Thương Tiến Tửu

Chương 76: Giăng lưới



Đêm mưa trong sơn túc, ái muội ẩm ướt vẫn còn đọng lại trong chăn.

Suối nước nóng đã được tu sửa, nhỏ nhưng đầy đủ. Tiêu Trì Dã khoác áo cho ngựa và ưng ăn, núi Phong vào giờ Mão canh ba chỉ nghe thấy tiếng nước rỏ tí tách từ mái hiên. Hắn phanh áo đón gió núi, cái lạnh đầu xuân dần xoa dịu những phấn khích triền miên cả một đêm. Hắn đã tỉnh rượu, nhưng tình triều lại càng trở nên nồng đậm, trỗi dậy sau đó là một loại cảm giác thư thả lẫn dịu dàng khi đã được thuê thỏa.

Đây là niềm vui của đắm mình vào dục vọng.

Tiêu Trì Dã tháo yên trên lưng Lãng Đào Tuyết Khâm, ra hiệu cho Mãnh. Mãnh lập tức sải cánh, lao ra khỏi mái hiên bay vút vào rừng xanh.

Tiêu Trì Dã xoay người trở vào, triều nhiệt trong nhà không giảm, Thẩm Trạch Xuyên nằm trên gối, đắp chăn, không nhìn ra được là đang ngủ hay thức. Tai phải lộ ra còn đeo khuyên tai, Tiêu Trì Dã đưa tay tháo cho y, tiện tay xoa xoa vành tai bị khuyên kẹp hồng của y.

Thẩm Trạch Xuyên ậm ừ gì đó, hẵng chưa ngủ đủ. Y nằm giây lát, hơi hé mắt nhìn Tiêu Trì Dã, giọng khàn khàn: “… Phải đi rồi.”

Tiêu Trì Dã xoay người nằm xuống cạnh Thẩm Trạch Xuyên, đối mặt với y, nói: “Hôm nay nghỉ hưu mộc, vẫn còn sớm.”

Thẩm Trạch Xuyên ừ một tiếng, nói: “Chiếu ngục còn có việc.”

“Đúng là người bận rộn,” Tiêu Trì Dã nắm ngón tay y, kéo về phía mình, “trong một ngày ngươi được thăng lên bắc trấn phủ, rồi lại đề bạt lên đồng tri, giờ sẽ toàn phải đối mặt với quý tử con ông cháu cha, kiểu gì cũng có người chọc phá ngươi cho xem.”

Thẩm Trạch Xuyên: “Cận thần của thiên tử, khó làm.”

Thẩm Trạch Xuyên nằm như vậy, khóe mắt đuôi mày đều trưng ra hai chữ thỏa mãn. Hai người nằm nhìn nhau một lát, tựa hồi vuốt ve dịu dàng sau cơn dông lốc bão bùng, hôn vừa nhẹ vừa chậm. Bọn họ chân chính gặp nhau trong căn nhà đơn sơ này, như thể chỉ trong có mấy canh giờ rời khỏi Khuất đô đã có thể rũ bỏ hết cái gọi là khôn ngoan lão luyện, lại biến thành những chàng thiếu niên tuổi xanh sàn sàn.

Giọng Tiêu Trì Dã trầm trầm: “Nơi này nhỏ quá, bầu trời bị tường son che khuất, núi rừng bị thành trấn bao vây, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy không đã… Sau này về Ly Bắc, ta sẽ đưa ngươi đi phi ngựa ở núi Hồng Nhạn.”

Thẩm Trạch Xuyên nằm sấp lên ngực hắn, hỏi: “Trăng Ly Bắc có tròn như trăng Đoan châu không?”

Tiêu Trì Dã nghĩ thật lâu, rồi nói: “Ta quên mất rồi… Cỏ Đoan châu có cao như cỏ Ly Bắc không?”

Thẩm Trạch Xuyên cũng nói: “Ta quên mất rồi.”

Bọn họ bỗng phì cười, nỗi chạnh lòng xua tan đi. Thẩm Trạch Xuyên ngửi mùi hương trên người Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã tựa cằm lên tóc Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã nói: “Đi cùng nhau đi.”

Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Về nhà sao?”

Tiêu Trì Dã ghì chặt vòng tay: “Về nhà… Bảo cả sư phụ Kỷ Cương nữa, Ly Bắc lớn như thế, có nhiều chỗ để ở lắm.”

