Thương Tiến Tửu

Chương 97: Đau đớn



Trời mưa lâm râm suốt mấy ngày, quan đạo lầy lội bùn.

Khuất đô chìm trong một bầu ảm đạm, Thiên Sâm đế còn trẻ đã đột ngột băng hà. Lời đồn Định Đô hầu Tiêu Trì Dã bắt tay với Đồng tri Cẩm y vệ kiêm bắc trấn phủ Thẩm Trạch Xuyên hành thích hoàng đế với ý đồ mưu phản lan nhanh như lửa, trở thành câu chuyện được truyền tai bí mật khắp Khuất đô.

Bởi vì Thiên Sâm đế không có hoàng tự, quần thần đã tấu xin Thái hậu đứng ra chủ trì toàn cục. Thái hậu lấy cớ hậu cung không được tham gia vào chính sự để liên tục khước từ, cuối cùng Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Hàn Thừa phải dập đầu ba lần mới mời được Thái hậu.

Tám đại doanh tiếp quản tuần phòng Khuất đô, đội tuần tra đi đi lại lại không quản ngày đêm khắp các ngóc ngách phố xá. Dân thường không dám ra ngoài, tửu lâu lầu xanh đều đóng cửa, biết bao phồn hoa tựa bụi lạc ngày hôm qua, tường son ngói lưu ly nơi đô thành đã bị cơn mưa phùn liên miên gột phếch.

Hải Lương Nghi ngất mấy lần lúc khóc tang, giờ ông đang nằm trên giường, một ngụm thuốc cũng không nuốt nổi. Dường như mái tóc ông đã bạc trắng chỉ sau có một đêm, đôi mắt tinh anh ngày nào đã tắt lịm ánh sáng, bởi vì nước mắt đã chảy cạn nên thậm chí còn đục ngầu.

“Thầy,” Khổng Tưu cúi đầu ngồi bên dưới, “thuốc nhất định phải uống. Nay thiên hạ đại loạn, tất cả còn đang chờ người đến bình định thế thời… Người bắt buộc phải bảo trọng thân thể!”

Khóe mắt Hải Lương Nghi chưa lau sạch, ánh mắt ông dao động, rất lâu sau ông mới cất tiếng: “Bình định thế thời? Bạc Nhiên, ta không thể cứu vãn được gì nữa rồi.”

Ống trúc trong sân đình khẽ cụng vào đá suối, lộ ra những vết nứt. Mưa lặng lẽ rơi, song lại chẳng thể che đi những vết sẹo ấy. Hải Lương Nghi già quá rồi, sức sống của ông đã héo tàn trong những thăng trầm chốn quan trường, dấu hiệu bệnh liệt giường giờ đã xuất hiện.

Khổng Tưu chợt cảm thấy suy sụp vô cùng, ông ngồi đó ôm mặt khóc: “Tại sao… Tại sao lại ra nông nỗi này!”

“Hàn Thừa miệng phật lòng rắn, hẹp hòi nhỏ nhen, nay gã lên nắm quyền khiến quan văn võ cả triều phải hoang mang. Gã ép Tiêu Trì Dã bỏ chạy, Ly Bắc không còn xiềng xích nữa, từ bây giờ…” Hải Lương Nghi bỗng ho khù khụ, ông chống người dậy ọc ra máu, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, vừa vịn mép giường vừa khóc lạc cả giọng, “từ bây giờ lãnh thổ chia cắt, loạn thế tất khởi, giang sơn trăm năm của Lý thị chấm dứt từ đây! Ta có tội, là ta có tội! Hải Nhân Thời ta bon chen nghiên cứu chốn quan trường cả một đời, vậy mà lại để tiếp tay cho những kẻ này! Ta… Ta đấy…”

Hải Lương Nghi úp mái đầu bạc phơ, nằm rạp xuống khóc nức nở. Tiếng khàn tuyệt vọng ấy thê lương đến nhường nào.

“Thầy ơi, thầy!” Khổng Tưu hoảng hốt tới đỡ, quay lại hô, “người đâu!”

