Thúy Nhược Tính

Chương 1: Đừng lo lắng



Một tiếng khóc xé lòng đột ngột vang lên làm làm lũ chim trên cành bay tán loạn. Châu Thập Ngũ giơ tay phủi đi những chiếc lá rơi trên kính chắn gió.

Tiếng khóc đó dường như chỉ mới cất lên, ngay sau đó, những tiếng than khóc cũng bắt đầu vang lên từ xa, từ già trẻ nam nữ, từ kìm nén đến vỡ oà. Chiếc xe Range Rover từ từ đi qua cổng nhà tang lễ, đi qua hai hàng người rồi đậu dưới gốc cổ thụ.

Châu Thập Ngũ mở cửa xe ngồi vào ghế lái, quay đầu nói với người đang ngồi ở hàng ghế sau: "Ngài Thương, tang lễ sắp bắt đầu rồi."

"Biết rồi, cứ khóc đi." Thương Hành Châm rời mắt khỏi trang web thị trường chứng khoán, ném laptop sang một bên, thoải mái tựa lưng vào ghế, "Bệnh của ông ta có thể kéo dài đến mùa hè năm nay quả thật không dễ chút nào."

Cả Châu Thập Ngũ và trợ lý Ôn ngồi ở ghế phụ đều biết "ông ta" trong miệng ông chủ ám chỉ người đang nằm trong quan tài được đưa vào nhà tang lễ hôm nay - Tề Khang Niên, người sáng lập Tề Thịnh.

Giữa Tề Thịnh và tập đoàn Hội Thương do Thương Hành Châm điều hành thường xuyên xảy ra xích mích trong kinh doanh, số lần cạnh tranh công khai thực tế không nhiều, tuy nhiên những nhân viên cũ làm việc lâu năm trong Hội Thương đều biết rằng hai bên thực sự là kẻ thù theo đúng nghĩa, đe dọa đến miếng cơm manh áo của bọn họ.

Hai người ngồi ở hàng ghế đầu nhìn nhau, khi còn chưa quyết định nên nói gì để đáp lại thì Thương Hành Châm đột nhiên hỏi: "Đó là ai?"

Châu Thập Ngũ và trợ lý Ôn quay đầu lại ngầm hiểu vẻ mặt của Thương Hành Châm sau đó nương theo ánh mắt anh nhìn về phía người đang đứng cách mấy mét phía trước.

Cái nóng của tháng tám giữa hè thật không dễ chịu chút nào, người thanh niên đã đứng dưới bóng cây rất lâu, bên cạnh là một hộp đựng đàn piano và một chiếc vali, chiếc áo phông trắng trên lưng cậu lấm tấm vệt mồ hôi nhỏ nhưng cậu vẫn không di chuyển nửa bước mà chỉ chăm chú nhìn về phía nhà tang lễ.

Châu Thập Ngũ đã nhìn thấy người thanh niên này khi đang tìm chỗ đậu xe, anh ta đoán rằng lúc đó Thương Hành Châm đang nhìn laptop nên không để ý tới cậu: "Cậu ta đã đứng đó trước khi chúng ta đến rồi."

Từ góc độ này không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đang đứng, Thương Hành Châm nghiêng đầu nhưng chỉ nhìn thấy nửa bên mặt của đối phương, đường nét từ sống mũi đến quai hàm rất hài hoà, không hề gây khó chịu.

"Có thể đứng lâu dưới thời tiết nắng nóng như vậy, người ở bên trong rất quan trọng với cậu ta sao?" Thương Hành Châm hỏi.

Châu Thập Ngũ làm tài xế thi thoảng cũng kiêm luôn chức vệ sĩ, thật sự không thể trả lời được câu hỏi này của ông chủ.

May mắn thay, trợ lý Ôn khá rành ở phương diện này, sau khi xem qua thông tin trên tay, cậu ta cũng nắm được hai phần: "Người này tên Thời Linh, là con ngoài giá thú, tôi chưa từng thấy cậu ta tham gia vào hoạt động kinh doanh của Tề Thịnh. Cậu ta thậm chí còn không mang họ của cha mình, có lẽ sẽ không được xếp vào gia phả Tề gia.

Trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng khóc, Thương Hành Châm lúc đầu nghe thấy có chút thú vị, nhưng bây giờ lại cảm thấy khó chịu, đóng cửa kính xe lại, nói: "Dù sao cậu ta cũng là con ruột, không đến nỗi một xu cũng không có được."

Tư liệu về Tề gia trong tay trợ lý Ôn không có nhiều thông tin về Thời Linh, huống hồ cậu ta cũng chưa đọc di chúc của Tề Khang Niên, làm sao biết được chi tiết về việc phân chia tài sản, đành phải mỉm cười đáp lại: "Xin lỗi ngài Thương, tôi cũng không rõ về chuyện đó."