Thẩm Trạch Xuyên bật cười, cụp mắt nói: “Sư phụ muốn về Đoan châu cơ, sợ là không đi cùng được đâu.”

Tiêu Trì Dã cũng cụp mắt bảo y: “Chỉ cần ra khỏi Khuất đô, chân trời góc bể đều có thể đi cùng nhau.”

Thẩm Trạch Xuyên đón ánh mắt của Tiêu Trì Dã: “Sói con nên ở Ly Bắc, nếu không ăn không ngồi rồi lâu quá thì phí lắm.”

Ánh mắt Tiêu Trì Dã trầm lặng, hắn nói: “Ly Bắc đã có đại ca, thiết kỵ Ly Bắc đã có cha, chỉ có cưỡi ngựa mới hợp với ta.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng cằm Tiêu Trì Dã lên, nhìn hắn thật chăm chú: “Kỳ tài trời sinh ắt có chỗ dùng, chưa đến lúc mà thôi. Sách An Sách An, kỳ vọng của Ly Bắc đều đặt cả vào hai chữ này.”

Tiêu Trì Dã trầm giọng cười, bỗng nhiên lật người chặn y lại, áp trán vào trán y, hỏi: “Muốn ta không?”

Thẩm Trạch Xuyên đau eo mỏi lưng, thong thả nhéo gáy Tiêu Trì Dã, khàn khàn đáp lại: “Cho ta không?”

Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn y, kéo cao chăn.

***

Sau đêm mưa đó, tiết trời Khuất đô nóng dần.

Nội các yêu cầu cách chức Thượng thư bộ Công của Phan Tường Kiệt, Đô sát viện viết tận mười mấy tấu chương hạch tội Phan Tường Kiệt, triều đình ngày nào cũng đốp chát nhau inh tai nhức óc Lý Kiến Hằng.

Ban đầu đám trọng thần thế gia như Ngụy Hoài Cổ còn ôm nhau vượt bão, sẽ không dễ dàng vứt bỏ ai. Như Phó Lâm Diệp cuối cùng cũng chỉ giáng chức phạt bổng chứ không đày khỏi Khuất đô. Sau khi Hoa Tư Khiêm ngã đài, chức nguyên phụ nội các do Hải Lương Nghi lên đảm nhiệm, tuy ông trọng dụng Tiết Tu Trác xuất thân thế gia, nhưng cũng liên tiếp đề bạt rất nhiều viên quan xuất thân hàn môn, trong đó Khổng Tưu là nổi bật nhất, hai bên tranh đấu cả trong tối lẫn ngoài sáng. Nhưng vụ việc lần này trọng đại, không hạch tội Phan Tường Kiệt thì sẽ phải hạch tội Ngụy Hoài Cổ, chắc chắn phải có ai đó đứng ra gánh trách nhiệm chuyện tắc nghẽn cống rãnh, lần này căn bản không tìm nổi kẻ chết thế.

Nhìn tình hình bây giờ, bộ Hộ hiển nhiên quan trọng hơn bộ Công. Với thế gia mà nói, cu ly thì vứt được, chứ quản tiền thì nhất định phải giữ. Không chỉ có Phan Tường Kiệt phải cách chức điều tra, đến cả con trai trưởng đang làm thị lang bộ Hộ của lão cũng phải đình chỉ chờ hạch tội.

Lý Kiến Hằng không tiện nói trong triều, sau khi tan triều hắn gọi Tiêu Trì Dã, hai người cùng đi dạo ngắm xuân trong vườn.

“Thấy có người bảo mấy hôm trước ngươi dầm mưa ra khỏi đô,” Lý Kiến Hằng mặc thường phục vàng, nhặt ít mứt từ trên bàn chia một nửa cho Tiêu Trì Dã, “đi làm gì thế?”

“Thao trường ở trên núi Phong, mưa xuống ta đâm lo. Vụ cống rãnh mới qua chưa được bao lâu, đêm đó mới đi vội ngó cái.” Tiêu Trì Dã làm như không để ý Lý Kiến Hằng phái người theo dõi mình, cười nói: “Thao trường đó Hoàng thượng biết rồi đấy, ngốn khối bạc của cấm quân, nhỡ mà mưa xối be bét thì hai vạn người của ta sẽ phải dùng tạm của tám đại doanh.”

