Thương Tiến Tửu

Chương 68: Mây mưa



“Ngươi chơi trò gì?” Thẩm Trạch Xuyên bị bóp hơi nheo mắt lại, khiến người ta chẳng rõ là đang khó chịu hay thích thú, biểu tình vô cùng câu dẫn, tựa cơn gió nhen nhóm một ngọn lửa.

Ngón cái Tiêu Trì Dã mơn trớn khóe môi Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi tự tìm hiểu đi.”

“Ta sợ có người nghĩ một đằng nói một nẻo.” Môi Thẩm Trạch Xuyên khép mở lúc nói chuyện, đầu lưỡi lấp ló, làm cho ngón cái của Tiêu Trì Dã vừa ướt vừa nóng mà lại chẳng hề chạm vào.

“Ai nghĩ một đằng nói một nẻo cơ,” Tiêu Trì Dã đè xuống, “Nhị công tử thẳng thắn thế còn gì.”

“Đúng là thẳng thắn thật,” Thẩm Trạch Xuyên thở dài, “ngươi cứng quá.”

“Mới ngủ đủ,” Tiêu Trì Dã vuốt ve y, “nhịn mấy hôm rồi, thưởng xíu nhé?”

Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đón nụ hôn của hắn, nói: “Bệnh nặng mới khỏi, vẫn nhịn thì tốt hơn, ta thật sự… không có sức.”

“Ai nỡ bắt ngươi dùng sức trên giường đâu,” Tiêu Trì Dã nói, “ta nỡ ư?”

“Ngươi nỡ,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nhẹ giọng, “bây giờ nói gì cũng chỉ để lừa người ta thôi, trên giường đâu có tính.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vậy cơ, lúc lừa ngươi ta nói cái gì?”

“Muốn nghe thì nói cho ta về Tiết Tu Trác đã.” Thẩm Trạch Xuyên nâng tay chặn nụ hôn thứ hai của Tiêu Trì Dã lại.

Tiêu Trì Dã siết chặt tay, nói: “Muốn nghe cái gì? Lý lịch trước khi nhập sĩ của hắn không đẹp. Tiết Tu Trác là con thiếp của Tiết gia, hồi nhỏ không được yêu thương. Ngươi xem tuổi hắn đi, còn lớn hơn Hề Hồng Hiên với Diêu Ôn Ngọc mấy tuổi, đáng ra không nên đi học cùng bọn họ, nhưng sao lại thành cùng trường? Đều là tại ở nhà hắn bị ghẻ lạnh, lỡ mất tuổi vỡ lòng.”

“Trông hắn nho nhã, rất giỏi đối nhân xử thế.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Còn giống con đích thế gia hơn cả Hề Hồng Hiên.”

“Lúc nhập học hắn đã mười một tuổi.” Tiêu Trì Dã nói, “Hắn thiên tư thông tuệ, lại còn chịu khó học hành, cho nên rất mau trở nên nổi bật giữa đám con cháu thế gia, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, vài năm sau Diêu Ôn Ngọc cũng nhập học.”

“Nay ai cũng muốn làm thân với ‘ngọc thô Nguyên Trác’ để thể hiện mình là người danh thực tài thực. Nhưng tiên sinh dạy bọn họ lúc ấy là Xương Tông tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, từ sau khi có Diêu Ôn Ngọc thì số lần những người khác ăn đánh tăng hẳn, bởi vì đối sách, khảo văn không ai vượt được Diêu Ôn Ngọc, văn chương của y vừa ra là chẳng ai lọt nổi mắt Xương Tông tiên sinh nữa. Danh tiếng của Tiết Tu Trác đứt đoạn vào chính những năm đó, về sau cũng không còn lộ tài nữa.”

