Thương Tiến Tửu

Chương 87: Hoàng tự



Tấm bản lề rơi đánh “ruỳnh” xuống đất, bụi bay mù mịt, trong nhà tối thui. Phí Thịnh bịt mũi bước vào trong, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.

Đây là chỗ ở cũ của Tần vương, dù quanh năm không được tu sửa nhưng vẫn nhìn ra được vẻ nguy nga tráng lệ thuở trước. Phí Thịnh thắp cây đuốc mang bên người lên, diệt mồi lửa rồi đi vào trong phòng ngủ.

“Rèm và chăn nệm đều còn mới.” Cát Thanh Thanh nhấc rèm lên, nhìn chiếc giường.

“Mấy hôm trước còn có người ở,” Phí Thịnh dừng lại cạnh bàn, mở nắp ấm trà ra, bên trong hẵng cáu vệt trà, “đây là trà xuân từ Bạch Mã châu ở Quyết Tây, xem ra Hề Hồng Hiên không bạc đãi bọn họ.”

Lúc kiểm tra giường Cát Thanh Thanh thấy có vệt máu, trống tim đập thình thịch, hắn bèn xốc tung chăn lên, rồi bất chợt lùi về sau một bước.

Trên giường giấu một xác chết đã bốc mùi, vết tụ máu rất rõ, hiển nhiên đã chết được vài ngày rồi. Phí Thịnh giương đuốc lên kiểm tra thi thể.

“Tên này bị bóp cổ chết,” Phí Thịnh chỉ vào cổ cái xác, “thẳng tay bóp gãy luôn.”

“Có vết máu,” Cát Thanh Thanh nói, “trước khi chết hắn còn bị đao đâm.”

“Không chỉ thế đâu, ngươi nhìn cổ hắn đi, có hai vệt tụ máu, chứng tỏ không bóp chết được hắn ngay lần đầu. Chỉ dựa vào đám giang hồ mà Hề Hồng Hiên thuê thì sao có thể bức ép vị sư phụ kia đến mức này được?” Phí Thịnh vừa nói vừa chống đao vào thi thể, từ từ lật ngược xác chết lại, “vết hoen tử thi không có gì bất thường, chắc là không trúng độc. Vết đao trên lưng lộn xộn thế này là rõ ràng bị người không thạo dùng đao chém, đao không chém đúng yếu điểm nên mới chọn cách bóp cổ chết hắn. Chắc tên này là bọn họ hợp sức giết, ta nghi vị sư phụ kia bị thương, có khả năng là sắp gục rồi nên tiên sinh nên mới đành phải tự mình cầm đao.”

Cát Thanh Thanh càng nghe càng hãi: “Nếu có thể đặt xác ngay ngắn như vậy thì có phải tiên sinh và sư phụ còn chưa đến mức hoảng loạn không? Miễn là…”

“Xác cũng có thể là do người khác đặt,” Phí Thịnh lại nhìn xung quanh một vòng, “ở đây cũng không có dấu hiệu xô xát… Ta nghĩ sư phụ bị thương, không thể ra đòn dễ dàng nên mới phải mượn sức của tiên sinh. Nhưng bọn họ lại bị chuyển đi một lần nữa, chắc chắn không phải do Hề Hồng Hiên sắp đặt, bởi vì đám dân giang hồ hắn thuê không dám đối đầu với Cẩm y vệ chỉ vì mấy cắc bạc đâu. Cái xác này rốt cuộc có phải người giang hồ hay không còn phải xem xét, nếu không phải người giang hồ—”

Phí Thịnh chợt ngưng bặt. Hắn chịu làm việc cho Thẩm Trạch Xuyên là vì có thù lao hậu hĩnh, chuyện này nếu không phải ân oán cá nhân thì sẽ dính dáng đến phân tranh trong triều đình. Hắn không muốn kéo mình vào, bởi vậy mới không nói nốt nửa câu còn lại — nếu không phải người giang hồ, vậy thì chỉ có đại nội mới có cao thủ như vậy, cái xác này có khả năng chính từ Cẩm y vệ mà ra.

Cát Thanh Thanh hiểu mối lo của hắn, hai người im lặng rơi vào ngõ cụt. Cái tòa nhà này quá u ám quỷ dị, cứ chờ ở đây cũng chẳng phải cách.