Ánh mắt của Thương Hành Châm vẫn dán chặt vào Thời Linh, không hề dời đi chút nào.

Một lúc sau anh mới thở dài: "Đáng tiếc, không nhìn rõ mặt."

Trợ lý Ôn không hiểu ra ý nghĩa khác trong lời nói, nhưng cũng không thể đưa ra quyết định trước mặt ông chủ nên đành giả vờ im lặng ngồi xem thông tin.

Châu Thập Ngũ đã làm tài xế cho Thương Hành Châm được 8 năm, anh ta có thể ra hiểu ra nhiều điều sâu xa hơn trong lời nói của ông chủ, đang vò đầu bứt tóc định nói thì Thương Hành Châm mở cửa xe đi ra ngoài: "Các cậu cứ ngồi ở đó đi, tôi đi ra mua chai nước."

Cửa xe đóng lại, Châu Thập Ngũ xoa xoa vô lăng: " Ngăn lạnh trong xe không phải vẫn còn nước sao? Sáng nay ngài Thương cũng đã kiểm tra qua rồi mà."

Trợ lý Ôn cuối cùng cũng không nhìn vào máy tính bảng nữa: "Cho dù là vậy đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể ngăn ngài ấy đi mua nước bình thường được."

Châu Thập Ngũ mạnh dạn bày tỏ suy đoán của mình: "Thực ra ngài ấy chỉ muốn kiếm cớ để đi qua nhìn mặt người đó mà thôi."

Thương Hành Châm đang đi về phía cửa hàng tiện lợi, trợ lý Ôn cười nói: " Ngài Thương sẽ không làm chuyện biến thái như vậy đâu."

Vẻ mặt của trợ lý Ôn nhìn Châu Thập Ngũ hết sức dịu dàng, anh ta do dự nói: "Thế thì...tôi sẽ làm kẻ biến thái ha?"

Trợ lý Ôn nhẹ nhàng hỏi: "Anh nghĩ sao?"

Tiếng khóc trong nhà tang lễ dần dần lắng xuống.

Thời Linh bỏ tay cầm đàn piano ra, nhận thấy lòng bàn tay mình hơi ẩm ướt.

Đang chuẩn bị kéo vali rời đi, cậu vừa quay người thì bị người khác chặn lại, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì cơ thể cậu đột nhiên nhẹ bẫng, cậu bị người ta vác lên vai, hai chân co quắp, đầu úp xuống.

Trong cơn hoảng loạng, Thời Linh chỉ kịp ôm chặt cây đàn piano của mình, một đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ đã chắn đi tầm nhìn của cậu, cậu không biết đó là ai, đành bất đắc dĩ hy sinh cây đàn của mình để đánh vào người kia nhằm thu hút sự chú ý của người qua đường: "Anh là ai? Anh đang làm gì vậy?"

Nhà tang lễ nằm ở nơi hẻo lánh nhưng hôm nay lại không thể tiếp nhận được số lượng lớn người như vậy, có lẽ tiếng hét đó sẽ thực sự thu hút những người không liên quan.

Chu Thập Ngũ không phải là người chuyên làm việc này, anh thật sự hối hận vì đã không chặn miệng tên tiểu tử này trước. Anh bước nhanh về phía xe, ngậm điếu thuốc vào miệng rồi trấn an: "Đừng kêu nữa, chúng tôi là người tốt, chúng tôi cũng đâu có chửi bới...Mẹ kiếp, đừng đánh vào mông tôi!"

Thời Linh bất đắc dĩ phải phá hư cây đàn của mình, nhưng không ngần ngại đưa tay véo mạnh vào mông đối phương: "Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!"

Ngoài trừ khi còn nhỏ thường bị dạy dỗ, Chu Thập Ngũ từ trước đến nay chưa từng bị ai đánh đòn, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không thể dùng vũ lực với đối phương: "Chúng tôi không phải bắt cóc, cậu sợ cái gì chứ."

Cũng may xe ở cách đó không xa, Chu Thập Ngũ nhanh chóng mở cửa sau, nhét người trên vai vào, anh đóng sầm cửa lại, xoa xoa vào chỗ vừa bị Thời Linh véo trên mông, nghiến răng nói: "Thật là tàn nhẫn..."

Thời Linh cũng vừa bị tra tấn không ít, đầu óc choáng váng một lúc, ngồi xuống một lúc cuối cùng mới nhìn rõ diện mạo người ngoài xe, mày rậm mắt to, nửa mặt bên phải có một vết bỏng lớn, nhìn hơi đáng sợ.

Cậu không quen biết người này, cũng không có thời gian suy nghĩ đối phương sẽ làm gì, cậu xoay người cố gắng trốn thoát từ phía cửa xe bên kia.

