Thương Tiến Tửu

Chương 62: Thân thế



Lý Kiến Hằng chưa bao giờ nhắc đến mẹ đẻ của mình với ai, bởi vì đó là cơn ác mộng của hắn. Mẹ đẻ Nhạc thị của hắn không có tần vị, chỉ là một cung nữ hèn mọn, trong sổ viết qua loa là họ Nhạc thôi, còn lại thì chẳng có gì nữa.

Lúc Lý Kiến Hằng còn trong tã lót, mẹ đẻ Lục thị của Hàm Đức đế đã ôm hắn vào cung mình, cơ nhưng chỉ cho miếng cơm manh áo. Sở dĩ bây giờ hắn dốt đặc cán mai như vậy, là bởi lúc lẽ ra phải đi học thì chẳng ai nhớ tới hắn, thời gian của hắn toàn dùng để đi chơi với thái giám.

Hắn không có mẹ, hắn chỉ có một bà vú.

Bà vú cặp với thái giám theo hầu Hàm Đức đế, chuyên gia xun xoe nịnh nọt, đối xử với Lý Kiến Hằng rất khắc nghiệt, ngày nào cũng chăm chút cho diện mạo của hắn, đến khi về phòng, hắn lại thường xuyên tỉnh giấc vì đói. Lý Kiến Hằng mới mách anh trai, Hàm Đức đế nổi giận với thái giám theo hầu kia, thái giám về lại đánh chửi bà vú, ngày hôm sau bà ta lạnh nhạt mang cơm đến hầu hạ hắn, không hề động tay, nhưng miệng lưỡi còn sắc hơn dao, cứa đến mức Lý Kiến Hằng chẳng dám kể cho ai nữa. Lời đứng đắn hắn còn chưa nói sõi, ô ngôn uế ngữ lại đã học được cả rổ.

Bà vú bảo hắn, mẹ đẻ của hắn là giống hạ tiện trong cung, bởi vì mang thai bí mật nên hồi đó mới bị nương nương trong cung nhốt vào viện để tĩnh dưỡng. Gọi là tĩnh dưỡng, mấy năm liền không đặt chân ra khỏi cửa được một lần, ốm đến nỗi sống dở chết dở, cả ngày chỉ mong được thấy mặt, trò chuyện với con trai.

Năm Lý Kiến Hằng lên năm, Quang Thành đế ghé cung Lục thị để kiểm tra việc học hành của Hàm Đức đế Lý Kiến Vân, lúc cha con đối đáp, Lý Kiến Hằng đang chơi dế với người khác, Quang Thành đế trông thấy, bèn gọi tới trước mặt, đó là lần đầu tiên hắn đối mặt với cha ruột của mình.

Quang Thành đế hỏi hắn vài chữ.

Lòng bàn tay Lý Kiến Hằng nắm con dế, không dám nhìn Quang Thành đế, nói năng cũng chẳng ra đâu vào với đâu, lắp ba lắp bắp cái gì cũng mù tịt.

Quang Thành đế cảm thấy hắn thật ngu ngốc, năm tuổi rồi mà không nói sõi, lễ cũng không làm được đầy đủ, chân tay co ro cúm rúm, chẳng có chút khí thế thiên tôn quý tử nào.

Lý Kiến Hằng rất muốn nói chuyện với Quang Thành đế, nhưng hắn sợ, hắn cảm thấy đây không phải cha hắn, hắn thậm chí còn khóc khi bị hỏi lâu quá. Hắn vừa rơi nước mắt, Quang Thành đế hoàn toàn ghét bỏ hắn luôn, lần đầu tiên cũng biến thành lần cuối cùng hắn ở cùng Quang Thành đế. Đến lúc Quang Thành đế đi rồi, Lý Kiến Hằng mới phát hiện con dế trong lòng bàn tay đã bị bóp chết lúc nào không hay.

