thế cao vọt.”

“Tốt quá còn gì.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Đại ca ta cũng rất cao.”

Mưa nhỏ, tuyết lại lớn.

Tiêu Trì Dã nâng cao ô nhìn tuyết, nói: “Lại là một năm.”

Thẩm Trạch Xuyên cũng nhìn tuyết, nói: “Lại là một năm.”

“Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.” Tiêu Trì Dã thoáng dừng lại, “Thái hậu đã thất thế, ngươi có thể rời Khuất đô, đi đâu cũng được.”

“Sau đó mai danh ẩn tích, quên đi quá khứ, sống cuộc đời bình thường.” Thẩm Trạch Xuyên nói bình thản, “Đây không phải lời mà người hận ta nên nói.”

“Ta hận kỵ binh Biên Sa,” Tiêu Trì Dã lãnh đạm, “cũng hận Thẩm Vệ.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ngươi nên hận ta.”

Ánh mắt Tiêu Trì Dã khẽ lay động.

Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp: “Ta là người sống bằng thù hận.”

Bông tuyết điểm lên phiến đá, tan trong nháy mắt.

Tiêu Trì Dã nói: “Giờ ngươi đã thấu tỏ câu nói năm năm trước.”

“Sống còn đau đớn hơn chết.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng bật cười, y thở một hơi, nói với Tiêu Trì Dã, “Không đúng, ta không đau. Thù hận chính là lăng trì, giống như đao xẻo da thịt, ngày này qua ngày khác, người ắt sẽ trở nên chai sạn. Trên đời này không còn gì có thể khiến ta thấy ‘đau’ nữa, ta sống như vậy, tự ta thoải mái. Ngươi liên tục khuyên ta từ bỏ, nhưng chính ngươi cũng hiểu, hai chữ ấy chưa bao giờ đến lượt ta và ngươi lựa chọn. Nếu dịu dàng có thể khiến ngươi dễ chịu, ta cũng không ngại chơi tiếp đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa nâng tay lên, ngón tay lạnh buốt mơn man trên tấm lưng rắn chắc của Tiêu Trì Dã, y như đang thủ thỉ.

“Có những thứ, nhìn qua mây mù thì đẹp đến nao lòng; nhưng ngươi lại gần nhìn cho kỹ, sẽ chỉ thấy một đống xương trắng mà thôi.”

Tiêu Trì Dã chờ y thu tay về mới mất kiên nhẫn huơ cái ô, nói: “Xương trắng sẽ không sờ người như vậy đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, vừa toan cất bước thì bị Tiêu Trì Dã chộp lấy vai.

“Người toàn mùi máu mà dám sờ Nhị công tử của ngươi,” Tiêu Trì Dã giữ chặt y, “gan ngươi đủ to đấy. Một cái viện mười mấy con người mà cũng không trông được ngươi, thế thì còn về phòng làm gì nữa? Đi ngủ với ta này.”

Thẩm Trạch Xuyên không kịp phòng bị, Tiêu Trì Dã nói: “Ta nhớ ơn cứu mạng lần đó của ngươi, liên tục cho ngươi cơ hội, thế mà ngươi lại lừa ta như thằng đần. Đùa ta vui lắm sao? Vui thì sao không cười? Nào, Thẩm Lan Chu, chẳng phải vừa bảo không ngại chơi tiếp còn gì?”

Dứt lời, hắn ném luôn chiếc ô đi, bước vọt tới, vác thẳng Thẩm Trạch Xuyên lên vai.

Thẩm Trạch Xuyên chúi đầu, đầu óc quay cuồng một cơn, lập tức lấy khăn bịt mũi lại, giận dữ kêu: “Tiêu nhị—”

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi mà dám động đậy, ta sẽ lập tức lật tung cái Khuất đô này lên, xem xem kẻ nào nội ứng ngoại hợp với ngươi, đêm hôm còn đi giết người.”

“Ngươi tra!” Thẩm Trạch Xuyên vừa mở miệng, Tiêu Trì Dã bèn xốc y một cái mạnh đến độ y suýt nôn.

“Nhà tắm có lỗ cho ngươi chui qua à, chạy nhanh gớm.” Tiêu Trì Dã nhảy phóc qua lan can, vác người qua khoảng sân hoa phai cỏ tàn, nhanh chóng chui qua cửa đi thẳng vào phòng mình.

