Thủy Hỏa Nan Dung

Chương 1



Edit & Beta: Duy

(1) Dáng vẻ của một con rồng

“Rồng sao có thể có bộ dạng như ngươi chứ?” Ngao Phương bâng quơ mà nói: “Xấu xí muốn chết.”

“Ngươi mới xấu! Đồ rắn mối lớn! Rắn yêu tinh!” Vưu Lý Ni Kì gào lên.

Lúc Vưu Lý Ni Kì gào lên, quanh thân thể nó nổi lên tia lửa. Ngao Phương chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng đánh úp vào mặt mình, chòm râu rất nhanh đã cháy xém.

“…”

Mặt Ngao Phương đen lại, biến ra hình người đứng lên chiếc ghế mềm, chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ nhưng lại kéo đến mây đen dày đặc u tối.

Sấm sét bọc tia chớp nổi lên trong vòng trong dặm, bầu trời trong nháy mắt sáng như ban ngày. Ngôn Tình Hay

Vưu Lý Ni Kì không quan tâm đứng lên, nói lầm bầm hai tiếng, quay mặt chạy đi.

Ngao Phương là một con rồng Trung Quốc, sừng hươu sư tông, vảy vàng năm móng.

*Sừng hưu sư tông: Sừng hươu, bờm sư tử

Vưu Lý Ni Kì là một con rồng phương Tây, có răng nanh, đuôi dài, có cánh lớn che cả bầu trời.

Hai người, không phải, là hai con rồng, đúng là nước lửa đối nghịch nhau.

(2) Miếu Long Vương

“Bây giờ con người đúng là không có lương tâm, không chịu đến bái bé cưng gì hết.”

Gió biển thổi qua phòng ngoài mát mẻ, Ngao Phương cuộn người thành một vòng, cằm gác lên trên đuôi, râu rồng dài thật dài quét tới quét lui dưới đất, trong lỗ mũi phát ra tiếng khùng khục vang vọng.

Năm cái móng vuốt màu vàng ở nguyên hình rồng lớn vô cùng, miếu Long Vương nho nhỏ bị chèn tới không có một kẻ hở, Vưu Lý Ni Kì hoàn toàn không có chỗ đặt chân.

“Bé cưng… Cái quỷ gì?” Vưu Lý Ni Kì cảm thấy bất lực.

“Đây là… Ngươi?” Sau khi đánh giá trái phải một phen, Vưu Lý Ni Kì hiếm lạ mà nhìn đến bức tượng đất sét mạ vàng được đặt trong miếu, bức tượng thần đang trừng mắt nhìn cậu, con mắt bé tí muốn nứt ra, oai phong xoay mình phát ra khí chất bá vương.

“Đúng vậy.” Con rồng thật lớn dưới đất xoay mình, lộ ra một khúc bụng trần: “Đẹp trai quá phải không?”

“Nói là đẹp… Thì thà nói không giống một chút gì còn hơn!”

Rốt cuộc tại sao dân phương Đông lại tưởng tượng ra  vẻ mặt giống con gái của tên đang nằm trên mặt đất thành loại đàn ông vừa to lớn vừa dũng mãnh như vậy cơ chứ!

Thật sự là đất nước kỳ lạ làm người ta không tài nào hiểu được!

(3) Thân thế của rồng

Vưu Lý Ni Kì sinh ra trong một hang động đầy ắp châu báu vàng ngọc.

Bé rồng nhỏ phun lửa từ vỏ trứng nhô đầu ra, thở ra một hơi khói bụi nóng rực, đi hai bước đã ngã trái ngã phải đột nhiên té ngã cắm đầu vào trong một bầu rượu lớn bằng vàng.

“… Oa!”

Bé rồng phun lửa oe oe tiếng khóc la không mấy êm tai, chạm vào bình rượu phát ra tiếng vọng nặng nề.

Bé rồng phun lửa lớn lên một chút thì cảm thấy cái động này quá nhỏ, mỗi lần giương cánh trở mình đều chạm vào các vật dụng làm chúng rơi rớt lộn xộn, tất cả vàng bạc báu vật đều bị bé hong đến nóng chảy, lúc sau lại bị nền đất nóng tạo thành các loại hình dáng kỳ dị khó coi.

Bé rồng phun lửa không biết trên đời này còn có “cha mẹ” hay “anh em”, trên thực tế đều là bé tự mình vượt qua những năm tháng ấu thơ dài đằng đẳng. Thẳng cho đến lúc bé vô tình đụng sụp vách động mới biết được thế giới rộng lớn bên ngoài.