“Sau đó Diêu Ôn Ngọc nhập môn hạ của Hải Lương Nghi, ngươi biết Hải Lương Nghi rồi đấy, Diêu Ôn Ngọc có thể dùng xuất thân thế gia để bái môn hạ của Hải Lương Nghi, đã có thể thấy được đại khái thiên tư của y. Thật ra không ai biết, người đầu tiên đệ danh thiếp cho Hải Lương Nghi là Tiết Tu Trác, hắn đã từng bái lễ Hải Lương Nghi ba lần, nhưng cuối cùng Hải Lương Nghi lại không nhận hắn. Chuyện này phải là người khác, cho dù bên ngoài không trở mặt thì trong lòng cũng sẽ sinh thù hằn, nhưng cái lợi hại của Tiết Tu Trác lại ở chính chỗ đó, ngày Diêu Ôn Ngọc hành lễ bái sư, hắn cũng có mặt, hắn không chỉ có mặt, hắn còn là người bưng quan. Hải Lương Nghi không thích hắn, thế mà hắn chưa từng oán giận một lời. Trạch viện của Hải Lương Nghi là hồi đó Quang Thành đế thưởng, các lão xưa nay chú trọng thanh tịnh, không tiếp riêng quan lại địa phương, cũng không bố trí tạp dịch thừa thãi, có một năm đình bị sập, Tiết Tu Trác hay tin, đến cơm cũng không ăn, tự mình đi vác đá cho Hải Lương Nghi.”

“Hắn rất tôn sùng Hải các lão,” Thẩm Trạch Xuyên nhớ ra, “ta tra đánh giá đô sát cũ của hắn, xem cả sách luận mấy năm đầu nhập sĩ của hắn, tất cả đều xoay quanh tăng thu giảm chi và chấn chỉnh sổ ruộng các địa phương, đây cũng là vấn đề làm Hải Lương Nghi đau đầu hồi mới vào nội các.”

“Hắn còn giống học trò của Hải Lương Nghi hơn cả Diêu Ôn Ngọc, Hải Lương Nghi từng giữ chức mười mấy năm ở bộ Hộ, rất rõ những khoản bẩn trong sổ sách địa phương, hồi trước muốn điều tra minh bạch sổ sách nên bèn giao cho chính Tiết Tu Trác làm, cũng bởi vậy hắn mới nhậm chức Đô cấp sự trung bộ Hộ, chuyên môn đôn đốc kiểm tra các loại sổ sách.” Tiêu Trì Dã lại ôm người nằm xuống, nói, “Ta nghĩ mạng lưới hiện giờ của hắn được thành lập vào chính lúc đó. Hắn giữ chức Đô cấp sự trung tám năm, đánh giá đều là xuất sắc, lẽ ra phải thăng từ lâu rồi, nhưng lại vẫn không thăng, vì sao? Bởi vì Hải Lương Nghi có lòng đè hắn.”

“Xem ra Hải các lão cũng bị tấm lòng chân thành của hắn làm lung lay rồi, cuối cùng lại chịu bỏ thời gian để mài giũa hắn, có cái tình nghĩa này, hai người không phải thầy trò thì cũng hơn cả thầy trò.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nhíu mày, “Hắn nhậm chức Đô cấp sự trung bộ Hộ, có thể đi xuống địa phương, quản lý sổ sách, trong tay còn có đặc quyền tấu thẳng, hắn mà muốn kết giao với ai thì quá dễ dàng.”

“Bố chính sứ Quyết Tây tên là Giang Thanh Sơn, người này không thể xem nhẹ, các khoản nợ mà Tiết Tu Trác tố giác Hoa Tư Khiêm lúc trước chính là tra cùng với hắn. Công lao của Giang Thanh Sơn rất ấn tượng, năm đó Khuất đô nợ Quyết Tây bạc cứu tế, là hắn một mình đứng ra gánh vác, không để cảnh người chết đói nơi nơi xuất hiện ở mười ba thành Quyết Tây, làm việc rất bạo, có gan làm trước tấu sau, là người rắn tay. Nhưng tính tình hắn không tốt, không chơi được với đô quan, cái hồi Hoa Phan quyền khuynh triều dã, hắn cũng không hề dâng băng kính cho Phan Như Quý, là cục xương cứng, mà lại còn có năng lực, cho nên Hoa Tư Khiêm cũng không thể hạ bệ hắn. Người như thế, đến cả Diêu Ôn Ngọc cũng chẳng để vào mắt, vậy mà lại có thể xưng huynh gọi đệ với Tiết Tu Trác, không khó để thấy tài kết giao của Tiết Tu Trác.”

