Thuỷ Cơ

Chương 20: Sự thật về Dương Khăm



"Chính là nơi này." Dương Khăm cường thế kéo Linh Thủy đang do dự tiến vào một căn nhà gỗ.

"Này......"

Bên trong căn nhà trống không, trừ bỏ những sợi dây thừng trên mặt đất thì cái gì cũng không có.

"Dương Khăm ngài......" Linh Thủy quay đầu lại, Dương Khăm không biết từ khi nào đã cầm dây thừng trong tay, gian xảo mĩm cười với nàng. "Không cần!"

Nàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng căn nhà này nhỏ như vậy, nàng có thể chạy đi đâu? Dương Hoàn cười lạnh, không cần tốn nhiều sức đã bắt được nàng.

Hắn đem hai tay Linh Thuỷ ra sau lưng, dùng dây thừng trói chặt lại, sau đó trói nàng vào trong cây cột phía sau.

"Buông ta ra, tại sao ngài lại trói ta?" Linh Thủy sợ hãi kêu to.

Còn Dương Khăm thì tựa hồ rất hưởng thụ bộ dáng giãy dụa của Linh Thuỷ. "Đương nhiên là vì để đối phó với một người rồi!"

"Người đó là Dương Hoàn sao?"

Dương Khăm khen ngợi liếc nhìn nàng một cái "Đúng vậy, không nghĩ rằng ngươi cũng thông minh như vậy."

"Vì cái gì mà phải đối phó với Dương Hoàn?"

"Bởi vì ta nhìn hắn không vừa mắt, vẫn luôn muốn tìm cơ hội hạ hắn xuống, dẫm hắn dưới chân, nhưng từ trước đến nay hắn đều không để lộ ra nhược điểm gì, mà ngươi, Linh Thủy, bây giờ ngươi chính là nhược điểm của hắn." Ánh mắt khinh bỉ của Dương Khăm nhìn nàng "Haha, không thể tin được rằng với thân hình này của ngươi mà cũng có thể khiến cho Dương Hoàn sủng ái ngươi như vậy, ngươi so với những nữ nhân ta từng sủng ái qua một góc cũng không bằng, ánh mắt của Dương Hoàn đúng là thật kém!"

Linh Thủy oán hận trừng mắt nhìn Dương Khăm "Ngươi muốn nhục nhã ta như thế nào cũng được, ta đều không để bụng, nhưng ngươi đừng nghĩ đến việc thương tổn Dương Hoàn, nếu không ta cho dù chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

"Không ngờ rằng các ngươi lại thâm tình với nhau như vậy!" Dương Hoàn hết sức vui mừng cười nói "tốn nhiều mưu kế lên người ngươi như vậy, xem ra là vô cùng đáng giá."

"Thì ra ngươi......" Linh Thủy không thể tin được nhìn Dương Khăm, lúc này hắn như đã biến thành người khác. "Những chuyện ngươi làm với ta, chỉ là muốn trả thù với Dương Hoàn thôi sao?"

"Trả thù?"

"Vẫn còn chưa đến mức đó, ta chỉ là muốn cho hắn nếm phải một chút đau khổ, ai bảo hắn đắc tội ta."

"Dương Hoàn đắc tội ngươi khi nào?" Linh Thủy vẫn luôn biết quan hệ giữa hai người họ luôn không tốt, nhưng nếu chỉ vì thái độ của Dương Hoàn mà lại khiến hắn ghi hận như vậy, vậy thì Dương Khăm đúng là một tên lòng dạ hẹp hòi!"

"Hừ, chuyện của ta cùng hắn muốn tính rõ rằng không dễ vậy đâu."

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, khiến Dương Khăm mở miệng cười. "Linh Thuỷ cô nương, người trong lòng tới cứu cô nương rồi kìa!"

Dương Khăm vừa mới dứt lời, Dương Hoàn tựa như một trận gió xoáy vọt vào. "Linh Thủy?!" Hắn kinh hoảng khi thấy Linh Thuỷ đang bị trói, trên cổ còn có một thanh kiếm đang đặt lên.

"Dương Hoàn, đi mau, hắn bắt ta đến đây là để đối phó với ngài!" Linh Thủy hoảng hốt nói

"Dương Khăm, người ngươi muốn đối phó là ta, không liên quan gì đến Linh Thuỷ, mau thả nàng ra!"

"Đây đã là lúc nào mà các ngươi còn dám hạ lệnh cho ta?" Dương Khăm ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Hoàn "Muốn ta thả nàng ta ra cũng được thôi, ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta sẽ thả nàng ta ra."