“Nếu ngươi dẫn cấm quân đến thao trường của tám đại doanh thì ngày mai bộ Hộ sẽ phát tiền cho ngươi ngay.” Lý Kiến Hằng bỏ một miếng mứt vào miệng, nói, “Mấy hôm nay rốt cuộc ta cũng đã tường tỏ, bọn họ đề phòng ngươi đấy, chỉ mong cách ngươi càng xa càng tốt thôi.”

Tiêu Trì Dã tự giễu: “Cũng là làm việc cả mà, bọn họ lấy đâu ra lắm tâm tư thế?”

Lý Kiến Hằng nhớ tới chuyện Tiêu Trì Dã bị người ta xúm vào công kích trên triều lần trước, nói ngay: “Bọn họ toàn đám bụng bồ dao găm, đã vậy còn cáo già. Làm việc ấy à, ai cũng nói hay như rót mật, thật ra chỉ lật lọng là giỏi. Đừng nói là ngươi, đến cả trẫm bọn họ cũng còn dám lừa nữa là. Lần này phải trị cái lão Phan Tường Kiệt này, việc của ông ta ông ta làm không xong, suýt nữa thì hại chết trẫm, ngươi đoán xem? Tối qua quận chúa Chiếu Nguyệt vào cung thăm Thái hậu đấy. Thái hậu hiểu lý lẽ, bảo mình không tham gia vào triều chính mới đuổi nàng đi được. Ngươi bảo nàng là con gái sắp lấy chồng tới nơi rồi, sao hiểu được ba cái chuyện này? Còn không phải là Hách Liêm hầu ép à, hai nhà bọn họ là thông gia mà!”

Tiêu Trì Dã bước xuống thềm theo Lý Kiến Hằng, đi dưới tán cây đang lên chồi non, hắn nói: “Hoàng thượng đã quyết tâm nghiêm trị Phan Tường Kiệt rồi sao?”

Lý Kiến Hằng: “Chứ còn gì nữa, nhất định không thể nương tay với ông ta. Sầm Dũ dâng tấu, bên trong kẹp bản đồ những khu đất trũng của nạn dân, quá đáng thương. Trẫm làm hoàng đế, trong đại nội, giống như các lão nói đấy, rất nhiều chuyện chỉ có thể nghe người ta nói thôi. Phan Tường Kiệt bỏ bê khơi thông cống, gây nhiều thiệt hại như thế cho mọi người, trẫm chắc chắn phải phạt ông ta, các lão cũng nghĩ vậy.”

Hắn đây là đã nếm được ngọt bùi từ lần đại phong thưởng, được ngôn quan khen ngợi mấy câu, giờ đã muốn lôi ngay Phan Tường Kiệt ra khai đao.

“Ta lại không đồng tình với các lão,” Tiêu Trì Dã chợt nói, “Phan Tường Kiệt nên phạt, nhưng không thể dễ dàng cách chức ông ta được.”

Lý Kiến Hằng quay lại, nhíu mày: “Gây ra đại họa như thế, không phạt ông ta thì chẳng lẽ giữ ông ta lại chờ lần tiếp à?”

Tiêu Trì Dã nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, nhớ tới lời của Thẩm Trạch Xuyên, bỗng dưng cười, bảo Lý Kiến Hằng: “Đương nhiên Hoàng thượng phải phạt ông ta, nhưng cách chức ông ta thì chẳng khác nào chặt đứt con đường làm quan của ông ta. Giờ Phan Tường Kiệt đã có tuổi rồi, lúc làm Thượng thư bộ Công cũng vẫn từng lập công lao. Hoàng thượng, lần này cống rãnh tắc nghẽn dẫn đến nước thải ngập, đúng là làm hỏng phố xá thật, nhưng đê sông Khai Linh vô cùng kiên cố. Những năm trước các địa phương gặp lũ lụt, có cực kỳ ít đê có thể đứng vững, đủ thấy Phan Tường Kiệt quả thực dốc nhiều công sức vào nó, không hề ăn bớt nguyên vật liệu.”

“Nhưng đúng là ông ta đã tắc trách cống rãnh, không thể có chuyện vì sông Khai Linh mà tha cho ông ta được.”

“Hoàng thượng,” Tiêu Trì Dã nói, “hôm nay trên triều có bàn tới ngân sách cho vụ xuân, bộ Hộ và địa phương giằng co nhau, việc này đã kề cà suốt nửa tháng trời rồi, còn chờ nữa thì sẽ lỡ mất.”