Sau đó không lâu bé rồng phun lửa mới phần phật mà giương lên đôi cánh được bao đầy vảy đỏ, không chút lưu luyến mà bay khỏi núi tuyết này, bị bé bỏ lại phía sau chính là một cái xác rồng trưởng thành bại trận đã khô từ lâu cùng một ít mảnh vụn vỏ trứng bị hỏng, nơi này bị cướp sạch không còn một bảo tàng bị chủ nhân giấu đi, cùng một cái mật động bị bọn cướp bỏ sót.

Tường ngoài mật động bị đổ, bên trong là vết lốm đốm của rất nhiều đá quý nhiều màu, tràn ra một ít đồ vật bằng vàng có hình thù kỳ quái, vùng đất cấm bị quên lãng này con người khó mà đặt chân đến được.

Ngao Phương nghe xong thân thế không thể không thương của Vưu Lý Ni Kì mà hâm mộ: “Tốt quá rồi, không cần cùng thân thích tới lui.” Hắn nghĩ đến lúc gia tộc hội tụ cứ rập khuôn cứng nhắc như thế. “Nhà của ta có đến vài trăm bà con thân thích, long vương còn có mấy chục người… Mỗi lần gặp mặt đều phải đi đến một vùng biển xa thiệt xa nào đó nữa…” Long vương ngây thơ tự mình không vừa lòng.

Lục địa này có nhiều rồng như vậy, Vưu Lý Ni Kì thật sự không ngờ tới.

Nhớ lại lục địa của chính mình, số lượng rồng ngày càng ít… Cho dù số lượng của bọn họ có được tính là thời đại thịnh vượng, loài sinh vật tính tình vừa hung dữ vừa có tính sát thương cao này càng ưu tiên sống một mình, cậu hình như chưa từng kết giao với bạn rồng nào.

Sau khi qua tuổi cậu đã học xong cách biến thành hình thái lớn, ở lịch sử dài dòng của loài người vô tình bị gán đủ loại vai diễn. Cậu từng bị loài người lừa gạt, bóc lột, hãm hại, thưởng thức, khát khao, nhưng cậu chưa bao giờ đi theo họ quá lâu.

Sinh linh hai đùi này làm sao có thể sử dụng cả sinh mệnh ngắn ngủi mà theo loài rồng bay lượn trên bầu trời được?

(4) Thân thế của rồng 2

“Tại sao cá lại biến thành rồng?” Vưu Lý Ni Kì cho Ngao Phương xem màn hình điện thoại của mình, trong đó là một con cá đang không ngừng run rẩy với đôi mắt trợn tròn: “Một con cá chép vương hoang dại xuất hiện!”

Ngao Phương dùng móng vuốt gõ gõ màn hình, lại phát hiện móng vuốt quá bất tiện để làm việc đó, lập tức biến ra thành hình người.

Hắn tiện tùy lấy một đoạn lụa buộc tóc ra sau đầu, đưa tay giật lấy cái điện thoại vô vị kia của Vưu Lý Ni Kì, không chút để ý nói: “Đây là truyền thuyết của Trung Quốc thời cổ đại, nơi nào sông lớn sát nhập vào biển, thủy triều dâng cao, sẽ có rất nhiều cá chép có ý nghĩ phóng qua long môn, chỉ cần có thể nhảy qua long môn là có thể hóa rồng.”

Vưu Lý Ni Kì tò mò nói: “Vậy long môn ở đâu?”

Ngao Phương: “Không biết, có lẽ chính là cửa nhà của ta.” Hắn dõng dạc mà nói bậy: “Ta chính là rồng, cửa nhà ta chính là long môn.”

Vưu Lý Ni Kì: “Vậy trong quá khứ làm sao nhảy qua long môn?”

Long vương nhấc lông mi lên, tà tà liếc cậu một cái, nói: “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, bọn chúng còn đang bận té ngã.”

“…”

Thường xuyên không xác định được người này nói câu nào là đứng đắn câu nào là trêu đùa, Vưu Lý Ni Kì cực kỳ chán nản.

Long vương khẽ cười một tiếng, nói: “Thực ra truyền thuyết này không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Trời đất vạn vật đều có linh tính, long tộc nhiều nhánh phức tạp, không thiếu những loài vật khác tu hành mà thành, có vảy là giao long, có cánh thì là ứng long, còn có sừng là cầu long, không sừng thì gọi là li long, còn có bàn long, địa long, xích long, thanh long, cầu long,… Ngươi hỏi loại nào trong số chúng?”

Vưu Lý Ni Kì choáng váng, mở miệng nói: “Ta đây cũng có cánh, vậy ta là ứng long phải không?”

Ngao Phương trêu tức nói: “Thuồng luồng nghìn năm hóa thành rồng, rồng năm trăm năm thành giác long*, nghìn năm thành ứng long, ngươi… Quá lắm chỉ là một con xuẩn long*.”

*Giác long: rồng có sừng.

*Xuẩn long: con rồng ngu ngốc/ ngốc nghếch.

Vưu Lý Ni Kì tức giận đến mức phun lửa.