Phí Thịnh thu đao về, nói: “Người chắc chắn đang ở Khuất đô, các quan trạch vương phủ đều có hộ vệ chuyên nghiệp canh gác, kín cổng cao tường, bên trong lại còn xây ám đạo, muốn giấu vài người thì dễ như trở bàn tay. Xin lỗi, tại hạ bất tài vô dụng, chỉ có thể thay Thẩm đại nhân tìm đến đây được thôi!”

Dứt lời bèn chắp tay với Cát Thanh Thanh, rồi đi theo lối cũ ra ngoài, lên ngựa quay về.

Cát Thanh Thanh đứng nguyên tại chỗ, hắn thấy vết máu kia kéo dài xuống tận mặt đất, bèn quỳ dọc theo vết máu, chống tay cúi xuống gầm giường dòm vào. Dưới giường còn tối hơn, cứ như có gì bên trong vậy, Cát Thanh Thanh thò tay vào khều ra mà chỉ bốc được một nắm tro. Cát Thanh Thanh thổi tro, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một mẩu giấy to bằng cái móng tay.

Đó chính là ghi chép chưa thiêu hủy kỹ của Tề Huệ Liên.

***

Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi, tay kẹp mẩu giấy bị đốt ố vàng, trên mặt chỉ còn lại vài chữ mà y đã quá quen thuộc.

Những ghi chép của Tề Huệ Liên đề cập đến rất nhiều chuyện, chúng là những sách luận mà bọn họ đã cùng bàn bạc trong chùa Chiêu Tội. Mỗi thứ ông đều dạy cho Thẩm Trạch Xuyên một ít, cả lai lịch chi tiết về hoạn quan quen thuộc thời còn làm thái phó cũng có trong đây. Lúc dịch bệnh nổ ra, Kiều Thiên Nhai đã chuyển hết lên gác xép cho Tề Huệ Liên tự bảo quản.

Để tránh bị lộ thông tin, Tề Huệ Liên còn nghĩ ra cả phương pháp đọc. Luận gì đọc như thế nào, tất cả đều là ông nghĩ ra những lúc rảnh rỗi ở chùa Chiêu Tội, nếu đọc theo trình tự bình thường thì rất nhiều chuyện sẽ có vẻ loạn xì ngầu như đang lảm nhảm linh tinh, đầu chẳng ra đầu đuôi chẳng ra đuôi.

Nhưng ông thiêu hủy, là vì tình thế nguy cấp, hay là vì lo người giam giữ ông có thể đọc hiểu được?

Kiều Thiên Nhai đang đứng dựa tường, thấy Thẩm Trạch Xuyên ra thì thẳng người dậy. Thẩm Trạch Xuyên rảo bước xuống bậc thềm, nói: “Chuẩn bị xe.”

Kiều Thiên Nhai thấy trời đã tối là biết ngay y muốn đi đâu. Một cỗ xe ngựa không bắt mắt đánh ra ngoài, vòng quanh phố Thần Vũ hai vòng rồi mới đến mai trạch.

“Hầu gia đâu?” Thẩm Trạch Xuyên xuống xe hỏi.

Đinh Đào thấy vẻ mặt y nghiêm túc nên không dám đùa, đáp nghiêm chỉnh: “Hầu gia vừa mới ra ngoài mời cái vị Tiết đại gia kia uống rượu, lát nữa mới về cơ ạ. Đại nhân, có cần tôi đi mời hầu gia về không? Chỉ cách mấy phố thôi.”

Tiêu Trì Dã mời Tiết Tu Dịch uống rượu lúc này chắc chắn là cũng để dò hỏi về Tiết Tu Trác, Tiết phủ không dễ tra, có Tiết Tu Dịch sống ngay trong phủ như kia thì tiện hơn người ngoài bọn họ phái đi nhiều.

Thẩm Trạch Xuyên đi vào trong sân, nói: “Chỉ cần cho hắn biết đêm nay ta nghỉ ở đây, bảo hắn uống rượu xong thì về, đừng ở ngoài qua đêm. Nhưng cũng bảo hắn không vội, không cần phải về ngay lập tức, Tiết Tu Dịch không dễ tống khứ đâu.”

Đinh Đào vâng rồi đi luôn, Kiều Thiên Nhai theo sau Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Sao tự dưng lại gấp gáp thế?”