“Cái đấy thì liên quan gì đến chuyện cách chức Phan Tường Kiệt?” Lý Kiến Hằng không vui, “giữ ông ta thì bộ Hộ cũng có bỏ tiền ra đâu, người dưới trướng Ngụy Hoài Cổ rặt một đám mồm mép không, đến các lão còn chẳng buồn tốn nước bọt với bọn họ, chỉ có ngôn quan của Đô sát viện mới cãi hòa được với bọn họ.”

“Bộ Hộ ấy à, người đi xuống làm được việc bây giờ toàn môn sinh của Ngụy Hoài Cổ, đương nhiên sẽ hành sự theo ý Ngụy Hoài Cổ. Nhưng Phan Lận con của Phan Tường Kiệt vừa hay lại là thị lang bộ Hộ, lần này nếu Hoàng thượng có thể nương tay với Phan Tường Kiệt, Phan thị ông ta sẽ chính là nhận được thánh ân, ắt sẽ khắc cốt ghi tâm ơn huệ của Hoàng thượng. Con ông ta sẽ thành con của Hoàng thượng. Từ rày Hoàng thượng làm việc cùng bộ Hộ thì cũng sẽ có một người có tiếng nói trong bộ Hộ là người của mình. Chưa kể, một khi Phan Tường Kiệt bị cách chức điều tra, bộ Công sẽ đề bạt người khác lên làm Thượng thư, người mới chắc gì đã trung thành hơn Phan Tường Kiệt.” Tiêu Trì Dã dừng lại ở đây, để Lý Kiến Hằng tự nghĩ tiếp.

Lý Kiến Hằng bước vài bước, ngập ngừng: “Nhưng không cách chức ông ta thì cũng phải có cách xử phạt nào thuyết phục chứ.”

“Phan, Phí là thông gia, Phí thị lại thân với Hề thị, thứ không thiếu nhất chính là bạc. Hoàng thượng hãy phạt Phan Tường Kiệt bù vào chi phí khơi thông cống rãnh lần này, sau đó thưởng ông ta đình trượng.”

“Đình trượng?” Lý Kiến Hằng ngỡ ngàng, “ông ta bằng ấy tuổi rồi, có mà chưa đánh đã chết trước rồi ấy chứ!”

“Không cho ông ta nếm thử mùi vị của ‘chết’ thì sao ông ta cải tà quy chính, cảm động đến rơi nước mắt được?” Tiêu Trì Dã cười, “để ngôn quan mắng ông ta đủ, đến lúc Hoàng thượng lại triệu kiến ông ta, đừng nói là bắt ông ta bù tiền, Hoàng thượng có bắt ông ta đứng giữa bàn dân thiên hạ sủa tiếng chó, ông ta cũng còn phải biết ơn kia.”

Lý Kiến Hằng phấn khởi, quay lại bảo Tiêu Trì Dã: “Đúng là ngươi vẫn có cách!”

“Chuyện kiểm tra chi tiêu lần này cũng là Ngụy Hoài Cổ làm, ta sợ tâm tư hắn không thuần, giở trò gì đó với sổ sách, Hoàng thượng vẫn phải thẩm ba lần mới ổn.”

Y như rằng Lý Kiến Hằng có vẻ vướng mắc, nói: “Đây là việc của bộ Hộ mà, trẫm làm gì có người? Chuyện này các bộ khác cũng chả mó vào được.”

“Vậy thì tìm người của mình trong bộ Hộ mà làm, quan viên bên trên không chắc, nhưng lại tư bên dưới lại là người thật lòng làm việc vì Hoàng thượng đấy.” Tiêu Trì Dã gạt cành ra, như đang đăm chiêu gì đó, “Lần này ở chùa Chiêu Tội, ta gặp một lại tư có năng lực, thuốc thang của cấm quân lần trước chính là do hắn ghi chép lại, các lão cũng khen không ngớt lời. Hoàng thượng, để hắn thử xem sao?”

Lý Kiến Hằng mừng rỡ: “Các lão cũng khen thì đương nhiên là chuẩn rồi! Tên là gì? Để hắn làm!”

Tiêu Trì Dã nói bình ổn: “Người này tên là Lương Thôi Sơn.”

***

Hề Hồng Hiên bị tống vào hình ngục, vốn hắn chắc mẩm có Lý Kiến Hằng bảo hộ, lại còn có Tiết Tu Trác tác động thì sẽ sớm được ra ngoài thôi. Nào ngờ bị giam mấy ngày rồi mà chẳng thấy ai đến báo tin, bèn đoán ngay ra chắc chắn đã có vấn đề.