Người theo dõi ghé đầu qua nóc nhà xem, chép miệng thắc mắc: “Vừa rồi hẵng còn đang cười nói trong tuyết, trông lịch sự nhã nhặn thế cơ mà, sao chưa gì đã nóng nảy vậy rồi.”

“Người ta không muốn theo Nhị công tử.” Cận vệ theo dõi Thẩm Trạch Xuyên uống một ngụm rượu trắng, nói, “Hôm qua y chạy nhanh thế, chắc là vì sợ màn bá vương ngạnh thượng cung đêm nay đấy. Chiều ta đi hỏi cấm quân, vụ này ai cũng biết.”

“Phải báo cho thế tử à?” người ló đầu móc ra một cuốn sổ nhỏ, liếm bút, ngẫm nghĩ, “cái này khó viết quá.”

“Ngang nhiên ôm người vào phòng.” Người uống rượu cũng dòm mấy lần, Tiêu Trì Dã đã đá cửa “rầm” cái. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi bảo: “Thôi khỏi đi… Chuyện đoạn tụ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nói sai thì cả hai bên đều khó giải thích. Ta trông Nhị công tử sắp ăn đòn rồi.”

Người kia nhíu mày quẹt vài nét, bảo: “Rồi… Thế cứ viết vào đã, chưa báo vội. Sau này thế tử mà tính sổ thì bảo chúng ta đầu hàng trước dâm uy của Nhị công tử, không dám báo bừa.”

“Nhưng mà rốt cuộc y chuồn kiểu gì nhỉ.” Người uống rượu chống tay, nghĩ mãi không ra.

***

Trong phòng đặt lò sưởi, Tiêu Trì Dã không thả người xuống, ôm eo Thẩm Trạch Xuyên đi đi lại lại trong phòng, xới tung hòm quần áo của mình lên.

“Nước nóng có đủ, cỏ thơm, đậu tắm tùy chọn.” Tiêu Trì Dã vừa nói vừa nghiêng đầu, quang minh chính đại ngửi eo Thẩm Trạch Xuyên một cái rồi bảo, “Ngươi không phải kiểu người nhất định phải có sữa bò cánh hoa bột ngọc trai đâu nhỉ?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Buông ra… Buồn nôn!”

“Thế thì nôn đi.” Tiêu Trì Dã lôi ra một bộ ở dưới đáy rồi đóng hòm lại, mặc kệ quần áo vương vãi hết ra ngoài, ôm người đi vào trong.

Vén rèm lên, bên trong là một gian nhỏ chia hai bằng một tấm bình phong. Một bên nước nóng chảy vào, bên còn lại là giá áo. Tiêu Trì Dã vắt quần áo lên giá, dễ dàng đẩy bình phong ra bằng một tay rồi thả Thẩm Trạch Xuyên xuống cạnh bể, mình thì nhấc chân kéo cái ghế qua.

“Tắm đi.” Tiêu Trì Dã ngồi nghênh ngang, hất cằm với Thẩm Trạch Xuyên, “Đủ hết đồ rồi, ta xem ngươi chạy kiểu gì.”

Mặt Thẩm Trạch Xuyên trắng bệch, ngỡ ngàng: “Ngươi xem ta?”

Tiêu Trì Dã duỗi đôi chân dài, khoanh tay nói: “Xấu hổ à? Đừng chạy đấy.”

“Ta sợ người xấu hổ không phải là ta.” Thẩm Trạch Xuyên đá xéo.

“Thế thì ngươi cởi đi.” Tiêu Trì Dã thản nhiên nói, “Xem hai ta ai thua.”

Thẩm Trạch Xuyên không nhiều lời, kéo đai lưng. Mắt Tiêu Trì Dã nhìn thẳng tắp, một chút cũng không lảng tránh. Thẩm Trạch Xuyên cởi đến áo trong, đốt ngón tay đã trắng bệch.

“Ngươi đau hay không ta không biết,” Tiêu Trì Dã trêu y, “nhưng trông tức đấy.”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Trạch Xuyên đã ném quần áo vào mặt hắn.

Tiêu Trì Dã bắt lấy, cười một lát, lúc bỏ xuống thì Thẩm Trạch Xuyên đã xuống nước.