Đốt trọi ánh mắt có thể chứa tất cả vạn vật phía sau lưng, Vưu Lý Ni Kỳ đột nhiên nghĩ đến: “Vậy ngươi là rồng gì? Ngươi vừa có vảy vừa có sừng.”

Người nằm trong số bốn con long vương trấn biển cong cong khóe miệng, vô lại nói: “Ngươi đoán thử xem.”

“Ngươi…” Vưu Lý Ni Kì chăm chú nhìn tay mình mở ra, kêu lên: “Ngươi dùng hết tinh linh cầu của ta rồi!”

(5) Hình tượng của một con rồng

Lúc đầu quen biết Ngao Phương, Vưu Lý Ni Kì đối với hắn là kính sợ thêm, sau mới biết “Long vương” hóa ra cũng không phải thủ lĩnh của tất cả loài rồng trên một lục địa, thậm chí một con sông nhỏ cũng có thể có thủy long vương, Vưu Lý Ni Kì cảm thấy vô cùng hối hận.

“Tại sao rồng lại sinh ra từ nước?” Vưu Lý Ni Kì nghĩ không ra, trong văn hóa của cậu, hình tượng rồng luôn luôn gắn với biệt danh tham lam cùng hủy diệt không phải sao? Hung ác, dễ nổi giận, luôn bị tham vọng của chính mình chi phối, nếu không cẩn thận trêu chọc người phụ nữ thuộc về rồng, hoặc mơ tưởng đến châu báu của rồng, sẽ bị đốt thành tro trong chớp mắt.

Nhưng mà ở quốc gia phương Đông này, loài vật xấu xí này lại được tôn sùng cung phụng giống thần linh, thực sự là đối xử khác biệt không công bằng.

“Ài… Nóng quá.” Trong vũng nước cách đó không xa phát ra tiếng oán giận cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.

Chỉ thấy nửa thân dưới của Ngao Phương đều ngâm trong nước, vạt áo trôi nổi bồng bềnh, vạt áo trước mở rộng ra vô cùng thoáng mát, mái tóc đen dài trải trên mặt nước phát ra tia sáng vàng dập dờn. Hắn mở mắt cùng lông mi ra, kéo dài âm cuối ướt át nói: “Tất cả là tại bé rồng lửa này, không khí cũng bị ngươi hong nóng lên.”

“Này…”

Hàng mi xinh đẹp của Vưu Lý Ni Kì run lên, cậu nghiến răng nói: “Ta đã nói rồi, không được gọi tà là Bé! Rồng! Lửa! Ta đã nói ta hơn một nghìn tuổi rồi!”

Tuy rằng toàn bộ thời thơ ấu đều trong trạng thái nhận thức mờ mịt nhưng Vưu Lý Ni Kì nhớ mang máng rằng thời điểm cậu bay khỏi núi tuyết kia đã là kỷ nguyên của kỵ sĩ Celtic*, tuy rằng không rõ tuổi thọ của một con rồng dài bao nhiêu, nhưng cậu đã nhìn thấy không ít đế quốc trải qua hưng thịnh cùng suy tàn, Vưu Lý Ni Kì thực sự đã sống rất nhiều năm.

“Ha ha… Hơn một nghìn năm.” Lồng ngực của mỹ nhân trong nước rung động dữ dội: “Bé rồng lửa thật sự rất lợi hại đó.”

Vưu Lý Ni Kì lầm bầm hai tiếng, hướng tới hắn mà tỏ thái độ bất mãn.

Có nên hay không nói cho bé rồng lửa biết tuổi thật của chính mình?

Thần thú được thai nghén từ những thứ tinh túy nhất khi mà đất trời còn đang hỗn độn tách rời kia kìa.

*Chuyện về kị sĩ Celtic cũng như vị vua Arthur là một truyền thuyết vẫn chưa được chứng minh, xác thực. Đây là đề tài được rất nhiều thi sĩ và văn sĩ thời Trung cổ lấy để viết bài.  Theo như mình nghĩ thì kỵ sĩ Celtic là binh lính của vua Arthur khi ông lãnh đạo người dân Anh chống lại sự xâm lược của người Saxon. Có lẽ tác giả dùng truyền thuyết này để giải thích về nguồn gốc và tuổi tác của bé Vưu thôi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Não vừa nghĩ ra là làm liền.

Một ngày nọ, bỗng nhiên nghĩ đến những điều tôi muốn nói, rồng trong truyền thuyết phương Đông đều sinh ra từ nước, cưỡi mây đạp gió, điều khiển giông tố, là linh thánh phúc trạch một phương. Mà rồng trong truyền thuyết phương Tây đều là rồng phun lửa, tham lam bạo ngược, là nhân vật phản diện.

Nếu hai sinh vật này gặp được nhau thì…