Vừa chạm vào tay nắm cửa, cậu đã nghe thấy một tiếng "cạch" nhẹ, cửa xe đã bị khóa.

Trợ lý Ôn quay đầu nhìn vào cậu, mỉm cười dịu dàng: "Cách ngài ấy mời cậu có chút thô bạo, tôi thay ngài ấy xin lỗi cậu. Cậu đừng căng thẳng."

Lưng ghế hàng phía trước hơi cao, vừa rồi Thời Linh không chú ý đến người khác trong xe.

Người đàn ông trước mặt ăn mặc chỉnh tề, mặc dù trời nóng nhưng cà vạt vẫn được thắt gọn gàng, thần kinh Thời Linh hơi thả lỏng nhưng vẫn cảnh giác, không quan tâm tên họ của đối phương cũng không hỏi về tình huống hiện tại. Cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Vali của tôi vẫn ở đằng kia."

"Không sao, lát nữa chúng tôi sẽ để cậu quay lại." Trợ lý Ôn nói: "Nóng quá, cậu ngồi trong xe sẽ thấy mát hơn."

Thời Linh vô cùng lo lắng, điều hòa trong xe cũng không dễ chịu bằng không khí bên ngoài.

Gương mặt cậu phản chiếu trong gương chiếu hậu, tóc hơi rối, má hơi đỏ, không biết là do đứng dưới nắng nóng quá lâu hay do vừa nãy bị vác úp mặt xuống bởi người đàn ông bên ngoài.

Có cái gì đó cộm vào mông cậu, cậu dịch sang một bên nhìn xuống thì thấy một chiếc laptop có dán mấy tờ ghi chú lên đó.

Tờ ghi chú chỉ có một kiểu duy nhất, ghi những việc cần làm bằng nét chữ đậm, có vài nếp nhăn do hành động vừa rồi của cậu tạo ra.

Thời Linh không có ý định làm hư đồ của người khác, bèn đưa tay lặng lẽ vuốt thẳng những nếp nhăn.

"Xin đừng động vào đồ của ông chủ chúng tôi." Trợ lý Ôn nhìn cậu qua gương chiếu hậu, ân cần nhắc nhở.

Thời Linh bỏ tay ra, tờ ghi chú lộ ra một nhãn hiệu được in đồng đều ở góc phải bên dưới, kèm theo dòng chữ "Tập đoàn Hội Thương".

Cậu lại ôm chặt hộp đàn, ngẩng đầu hỏi: "Khi nào tôi mới có thể rời đi?"

Trợ lý Ôn chưa kịp trả lời thì bên ngoài xe đã có tiếng động, Thời Linh nghiêng đầu nhìn thì thấy người đàn ông cao lớn vừa nãy đang kính cẩn nói chuyện với một người đàn ông cao lớn khác.

Một lúc sau, cửa xe được mở ra, một mùi nước hoa hương biển mát lạnh cùng với hơi nóng bên ngoài tràn vào, nhẹ nhàng dễ chịu.

Khi người đàn ông mang đôi giày da được chế tác tinh xảo ngồi vào trong xe, Thời Linh vô thức rụt người lại, cảnh giác nhìn đối phương.

Giống như người ngồi ở trên ghế phụ, người trước mặt cũng mặc áo sơ mi và quần tây, nhưng trang phục của anh cầu kỳ hơn rất nhiều, nhìn vào màu sắc và hoa văn trên cúc áo có thể đoán được giá cả chắc chắn không bình thường.

Chiếc áo sơ mi có đen tuyền cùng sọc dọc vàng không hề có cảm giác tầm thường, có lẽ do người mặc nó có gương mặt đoan chính ngay thẳng, cùng với bộ đồ này mang theo khí chất bức người.

Cậu lén nhìn người đối diện, nhưng Thương Hành Châm lại nhìn thẳng vào cậu.

Thương Hành Châm cũng không có yêu cầu gì khắt khe đối với trang phục của mình, vừa nãy đi ra ngoài nóng đến mức cởi hai cúc cổ áo, thản nhiên ngồi một bên ở hàng ghế sau, ánh mắt đảo qua trên người Thời Linh, tay trái cọ xước nắp chai nước khoáng.

Khuôn mặt Thời Linh giống Tề Khang Niên nhất ở đôi mắt, nhưng đôi mắt của Tề Khang Niên luôn xảo quyệt và chứa đầy sự tính toán, trong khi đôi mắt Thời Linh nhìn anh chỉ có sự thận trọng và nỗi sợ hãi không thể che dấu, cho nên cậu nhìn thuận mắt hơn cha mình rất nhiều.