Rèm cửa vén lên, người đi vào lại là Diêu Ôn Ngọc. Y thấy thế bèn lập tức quỳ xuống, chẳng sợ bẩn, vừa lau nước mắt và máu cho Hải Lương Nghi vừa sai người hầu múc nước dấp khăn. Cuối cùng y đỡ Hải Lương Nghi nằm xuống, trấn an một lát rồi nhẹ nhàng nói với Khổng Tưu: “Mời Thượng thư ra ngoài.”

Khổng Tưu không dám quấy rầy nữa, nhanh chóng lui ra chờ bên ngoài.

Một hồi lâu sau, tiếng khóc của Hải Lương Nghi nhỏ dần. Diêu Ôn Ngọc bưng bát tự mình đút thuốc cho thầy, chờ Hải Lương Nghi thiếp đi mới vén rèm ra ngoài.

Khổng Tưu đang muốn nói gì đó, nhưng Diêu Ôn Ngọc ra hiệu cho ông đi theo người hầu đến chính đường trước, còn mình thì ra đằng sau hành lang thay áo sạch.

“Để Thượng thư chờ lâu rồi.” Diêu Ôn Ngọc dâng trà, ngồi bên dưới Khổng Tưu.

Khổng Tưu nâng chén trà, trầm mặc chốc lát mới bắt đầu nói: “Thầy không có con dưới gối, có ngươi chăm sóc, ta rất yên tâm. Lẽ ra hôm nay ta không nên nhắc đến những chuyện này… để người phải đau lòng.”

“Tuy thầy ôm bệnh về nhà, nhưng lòng vẫn còn vướng bận chính sự, dẫu Thượng thư có không nhắc đến thì người cũng khó mà buông bỏ được, thà khóc một trận còn hơn là nghẹn mãi trong lòng.” Diêu Ôn Ngọc cũng nâng chén, y khuấy vài bận rồi nói tiếp, “Giờ thế cục bất ổn, thầy cũng chẳng nghỉ được mấy ngày đâu.”

Khổng Tưu biết Hải Lương Nghi coi y như con ruột nên cũng chẳng buồn giấu giếm, bèn thở dài: “Hoàng thượng đi đột ngột quá, chúng ta rơi xuống thế hạ phong, Hàn thị thì lại khống chế binh quyền Khuất đô, bây giờ không thể ngăn Thái hậu lên cầm quyền được nữa rồi… Sau này phải làm sao đây?”

Diêu Ôn Ngọc rất trắng, tay nâng chén trà mà y đúc sứ. Y nói: “Chuyện đã đến nước này thì việc cấp thiết phải là bàn đối sách. Chức vụ ban đầu của Hàn thừa là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, gã mà muốn vượt quyền tiến vào nội các thì cũng chỉ có thể xin chỉ từ Thái hậu, cho nên gã cũng không phải không có điểm yếu. Ngụy Hoài Cổ đã uống thuốc độc tự tử vì án quân lương, nên nội các tạm thời có chỗ trống, Thượng thư phải là người vào thế chỗ. Như vậy, những việc hệ trọng trong triều vẫn phải do chư vị đại nhân và thầy đứng đầu xem xét ký duyệt.”

Khổng Tưu nghe vậy bèn đặt chén xuống, khiêm tốn hỏi: “Nhưng giờ Thái hậu đang chủ chính, nội các chịu ảnh hưởng của bà ta. Nhỡ bà ta viện cớ thay người thì chúng ta phải làm sao đây?”

Diêu Ôn Ngọc khẽ mỉm cười: “Thái hậu chủ chính vốn chỉ là kế cấp bách, bà ta không mang họ Lý, quyền lực đại diện thiên tử không có sức thuyết phục. Chẳng cần bàn đến gì khác, mấu chốt chính là Thích gia. Tuy Thích Trúc Âm không quan tâm đến chính sự, nhưng nàng gánh trên vai trung danh của Thích gia, tuyệt đối sẽ không mặc kệ cho Thái hậu và Hàn Thừa tác oai tác quái ở Khuất đô. Thái hậu mà muốn mượn sức nàng thì sẽ không dám quá trớn lúc này. Thay vì lo Thái hậu thay người, Thượng thư nên lo bài bố kế tiếp của Hàn Thừa là gì hơn đấy.”

Khổng Tưu: “Hàn Thừa muốn dựa hơi Thái hậu để leo lên, gã đã làm được rồi.”