Lúc đến hình ngục, Thẩm Trạch Xuyên mang yêu bài theo, y đã uống rượu cùng Khổng Tưu, lại còn là tân quý thăng tiến nhanh nhất dạo gần đây, Kiều Thiên Nhai chỉ dùng mấy lít rượu đã mua chuộc được cai ngục.

Hề Hồng Hiên vừa thấy Thẩm Trạch Xuyên đã vội vàng đứng dậy, hỏi qua chấn song: “Sao rồi? Sao chẳng có tin gì vậy, Phan Tường Kiệt thế nào rồi? Nếu lão ta bị phạt thì ta cũng phải được ra ngoài rồi chứ!”

Thẩm Trạch Xuyên đeo yêu bài nhưng không mặc quan bào, y mặc thường phục xanh đen, cổ áo bó sát, lúc bước vào mặt mày phủ trong ánh sáng tù mù, làn da trên nền thường phục trắng đến mức hơi lạnh.

“Vẫn còn chờ tra Phan Tường Kiệt à?” Thẩm Trạch Xuyên nói, “mấy hôm nay đâu có chuyện gì liên quan đến Phan Tường Kiệt đâu.”

“Lão ta quản lý bộ Công, vụ cống rãnh bết bát như thế, không phạt lão mà nghe được ư? Có là Hoàng thượng cũng chẳng cứu nổi.” Hề Hồng Hiên siết tay, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ngụy Hoài Cổ bám riết lấy Phan Tường Kiệt để đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng ngươi biết đấy, vật cực tất phản, con giun xéo lắm cũng quằn chứ nói gì là Phan Tường Kiệt? Để giảm tội, Phan thị đã nhè tiền ra đền bù cho phí tổn lần này, lều cháo ở chùa Chiêu Tội hẵng còn chưa gỡ, nữ quyến Phan gia đi phát cháo cho nạn dân hết, ngoài mặt làm đến nơi đến chốn, lại còn trưng ra bộ dạng cho mọi người tuỳ ý đánh chửi, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, các lão cũng phải cân nhắc lại hình phạt với lão ta.” Thẩm Trạch Xuyên không cười, nói, “Chuyện bộ Hộ chùng chình tiền bạc không dém được, vì lợi ích chung thì Ngụy Hoài Cổ cũng nên nhận sai, chịu mắng một chút đi, thế nhưng hắn lại chẳng biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Nhị thiếu, Phan Tường Kiệt không cách chức, Ngụy Hoài Cổ không chịu phạt, lần này cũng chỉ có thể lấy ngươi ra khai đao thôi.”

Hề Hồng Hiên trầm ngâm ít lâu, nói: “Ngụy Hoài Cổ là lo tiền nong, hắn sống chết gắng đè chuyện này xuống, đơn giản là vì sợ nhận sai rồi thì sẽ không dém nổi mấy khoản thất thoát của bộ Hộ nữa, bị Hải Lương Nghi bắt thóp mệnh môn. Theo tính hắn, không đạp được Phan Tường Kiệt lên chịu tội thì sẽ bắt ta xòe tiền ra, kiểu gì thì kiểu cũng không để chính hắn phải gánh. Mẹ kiếp, con cáo già lươn lẹo!”

Lúc bọn họ chung tay đánh Tiêu Trì Dã thì ai cũng hưởng một miếng từ tám đại doanh, giờ còn chưa hạ bệ được Tiêu Trì Dã, chính phe mình đã quay sang nội chiến. Hề Hồng Hiên không cam, vụ Hề Cố An lần trước đã ngốn của hắn bao nhiêu bạc rồi, may mà mỏ muối trong nhà không sao, tài nguyên vẫn dồi dào như thường, dù thế nào thì triều đình cũng không rõ các nguồn quỹ riêng của Hề gia. Nhưng Ngụy Hoài Cổ đòi tiền thì lại khác, tám đại gia tộc hiểu nhất căn cơ của nhau, Hề gia bán muối ra biển, lại còn nuôi một đội thuyền lớn ở cảng Vĩnh Tuyền, chuyện này bọn họ đều biết thừa.

“Tiêu tiền tiêu tai,” Thẩm Trạch Xuyên nói thấm thía, “ngươi đang trong tù, phải chọn ai tin tưởng được để lo liệu việc này hộ ngươi bên ngoài. Tiền từ quỹ riêng, Ngụy gia mà muốn hơn mười vạn, chỉ riêng vận chuyển bạc thôi đã là cả một vấn đề rồi, phải có người thay ngươi lên kế hoạch đâu ra đấy. Những chuyện cấp bách khác, mau làm sớm sớm đi.”