“Hề Hồng Hiên chẳng tin ai mà lại đi tin Tiết Tu Trác.” Thẩm Trạch Xuyên bước lên thềm trong ánh đèn lồng tù mù, “Lần cuối cùng Hề Đan lừa hắn, hắn thà nghi Hề Đan chứ cũng không chịu nghi Tiết Tu Trác. Trước kia chuyện gì hắn cũng phải hỏi Tiết Tu Trác, lần này bắt tiên sinh dĩ nhiên cũng không dám tự mình quyết định.”

Trước khi chết, vì sao Hề Hồng Hiên lại quả quyết Thẩm Trạch Xuyên nhất định sẽ bại đến vậy? Hắn chắc chắn biết điều gì đó mà Thẩm Trạch Xuyên không biết. Hề Hồng Hiên thăng vào ti khảo công là gợi ý của Tiết Tu Trác, hắn nghe lời Tiết Tu Trác đến thế — cớ gì hắn lại nghe lời Tiết Tu Trác đến thế?

Bước chân của Thẩm Trạch Xuyên chợt khựng lại, y đứng yên.

Tiết gia đã lụn bài từ lâu, Hề Hồng Hiên tuyệt đối sẽ không nghe lời một tên túng quẫn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tâm phục khẩu phục bất kỳ ai. Hai bọn chúng có thể qua lại với nhau là nhờ tình nghĩa đồng môn, nhờ quan hệ thông gia mấy đời trước của hai nhà, cộng thêm cả quan hệ họ hàng, nhưng Tiết Tu Trác dùng cái gì để cầm trịch được Hề Hồng Hiên? Hề Hồng Hiên là kẻ chỉ màng đến lợi ích, ngay cả anh trai ruột hắn bảo giết cũng còn giết được ngay, nếu chỉ dựa vào quan hệ thân thích mong manh này thì Tiết Tu Trác tuyệt nhiên không thể được hắn tin tưởng đến vậy.

Thẩm Trạch Xuyên bỗng thấy bất an một cách vô cớ, y nhìn lên mái hiên, bóng tối tựa như một con thú đang giương nanh múa vuốt đã gặm trọn một nửa người y giữa hàm răng nhọn hoắt, nạy lên những manh mối mịt mùng rối rắm như rong bèo tảo dại, quấn lấy tay chân Thẩm Trạch Xuyên theo màn đêm, khiến y cảm nhận được nguy hiểm.

***

Tiêu Trì Dã mời Tiết Tu Dịch uống rượu, đang uống thấy Đinh Đào vào thì biết ngay là Thẩm Trạch Xuyên đã về trạch rồi. Hắn vừa chúc rượu vừa hơi gật đầu với Đinh Đào, ý bảo mình đã biết.

Tiết Tu Dịch đã ngà ngà say, hắn muốn gọi mấy kỹ nữ xuống tiếp khách mà Tiêu Trì Dã lại chẳng đả động đến, thành thử hắn cũng không dám tự tiện kêu ai. Hắn nấc liền mấy cái, vẫn nâng chén bảo Tiêu Trì Dã: “Hắn… Tiết Diên Thanh! Nuôi một đám kỹ non trong phủ, chiếm nguyên cả một cái đại viện… Còn mời, mời cả tiên sinh đến dạy tư thục gì đó… Ta trông hắn ấy, không giống nuôi kỹ đâu.”

“Đúng nhỉ,” Tiêu Trì Dã nốc mấy chén rượu mà chẳng mảy may say, Thần Dương bên cạnh lại rót đầy chén cho Tiết Tu Dịch, hắn nâng lên thản nhiên cụng một cái, nói tiếp, “không thì hắn mua đám người đó làm gì? Dù gì cũng phải có lý do chứ.”

“Tiết Tu Trác rất mờ ám!” Tiết Tu Dịch nốc vài hớp rượu mới tiếp tục, “Hầu gia mà không nhắc đến thì ta còn chẳng nhận ra đâu… Đám người hắn mua sàn sàn tuổi nhau, cơ mà đều đẹp, cả trai lẫn gái đều thích mắt lắm. Ta biết nhiều người trong triều thích nam phong, thố gia trên phố Đông Long toàn mấy đứa da non thịt mềm, chẳng thua kém con gái thật, thật một chút nào sất! Liệu có phải hắn thấy mua bên ngoài không sạch, dễ bị người ta đàm tiếu, cho nên mới bí mật tự mình nuôi một đám để chuẩn bị sau này dùng không?”