Thương Hành Châm rũ mắt nhìn ngón tay đang siết chặt hộp đàn của Thời Linh, sau đó quay mặt đi, hỏi: "Tự tiện đưa người vào đây, ai cho các cậu vô lễ như vậy?"

"Hả?" Châu Thập Ngũ vừa mới lên xe, cơ thể còn chưa hạ nhiệt, mồ hôi trên trán vẫn còn chảy, vừa rồi ở ngoài không phải ông chủ còn khen anh biết nhìn sắc mặt mà hành động sao? Sao vừa lên xe đã thay đổi rồi?

Trợ lý Ôn giải vây đúng lúc: "Tôi nghĩ có vài lời nói trong xe sẽ an toàn hơn."

Câu trả lời này rất thông minh, không chỉ chủ động nhận trách nhiệm mà còn thể hiện mục đích, Thương Hành Châm không thích nặng lời, nghiêng đầu nhìn Thời Linh, nói thẳng: "Cậu có quan hệ gì với người trong kia?"

Thời Linh không chút do dự nhìn thẳng vào mắt anh: "Không có quan hệ gì cả."

Thương Hành Châm nói: "Bọn họ còn đang khóc ở bên trong, cậu ở bên ngoài không khóc cũng chẳng quỳ. Người trong quan tài còn chưa biến thành tro bụi, cậu ở đây nói một câu "Không có quan hệ gì cả" không sợ hắn ở suối vàng nghe được sao?"

Trong lòng Thời Linh căng thẳng, những lời nói này chứng tỏ rằng đối phương đã điều tra cậu, không chỉ cậu mà phỏng chừng trên dưới Tề gia cũng đã nắm được rõ ràng. Tuy nhiên bản thân cậu cũng không biết thân phận của đối phương, càng không biết người này là đối thủ hay là bạn bè của Tề Khang Niên.

Cậu suy nghĩ một lúc, cúi đầu thấp giọng lặp lại: "Tôi thật sự không liên quan gì đến bọn họ."

Thương Hành Châm không có ý định quan tâm đến cảm xúc của đối phương: "Nếu không có quan hệ gì, tại sao cậu vẫn đứng đó xem toàn bộ tang lễ?"

Thời Linh không khỏi lấy lý do đáng thương: "Tôi bị lạc, tôi muốn hỏi đường nhưng không tìm được ai thích hợp."

"Đơn giản thôi." Thương Hành Châm gọi: "Lão Châu."

"Có!" Giọng nói to của Châu Thập Ngũ khiến Thời Linh giật mình.

Bộ dạng sợ hãi của Thời Linh khiến Thương Hành Châm buồn cười, nhưng lại kìm lại: " Đi, mang vali của cậu ấy đến đây, cẩn thận một chút, đừng doạ cả nó."

Châu Thập Ngũ bước nhanh xuống xe, chưa đầy nửa phút sau đã mang vali của Thời Linh cho vào cốp xe.

Chờ anh làm xong hết thảy rồi trở lại ghế lái, Thương Hành Châm hỏi người bên cạnh: "Cậu muốn đi đâu? Nói địa chỉ để lão Châu đưa cậu đến đó."

Thời Linh không tin đối phương dễ dàng thả cậu như vậy, cậu vội ngước mắt lên nói ra tên trường học.

Thương Hành Châm mở nắp chai uống một ngụm nước, sau đó chậm rãi nói: "Trợ lý Ôn, em gái cậu cũng là học sinh trường đó phải không? Thân là anh trai, cậu đưa em ấy đi mua đồ dùng học tập chưa?"

Trợ lý Ôn luôn mỉm cười: "Vẫn chưa khai giảng, không vội."

Thời Linh biết không thể lừa được anh nên đành phải nói tên trung tâm âm nhạc mà mình thường đến.

Thẳng đến khi cậu xuống xe, Châu Thập Ngũ mang vali trong cốp xe ra để dưới chân cậu, Thời Linh vẫn còn kinh ngạc vì người đàn ông trong xe có thể để mình đi dễ dàng như vậy, thậm chí khi bước lên bậc thang cậu còn quay đầu nhìn lại, nhưng góc nhìn một chiều của cửa sổ ô tô khiến cậu không nhìn thấy được biểu cảm của người trong xe.

Chiếc xe Range Rover đậu đó chừng năm phút, Thương Hành Châm mới thu hồi tầm mắt: "Đi thôi."

Chỗ bị véo ở mông của Châu Thập Ngũ vẫn còn đau, anh ta không cam lòng nhìn chằm chằm vào cửa trung tâm âm nhạc: "Cứ...để cậu ta đi vậy thôi?"

Thương Hành Châm biết anh ta muốn hỏi cái gì: "Càng cưỡng ép thì càng khó thuần phục, cứ để cậu ta tự tìm đến đi."