Thương Tiến Tửu

Chương 60: Gông xiềng



“Sắp sang xuân rồi, nhiều việc lắm. Hôm nay chúng ta còn chưa định ra được kế hoạch cụ thể, cứ vậy đi luôn thì lần sau muốn gặp sẽ không dễ đâu.” Tiêu Trì Dã nói, “Đêm nay nghỉ ở đây đi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhoẻn cười: “Đừng có làm bậy.”

Y kéo thật dài bốn chữ này, ái muội vẩn vương nơi đầu lưỡi, trong mắt rõ ràng đều là tình triều, đến cả ngón tay buông ra theo lời nói cũng khiêu đầy dục vọng.

Cái tên xấu xa này nữa.

Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên chăm chú, nghĩ.

Đây mới đúng là một tên xấu xa, lúc nào cũng khiêu khích giới hạn nhún nhường của hắn, vừa ranh mãnh lại vừa ngây thơ giẫm lên sự nhẫn nại của hắn, cứ như đang ghé vào tai hắn mà bảo, làm bậy đi. Con hồ ly này đã tu thành yêu nghiệt rồi, cái đuôi đã gãi lên tận đùi người ta mà mắt vẫn còn ngập ý trêu đùa.

“Chuyện đứng đắn,” Tiêu Trì Dã đóng cửa sổ, “nói đứng đắn.”

***

“Chuyện cống rãnh sáng mai chuẩn bị một tấu chương, ta sẽ bảo Hoàng thượng.” Tiêu Trì Dã nằm trên ghế mây, tiện tay nhặt chiếc áo choàng tuột xuống đất lên, cất từng món trong túi tay áo vào tủ.

“Ngươi không nói được,” Thẩm Trạch Xuyên ngâm trong nước, ngẫm nghĩ chốc lát, “ngươi là Tổng đốc cấm quân, không quản việc công cũng không quản dân oán, chuyện không liên quan đến ngươi, không dưng đi tấu lên thì ắt sẽ gây nghi ngờ.”

“Thế thì ngươi nói đi, ngươi sống ở đó mà, đề cập đến cũng không có gì lạ, ta sẽ viết giấy xin đi theo giám sát.” Tiêu Trì Dã móc ra cây quạt ngà voi, hỏi, “Sao lại dùng quạt ngà voi?”

Vật trang nhã mang theo trong tay áo, văn nhân chú trọng sự thanh quý, coi thường nhất là đồ ngà voi gỗ mun, cảm giác quá thô tục. Bởi vậy con cháu thế gia cho dù có tiền hay không, ra ngoài cũng nhất quyết không mang theo quạt gỗ đàn, ngà voi, mà chủ yếu là dùng quạt tre có chữ viết của các danh tài.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chơi, đồ thô tục hợp ta nhất.”

Y ở trong chùa Chiêu Tội năm năm, không thể chơi phong nhã như con cháu thế gia được, y phải là một tên phàm phu tục tử học đòi văn vẻ, vậy mới đúng, vậy mới phù hợp. Đừng nói là dùng quạt ngà voi, đến cả ngọc bội đeo bên hông, y cũng phải lựa cái nào đắt lên trời kia.

Tiêu Trì Dã lục lọi xong rồi, phát hiện ra hai người bọn họ quả đúng là trái ngược.

Tiêu Trì Dã thoạt nhìn thì có vẻ sở thích rất rõ ràng, sờ cái là nhìn ra ngay, nhưng kỳ thực sờ kỹ mới thấy mù mờ. Những thứ hắn tưởng như thích chơi hầu hết đều nhắm mắt là quên được luôn, vốn đâu có để trong lòng. Trái lại, những việc hàng ngày thoạt nhìn có vẻ lông bông, hắn lại bí mật dồn hết tâm huyết vào. Hắn không có món ăn yêu thích, cũng không có rượu yêu thích, ai nhắc tới cũng chỉ có thể nói “Nhị công tử thích uống rượu”, nhưng rốt cuộc Nhị công tử thích uống rượu gì? Cái đấy lại chẳng ai rõ.

Còn Thẩm Trạch Xuyên thì nhìn như không có sở thích, cái gì cũng chơi được, nhưng chỉ cần vuốt dọc chiều lông một cái là có thể sờ ra được tường tận sở thích của y ngay. Y không thích uống trà đặc, thử một ngụm xong là chắc chắn không động vào nữa. Y thích ăn cá, chỉ cần ở chỗ phù hợp, lúc không ai nhìn y, y sẽ có thể gỡ sạch sẽ xương cá như con mèo con.

Tiêu Trì Dã thấy rất thú vị.

