Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 184



Khuôn mặt hắn bình thản, lướt qua bên người Băng Nguyệt cùng Minh Nguyệt, dặn hai người vài câu hầu hạ Liệt bệ hạ, quay đầu chắp tay từ biệt Lôi Hải Thành, theo thị nữ dẫn đường phía trước, đi bộ ra khỏi Khai Nguyên cung.

Lôi Hải Thành nhíu mày nhìn bóng dáng Phượng Ly Quân xa dần rồi mới thu hồi tầm mắt, ra lệnh cho thị nữ đi dọn dẹp gian phòng nhỏ dùng cho nô bộc, sau khi thu xếp cho hai thiếu niên xong, liền sải bước vào chính điện.

Đèn ***g chưa thắp. Tà dương nghiêng nghiêng chiếu vào, những hạt bụi nhỏ khẽ bay trong ánh sáng. Tại chốn sâu trong điện ráng chiều không chiếu đến, lại hiện vẻ u ám tối tăm.

Lãnh Huyền vẫn ngồi thẳng, khuôn mặt chụp bên trong một tầng bóng mờ. Bên chân hắn, Phương Triêu đang quỳ mọp, không dám thở mạnh.

Thấy Lôi Hải Thành đến gần, Lãnh Huyền cuối cùng nâng tay lên hất, ra hiệu cho Phương Triêu lui ra.

“Thuộc hạ cáo lui.” Phương Triêu gắng sức đứng dậy, đi đến bên cửa điện, liền lảo đảo ngã. Lôi Hải Thành vội gọi thị vệ tới dìu Phương Triêu đến thái y viện chẩn bệnh.

Hắn khép cửa điện lại, nghĩ muốn thắp đèn dầu lên, lại bị Lãnh Huyền thấp giọng ngăn cản.

Trong mục quang của nam nhân, là sự cô đơn trống vắng mà Lôi Hải Thành vô pháp xao nhãng......

Thở ra một hơi thật dài, Lôi Hải Thành bước nhanh đến bên Lãnh Huyền, hai tay vỗ lên bả vai nam nhân, im lặng an ủi.

Lúc trước Phượng Ly Quân nhắc tới Thương hoàng, hắn liền biết sự tình không ổn, khẳng định sẽ gợi lên những hồi ức khinh khủng của Lãnh Huyền, quả nhiên hắn đã đoán không sai.

Quả thực là không muốn lại chạm đến điều cấm kỵ trong đáy lòng Lãnh Huyền, nhưng sự việc quan trọng, Lôi Hải Thành sau khi cân nhắc, quyết định vẫn là phải hỏi cho rõ ràng.”Phượng Ly Quân kia thật sự là tai mắt mai phục của Thương hoàng khi còn sống ư?”

Lãnh Huyền gật gật đầu, im lặng một lát rồi hơi nhếch khóe miệng lên, “Không những là Phượng Ly, mà đám nguyên lão ám ảnh Phương Triêu, Dạ Ưng cũng đều là do phụ hoàng nhiều năm trước dốc sức bồi dưỡng, thu xếp cho đến bên cạnh ta.”

Hắn cười khẽ, giấu không được sự tự giễu.

Lôi Hải Thành mặc dù còn đầy cả một bụng nghi vấn, nhìn thấy vẻ mặt này của Lãnh Huyền, cũng không đành tiếp tục truy vấn, thầm nghĩ Lãnh Huyền tuyệt đối không phải người cả tin, đã chấp thuận thân phận Phượng Ly, chắc chắn là đã có chứng cớ vô cùng xác thực.

Song sự cảnh giác của hắn đối với Phượng Ly Quân, không hề bởi vậy mà giảm bớt. Trong lịch sử có rất nhiều gián điệp hai mang, huống chi không lâu trước còn có ví dụ sống là Lục Lang.

“Cho dù Phượng Ly từng là tai mắt Thiên Tĩnh phái đi, ở bên ngoài nhiều năm, khó mà không thay lòng được.” Hắn nhắc nhở Lãnh Huyền.