Lý Kiến Vân cảm thấy đứa em này quá không có tiền đồ, lúc ấy cơ thể hắn còn khỏe mạnh, là hoàng tử được yêu thương nhất sau Thái tử. Hắn thấy tội nghiệp Lý Kiến Hằng nên bèn xin Quang Thành đế, bắt đầu dẫn Lý Kiến Hằng đi học.

Lý Kiến Hằng làm quen với các anh em, nhưng bọn họ ai cũng là cẩm y ngọc thực. Lý Kiến Hằng dần dần nhận ra kia chẳng phải anh em hắn. Bọn họ chế giễu hắn, bọn họ giảng lễ nghi, bọn họ ấn hắn xuống bắt hắn hành lễ. Lý Kiến Hằng không hiểu, hắn thấy anh em đâu cần phải quỳ xuống dập đầu, nhưng các anh em lại dạy hắn như thế, lúc hắn làm vậy, thái giám cung nữ khắp điện không một ai tới đỡ hắn dậy.

Chỉ khi có mặt Thái tử và Lý Kiến Vân, mọi người mới là anh em hòa thuận. Lý Kiến Hằng không kể, cũng chẳng ai kể, hắn dần dà đi học trễ giờ, giở trò trốn học với Lý Kiến Vân, giả vờ ốm ngủ quên, có thể không đi là sẽ không đi. Lý Kiến Vân cảm thấy hắn là khúc gỗ mục, dạy không xong, nắn không nổi, nên lâu dần cũng từ bỏ.

Có một lần Lý Kiến Hằng chui qua lỗ chó theo thái giám, hắn cứ chui qua là nhóm tiểu thái giám lại che miệng cười trộm, cho hắn kẹo từ phòng điềm thực. Hắn như con chó con kiếm đồ ăn, bị mấy viên kẹo đã chảy ấy dụ vẫy đuôi tít mù. Qua cái lỗ chó ấy, hắn được nếm thử rất nhiều món chưa từng ăn bao giờ, cũng qua cái lỗ chó ấy, hắn thấy mẹ mình.

Lý Kiến Hằng không nhận ra Nhạc thị.

Thái giám xúi bẩy Lý Kiến Hằng, gọi Nhạc thị là “con quỷ ốm ẻo lả”, Lý Kiến Hằng bèn nhổ toẹt về phía Nhạc nhị, cũng gọi nàng là con quỷ ốm ẻo lả. Nhạc thị dựa vào tường nhìn hắn khóc, Lý Kiến Hằng cảm thấy người đàn bà này quái chết đi được, nhìn đến mức hắn bắt đầu thấy hoảng, nhìn đến mức hắn cũng muốn khóc theo.

Lúc về bà vú lại mắng Lý Kiến Hằng, nửa đêm Lý Kiến Hằng buồn đi tiểu, nghe thấy bà vú vụng trộm với thái giám đã xúi hắn chửi người kia. Hắn tiểu xong, đúng lúc đá cái bô thì bị hai người phát hiện.

Bà vú sợ Lý Kiến Hằng nói cho người khác, sau đêm đó bèn lén lút dúi cho hắn rất nhiều kẹo, lại còn không mắng hắn nữa, cả ngày chỉ hận không thể ôm hắn vào lòng cưng nựng. Kẹo có thật nhiều loại, trong đó có một loại gọi là kẹo mắt cọp, mỗi ngày chỉ có một xíu thôi, Lý Kiến Hằng không nỡ ăn nên hôm nào cũng theo đuôi Lý Kiến Vân bảo anh ăn. Song cũng bắt đầu từ chính năm ấy, cơ thể Lý Kiến Vân dần dần suy nhược, cuối cùng bệnh nặng đến mức không đi học nổi nữa.

Lục thị kiểm tra đồ ăn thức uống trong cung mà chẳng tra ra được gì, suốt đêm khóc thương Lý Kiến Vân, thái y đi tới đi lui, Lý Kiến Vân rốt cuộc vẫn chẳng khỏe lên.