Hắn như đang vuốt ve eo của Thẩm Trạch Xuyên, dọc theo điểm này lướt lên trên là có thể sờ được ngực và lưng Thẩm Trạch Xuyên, phần xương bả vai ấy hắn nhắm mắt cũng nhận ra được.

Con cọp giấy.

Tiêu Trì Dã cầm áo, rũ mắt nghĩ.

Một ánh mắt bất thình lình có thể khiến người ta sợ điếng người, nhưng ôm thêm vài lần nữa là sẽ nhìn ra được vui giận đằng sau những ôn ngôn nịnh ngữ của Thẩm Trạch Xuyên. Y tựa vầng trăng tỏ trong vũng nước đêm nay, chọc một cái, sóng không hề gợn, nhưng thật ra trong lòng đã ghim ngươi rồi, lần tới nhất định sẽ tìm cơ hội đạp trả một cú.

Thẩm Trạch Xuyên khoác áo trở ra, tóc hãy còn ướt. Quay đầu lại thấy Tiêu Trì Dã đang ngồi trên ghế nghịch cây quạt ngà voi, quần áo của mình treo ngay ngắn bên cạnh.

“Chuyện vẫn chưa bàn xong,” Tiêu Trì Dã đứng dậy, “uống canh gừng đi, ngồi xuống rồi nói.”

Thẩm Trạch Xuyên đưa tay toan vén rèm, Tiêu Trì Dã đã dùng cây quạt vén lên trước. Lúc hai người ra ngoài, đèn trong phòng ngủ đã tắt hơn nửa, chỉ để lại một trản đèn lưu ly.

Thẩm Trạch Xuyên hơi nóng, uống hết bát canh gừng mới dễ chịu hơn chút. Ban ngày y còn ổn, chứ giờ đã cảm thấy đầu hơi váng vất rồi.

“Hề Hồng Hiên điều tới bộ Lại, sắp đến đô sát, hắn lại vào ti khảo công,” Tiêu Trì Dã nói, “sẽ can thiệp vào đánh giá của quan viên khảo sát. Cái này là ngươi bày cho hắn à?”

Thẩm Trạch Xuyên ngậm canh gừng lắc đầu, nuốt xuống rồi mới nói: “Chắc là ý của Tiết Tu Trác.”

“Bộ Lễ và bộ Binh đều có người của ta, nếu vì lần đô sát này mà bị điều ra ngoài,” Tiêu Trì Dã nhìn y, “thì sẽ mất nhiều hơn được.”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu: “Cái đó thì lại không cần để ý quá, ngoại trừ Thị lang bộ Lễ Khương Húc với phó tướng Triêu Huy có quan hệ thông gia ra, những người còn lại đều không gây chú ý. Tiết Tu Trác cũng chưa chắc đã mò được căn cơ của ngươi, cứ bảo mọi người làm việc như bình thường là được rồi. Chưa kể đô sát không phải chỉ một nhà đánh giá, bên Hải các lão cũng sẽ cho người xuống, Hề Hồng Hiên sẽ không dám táo tợn quá đâu.”

“Lần đô sát này có liên quan đến Trung Bác, tuyết lớn mấy hôm trước làm Trung Bác điêu đứng, chết rét liền mười mấy người, năm nay Hải Lương Nghi chắc sẽ phái quan viên đi chấn chỉnh.” Tiêu Trì Dã nói.

“Trung Bác,” Thẩm Trạch Xuyên như đang nhớ lại, “Trung Bác… bây giờ khó cai trị, phái quan văn đi chưa chắc đã trấn áp được thổ phỉ, cũng không chỉ huy được quân phòng vệ mới bổ sung. Nơi này phải suy tính cho hẳn hoi, Hải các lão cũng phát sầu thôi.”

“Khuất đô hiện giờ chả có ai phù hợp cả, chỉ cần không phái người của thế gia đi là được rồi. Từ châu liên quan đến đường lương mã Đông Bắc, nếu rơi vào tay bọn họ thì sẽ chôn xuống một mầm họa, cần phải phòng ngừa chu đáo… phòng ngừa chu đáo.” Tiếng Tiêu Trì Dã nhỏ dần, nhìn gương mặt lim dim buồn ngủ của Thẩm Trạch Xuyên.

Sau khi thăng chức, Thẩm Trạch Xuyên phải chạy đôn chạy đáo cả hai đầu, gần như đêm nào cũng phải qua lầu Ngẫu Hoa nói chuyện với Hề Hồng Hiên. Hề Hồng Hiên còn có người đẹp ôm trong lòng, làm một cái chức quan nhàn rỗi, giờ lại còn vì viết nhạc cho Lý Kiến Hằng mà sáng cũng chẳng cần vào chầu luôn, có khối thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên phải đeo đao đứng ở ngự tiền mỗi ngày, ban đêm y không ngủ, ban ngày phải làm việc với binh thợ, lúc nào có việc thì càng bận, đến cơm còn chưa chắc đã ăn được.

