Thương Vương Phi Ký

Chương 110



Á, á...

Lạc Dao nhăn mặt, hai bàn tay nắm chặt tấm chăn, thân thể run lên bần bật.

- Cô nương, cố lên đứa nhỏ sắp ra rồi, cố thêm chút nữa, thêm chút nữa!

Từ trong phòng vang ra tiếng la thất thanh của Lạc Dao cùng tiếng hối dồn dập của bà đỡ, sau hơn chín tháng mang nặng thì nàng cũng đã lâm bồn.

Nô tỳ kẻ vào người ra tấp tập, những băng vải trắng toàn là máu khiến Huyễn Siêu nhìn thấy mà sốt ruột.

- Vương tử, không hay rồi, sức nương nương yếu quá, sắp... sắp trụ không nỗi rồi.

Bà đỡ từ bên trong hấp tấp chạy ra, mặt bà ta đầy mồ hôi, run rẩy quỳ xuống chân Huyễn Siêu bẩm báo. Hắn nghe xong thì tức giận, quát lên một trận.

- Cái gì mà trụ không nỗi... hôm nay nàng ấy mà xảy ra chuyện gì thì bảy tám cái đầu của nhà ngươi cũng gánh không nổi.

- Nhưng...

- Đứa nhỏ không quan trọng bằng nàng ấy, các ngươi hiểu rồi chứ?!

- Vâng vâng, nô tỳ sẽ cố hết sức.

Huyễn Siêu hạ giọng nhắc nhở bà đỡ, bà ta gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng trở vào trong.

Lạc Dao vẫn gắng gượng hết sức lực còn lại để sinh đứa bé ra, nàng không thể bỏ cuộc. Nhưng bà đỡ lúc vào lại bảo nàng giữ sức đừng làm gì hết.

Nàng ngạc nhiên, vừa rồi bà ấy còn kêu nàng hãy dồn nhiều sức hơn nữa, nàng nhìn xuống thấy tay bà ta đưa tay ra, nắm lấy một phần đã ra được của đứa bé mà kéo.

Lạc Dao đau đớn, bản năng của một người sắp làm mẫu thân mách bảo bà ta sẽ làm hại con mình, nàng không do dự bật người dậy đẩy hết sức làm bà đỡ ngã nhào ra sàn.

- Không được làm hại con của taaaaaa!!!

May mắn thay, sau cú dồn sức đó, cuối cùng đứa nhỏ cũng đã được sinh ra.

- Oa...oa...oa....

Lạc Dao nghe được tiếng òa khóc của con mình, nàng bất giác cảm thấy hạnh phúc, nàng mỉm cười đưa tay ra muốn bế lấy nó, nhưng sức lực cạn kiệt, nàng ngất đi ngay sau đó.

- Vương tử, cô nương sinh rồi, là một bé gái!!

Bà đỡ ôm đứa nhỏ, vui mừng chạy ra, lớn tiếng bẩm báo.

- Đem vứt nó đi, còn việc phải nói thế nào không cần ta phải nói lại nữa chứ?!

Huyễn Siêu mặt lạnh lùng gian ác, mặt không biểu cảm liếc nhìn đứa nhỏ còn đỏ hỏn nói.

Bà đỡ vừa dỗ đứa nhỏ vẫn còn đang khóc, khuôn mặt có chút không nỡ.

- Tuân... tuân lệnh!!

Huyễn Siêu yêu Lạc Dao, nhưng tình yêu đó không bao gồm cả con của nàng và người nam nhân khác.

Hắn đưa nàng về phủ, để tất cả mọi người tôn trọng nàng, luôn quan tâm, chăm sóc cho nàng từ bộ y phục, từng bữa ăn, cốt chỉ để đợi đến ngày này.

Lạc Dao mặt xanh xao nằm trên giường, Huyễn Siêu từng bước tiến lại ngồi bên cạnh nàng.

Hắn nắm lấy tay nàng vuốt ve, rồi đưa tay vuốt tóc nhìn nàng mà nở nụ cười mãn nguyện.

" Cuối cùng... ta cũng đã xử lý sạch sẽ hết vướng bận để nàng trở thành vương hậu của ta, nàng sẽ yêu ta và chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc."

Hắn nâng tay của nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Lúc này tay nàng bất ngờ cử động. Nàng từ từ mở mắt ta, xung quanh đã trở nên yên ắng.

- Nàng tỉnh rồi sao?! Thấy trong người thế nào, có thèm ăn gì không để ta sai đầu bếp làm.

Huyễn Siêu vui vẻ, kích động hỏi dồn dập.

- Con ta đâu rồi? Ta muốn ôm nó.

Huyễn Siêu nhìn nàng, mắt hắn trở nên buồn bã, hắn ôm nàng vào lòng.

- Nàng đừng buồn... đứa nhỏ không may mắn... đã... chết yểu rồi.

Lạc Dao đẩy Huyễn Siêu ra, mặt nàng rất tức giận.

- Nói dối, rõ ràng ta đã nghe tiếng khóc của nó, làm sao... làm sao có thể....

Lạc Dao không thể nói thêm, lòng ngực như bị ai đó đè, nàng nắm tay trước ngực, nước mắt bắt đầu rơi xuống càng lúc càng nhiều.