Bà vú cũng không cho Lý Kiến Hằng kẹo nữa. Lý Kiến Hằng mè nheo thì bà vú bảo hắn, trong vườn phía Đông có con quỷ ốm ẻo lả, vì bị Lý Kiến Hằng chửi nên đã đi mách lẻo với người khác, hại Lý Kiến Hằng không được ăn kẹo nữa. Lý Kiến Hằng vẫn luôn thòm thèm kẹo mắt cọp nên đâm ra ghét người đàn bà bệnh tật kia. Bà vú còn bảo, nếu Lý Kiến Hằng muốn ăn kẹo thì phải nói với Lục thị rằng, kẹo lúc trước đều là do người đàn bà bệnh tật ấy cho.

Lý Kiến Hằng không dám nói cho Lục thị, bèn mách trộm cho Lý Kiến Vân. Lý Kiến Vân nằm trên giường nhìn hắn, trong khoảnh khắc ấy, Lý Kiến Hằng cảm thấy anh mình giống cha.

Nửa đêm Lý Kiến Hằng bị gọi dậy, bà vú dẫn hắn ra cửa, ở trong chính điện hắn nghe thấy tiếng “ào ào”. Hắn thả rèm, trông thấy bóng người thấp thoáng, Lý Kiến Vân ôm áo choàng nằm trên giường, vẫy tay với hắn.

Lý Kiến Hằng chạy tới.

Người đàn bà bệnh tật kia trần truồng nửa người, đầu bị ấn vào thùng đồ ăn cặn, ấn xuống hết lần này đến lần khác, sặc nước, nước lại trào ra từ miệng mũi, móng tay nàng đã cào nát bét.

Lý Kiến Vân đỡ Lý Kiến Hằng, không nói một lời. Lý Kiến Hằng nhìn mà phát hãi, mấy lần quay đầu lại nhìn Lý Kiến Vân mà Lý Kiến Vân chẳng cười, Lý Kiến Hằng cũng không dám cười.

Người đàn bà bệnh tật bị ấn vào thùng, tiếng “òng ọc” vang lên, nàng khổ sở cào thùng, những ngón tay xương xẩu moi vụn gỗ, kẽ móng tay vừa bẩn vừa nát.

Lý Kiến Hằng nhìn nàng mà lại chẳng nhớ nổi mặt nàng, nhưng tiếng “ào” vẫn còn mãi trong ký ức hắn. Bà vú là một người đàn bà cao lớn khỏe mạnh, Lý Kiến Hằng không thích, sau này những nữ nhân hắn tuyển đều là loại nhỏ xinh hoặc ốm yếu.

Lý Kiến Hằng cũng không thích nước, hắn thấy bẩn chết được.

Từ sau đêm ấy, bà vú đối xử rất tốt với hắn. Lý Kiến Vân cũng đối xử rất tốt với hắn, chỉ là không còn ai nhắc đến chuyện học hành của hắn nữa, Lý Kiến Vân cũng không bắt hắn luyện chữ nữa. Thậm chí Lý Kiến Vân còn sai thái giám đi chơi cùng hắn, Lý Kiến Hằng hoàn toàn được thả cửa, cả ngày hắn hết chơi rồi lại ngủ, đến lúc hắn hơn mười tuổi phải phân phủ, Lý Kiến Vân tặng rất nhiều người đẹp cho phủ của hắn. Lý Kiến Hằng đã nếm được mùi vị, hiểu được niềm hoan lạc của mỹ sắc, từ đó trở đi hoàn toàn hết đường cứu vãn.

Rất nhiều năm về sau.

Lý Kiến Hằng mới biết người đàn bà bệnh tật ấy là Nhạc thị.

“Mẹ của trẫm là đương kim Thái hậu!”

Tay Lý Kiến Hằng run lên, hắn như đang nói với Hề Hồng Hiên, mà cũng như đang nói với chính mình, lặp đi lặp lại lời này hệt một kẻ mất trí.