Cái nhà ở phố Đông Long bị người ta nới hiên chắn mất ánh sáng, y cũng chẳng rảnh mà lo. Đến hôm qua mới phát hiện sân bị ngập rồi, đệm chăn trong nhà ẩm quá không ở nổi, y có thể tống Kiều Thiên Nhai đến chùa Chiêu Tội ở cùng sư phụ và tiên sinh, nhưng bản thân y thì lại không được.

Năm mới rồi mà chẳng thấy mập lên đâu, chỉ thấy gầy đi.

Tiêu Trì Dã nhìn một lúc lâu, qua chiếc bàn nhỏ, vươn tay sờ má Thẩm Trạch Xuyên. Hai má nóng hừng hực, nào chỉ là “hơi nóng” chứ. Chỗ nổi ban trên cổ còn chưa bôi thuốc, Tiêu Trì Dã định gọi y, mà lại không muốn gọi y.

Thẩm Trạch Xuyên bị sờ tỉnh lại, gắng gượng nói: “… Ừ, phải phòng ngừa chu đáo, bên thế tử…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Trì Dã đã cúi người qua. Cánh tay rắn chắc ấy dễ dàng bế Thẩm Trạch Xuyên lên. Bát trên bàn bị va đổ, Tiêu Trì Dã đá văng đi luôn, thản nhiên: “Nhị công tử đưa ngươi đi động phòng.”

Thẩm Trạch Xuyên sờ mồ hôi trên trán, vắt trên người hắn, nói: “Chuyện đứng đắn đêm nay nói xong rồi à?”

“Nói xong rồi,” Tiêu Trì Dã ôm lưng y, nói, “giờ đến phần trả nợ.”

Nói rồi khom người, thả Thẩm Trạch Xuyên xuống đệm.

Thẩm Trạch Xuyên đưa tay che ánh sáng, khẽ nói: “Tắt đèn đi.”

“Sáng một chút mới nhìn được.” Tiêu Trì Dã cứ giữ nguyên tư thế ấy cởi áo của Thẩm Trạch Xuyên.

Ngực Thẩm Trạch Xuyên trần trụi lộ ra, cổ chợt lạnh theo. Y nhìn Tiêu Trì Dã qua kẽ tay, ngón tay Tiêu Trì Dã chấm thuốc mỡ, thoa lên nốt đỏ sau cổ. Quá trình này tựa như bôi mỡ lên ngọc, càng bôi càng trơn, trơn đến mức đầu óc Tiêu Trì Dã rúng động, hắn quả thực chẳng phải quân tử gì.

“Lát nữa phải trói ngươi lại, thế mới không ngọ nguậy lung tung, không thì phí cả thuốc.” Tiêu Trì Dã đóng hộp thuốc lại, rút khăn, ngồi ở mép giường thong thả lau tay, tự giễu, “Cả đời này Nhị công tử chỉ hầu hạ có mình ngươi thôi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên rúc vào chăn, nghiêng đầu muốn ngủ.

Tiêu Trì Dã ngồi một lát rồi mới đứng dậy thổi tắt ngọn đèn cuối cùng. Giường trũng xuống, Tiêu Trì Dã ôm eo Thẩm Trạch Xuyên từ đằng sau, kéo y xịch lại giam trong vòng tay.

“Trói xong rồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Dám đạp là ta ném ra ngoài.”

Thẩm Trạch Xuyên hé mắt, nhìn ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ. Bàn tay lạnh băng của y mò đến cổ tay của Tiêu Trì Dã đang ôm chặt mình, nói: “Ngươi cứng quá.”

“Ừ,” Tiêu Trì Dã im im một chốc, “ta khuyên ngươi đừng có mò xuống dưới.”

Thẩm Trạch Xuyên nhịn chốc lát, mới nói: “Ta bảo yêu bài của ngươi.”

“Là yêu bài ư,” Tiêu Trì Dã hơi nghiêng đầu, ghé vào tai Thẩm Trạch Xuyên, lặp lại, “là yêu bài ư?”

Thẩm Trạch Xuyên bị lời này đốt bỏng.

Tiêu Trì Dã nói: “Mới thì thầm vào tai đã không chịu nổi rồi, mới hỏi có mấy câu đã run rồi, chỉ có tí bản lĩnh thế mà còn dám chê ta non à?”

Thẩm Trạch Xuyên ngưng lại giây lát, nói: “Không thì hai ta thử đổi vị trí xem.”

Tiêu Trì Dã véo eo Thẩm Trạch Xuyên, lật người lại thật, đỡ Thẩm Trạch Xuyên ngồi lên người mình. Hắn buông tay ra, cười lên.