"Ngươi......" Dương Hoàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Khăm.

"Thế nào? Bối lặc gia không muốn dùng tôn nghiêm để đổi mạng Linh Thuỷ sao?"

Dương Hoàn im lặng không nói gì, chỉ nhìn Linh Thủy một cái, sau đó thẳng tấp quỳ xuống.

Linh Thủy khiếp sợ hai mắt mở to, kinh hô: "Dương Hoàn......" Nàng không thể tin được, Dương Hoàn vậy mà lại quỳ xuống vì nàng, Linh Thuỷ rất muốn đến ngăn cản hắn, nhưng nàng chỉ có thể lực bất tồng tâm, hoảng sợ lắc đầu nhìn hắn, không muốn hắn vì nàng mà để cho Dương Khăm chà đạp tôn nghiêm.

Sau khi dùng sức dập đầu ba cái, Dương Hoàn đúng lên trầm giọng nói "Mau thả Linh Thủy ra"

"Ha ha ha......" Dương Khăm cười to, cười đến nước mắt đều chảy ra. "Dương Hoàn à Dương Hoàn, không thể ngờ rằng ngươi cũng có hôm nay a! Ha ha ha......"

"Dương Khăm, ngươi mau thả Linh Thuỷ ra cho ta"

"Không thả! Ta còn chưa tra tấn ngươi đủ!" Dương Khăm lạnh lẽo nói: "Ta đợi mười mấy năm mới đợi được cơ hội như hôm nay, ngươi nói ta sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao?"

"Ngươi rốt cuộc là đang muốn gì?" Dương Hoàn có thể cảm nhận được hận ý của Dương Khăm đối với mình rất sâu, hắn không nhớ bản thân đã làm gì mà lại khiến Dương Khăm hận mình như vậy.

"Được, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết! Chuyện này chỉ có ba người biết, a mã ta, a mã ngươi, còn có ta, Dương Hoàn, ngươi nghe cho kĩ đây, ta là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi."

"Cái gì?!" Dương Hoàn cùng Linh Thủy đều kêu lên.

Dương Khăm tựa hộ rất thưởng thức bộ dáng kinh ngạc của hai người bọn họ, hắn tiếp tục nói: "Rất kinh ngạc sao? Khi ta bảy tuổi, trong lúc vô tình đã nghe lén được cuộc trò chuyện của hai vị a mã, cho nên mới biết được chuyện này, lúc đấy ta kinh ngạc không thua gì hai người các ngươi, lúc đó Dụ Thân vương vụng trộm yêu đương cùng một tỳ nữ, sau đó tỳ nữ đó đã sinh ra một đứa bé, đứa bé đó cũng chính là ta, nhưng ngạch nương ta thân phận hèn mọn, sinh ta ra không được bao lâu thì đã bị Phúc Tấn ngạch nương ngươi đuổi đi, mà người a mã vô tình đó của ta cũng bị ngạch nương ngươi gây khó dễ, không có cách nào nuôi nấng ta, nên đã đem ta giao cho Kính vương không người nối dõi, cứ như vậy, chúng ta vốn là huynh đệ nay đã trở thành đường huynh đường đệ với nhau."

Dương Khăm dừng một chút, ánh mắt hung hăn nhìn Dương Hoàn, "Chúng ta rõ ràng là huynh đệ, vì cái gì mà lại cách nhau một trời một vực như vậy? Ngươi là Bối lặc gia cao cao tại thượng, còn ta cái gì cũng không phải, ngươi có ngạch nương yêu thương, còn ngạch nương ta thì bị đuổi đi không rõ tung tích. Ngươi vĩnh viễn đều ưu tú như vậy, trong mắt mọi người đều chỉ có ngươi, trước nay chưa từng có ai để ý đến sự tồn tại của ta."

"Vì cái gì? Vì cái gì mà ngươi vĩnh viễn đều ưu tứu hơn ta? Cái này thật sự không công bằng, bỡi vì chúng ta không phải cùng một ngạch nương sinh ra, bỡi vì ta sinh ra sau ngươi, thì ta phải chịu đựng sự bất công này hay sao? Ta không cam lòng, ta không cam lòng nào!"

Nhìn bộ dáng gần như điên cuồng của Dương Khăm, trong lòng Dương Hoàn trăm vị tạp trần. Dương Khăm bất bình, oán trời trách đất, hắn đều cảm nhận được, người trước giờ luôn bị hắn phớt lờ, bị hắn chán ghét, thì ra không phải là đường đệ mà là đệ đệ cùng cha với hắn, nhớ lại quá khứ trước kia, hắn nhịn không được thở dài.