“Chuyện đó ta cũng minh bạch.” Mục quang Lãnh Huyền vẫn có chút mơ hồ.

Những lời này, mang ý muốn chấm dứt câu chuyện. Cho nên Lôi Hải Thành cũng không nhiều lời nữa, chỉ ôm chặt lấy hai vai Lãnh Huyền.

Đối với quá khứ kiêng kỵ chôn sâu này của Lãnh Huyền, hắn bất quá chỉ biết có chút ít. Điều mà giờ phút này có thể làm, đơn giản chỉ là đứng bên Lãnh Huyền, yên lặng nói cho nam nhân, hắn không hề cô đơn......

Chạng vạng, từng bước chôn vùi hết thảy bên trong điện vào bóng tối. Bên ngoài tường cao vang lên mấy tiếng hò hét, pháo hoa đủ màu bắt đầu đua nhau khoe sắc, rực rỡ nở rộ.

Hào quang, chiếu sáng đôi mắt hai người.

Ba ngày pháo hoa quốc khánh, hôm nay đã là đêm cuối cùng.

Lãnh Huyền cách song cửa sổ ngước nhìn phồn hoa rơi rụng đầy trời, chậm rãi nói: “Tần Khương vương sau khi chiếm được hơn phân nửa lãnh thổ Phong Lăng, liền sai người tương trợ Việt Tiêu công chúa lên làm Kim Hà thái tử, lại hứa hẹn đưa Kim Hà trở thành bá chủ một phương, vượt lên trên ba nước còn lại. Điều kiện chính là muốn Kim Hà thuyết phục ba nước kia, liên minh cùng Tần Khương, từ nay về sau chín nước nghe theo mệnh lệnh của Tần Khương, đối chọi lại với Thiên Tĩnh.”

Trong lòng Lôi Hải Thành biết điều này nhất định là do Phượng Ly Quân thông báo khi mật đàm lúc nãy.

Hắn cùng phụ tử Lãnh Huyền sớm đã suy đoán ra Tần Khương cố ý liên kết với đám tiểu quốc để có được địa vị ngang hàng với Thiên Tĩnh, chính là không nghĩ tới hành động của Tần Khương lại mau lẹ đến thế.

So với đám tiểu quốc mạnh ai nấy được, lần lượt bị Thiên Tĩnh chia rẽ thôn tính, liên thủ tự bảo vệ mình quả thật chính là lối thoát. Tần Khương có thể ở trong khoảng thời gian cực ngắn thúc đẩy năm nước liên minh, cũng là nhờ lợi dụng sự sợ hãi cùng địch ý của đám tiểu quốc đối với Thiên Tĩnh.

Bất quá Tần Khương hiển nhiên vẫn là xem nhẹ tính tham lam của con người.”Kim Hà thái tử kia hẳn cũng không cam tâm sau này phải chịu sai khiến an bài của Tần Khương, cho nên mới cấp bách tìm cách liên minh với Thiên Tĩnh, quẳng Tần Khương qua một bên chăng? Nhưng Kim Hà đề xuất kết thân, hơn phân nửa là được gợi ý từ sự thông gia giữa Thiên Tĩnh cùng Tây Kì.”

Dị quốc không thông hôn, vẫn là xu hướng chính. Minh Chu kết hôn với Nguyên Từ Quân xem như đã mở ra một hướng đi mới. Kim Hà thái tử cư nhiên đã lập tức thực hành, suy xét lại, thì cũng là có dũng khí đáng khen ngợi.

Lãnh Huyền lạnh nhạt cười: “Bước đi này của Kim Hà, chẳng khác nào không nể mặt Tần Khương, đối với Thiên Tĩnh lợi lớn hơn hại. Nan giải nhất hiện giờ, vẫn là Tần Khương. Thiên Tĩnh giờ cần nhất là nghỉ ngơi không nên lại dấy binh, mà năm nước Tần Khương dù cho có được Phong Lăng, nếu muốn ổn định nạn đói, hoà bình lâu dài, cũng không phải chuyện dễ. Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, ta thấy trận đình chiến phía đông này, có lẽ sẽ kéo dài vài năm nữa.”

