Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ

Chương 12: Chung Một Nhà



Mộng Dao không muốn trở về bệnh viện nữa, mặc cả một lát mới khiến Hạo Hiên đưa cô về nhà.

“Ông bà chủ đã đi chơi rồi ạ.”

Cô sững sờ, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh mà dẫn anh vào bên trong, sau đó nhờ quản gia lấy một bộ đồ phù hợp với dáng người anh.

“Anh mau đi thay đi, không lát lại cảm lạnh.”

“Vậy đành mượn phòng tắm nhà em một lát.”

Mộng Dao nhìn theo bóng lưng của Hạo Hiên mà không khỏi nuốt nước bọt, bờ mông kia cũng quá sức quyến rũ rồi. Đợi khi anh vào nhà tắm, cô lặng yên lắng nghe tiếng nước xã, nghĩ tới cảnh tượng bên trong khiến máu mũi chỉ muốn xịt ra ngoài.

“Cô chủ!”

“Ôi má ơi!”

Cô giật mình, lập tức tránh xa cửa nhà tắm rồi vờ như vừa rồi không hề có tư tưởng bậy bạ nào cả. Còn quản gia cũng thuận theo mà không hay không biết gì, sau đó đưa cho cô chiếc hộp nhỏ.

“Ông bà chủ kêu tôi đưa lại cho cô chủ.”

“À vâng cảm ơn bác.”

Cô hai tay nhận lấy, đợi đến khi quản gia rời đi thì mới thở phào một hơi. Bộ dáng vừa rồi sẽ là nỗi nhục nhã của cô từ đây về sau. Khẽ bình ổn lại, cô từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong là những giấy tờ riêng của cô, còn kèm theo một tờ dặn dò khác.

“Ba mẹ đi chơi dài hạn. Đề phòng bất trắc thì con hãy tự giữ lấy chúng. Ba mẹ cũng đã nhờ Hạo Hiên ở nhà chúng ta trong khoảng thời gian được nghỉ phép để canh chừng con. Nếu làm được gì thì cứ làm nhé, ba mẹ thoáng lắm, con không cần lo.”

Mộng Dao mơ mơ hồ hồ không hiểu Ngô ba Ngô mẹ có ý gì. Làm gì là làm gì? Vì sao lại thoáng?

Bên tai chợt chú ý đến tiếng xả nước lần nữa. Nó như đánh thức chất xám đen tối trong đầu cô khiến cô lập tức đóng chiếc hộp lại, mặt mày đỏ ửng nóng bừng. Ngô ba Ngô mẹ muốn cô cướp đời trai của người ta sao? Sao lại có thể như vậy được chứ?

Hạo Hiên lau tóc bước ra ngoài, liền thấy Mộng Dao đang ngây ngốc ngồi ở một bên mà mỉm cười thì lên tiếng hỏi.

“Sao thế?”

“À… Không có gì…”

Cô giật thót, nhanh chóng ôm chặt chiếc hộp.

“Tôi nghe ba mẹ bảo anh sẽ ở lại đây đúng không?”

Đó là lí do vì sao quản gia lại có đồ nam phù hợp với anh ở đây. Ba mẹ cô đoán như thần.

“Đúng vậy. Ngô đại tướng và phu nhân nhờ tôi ở đây bảo vệ cô, cũng như lo cô lại có tâm tư bất thường.”

Mộng Dao nở một nụ cười gượng gạo, ắt hẳn Ngô ba Ngô mẹ muốn tác hợp cho cô và Hạo Hiên, cũng lo sợ nếu để cô một mình thì cô lại tìm cách tự tử.

“Mà anh không cần phải về nhà báo lại sao?” Cô ngây ngốc hỏi thăm.

“Tôi chỉ có một mình.”

Câu trả lời bình thản của anh khiến cô mím chặt môi. Trong nguyên tác, gia cảnh của Hạo Hiên chỉ được diễn tả qua một hai dòng. Cha mẹ anh mất sớm trong một vụ tai nạn, và anh là người duy nhất sống sót. Có lẽ đó là lí do vì sao mỗi lần công tác, anh luôn là người tiên phong đi đầu, chấp nhận thử những hành động nguy hiểm bởi vì bản thân đã không còn một ai ở nhà chờ mong.

Mộng Dao có chút chạnh lòng. Cô hiểu cảm giác của Hạo Hiên, nhưng có lẽ cô may mắn hơn vì có được tình yêu thương khác.

“Thượng tướng Hạo Hiên, chào mừng anh đến với nhà tôi. Mong sau này được anh chỉ giáo.”

Hạo Hiên cúi đầu âm trầm nhìn Mộng Dao, ánh mắt long lanh của cô khiến anh hiểu cô đang muốn dùng chút lời nói ấm áp giúp anh cảm thấy tốt hơn. Trái tim bất giác mềm mỏng xuống.

“Mong cũng được em chỉ giáo nhiều hơn.”

Mộng Dao đối diện tình ý nồng đậm của Hạo Hiên mà không khỏi thổn thức. Cô lo sợ bản thân lần nữa thất thố nên nhanh chóng bịa đại lí do mà rời khỏi, cũng không quên nhờ quản gia phân phó chỗ ngủ cho anh.

Tối đó, Mộng Dao bước xuống lầu thì đã nhìn thấy Hạo Hiên đang nói chuyện cùng với quản gia, không hiểu vì sao mọi người đối với anh rất nhanh đã thân thiết. Nhưng có ai nói cho cô nghe lí do trên người anh có chiếc tạp dề màu hồng kia không.

“Cô chủ!” Quản gia vừa nhìn thấy cô liền lên tiếng: “Cậu Hạo Hiên mới vừa làm đồ ăn tối cho cô chủ đấy ạ. Cô chủ mau ăn cho nóng.”

Mộng Dao nhướng mày, cũng bình thản ngồi xuống nhìn bàn ăn được trang trí cẩn thận nhưng lại mang hơi ấm gia đình khiến cô không khỏi nhớ tới thế giới kia của mình.

“Cậu Hạo Hiên rất có tâm tìm hiểu cô chủ thích ăn gì đó ạ.”

“Cậu Hạo Hiên một tay làm hết những món này đó thưa cô chủ.”

Người hầu một hai câu đều hết lòng khen ngợi anh. Chỉ mới vài phút thôi mà anh đã thu phục được lòng người rồi, thật đáng gờm.