Hề Hồng Hiên khịt mũi nghe hắn lẩm bẩm một thôi một hồi, không khỏi cười khẩy: “Hoàng thượng, nếu muốn mọi người nghĩ thế thì cũng phải cho Thái hậu đủ tôn vinh chứ. Bây giờ Thái hậu… Sặc.” Hắn đau đến mức phải hít vào một hơi, nói tiếp, “Đang cần con còn gì!”

Ngực Lý Kiến Hằng đau nhói lúc thở dốc, hắn lấy ngón tay chùi nước mắt loạn xạ, nói: “Ta… Trẫm biết!”

“Ta thấy ngươi chưa chắc đã biết đâu.” Hề Hồng Hiên nói.

Lý Kiến Hằng: “Ai cho ngươi cái gan chó, ở đây… ở đây nói chuyện với trẫm như thế?”

“Con người lúc sắp chết, thường nói lời thật lòng.” Miệng Hề Hồng Hiên đầy máu, hắn lại nhổ mấy lần rồi mới nói, “Hôm nay ngươi với ta đều không thoát được rồi, còn vua tôi cái gì nữa, chỉ là con chuột cống chờ chết ngạt mà thôi! Ngươi mà cũng gọi là hoàng đế cơ à? Lúc trước vừa được Tiêu nhị nâng lên long ỷ cái là xun xoe dưới chân hắn như tổ tông ngay! Ngươi quên rồi ư? Ngươi vốn là chủ tử của hắn, hắn liều mạng cứu ngươi là lẽ đương nhiên! Làm gì có cái kiểu cha mẹ ông bà lại mang ơn con cái cháu chắt. Tiêu thị bọn chúng bây giờ cậy có thiết kỵ Ly Bắc nên kẻ nào cũng oai phong đáo để, mấy chục năm trước, trước thời Quang Thành gia, đâu ra cái chuyện vớ vẩn như thế? Ta nhìn ngươi mà ta phát sốt! Làm hoàng đế thế thì còn gì hay nữa? Còn không tiêu dao sung sướng bằng ta hồi còn làm hoàng thương sống trên ruộng muối nữa. Ngươi mà còn muốn tiếp tục ngồi trên đó chịu hèn chịu nhục thì thà chết đuối cùng ta ở đây hôm nay luôn đi.”

Hắn xả một tràng dài, đau đến nỗi phải cắn răng dừng lại một lát, nghe thấy tiếng nức nở của Lý Kiến Hằng, bỗng dưng cũng nghẹn ngào theo.

“Hoàng thượng à…” Hề Hồng Hiên nói chân thành, “mẹ ta là người Cầm châu, xuất thân ti tiện, có thể lọt mắt xanh của cha ta, chẳng qua là vì cha mẹ bà lúc trước được Diêu thái phu nhân chỉ điểm nên kiếm được chút tiền thôi. Ngươi xem ta đi, con đích thứ đấy, thế mà ở nhà vẫn sống không bằng một con người. Mười tám tuổi ta dám ra biển Hư, xin cơm trong sóng gió, vì sao chứ? Vì cha mẹ thiên vị, truyền lại hết gia tài khổng lồ cho anh ta chứ sao! Sau đó ta gặp nạn ngoài biển, tổn thương sinh khí, tĩnh dưỡng hơn nửa năm ở Cầm châu. Ngươi trông ta bây giờ béo khủng khiếp thế này, đều là tại đận đó phải ráng bồi bổ để giữ mạng đấy, xấu không? Ha ha! Nhưng mà trước khi bị thương, ta cũng là nam nhi anh tuấn ở Cầm châu đấy. Trước lúc đi ta gặp được một người con gái, yêu thương hết mực, trước khi ra biển đã đính hôn rồi, vậy mà đến lúc ta về thì nàng đã làm vợ người ta, thành chị dâu của ta. Hề Cố An người anh tốt, hay tin ta gặp nạn thì đến cả người con gái của ta cũng chăm sóc thay ta, anh trai tốt như thế, kiếm ở đâu được? Ta biết ơn hắn cả đời!”