Tiêu Trì Dã không nghe hắn nói nhăng nói cuội nữa, hắn nốc cạn rượu rồi nói: “Thế thì hắn phải tốn khá nhiều công sức đấy, thố gia có tiếng trên phố Đông Long phải xòe vàng thật bạc trắng ra mới tậu về được. Hắn mua cả nam lẫn nữ mà mời tiên sinh thì chỉ dạy mỗi con trai thôi à?”

“Lạ ở chính chỗ đấy đấy!” rượu vào là Tiết Tu Dịch mất tiệt thể thống, hắn cúi gằm mặt im im một lát, mãi mới dừng nấc, bảo Tiêu Trì Dã, “Hầu gia, hắn cho đám con gái học cầm kỳ thi họa, cái này thì ta biết để làm gì, đàn ông nào mà chẳng mê bóng hồng thêm hương? Nhưng mà đám con trai thì hắn lại cho học sách luận.”

Tiêu Trì Dã chợt lia mắt nhìn Tiết Tu Dịch, hỏi lại: “Hắn cho con trai học sách luận? Chỉ mỗi sách luận thôi sao?”

Tiết Tu Dịch lắc đầu nguầy nguậy, giơ ngón tay lên: “Hắn cất một cái học đường nhỏ trong viện, thỉnh thoảng vẫn tự mình vào giảng ít sách. Hầu gia, ngươi biết hắn giảng cái gì không? Toàn sách chính kinh[1] thôi đó. Hôm trước ta nghe, hắn còn dạy đám con trai đó… chính trị nữa cơ!”

1.

***

Tiêu Trì Dã về rất muộn, hắn thấy đèn trong phòng hẵng sáng là biết Thẩm Trạch Xuyên vẫn đang đợi mình. Thần Dương xua người hầu đi, chỉ để lại đám cận vệ bọn họ canh viện.

Tiêu Trì Dã bước vào như bình thường, bên trong thắp một ngọn đèn lưu ly, Thẩm Trạch Xuyên đang ngồi xem án ở bàn, tháo quan, người khoác chiếc áo choàng to sụ của Tiêu Trì Dã, trông như đã sẵn sàng lên giường đi ngủ.

Tiêu Trì Dã cúi xuống tựa lên lưng Thẩm Trạch Xuyên, nghiêng đầu hôn dái tai y, nói: “Có việc gì thì ghi vào, sáng mai dậy bàn cũng được.”

Thẩm Trạch Xuyên ừ một tiếng, nghiêng mặt nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã đứng dậy tháo đao rồi cởi áo ngoài, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên.

Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên miết trang giấy, nhưng không giở mà bảo: “Có mấy việc phải gặp trực tiếp để bàn, một lời không nói hết được.”

Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng thả lỏng, hắn vừa cởi cúc vừa nói: “Lần lượt đi, ngươi trước hay ta trước?”

Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn với mãi không tới thì bèn đưa tay cởi cúc hộ hắn, nghĩ ít khi rồi đáp: “Còn nhiều thứ ta chưa nghĩ thông quá, ngươi nói trước đi.”

Tiêu Trì Dã tì khuỷu tay lên bàn, lôi ra một tập sách từ bên trên kệ tủ rồi đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, bảo lúc y xem: “Đám người mà Tiết Tu Trác mua lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi, nam nữ trộn lẫn hết vào một viện, thứ có thể gọi là điểm chung duy nhất của bọn họ là đều ưa nhìn.”

“Tám thành lớn, Trung Bác, Quyết Tây,” đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên lướt qua những cái tên, “hắn mua người không xem quê quán.”

“Đây có thể là để gây nhiễu, làm cho người khác có muốn tra cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.” Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên bỗng dừng lại ở một chỗ, bèn ghé sát vào nhìn, “Ngươi từng thấy tên này rồi à?”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn tên, nói: “Linh Đình… Ta từng nghe qua ở phường Hương Vân.”

“Đều là người của Hương Vân,” Tiêu Trì Dã nói, “nàng thích trẻ con lanh lợi nên mới lấy họ ‘Linh[2]’ để sửa lại hết tên bọn nó.”

2.