"Ngươi thở dài cái gì? Ta không cần ngươi đồng tình." Dương Khăm tức giận nói.

Dương Hoàn nghiêm túc nhìn Dương Khăm, hắn cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn Dương Khăm đến vậy. "Ta cái gì cũng không biết, a mã chưa từng nói chuyện này với ta."

"Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy thì có thể giải trừ toàn bộ oán hận của ta sao?"

"Hai tên hắc y nhân luôn đến đánh lén ta đều là do ngươi sai khiến đúng không?"

"Đúng vậy, chính là ta, cho dù bọn chúng không giết được ngươi, chỉ cần quấy nhiễu cuộc sống của ngươi, ta cũng cao hứng."

"Ngươi hận ta đến như vậy sao?"

"Ngươi còn phải hỏi sao? Nếu không có ngươi, cuộc đời của ta cũng sẽ không trở thành như thế này, những thứ ngươi có bây giờ đáng lí phải là của ta, nếu không có ngươi, ta sẽ là nhi tử duy nhất của Dụ Thân Vương, trở thành Bối lặc gia cao quý, được người người kính nể!"

"Ngươi sao lại có thể đem hết mọi thứ đổ lên đầu Dương Hoàn như vậy? Hắn từ đầu tới cuối cũng không biết chuyện này, hắn là vô tội!" Linh Thủy nhịn không được bất bình cho Dương Hoàn.

"Tiện nhân, câm miệng cho ta!" Dương Khăm giơ tay lên, muốn tát lên mặt Linh thuỷ, nhưng lại bị tiếng gống giận của Dương Hoàn ngăn cản.

"Dương Khăm, ngươi dám động đến một sợi tóc của Linh Thủy, ta thề sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!"

"Vậy sao, vậy để ta thử một chút xem." Nói xong, Dương Khăm bắt đầu động thủ xé rách y phục trên người Linh Thủy.

"Dương Khăm ──" Trường kiếm không ngừng loé sáng trong tay, hắn muốn tiến lên ngăn cản Dương Khăm, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm vẫn còn đặt trên cổ Linh Thuỷ, hắn không chắc có thể thành công cứu được Linh Thuỷ ra, khiến Dương Khăm không ra tay với nàng.

"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng đó xem là được!" Tiếng y phục bị xé rách không ngừng truyền đến, bộ ngực tuyết trắng của Linh Thuỷ giờ đây đã bại lộ trong không khí.

"Không cần ──" Linh Thủy thảm thiết kêu lên.

Trong lúc Dương Khăm đang muốn đưa tay sờ lên ngực Linh Thuỷ, đột nhiên phía sau hắn truyền đến một tiếng vang lớn, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, không biết từ khi nào sau lưng Dương Hoàn đã xuất hiện một nam tử có bộ dáng cao vô cùng cao lớn, càng khiến người khác sợ hãi hơn đó chính là tên nam tử đó đang hung hăn chạy về phía hắn.

"Ngươi......"

Không đợi hắn kịp phản ứng, thanh kiếm của người đó đã bay đến cánh tay của hắn, bang một tiếng, thanh kiếm đang đặt trên cổ Linh Thuỷ cũng rơi xuống.

"A!" Cánh tay truyền đến cảm giác như bị chặt đứt, nhưng còn chưa đợi hắn đau đớn kêu lên, Dương Hoàn bên cạnh đã đạp hắn bay vào trong góc, Dương Khăm vẫn không chịu thua đứng lên, lần nữa chạy đến muốn ra tay với Dương Hoàn.

"Xa Đào, hắn giao cho ngươi!"

"Vâng, Bối Lặc gia."

Thừa lúc Xa Đào đang giao đấu cùng Dương Khăm, Dương Hoàn nhanh chóng đi đến cởi trói cho Linh Thủy, cởi áo ngoài của mình ra khoát cho nàng. "Linh Thủy, ngươi có bị thương không?"

Linh Thủy lắc đầu, thân thể run lẩy bẩy.

Dương Hoàn gắt gao ôm lấy Linh Thuỷ, nhẹ giọng trấn an nàng. "Thực xin lỗi, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi."

Nằm trong vòng tay ấm áp của Dương Hoàn, Linh Thủy chậm rãi khôi phục lại, nàng ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Nên nói xin lỗi là ta mới đúng! Ngài vì cứu ta, nên mới bị Dương Khăm nhục nhã......"

"Ta không sao cả!" Dương Hoàn không ngừng trấn an nàng. "Chỉ cần ngươi bình an không có chuyện gì, ta thế nào cũng không sao cả."