Tiêu Trì Dã bỗng thoáng ngưng.

“Về sau Hải các lão nâng đỡ Tiết Tu Trác như vậy, kỳ thực hoàn toàn là vì năng lực của hắn. Lần trước ngươi bảo dụ thế gia vào bẫy, ta thấy ngươi nói trúng yếu điểm rồi đấy, có khi Tiết Tu Trác lại vào được nội các thật cũng nên.”

“Ta để ý tên này rất mâu thuẫn,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sách luận của hắn mấy năm trước đều bàn về dân sinh, lúc xuống địa phương cũng toàn làm những việc thiết thực, nhưng hắn lại không tách ra khỏi đám con cháu thế gia như Hề Hồng Hiên. Vụ lụa thành Tuyền là một điểm ngoặt, ta cảm thấy lòng dạ hắn rất sâu, không phải làm việc vô thưởng vô phạt đâu, mà là lo xa tính kĩ cả đấy.”

“Chẳng phải ngươi bảo trong Khuất đô có người đang thao túng thế cục sao?” trông Tiêu Trì Dã nghiêm túc hơn mấy phần, “chính ra hắn lại là ứng cử viên phù hợp đấy chứ.”

“Sáu năm trước Trung Bác binh bại, phẩm hàm hắn không cao, tuổi lại trẻ, làm sao mà thao túng đám cáo già thế gia này được? Chỉ riêng Ngụy gia thôi đã khó đối phó rồi. Ta đoán nếu quả thực có một người như thế thì phải tầm tuổi Hải Lương Nghi, bằng không tư lịch như vậy khó mà thu phục được ai.”

“Vẫn ít manh mối quá, sau này phải thận trọng đối phó với bọn họ.” Tiêu Trì Dã xoa nắn cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, “Thật ra lầu Ngẫu Hoa sập không phải không có gì tốt, lần này Hề Hồng Hiên sợ mất mật rồi, sau này mà muốn tìm ngươi uống rượu thì cũng chẳng còn chỗ nào để đi nữa.”

“Rượu uống ở đâu chẳng được, hắn sập mất lầu Ngẫu Hoa thì còn lầu khác, nhưng Hương Vân mới là đi thật,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng mắt, “Nhị công tử thiệt rồi.”

“Không có Hương Vân thì ta tìm người khác được mà.” Tiêu Trì Dã nhìn y, “Mỹ nhân thiếu gì, ở đây cũng có một người đấy thôi?”

Thẩm Trạch Xuyên cào lòng bàn tay hắn mấy cái, nói: “Không có năm trăm lượng thì ta không uống rượu cùng đâu.”

“Ta nghèo chết được ấy.” Tiêu Trì Dã bắt lấy ngón tay đang trêu ngươi của y, “Không có tiền đâu, chỉ tặng ngươi cái khác được thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên: “Có của hiếm gì làm ta động lòng được vậy?”

Tiêu Trì Dã nắm tay y đặt lên hông mình, nói: “Nhị công tử tài hoa anh tuấn, thế nào?”

“Thẩm Lan Chu ta ngọc thụ lâm phong,” Thẩm Trạch Xuyên thong thả, “ôm gương tự ngắm mình là được rồi, không cần người khác.”

“Ngươi chẳng chịu chơi gì cả,” Tiêu Trì Dã nói, “tự ngắm mình sao thú vị bằng để ta ngắm? Gương phải hai người cùng ngắm mới hoạt sắc sinh hương.”