“Đêm nay lúc ngươi uống rượu với Tiết Tu Dịch, hắn có nói gì không?”

“Hắn kể một câu chuyện mờ ám,” Tiêu Trì Dã thoáng ngưng, “hắn bảo Tiết Tu Trác mua đám người này về phủ, nữ học mấy kỹ năng của lầu xanh, nhưng nam thì lại học chính kinh. Tiết Tu Trác mời tiên sinh cho đám con trai, không chỉ kiểm tra theo bài thi của Thái học mà còn luận bàn chính trị nữa.”

Thẩm Trạch Xuyên trầm tư.

Tiêu Trì Dã: “Nếu hắn muốn học sinh thì có thể chọn từ gia đình gia giáo mà, có đầy người ở Thái học muốn bái hắn làm thầy. Nhưng hắn lại đi dạy thiếu nam mua từ lầu xanh về, cho dù bọn họ có thật sự làm nên được trò trống gì thì cũng chẳng nhập sĩ được vì tiện tịch, có lợi gì cho hắn chứ? Trừ phi hắn định nuôi nên một đám thanh khách[3] trong phủ.”

3.

“Tiết Tu Trác…” Thẩm Trạch Xuyên như đang lang thang bên ngoài, nghe tiếng Tiêu Trì Dã, y mới mau chóng sắp xếp lại suy nghĩ, “nếu hắn muốn nuôi thanh khách thì vẫn còn những lựa chọn tốt hơn mà. Lúc trước cả hai chúng ta đều bỏ sót mất một điểm này, Tiết Tu Trác và Hề Hồng Hiên thân nhau, hắn muốn kỹ non từ lầu xanh thì lầu Ngẫu Hoa không cho hắn được hay sao? Nhưng hắn lại bỏ tiền vào mua ở phường Hương Vân, chứng tỏ hắn đang nhắm vào ai đó trong đấy.”

Một hình ảnh lóe lên trong đầu Thẩm Trạch Xuyên, tuy y không có cái khả năng gặp là không quên như Đinh Đào, nhưng mỗi lần kết giao với ai, y đều sẽ cố gắng ghi nhớ từng điều, từng lời nói vào lòng để nghiền ngẫm, y mà đã nhớ là sẽ không quên bất kỳ một chi tiết nào.

“Chỉ cần mang dòng máu của Lý thị thì chính là hoàng tự.”

Lời của Tề thái phó như một tia sét chẻ vỡ sự mờ mịt giờ phút này của Thẩm Trạch Xuyên. Nhớ đến câu ấy, y lại càng nghĩ nhiều hơn nữa. Y chợt quỳ thẳng người xuống, tay áo gạt toán loạn giấy tờ trên bàn.

“Tiên đế…” Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy cánh tay Tiêu Trì Dã, giọng dần dần bình tĩnh, “tiên đế tại vị hơn tám năm, bạo bệnh liên miên, hậu duệ suy tàn, chỉ có Ngụy tần mang thai. Ở trường săn Nam Lâm Hoa gia mưu phản, đêm đó Hoa Tư Khiêm có gan động thủ chính là cậy có đứa trẻ trong bụng Ngụy tần, nhưng sau đêm đó lúc chúng ta về đô, Ngụy tần đã bị người khác đẩy xuống giếng. Ban đầu ta nghi là ngươi, sau đó ta lại nghi là một lão thần trong phe của Hải Lương Nghi muốn chấm dứt triệt để vọng tưởng của thế gia, giúp Lý Kiến Hằng thuận lợi lên ngôi nên bọn họ đã đánh ngay đòn phủ đầu, giết chết Ngụy tần. Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong đó cũng có chỗ bất hợp lý, dù Ngụy tần mang thai nhưng cũng không biết được là con trai hay con gái, càng không thể so với Lý Kiến Hằng đã có sẵn sự ủng hộ từ Ly Bắc, giết Ngụy tần đối với Hải Lương Nghi mới là việc thừa.”