Cho dù đang say mê với hạnh phúc, nhưng tâm tư của Dương Hoàn vẫn đặt lên người Dương khăm

Dương Khăm lúc này đã bị Xa Đào làm cho bị thương không nhẹ, hắn bị Xa Đào bức đến góc tường, vung kiếm lên...... "Xa Đào, khoan đã!" Dương Hoàn lớn tiếng nói.

Xa Đào thu thanh kiếm lại, đánh thật mạnh một cái lên sau ót Dương Khăm, khiến hắn hôn mê.

Linh Thủy có chút giật mình nhìn Dương Hoàn, rồi nhẹ nhàng thở ra.

"Bối Lặc gia......" Xa Đào trên mặt có chút hổ thẹn, chậm rãi đi đến trước mặt hai người bọn họ.

Tại sao bây giờ Xa Đào lại ở chỗ này? Linh Thủy lúc này mới phát giác đến sự tồn tại của Xa Đào, nàng khẩn trương nắm lấy tay Xa Đào, sốt ruột hỏi "Đào ca, tại sao huynh lại trở về? Như ý cô nương đâu?"

"Linh Thủy, ta ở đây."

Linh Thủy giật mình quay đầu lại, thì thấy Như Ý đang đứng ở cửa.

"Như ý cô nương" Linh Thủy khẩn trương nhìn sang Dương Hoàn, quả nhiên, gương mặt Dương Hoàn đã trở nên lạnh băng.

Như Ý mỉm cười nhìn Linh Thủy: "Ta biết ngươi rất kinh ngạc, không sai, vốn dĩ hai người bọn ta đã rời khỏi Lạc Dương, tìm được một chỗ xem như cũng an toàn mà ở lại, ta cũng biết là không nên trở về, nhưng thật sự bọn ta không thể yên tâm về ngươi!"

"Cho nên chúng ta đã quyết định quay trở về." Xa Đào nói tiếp "Trừ phi để hai người bọn ta tận mắt nhìn thấy muội bình an không có chuyện gì, nếu không bọn ta sẽ vô cùng cắn rứt."

"Nhưng lại không ngờ rằng, đều bọn ta lo lắng đã thật sự xảy ra." Như ý sợ hãi nhìn Dương Khăm một cái "Ba ngày trước bọn ta đã lén trở lại thành Lạc Dương, nhưng vì Dụ vương phủ phòng bị quá nghiêm ngặt, nên ta và Xa Đào chưa thể lén vào tìm ngươi, nhưng vào hôm nay, ta và Xa Đào đang tiếp tục tìm cách lén trong thì lại thấy ngươi bị Dương Khăm đưa đi, nên bọn ta cũng đã đi theo ngươi, vốn dĩ Xa Đào muốn lập tức cứu ngươi ra, nhưng lúc đó Bối lặc gia cũng đã đến, bọn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, mãi cho đến khi tình huống nguy cấp vừa rồi xảy ra, Xa Đào mới không thể không mạo hiểm thử một lần."

Linh Thủy nhìn Như Ý và Xa Đào, mặc dù cảm động nhưng vẫn nôn nóng hỏi "Hai người đến đây cứu ta, không nghĩ đến chuyện sẽ bị phát hiện sao?" Nàng sợ Dương Hoàn sẽ gây bất lợi cho hai người bọn họ!

"Lúc đó bọn ta không thể nghĩ nhiều như vậy!" Xa Đào cười khổ. "Bảo ta thấy chết mà không cứu, ta làm không được!"

"Đào ca......" Linh Thủy cắn môi dưới, muốn khóc nhưng không dám.

Như Ý đột nhiên đi đến trước mặt Dương Hoàn quỳ xuống "Bối lặc gia, ta biết bây giờ bất luận ta nói cái gì cũng không thể bù đấp hết tội của ta. Ta không hề trốn tránh, ngài muốn xử trí ta thế nào cũng được, ta tuyệt đối không dám oán hận dù chỉ một câu."

"Bối Lặc gia, còn có ta." Xa Đào đi đến bên cạnh Như Ý quỳ xuống. "Ta biết chính mình tội đáng muôn chết, nhưng ta và Như Ý là thật lòng yêu nhau, bọn ta đều không thể mất đi đối phương, ta chỉ xin ngài một đều rằng, cho dù ngài cho muốn giết chết bọn ta, bọn ta cũng phải ở bên nhau."

"Đúng vậy! Sống bên nhau, chết cũng muốn bên nhau, xin ngài thành toàn." Như Ý dập đầu cầu xin.