Hắn than nhẹ đứng dậy, phủi vạt áo, trong ngữ khí cuối cùng phảng phất lộ ra mệt mỏi vài phần như có như không.

“Mệt sao?” Lôi Hải Thành tự biết rõ bản thân tối hôm qua không tiết chế, đưa tay sờ lên hông Lãnh Huyền, xoa bóp cho hắn.

Lãnh Huyền sợ buồn, cười nhẹ hai tiếng nắm lấy tay Lôi Hải Thành, “Không cần.”

Lôi Hải Thành thấy hắn đã xóa đi sự phiền muộn mới nãy, cũng tự thấy nhẹ nhõm, ngược lại ôm lấy Lãnh Huyền cười nói: “Chờ đến lúc ngươi bảy mươi tám mươi rồi, sẽ biết trình độ mát xa của ta hữu dụng đến bao nhiêu.”

Lãnh Huyền cười cười, nghe hô hấp của Lôi Hải Thành thổi đến sau cổ hắn, chậm rãi khép mi lại.

Trong trời đêm, pháo hoa vẫn đang tuần tự nổ tung.

Lôi Hải Thành lẳng lặng ôm Lãnh Huyền, sau một lúc lâu, phát hiện Lãnh Huyền đã nhắm hai mắt, hoàn toàn đi vào giấc ngủ.

Hắn gọi nhỏ hai tiếng, Lãnh Huyền chỉ giống như nửa tỉnh nửa mê hé mắt, lộ ý mệt mỏi.

Đêm qua hắn quả thật đã làm quá, đại khái đã khiến nam nhân mệt nhừ...... Lôi Hải Thành có điểm hối hận dìu Lãnh Huyền quay về thiên điện.

Thấy vẻ mặt muốn ngủ của nam nhân, đoán chừng căn bản không có tinh thần dùng bữa. Hắn cũng không truyền lệnh, giúp Lãnh Huyền đổi áo ngủ, ngồi ở mép giường, nhìn Lãnh Huyền dần dần chìm vào cõi mộng.

Khóe mắt nam nhân, có một nếp nhăn nhàn nhạt ban ngày khó có thể phát hiện.....

Sau khi trở về từ Tây Kì, Lãnh Huyền tựa như già đi rất nhanh, mọc tóc bạc, có nếp nhăn......

Lôi Hải Thành xoa nhẹ lên mái tóc dài tản mát trên gối của Lãnh Huyền, nhịn không được chua chát.

Chỉ có hắn sớm chiều chung sống cùng Lãnh Huyền, mới chân chính biết rằng Lãnh Huyền mấy ngày nay đã hết lòng hết sức vì Thiên Tĩnh như thế nào.

Hắn biết nam nhân là muốn trước hẹn ước năm năm sẽ đem hết năng lực làm hết thảy mọi thứ cho Thiên Tĩnh, nhưng chiếu theo tình hình trước mắt, chỉ e năm năm chưa tới, tâm huyết Lãnh Huyền đã khô kiệt trước.

Muốn Lãnh Huyền đi cùng hắn, vốn dĩ là vì muốn để cho Lãnh Huyền dứt bỏ trách nhiệm nặng như núi non trên thân, được sống thoải mái tiêu dao, tuyệt không phải là để ép nam nhân phải già trước tuổi.

“Huyền......” Hắn đột nhiên xúc động muốn nói với Lãnh Huyền đừng có quan tâm đến hẹn ước năm năm kia nữa, nhưng gọi một tiếng, Lãnh Huyền không tỉnh.

Lôi Hải Thành không gọi nữa, dù sao tương lai còn dài, không nhất thiết phải vội vàng miễn cưỡng lôi nam nhân từ trong giấc ngủ hiện tại ra.

Kẹp chăn tử tế cho Lãnh Huyền, hắn thay y phục dạ hành, đẩy cửa đi ra. Đăng bởi: admin