Thẩm Trạch Xuyên ngâm ở đầu bên kia, không quay lưng cũng không quay đầu. Nước đọng trên tấm lưng mượt mà, trơn như đóa hoa ngọc ngậm sương.

Tiêu Trì Dã ngồi một lát, rồi nói: “Cứng tính phết, không phải lúc trước nói chuyện cứ một câu là cãi một câu sao?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Không cứng bằng nhị công tử.”

Lời này một từ hai nghĩa, lần đầu còn được, chứ dăm lần nữa, sự xấu hổ của Tiêu Trì Dã đã bị chính hắn bóp chết rồi.

Cho nên hắn ngồi vững, đáp cũng vững: “Đương nhiên.”

Một hồi lâu sau, Tiêu Trì Dã lại nói: “Không kể thử đêm nay ngươi đi chơi chỗ nào à?”

“Ngươi thần thông quảng đại mà.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ngươi tra đi.”

“Bây giờ có một vài chỗ cho ngươi giết người.” Tiêu Trì Dã mò ra viên đông châu từ trong áo Thẩm Trạch Xuyên, vê giữa ngón tay ngắm nghía, nói, “Thái hậu vẫn giàu quá nhỉ, đã đến nước này rồi mà mật báo còn phải hình thức thế. Ngươi sẽ không bị hạt châu này mê muội mà một lòng một dạ theo bà ta đâu đấy chứ?”

“Có ai không yêu bạc đâu.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Giờ Hoàng thượng sủng tín ngươi, ngươi cũng bổ sung không ít trang bị cho cấm quân còn gì. Lợi ích của việc có tiền, ngươi rõ hơn ta.”

“Bà ta bảo ngươi đi giết người,” Tiêu Trì Dã nói, “thì ngươi đi giết ngay à?”

Thẩm Trạch Xuyên đã ngâm đủ rồi, bèn đưa tay vớ quần áo. Nhưng Tiêu Trì Dã lại dùng chân gạt giá áo đi, đứng dậy nói: “Trả lời.”

Ngực Thẩm Trạch Xuyên trần trụi, nói: “Đúng.”

“Nói dối.” Tiêu Trì Dã kéo quần áo sạch xuống, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Hạt châu này đêm đó bị ngâm rữa rồi, làm sao ngươi nhìn được Thái hậu sai cái gì? Người ngươi giết đêm nay chính là người mà ngươi muốn giết.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “… Ừ.”

“Đừng có ừ.” Tiêu Trì Dã vuốt ve quần áo, “Trả lời lấp lửng thì thà đừng trả lời còn hơn.”

“Là người mà ta muốn giết.” Thẩm Trạch Xuyên đưa tay, “Ngươi nói đúng.”

“Kỷ Lôi,” Tiêu Trì Dã nói, “hay là Phan Như Quý?”

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên đã chạm tới quần áo, y bảo: “Sao không phải là ngươi nhỉ?”

Quần áo lại bị giơ lên, Tiêu Trì Dã không cho y, nói: “Chưa được mấy câu đã đổi giọng rồi, Nhị công tử không thích bị trêu đâu nhé. Cho dù ngươi giết Kỷ Lôi hay là Phan Như Quý, sáng mai Đại lý tự chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đợt săn thu ngươi cứu ta một mạng, việc này Thái hậu còn chưa biết, nhưng ta có thể cho bà ta biết. Bà ta biết rồi, ngươi không phải người của ta thì cũng sẽ là người của ta. Cho nên nói năng cho tử tế vào, đừng có đùa với Nhị công tử của ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên với áo, Tiêu Trì Dã nhấc lên ngay. Thẩm Trạch Xuyên chịu hết nổi rồi, rốt cuộc đứng bật dậy trong nước, giật lấy quần áo, tức mình: “Nói năng cho tử tế, trần truồng mà nói à?!”

Tiêu Trì Dã sáp lại gần: “Đây mới là nói năng tử tế này, giả vờ âm dương quỷ quái xương trắng gì trước mặt ta? Ta không sợ chuyện ma đâu.”

Nói rồi ngừng lại chốc lát.

“Ngươi sờ ta rồi nên ta cũng phải sờ lại, hai ta chưa thân đến mức không so đo đâu. Nào, ta sờ chỗ nào đây?”

===