Trong không gian tăm tối ẩm ướt ấy, tiếng khóc lẫn tiếng cười của Hề Hồng Hiên văng vẳng.

“Ta biết ơn hắn cả đời! Hoàng thượng, trên đời này làm gì có ai không đáng thương? Ngươi thấy ta đáng thương, thì sẽ chịu cho ta làm nguyên phụ quyền khuynh triều dã sao? Ngươi thấy Tiêu nhị đáng thương! Cho hắn chân chính làm Tổng đốc danh chấn Khuất đô, vậy thì ai sẽ thương ngươi? Nếu Tiêu nhị mà có một tí gì chân thành gì dành cho ngươi thì hắn có thể để Tiêu Ký Minh nói ra những lời thế kia ở ngự tiền à? Đó còn không phải cậy thế hiếp người sao! Ngươi nhìn cả Thẩm bát kia đi, phải chịu phận làm con của Thẩm Vệ, chiếu ngục là chỗ tốt lành gì chắc? Mười lăm tuổi y rơi vào tay Kỷ Lôi, lăn lộn trong ngục như bị lột da rút gân, bây giờ người ra ngoài rồi đấy, nhưng nhìn bộ dạng ấy thì rõ là đã thành quỷ mất rồi. Thiên hạ này người nào chả đáng thương, nếu ai ngươi cũng thương thì làm sao làm hoàng đế được nữa? Tục ngữ nói rất chuẩn, người không vì mình trời tru đất diệt, Hoàng thượng, chớ có nghe đàm tiếu cái gì mà mẹ đẻ ti tiện, ngươi họ Lý, ta họ Hề, thế là đủ rồi! Cuộc đời chính là phải phân cao thấp quý hèn! Thử hỏi tên vương hầu tướng tá nào có gan, có mà toàn một lũ ngu bị xúi bẩy thì có, không có lề lối phép tắc thì lấy đâu ra giang sơn xã tắc? Ngươi tên là Lý Kiến Hằng, sinh ra đã hơn Tiêu Trì Dã hắn hẳn một bậc! Tiêu thị hắn dám có tâm tư lệch lạc, ngươi còn sợ cái gì? Ngươi mới là sở hướng của bách tính thiên hạ, bọn chúng có lăn lộn thế nào cũng vẫn chỉ là một lũ loạn thần tặc tử thôi! Ngươi vung tay hô một tiếng, thiên hạ này ai dám bất tuân? Đó mới là thiên tử!”

Đó mới là thiên tử!

Lý Kiến Hằng cảm thấy những lời này đã soi sáng hắn, kéo hắn dậy từ cơn mơ. Trong con hố sụt ướt dầm bẩn thỉu này, lần đầu tiên hắn hiểu ra mình là ai. Chẳng biết lệ đã đẫm mặt từ bao giờ, hắn hồi tưởng lại vô vàn chuyện trong quá khứ, chỉ cảm thấy cả cuộc đời mình đã uổng phí rồi.

Hề Hồng Hiên không chịu bỏ lỡ cơ hội này, ráng ngoan cường đế tiếp: “Bọn họ cười ngươi ít học, tham sống sợ chết đúng không? Trên đời này làm gì có ai không sợ chết! Đao không kề cổ mình thì cái gì chả nói trôi chảy được, đến khi tới lượt mình thì có mấy kẻ không đái ra quần không! Ngươi là làm hoàng đế, không phải học nghề! Chuyện học vấn, học sinh của Quốc Tử Giám sẽ giải đáp. Chuyện chính sự, nội các để làm gì? Không phải để thay ngươi xem xét kiến nghị à? Ngươi là hoàng đế, ngươi là một hoàng đế!”

“Trẫm là hoàng đế…” người Lý Kiến Hằng vừa lạnh lại vừa nóng, hắn run lập cập, lặp lại, “Ngươi nói đúng, trẫm là hoàng đế.”