“Cởi áo tháo đai lưng,” Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên kéo xuống, “ngươi muốn làm gì cũng được.”

Hơi thở của Thẩm Trạch Xuyên lộn xộn, chẳng biết vì bệnh hay vì nóng. Y nói: “Đêm nay—”

Tiêu Trì Dã ấn gáy y xuống, hung hăng hôn y, cầm tay y sờ đến chỗ kia. Thẩm Trạch Xuyên co rúm lại, Tiêu Trì Dã vẫn cứ cười y, cười đến mức Thẩm Trạch Xuyên tức mình giãy nguầy nguậy.

Tiêu Trì Dã bỗng lật người lại, lại đè y bên dưới. Ván giường phát ra tiếng, đệm chăn trũng xuống, nóng đến mức lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên rịn mồ hôi.

Sau khi cơn mê đắm qua đi, khoái cảm của sắc dục thúc giục bọn họ, tiếng nỉ non tựa men say quanh quẩn bên tai. Thẩm Trạch Xuyên căm ghét cái nóng tê dại ấy, nhưng y đẩy Tiêu Trì Dã ra, lại kéo Tiêu Trì Dã lại.

Tiêu Trì Dã xé lớp áo kia ra, đẩy lên theo tấm lưng của Thẩm Trạch Xuyên, hệt như những điều hắn đã nghĩ tới lúc ngồi trên ghế mây.

Thẩm Trạch Xuyên ôm cổ hắn, cắn hắn, chóp mũi hai người mơn man, trong giây phút điên cuồng bại hoại này lại một lần nữa sinh ra sự thân mật phi thường.

Tiêu Trì Dã hôn y, nói: “Ngươi là đồ điên.”

Cắn xé như mưa dông gió dữ chậm rãi hóa thành nụ hôn dịu dàng như nước, môi lưỡi mềm mại hòa tan phòng bị, đồ điên trong tiếng nỉ non đứt quãng đã ngủ mất rồi.

Tiêu Trì Dã dùng ngón cái xoa má Thẩm Trạch Xuyên, hơi chống người dậy, tay Thẩm Trạch Xuyên còn nắm chặt lọn tóc của Tiêu Trì Dã, ngủ rất sâu. Tiêu Trì Dã cúi đầu ngắm y, trong khoảnh khắc ấy nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Dục vọng là gông xiềng.

Tiêu Trì Dã mời Tả Thiên Thu đến Khuất đô, kỳ thực chỉ vì muốn hỏi sư phụ.

Có thể đánh bại được dục vọng không?

Nhưng rốt cuộc hắn không hỏi.

Bởi vì câu hỏi này ngay cả Tả Thiên Thu cũng không trả lời được cho hắn, chỉ hắn mới có thể cho chính mình câu trả lời. Nhiều người bảo hắn sinh sai thời, nhưng hắn đã bước vào thế giới này rồi. Có dục vọng, không phải lỗi của hắn.

Hắn là một con người.

Hắn là Tiêu Trì Dã.

Hắn và Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn trái ngược, lại dường như hoàn toàn tương đồng. Trên đời này người có thể thấu hiểu tất thảy nỗi đau của Tiêu Trì Dã mà không cần lời nói chỉ có mình Thẩm Trạch Xuyên, ngay từ nụ hôn đầu tiên bọn họ đã hiểu rõ điều ấy.

Tiêu Trì Dã hôn trán Thẩm Trạch Xuyên, hôn mũi Thẩm Trạch Xuyên.

Bất luận nên gọi loại tình cảm này là gì, bọn họ xâm chiếm lẫn nhau, càng gần nhau hơn trong cơn giãy giụa. Dục vọng vô đáy, bể khổ khó vượt, trán kề tóc vương là cách để xua tan thống khổ, nhưng cách ấy càng lúc càng gây nghiện, tưởng chừng chỉ cần ở gần nhau thôi là cơn đau đã có thể được xoa dịu.

Sau trận tham hoan ấy, bọn họ cùng ngầm hiểu mà bắt đầu cởi bỏ áo ngoài, để lộ nguyên hình của mỗi người. Khe núi ngày nào đã hóa thành một vũng nước, tựa hồ chỉ cần nhảy một bước hay vốc một vốc là đã có thể vượt qua, hòa vào nhau.

Tiêu Trì Dã lại hôn Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên trong giấc chiêm bao khẽ níu chặt tóc hắn.

Vầng trăng sáng trong vũng nước lăn tăn sánh gợn, gió thanh đong đầy, quỷ phụ lòng và bạc tình lang gối đầu lên ánh trăng, một đêm ngon giấc.

===