Mắt Thẩm Trạch Xuyên sánh đầy gợn sóng, hỏi: “Cái gì hoạt sắc sinh hương cơ?”

“Trăm nghe không bằng một thấy,” Tiêu Trì Dã thăm dò nhiệt độ của Thẩm Trạch Xuyên, “hôm nào thử cùng ta là biết ngay ấy mà.”

Thẩm Trạch Xuyên bị sờ hơi khẽ thở dốc, đã lâu rồi bọn họ chưa được thả lỏng, lại còn vừa mới kinh qua kiếp nạn, bao nhiêu sức tích tụ lại đều dồn hết xuống bụng dưới, bây giờ vừa ôm vừa xoa, chính là châm bùng lên đốm lửa non này.

“Thẩm Trạch Xuyên thanh tâm quả dục,” Tiêu Trì Dã trầm giọng cảm thán, “sao ta lại chẳng nhận ra là ai nhỉ?”

“Đó là Thẩm Trạch Xuyên, người ngươi gọi là Thẩm Lan Chu.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ngươi muốn ai?”

“Ta muốn cả hai.” Tiêu Trì Dã nâng Thẩm Trạch Xuyên lên rồi lật y lại, đè xuống từ phía sau, hỏi, “Ngươi cho không?”

Nửa mặt Thẩm Trạch Xuyên vùi vào chăn, chỉ thở dốc không nói một lời. Tiêu Trì Dã cắn y, tai y mẫn cảm, bị liếm cắn đến mức hơi thở cũng chững lại, khóe mắt dần ửng đỏ.

“Thần Dương đun nước rồi, trước khi trời sáng sẽ cho ngươi tắm.” Tiêu Trì Dã thúc vào Thẩm Trạch Xuyên, gọi bằng giọng mũi, “Lan Chu.”

Cái giường này chỉ là biện pháp giải quyết nhu cầu cấp bách tức thời, đã nhỏ còn hẹp, bọn họ phải nhồi nhét lắm mới nằm vừa. Lần này Tiêu Trì Dã không dám nhanh, chậm rãi tiến vào từ bên. Cận vệ bên ngoài toàn người tai thính, Thẩm Trạch Xuyên đè nén mọi âm thanh, túm chặt áo trong sự xuất nhập khẽ khàng, cảm thấy mình sắp tan ra rồi.

Hai người thở hơi loạn, đều sợ đối phương phát ra tiếng, bèn nghiêng cổ hôn nhau. Giường rung nhẹ, sức lực tích tụ của Tiêu Trì Dã dần mạnh lên, không thể thúc, chỉ có thể cọ.

Tiêu Trì Dã đè giọng giữa nụ hôn: “Gọi lại đi.”

Thẩm Trạch Xuyên gọi: “Sách… A…”

Tiêu Trì Dã bật cười, hơi dùng lực, nói: “Sách An, ừ, Sách An làm sao?”

Thẩm Trạch Xuyên không chịu nổi, chẳng dám nói tiếp nữa. Ngón tay Tiêu Trì Dã mò vào miệng y, đùa loạn một hồi rồi ôm chặt y từ sau, sâu đến nỗi Thẩm Trạch Xuyên suýt rên thành tiếng.

Một trận mây mưa đầm đìa mồ hôi, Tiêu Trì Dã nhớ Thẩm Trạch Xuyên mới tỉnh nên chỉ làm một lần. Chỗ không lý tưởng, thời điểm cũng không lý tưởng, một lúc lâu sau Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa hết ửng hồng, lúc lau cả ngón tay cũng lười động.

***

Lương Thôi Sơn thấy trời đã sáng, bèn soát lại gọn gàng ghi chép mấy ngày nay để chuẩn bị đi báo cáo cho Thẩm Trạch Xuyên. Hắn đi một vòng, thấy Cát Thanh Thanh đang uống trà dưới lán, bèn qua chào rồi hỏi: “Hôm nay trấn phủ đại nhân đỡ chưa? Ti chức đã chỉnh lý xong các khoản rồi, đặc biệt đến báo cáo đây.”