“Ta lại lùi tiếp về trước, trước Hàm Đức đế, Quang Thành đế tại vị, Thái tử Đông cung vì án mưu phản tự vẫn trong chùa Chiêu Tội, lúc ấy hoàng tôn hẵng còn trong tã lót, nếu hắn không chết thì năm nay hắn phải hai mươi sáu tuổi rồi. Nhưng án này là Kỷ Lôi và Thẩm Vệ cùng nhau xử lý, Kỷ Lôi lúc ấy đang phải chứng tỏ lòng trung thành với Phan Như Quý nên dĩ nhiên không dám cẩu thả, càng không thể để lại mối họa lớn như vậy. Nếu thế, trên thế gian này người còn có thể xưng là hoàng tự, cũng chỉ có—”

Tiêu Trì Dã nắm ngược lại bàn tay lạnh ngắt của Thẩm Trạch Xuyên, trầm giọng tiếp lời: “Lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi, nếu thực sự là hoàng tự, khớp thời gian thì chỉ có Quang Thành đế. Thời Vĩnh Nghi Đông cung bị tàn sát, rồi trong gần mười năm sau đó, trong cung không có phi tần nào có thể sinh hoàng tự dưới mắt Thái hậu. Tuy lúc ấy Quang Thành đế đã ngã bệnh, nhưng không đến mức suy nhược, ông ta không thoát nổi bàn tay cản trở của Hoa gia nên cũng chỉ có thể tìm đường ở ngoài cung.”

“Chuyện mấy ang rỗng bên dưới lầu Ngẫu Hoa, ngoài ta ra thì chỉ có Tiết Tu Trác biết. Vụ lầu sập là muốn lấy mạng Lý Kiến Hằng, đây chính là chỗ mà ta nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng giờ giả sử hắn thật sự nắm hoàng tự trong tay thì tất cả đều thông suốt rồi. Hắn giết Ngụy Tần, sau đó muốn giết Lý Kiến Hằng.” Cảm giác bất an mơ hồ trong Thẩm Trạch Xuyên càng lúc càng rõ ràng.

Tiêu Trì Dã cũng vô cùng sửng sốt trước phỏng đoán bất đồ này, hắn nói: “Nếu quả thực là như vậy, vậy thì hoàng tự đang ở trong đám người kia.”

Bọn họ nhìn nhau, Thẩm Trạch Xuyên đè giọng: “Hoàng tự này—”

“Không thể lưu.” Tiêu Trì Dã nắm lấy cằm Thẩm Trạch Xuyên, thu hẹp khoảng cách, ánh mắt hắn sâu hun hút, “Lan Chu, tất cả những người này đều không thể lưu.”

Giọng hắn u ám, dường như sát ý đang chôn sâu bên dưới những sóng gió bão bùng thâm u ấy. Chỉ trong phút chốc bọn họ đã nghĩ tới rất nhiều thứ, hoàng tự nghĩa là sao? Nghĩa là tất thảy mọi thứ bây giờ đều sẽ biến thành bị động. Có thể dễ dàng đánh bại thế gia nắm hoàng tự trong tay ư? Hãy nghĩ tới Thái hậu buông rèm chấp chính suốt hai mươi năm trời mà xem, Lý thị bị khống chế chỉ có thể làm một con rối, phái hào môn tất sẽ trỗi dậy một lần nữa, Hải Lương Nghi cũng sẽ bị đánh xuống thế hạ phong một lần nữa!

Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, phá tan bầu không khí nặng nề giữa hai người.

Tiêu Trì Dã: “Nói.”

Kiều Thiên Nhai mang theo vẻ gấp gáp kín đáo: “Chủ tử, người đi theo Hề Đan cả đêm về rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên lập tức đứng dậy, khép kín áo rồi ra mở cửa. Kiều Thiên Nhai tránh ra nhường đường, Thẩm Trạch Xuyên thấy Cát Thanh Thanh đang quỳ một gối trong sân, y mới bước xuống thềm hỏi: “Sao thế?”

“Đại nhân,” Cát Thanh Thanh ngẩng đầu, họng ngắc ngứ, “Hề Đan mở kho tiền của Hề gia ra, bên trong đã bị người khác vét rỗng.”

Cành lá vang xào xạc trong sân, Mãnh nghiêng đầu liếc Cát Thanh Thanh, ánh trăng phủ trắng mặt đất như một lớp sương giá nặng trịch. Trong sự tĩnh mịch chết chóc, Thẩm Trạch Xuyên hơi ngoảnh lại bảo Tiêu Trì Dã: “Nhị lang, chúng ta bị hắn chơi một vố rồi.”

Thanh âm nhẹ bẫng của y khiến tất cả cận vệ trong sân đều cúi gằm mặt.

===