“Theo thiển ý của ta, hoàn toàn ngược lại.” Diêu Ôn Ngọc ngước mắt trông ra cơn mưa phùn ngoài cửa, “Nhìn bây giờ thì đúng là Hàn Thừa đang dựa vào Thái hậu thật, nhưng nhìn lâu dài thì lại là Thái hậu dựa vào Hàn Thừa kia. Thái hậu có thể đắc thế là bởi hoàng đế không có con nối dõi, triều đình không thể vô chủ, vì bất đắc dĩ nên mọi người mới nhượng bộ. Nhưng Đại Chu chắc chắn sẽ có thiên tử mới, binh quyền trong tay Hàn Thừa mới là hàng thật giá thật, nếu gã đã dám vây ép Tiêu Trì Dã, xuống tay với Minh Lý đường thì chứng tỏ gã chẳng sợ gì cả.”

“Ý ngươi là…” Khổng Tưu sửng sốt, “lẽ nào trong tay Hàn Thừa còn có hoàng tự?”

Diêu Ôn Ngọc nhấp trà, đáp: “Quang Thành đế thường qua đêm ở ngoài cung, có hoàng tự hay không khó nói lắm. Chỉ là tình hình đã đến mức này rồi, Hàn Thừa không có hoàng tự đi chăng nữa vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để đẩy một người lên thôi.”

Lòng Khổng Tưu lạnh ngắt, ông nói: “Hàn Thừa có binh mã, lại còn có cả Cẩm y vệ, trong khi đô quan đều là người có gánh nặng gia đình, nếu thật sự phải đánh thì chưa chắc có ai đã sẵn sàng chịu đối đầu với gã. Nếu gã mà cưỡng ép tiến cử một người lên long đình, chúng ta…”

Nhưng Diêu Ôn Ngọc lại chợt hỏi: “Cấm quân đã qua thành Đan chưa?”

***

Cấm quân đã qua thành Đan, nhưng chưa vào đến cảnh nội Trung Bác. Tiêu Trì Dã phi một mạch suốt chặng, cả binh lính lẫn ngựa đều phải nghỉ ngơi nên bọn họ tạm dừng chân giữa đường.

Thẩm Trạch Xuyên ốm rất nặng, đau thương và bệnh cũ cùng thi nhau phát tác. Y cứ nửa mê nửa tỉnh như đang nằm trong một giấc mộng, lại một lần nữa bị mưa cùng máu đen dơ dớp nuốt chửng.

Kể từ hồi dịch bệnh lần trước, Tiêu Trì Dã đã nghi thân thể của Thẩm Trạch Xuyên chẳng khá hơn chút nào rồi, thứ thuốc mà y uống ngày xưa đã trở thành một mầm mống tai họa. Tiêu Trì Dã không dám chủ quan, chỉ vừa dừng chân đã lập tức đi tìm đại phu.

Ý thức Thẩm Trạch Xuyên mơ màng, bên tai vang rền từng hồi âm thanh inh tai. Y nghe thấy tiếng Tiêu Trì Dã, nhưng lại ngỡ như đang nghe tiếng tiên sinh gọi. Y nằm trên gối, mấy lần tỉnh dậy đều cảm thấy mình đang ở Đoan châu. Y ngửi được mùi thức ăn, hình như đang đứng bên ngoài cửa là sư nương Hoa Sính Đình.

Nhưng y không dám động đậy, cũng không dám nhìn.

Y tưởng như có hết thảy, thế nhưng y lại vẫn chẳng có gì. Y cứ nghĩ y đã giết chết chính mình rồi, cái thân xác này sẽ không còn rơi nước mắt nữa, nhưng y nhẹ dạ quá — đó chỉ là bởi nỗi đau còn chưa đến cùng cực. Y đến đây, chỉ cảm thấy mình đang bị lăng trì mà thôi.

Tiêu Trì Dã ôm Thẩm Trạch Xuyên.

Cái gáy từng tràn đầy dụ dỗ của Thẩm Trạch Xuyên cũng trở nên trắng bệch, trông y như một đám mây nằm trong đêm, Tiêu Trì Dã dán lấy y, ôm siết y đến mức phát đau.

“Lạnh không?” Tiêu Trì Dã khẽ hỏi.