Cát Thanh Thanh không đáp, Thần Dương đi xuống, nói: “Trấn phủ đại nhân mới khỏi bệnh, dịch bệnh cũng mới hết, đại nhân sợ lây cho mọi người nên hôm nay không tiếp khách. Nếu tiện thì sổ này để lát nữa ta đưa đại nhân cho?”

Lương Thôi Sơn được Thẩm Trạch Xuyên giao nhiệm vụ ghi sổ, không dám làm quấy quá, chỉ nói: “Đại nhân không sao là tốt rồi, nếu hôm nay không tiện thì ngày mai ti chức lại qua.”

Thần Dương gật đầu, Lương Thôi Sơn cáo từ. Trước khi đi hắn thấy quanh sân không có ai, biết ngay là người đã chuyển đi hết rồi, có cận vệ canh giữ. Cẩm y vệ làm việc, Thẩm Trạch Xuyên lại được Hoàng thượng khâm điểm nên hắn cũng chẳng dám nhìn lâu hỏi nhiều, đi mất luôn.

Tiêu Trì Dã vén rèm ra ngoài, đã thay đồ sạch, đi đôi ủng hơi cũ, tay vẫn cầm cây quạt ngà voi của Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: “Báo cáo sổ à?”

“Tôi bảo hắn mai lại qua rồi,” Thần Dương nói.

Tiêu Trì Dã đi xuống thềm, hắn đang rất sảng khoái, vẻ hung ác giữa mày mấy hôm trước cũng đã tiêu tan, hỏi: “Lão Hổ đỡ sốt chưa?”

“Đỡ rồi, người cũng khỏe hơn rồi, sáng nay ăn được nhiều, định đi thỉnh an chủ tử nhưng tôi cũng bảo hắn mai hẵng qua.”

“Để ta đi gặp hắn.” Tiêu Trì Dã ước lượng cây quạt, nói, “Nước trên phố đã rút hết, trời cũng quang rồi, hai ngày này phải dọn khỏi chùa Chiêu Tội thôi, trong cung chắc sắp có tin đấy. Hề Hồng Hiên thì sao?”

“Tỉnh rồi, nhưng người của tám đại doanh canh chặt quá, không cho người khác gặp.”

“Khỏi cần vội,” Tiêu Trì Dã cười như không cười, “chắc Hoàng thượng cũng tỉnh rồi, chuyến này Hề Hồng Hiên không chạy được đâu, Đô sát viện đang chờ hắn cho xem.”

Cống rãnh được khơi thông, dịch bệnh cũng không bùng phát, mọi sự đều được giải quyết mĩ mãn, người bên trên chẳng rớt một giọt mồ hôi, đó là công lao lăn lê bò toài ở dưới của bọn họ, phải đòi nợ. Giờ Tiêu Sách An hắn đã ngủ no rồi, có thừa tinh thần để cò cưa với người khác.

Thần Dương đứng bên cạnh, Tiêu Trì Dã chợt hỏi: “Chỗ khuyên tai bảo ngươi đem đi đánh lần trước, bọn họ làm xong chưa? Mấy ngày nữa về phủ ta tiện đường qua lấy luôn.”

Thần Dương: “Tôi dặn bọn họ làm nhanh nên giờ chắc cũng xong rồi. Nhưng làm gì có chuyện chủ tử tự mình đi? Để tôi đi cho.”

“Thứ này ta phải tự tay lấy,” Tiêu Trì Dã ném cây quạt ngà voi trong tay cho hắn, “đi, đi thăm Đàm Đài Hổ.”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Hôm bữa mình lên Weibo, có một em gái hỏi mình gọi tên cp là gì, Nhị cẩu và đại hoa à?

=))))))))))))))))))))))