Hề Hồng Hiên kiểm soát ngọn lửa, thấy đã bén rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ kiếp kẻ nào dám ăn gan hùm thế này! Mó tay vào lầu Ngẫu Hoa, lầu sập lại còn đúng lúc nước dâng, tra được đếch gì nữa, cái nồi này ụp chắc lên đầu Hề Hồng Hiên hắn rồi. Nếu hắn không nắm được Lý Kiến Hằng, sau khi ra khỏi đây, chỉ cần Đô sát viện tố tội thôi là có thể lột da hắn luôn. Chức chủ sự tân nhiệm ti khảo công bộ Lại không giữ được nữa, sau vụ này Hải Lương Nghi hoàn toàn có thể chém chết hắn.

Kẹt trong nước bẩn, Hề Hồng Hiên cẩn thận giăng tấm lưới quan hệ. Hắn vừa không muốn chết, lại vừa không muốn bị lưu đày, vất vả lắm hắn mới đá được Hề Cố An để leo lên đến vị trí này, đã thế còn vớ được “chủ tử tốt” ngàn năm có một như Lý Kiến Hằng, hắn phải sống.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Nhanh lên đi.

Môi Hề Hồng Hiên trắng bệch vì mất máu, hắn nghĩ.

Tiết Tu Trác, Hải Lương Nghi, Thẩm Trạch Xuyên hay thậm chí là Tiêu Trì Dã, ai cũng được, mau đến cứu bọn họ đi, Lý Kiến Hằng tuyệt đối không thể chết ở đây, Lý Kiến Hằng mà chết ở đây, tất cả những việc hắn đã làm đều sẽ đổ sông đổ bể.

Giây phút Hề Hồng Hiên sắp sửa nhắm mắt, bên trên bỗng vang lên một tiếng “rầm”, sau đó mảnh tường vỡ lăn ầm xuống dưới, nước thối đột nhiên tuôn ồ ạt vào, đủ thứ âm thanh pha trộn trong cơn mưa lớn.

Hề Hồng Hiên gần như mừng phát khóc, hắn nghe thấy Lý Kiến Hằng được kéo lên, cái thứ nặng trịch đang đè lên hắn cũng được cấm quân đồng thanh hô nhấc lên.

Nước đã chảy tới eo Hề Hồng Hiên, hắn cựa quậy tay, kêu: “Cứu, cứu—”

Tiêu Trì Dã nhìn xuống Hề Hồng Hiên, mưa tuôn xối xả, một cơn rùng mình bỗng lan dọc toàn thân Hề Hồng Hiên. Nước nhanh chóng dâng lên tới ngực Hề Hồng Hiên, nhưng Tiêu Trì Dã vẫn chẳng hề có ý định kéo hắn lên.

“Tiêu nhị…” Hề Hồng Hiên gằn từng chữ căm hận, nước phút chốc dâng quá đầu hắn, hắn ra sức giãy giụa, sặc nước bẩn, vùng vẫy cầu sống.

Đến khi Hề Hồng Hiên được kéo lên, mồm đã ngập nước cống. Lúc Tiêu Trì Dã xách hắn dậy, hắn hung hăng bấu vào tay Tiêu Trì Dã, chật vật duỗi cổ, thở hổn hển lẩm bẩm: “Ta, đệt, mẹ, ngươi!”

Tiêu Trì Dã lại trở tay ấn hắn xuống, Hề Hồng Hiên cấu vào bùn, miệng mũi sặc sụa bùn cát, cảm giác nghẹt thở khiến hắn phải vận hết sức mà cấu kéo, nhưng không tài nào xi nhê được cánh tay sắt của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã có sát tâm, hiềm nỗi không thể thật sự dìm chết hắn được. Người phía sau còn chưa lui hết, Lý Kiến Hằng lúc ra ngoài hẵng còn tỉnh.

Tiêu Trì Dã xách gáy hắn lên, cúi đầu lạnh giọng: “Nói lại ta nghe xem nào.”

===