“Tìm Diên Thanh!” Hề Hồng Hiên buột miệng thốt ra, vừa dứt lời lại tự mình lưỡng lự.

Tiết Tu Trác cũng tường tận Hề gia, khó đảm bảo không nổi tâm tư khác trong lúc làm. Núi vàng bạc của Hề gia là thứ các thế hệ đi trước liều mạng tích cóp nên, cửa hàng ở Quyết Tây, Hà châu lại càng nhiều vô số kể. Tiền, Hề Hồng Hiên có, nhưng người có thể thực sự tin tưởng để phó thác việc này thì hắn lại không có. Hề Cố An chết rồi, mấy chi họ hàng của Hề gia lôi bàn tính ra gõ canh cách, có khi Hề Hồng Hiên sẽ chẳng chết trong ngục đâu, mà sẽ chết trong tay chính người nhà mình cũng nên.

Hề Hồng Hiên bỗng nhiên nói: “Lan Chu, ngươi thăng lên đồng tri, phụ trách cả chiếu ngục, có đặc quyền ra vào Khuất đô để phá án. Giờ Diên Thanh ở Đại lý tự có lắm bất tiện, ta sợ hắn bắt mắt quá người khác lại đâm sinh nghi. Việc này ngươi làm được không?”

Thẩm Trạch Xuyên rất bất ngờ: “Ta chưa bao giờ xử lý sổ sách, cũng chưa từng qua lại với Ngụy Hoài Cổ, chuyện làm ăn bên ngoài của ngươi ta cũng không rõ, làm sao mà ta làm được?”

Chính là muốn không rõ đấy!

Hề Hồng Hiên nói: “Bên ruộng muối có chưởng quỹ do ta chỉ định, bọn họ thạo việc, bạc ngươi khỏi phải lo. Chỉ là nếu số lượng bạc mà lớn quá thì quả thực vận chuyển sẽ rất phiền, hơn mười vạn lượng bạc cho lên xe cũng phải chất thành núi. Đi đường thủy không được, nhà ta chuyên gia đi đường biển, hướng vào trong, phía Bắc là thành Địch do Hoa gia cai quản, phía Nam là Hà châu do Nhan thị cai quản, chỉ có thể đi đường bộ thôi. Đường bộ thì phải đi qua mười ba thành Quyết Tây… Đệch mẹ nó! Nhiều bạc như thế mà không đập chết được Ngụy Hoài Cổ! Tóm lại đi qua Quyết Tây, những cái khác không sợ, nhưng nhất định phải đề phòng Giang Thanh Sơn. Tên này ác lắm, nếu mà để hắn bắt được, ta đến bị lột da như chơi!”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp ứng ngay, nói: “Việc này quan trọng, vẫn nên bảo Tiết Tu Trác một câu.”

“Không được,” lòng Hề Hồng Hiên chùng xuống, “Diên Thanh không phải người làm được mấy việc kiểu này, hắn mà nhúng tay vào thì lại thành dở. Ngươi chỉ cần nói với hắn, bảo hắn tiếp tục nghĩ cách xin tha cho ta trên triều đình. Hoàng thượng đang nhất thời chần chừ cũng không sao, giờ mà ra ngoài, ta phải giết Ngụy Hoài Cổ trước tiên!”

Hắn nói xong lại cười với Thẩm Trạch Xuyên.

“Ngươi cũng không cần hoảng, ta biết ngươi chưa buôn bán bao giờ. Ta có để lại một người quản sổ sách trong nhà ở Khuất đô, tên là Hề Đan, là một lão già đi theo ta, lão ta sẽ giúp ngươi… Ta gặp lão ta rồi khắc sẽ có thu xếp.”

Hề Hồng Hiên cũng nhanh trí, không dám dễ dàng tin tưởng Thẩm Trạch Xuyên. Hắn vẫn còn nhớ Kỷ Lôi bị vờn chết thế nào, cho nên mới để lại một ngón, phải gặp được người của mình mới chịu lấy tiền ra. Chìa khóa của Hề gia đang để ở nơi chỉ mình hắn biết, không có chìa khóa, tất cả kho tiền của Hề gia sẽ không mở.

“Mấy hôm nữa nhé,” Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa nói, “ta dẫn lão ta đến gặp ngươi.”

===