Thẩm Trạch Xuyên lơ đễnh gật, y nghiêng đầu áp má lên má Tiêu Trì Dã, được hơi ấm ấy sưởi ra một chút nhân khí. Y lần tìm cánh tay Tiêu Trì Dã trong bóng tối, vừa yếu ớt vừa chậm rãi.

Tiêu Trì Dã trở tay nắm lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, ôm Thẩm Trạch Xuyên thật chặt. Hắn truyền tất cả hơi ấm cho Thẩm Trạch Xuyên, ngực là nóng nhất, dán vào sau lưng Thẩm Trạch Xuyên như có thể khiến Thẩm Trạch Xuyên tan chảy vào người hắn. Dường như hắn đang bọc Thẩm Trạch Xuyên vào lòng, không cho bất cứ kẻ nào lại gần. Hắn vụng về liếm láp vết thương cho Thẩm Trạch Xuyên, đây là cách chữa thương của hắn, hắn không muốn người này phải đau nữa.

“Kiều Thiên Nhai đi tìm sư phụ rồi,” mắt Thẩm Trạch Xuyên tối mịt, “bao giờ hắn về.”

“Nhanh thôi,” Tiêu Trì Dã nhéo tay Thẩm Trạch Xuyên, lại lặp lại, “nhanh thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta không lau sạch được máu.”

Tiêu Trì Dã đáp: “Chúng ta cùng vào Tu La đạo, kề sát bên nhau, không cần sạch.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Trạch Xuyên khẽ gợn lên, y cất tiếng: “Ta—”

Như thể đã quên mất mình muốn nói gì, y chỉ ngẩn người khựng lại ở đấy, lắng nghe tiếng mưa rơi, rồi lại mím chặt môi. Tiêu Trì Dã miết mở miệng y ra, hỏi: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

Thẩm Trạch Xuyên vội vàng quay ngoắt đi, không chịu để Tiêu Trì Dã nhìn thẳng vào mình, nhưng Tiêu Trì Dã giữ chặt lấy y, không cho y trốn tránh, thấp giọng hỏi lại một lần nữa: “Ngươi muốn nói gì với ta cơ?”

Mặt Thẩm Trạch Xuyên tái nhợt đi trong ánh mắt ấy, mấy lần y toan mở miệng, mà lại chẳng phát ra nổi một âm thanh nào. Tiêu Trì Dã nhìn y, cuối cùng rất lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Thẩm Trạch Xuyên: “Ta đau quá.”

Tiêu Trì Dã bưng hai má Thẩm Trạch Xuyên lên, Thẩm Trạch Xuyên như đã quay về hồi còn bé, môi y run run, nước mắt tuôn rơi lã chã theo từng câu từng câu “Ta đau quá”.

Tiêu Trì Dã vuốt ve tóc của Thẩm Trạch Xuyên, miết ngón cái lau nước mắt cho y, hỏi: “Đau ở đâu? Nói hết cho ta.”

Thẩm Trạch Xuyên khóc thống thiết, hai bờ vai run bần bật. Y khóc như đứt từng khúc ruột, như thể đau đớn suốt mấy năm qua đều tuôn trào hết ra cả trong đêm nay. Nhưng y ngốc quá, y cũng chẳng biết mình đau ở đâu, rõ ràng y chẳng thể nào chịu đựng nổi nỗi đau như vậy nữa. Y suy sụp để mặc Tiêu Trì Dã lau mặt cho mình, một đôi mắt chỉ toàn lệ, những mưu tính quá mức thành thục đã bay biến hết đi đâu, sót lại chỉ còn cơn đau tê tái trần trụi.

Tiêu Trì Dã trở mình ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, vùi toàn bộ Thẩm Trạch Xuyên vào lồng ngực, để Thẩm Trạch Xuyên tìm được một chốn có thể tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang. Bọn họ ôm chặt lấy nhau, Tiêu Trì Dã nghe Thẩm Trạch Xuyên khóc đến khản cả giọng, như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, như đứa bé ngã vỡ đầu chảy máu. Ngực Tiêu Trì Dã dần dần bị thấm ướt, hắn xoa tóc Thẩm Trạch Xuyên, cũng đáp đi đáp lại.

“Không bao giờ đau nữa, ta đảm bảo, Lan Chu sẽ không bao giờ phải đau nữa.”

===

Con tim tôi đã vỡ vụn.