[Thuỷ Tuyền] Mất Ngủ

Chương 1: Oneshot: MẤT NGỦ



"Gần đây ngủ ngon không?"

Bữa ăn tối cùng những người bạn vừa kết thúc. Sau khi tạm biệt bọn họ, chỉ còn Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di đang đợi tài xế đến.

Dương Băng Di bất ngờ lên tiếng hỏi, Đoàn Nghệ Tuyền sửng sốt: "Hả?"

"Quầng thâm dưới mắt rất nặng." Dương Băng Di vạch mí mắt dưới của mình, "Chị ngủ ngon không?"

Đoàn Nghệ Tuyền trả lời một cách mơ hồ: "Có lẽ..."

Dương Băng Di nhìn ngọn đèn bên kia đường, dường như có một tiếng thở dài không thể nghe được tràn ra từ môi và răng em ấy. Sau đó em ấy nói: "Đêm nay hãy ngủ cùng nhau"

"Gì cơ?"

"Em đã nói, đêm nay cùng nhau ngủ" Dương Băng Di quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Đoàn Nghệ Tuyền, lặp lại câu nói một lần nữa.

"A?" Đoàn Nghệ Tuyền lại sửng sốt, "Hảo a"

Về đến nơi ở, Dương Băng Di chọn ở lại nhà của Đoàn Nghệ Tuyền.

Trong suốt khoảng thời gian hoạt động ở nhóm, Đoàn Nghệ Tuyền từng mắc chứng mất ngủ, cô sẽ nằm trên giường của Dương Băng Di "Nói chuyện với Thủy bảo bảo đến khi chìm vào giấc ngủ". Khi cơn buồn ngủ dâng lên, cô điềm nhiên ngủ ngay bên cạnh em ấy.

Mặc dù Dương Băng Di không thích việc cô kéo người khác cùng thức khuya vì chứng mất ngủ của mình, nhưng bất cứ khi nào cô có biểu hiện buồn ngủ, Dương Băng Di đều nắm lấy ngón tay út của cô và dỗ cô ngủ như như một đứa trẻ.

Thủy bảo bảo của cô không bao giờ bày tỏ sự quan tâm của mình, nhưng em ấy rất dịu dàng làm cho cô mê đắm.

"Chị nhìn chằm chằm vào em làm gì, em có thể mê hoặc phải không?" Dương Băng Di vừa lướt điện thoại vừa lẩm bẩm hỏi.

Đoàn Nghệ Tuyền thấp giọng đáp: "Bởi vì WhyWhy (歪歪) rất đẹp a."

"Quả thực." Dương Băng Di thản nhiên nhận lấy lời khen, xoay người đặt điện thoại lên bàn ở đầu giường, sau đó nằm xuống đối mặt với Đoàn Nghệ Tuyền, "Nói chuyện gì đây?"

Kể từ khi kết thúc cuộc sống của nữ đoàn, cơ hội để họ có thể ngủ chung giường cũng ngày càng ít đi.

Đoàn Nghệ Tuyền rất lưu luyến cảnh tượng thế này, ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi hương của Dương Băng Di sau khi tắm và chỉ cần cô duỗi ngón tay ra là có thể chạm vào mái tóc mềm mại của Dương Băng Di; Thỉnh thoảng Dương Băng Di sẽ lấy chăn bông che đi nửa khuôn mặt của mình khi nói về điều gì đó xấu hổ, và dùng đôi mắt nhấp nháy nhìn cô, tất cả những đám mây và sương mù bao phủ trái tim cô sẽ bị đôi mắt trong veo ấy hóa giải.

Họ đã nằm nói chuyện với nhau được hai giờ, đồng hồ cũng điểm hai giờ sáng. Gương mặt Dương Băng Di lộ rõ vẻ buồn ngủ, nhưng em ấy vẫn giữ cho mình tỉnh táo, cùng Đoàn Nghệ Tuyền trải qua một đêm dài.

Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, ôm lấy Dương Băng Di, đem em vào trong lòng: "Chị buồn ngủ, ngủ thôi WhyWhy."

"Thật sao?" Dương Băng Di ngoan ngoãn nép vào vòng tay của Đoàn Nghệ Tuyền, "Đừng tạo áp lực quá lớn, nếu nữ minh tinh không thể ngủ ngon, thì làm thế sao có khí lực để chuẩn bị cho ca khúc mới."

"Chị hiểu rồi, đừng lo lắng, ngủ ngon nhé, Thủy bảo bảo."

"Ngủ ngon."

Dương Băng Di nhanh chóng chìm vào giấc mộng, sau đó Đoàn Nghệ Tuyền cũng nhắm mắt lại.

Một giờ sau, Đoàn Nghệ Tuyền mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Cô không ngủ được.

Dương Băng Di vùi mặt vào vai cô, hơi thở ấm áp lan tỏa trên cổ cô, dáng vẻ lúc ngủ cũng ngoan ngoãn như Pudding.

Đoàn Nghệ Tuyền xoa xoa đầu của Dương Băng Di, sau đó rời ra một chút, cẩn thận ngồi dậy khỏi giường. Cô chạm lên trái tim mình, dường như có một tảng đá nặng nề đang đè lên trái tim cô, khiến cô khó thở.

Cô chợt nhận ra rằng trạng thái của mình có vấn đề.

Những ngày gần đây, mỗi khi cô nhắm mắt, những lời chỉ trích, đánh giá và phản bác của mọi người đối với cô sẽ hiện lên trong đầu. Có lẽ do những bài hát mới sắp được phát hành, áp lực gia tăng khiến những ký ức, nỗi bất an mà bản thân cố tình tránh né và kìm nén đều trào dâng từ những góc tối nhất.

Những cơn thủy triều đen kịt đang dâng trào và nuốt chừng lấy cô, và dường như có một cơn cuồng phong trong trái tim đang bóp méo cảm xúc của cô. Cô chứng kiến trận cuồng phong đang hoành hành, cơn thủy triều đen rửa sạch vết thương của quá khứ, đối mặt với tất cả sự hoang tàn này, cô không còn gì khác ngoài sự kiệt sức.

"Đoàn Nghệ Tuyền?"

Giọng nói của Dương Băng Di vang lên từ phía sau, em nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đoàn Nghệ Tuyền: "Chị vẫn không ngủ được sao?"

Đoàn Nghệ Tuyền quay lại, Dương Băng Di nhìn thấy Đoàn Nghệ Tuyền đang ẩn mình trong bóng của ánh trăng, vẻ mặt của cô mơ hồ nhưng mong manh, dường như em trông thấy được dáng vẻ của Đoàn Nghệ Tuyền, người đã trở về từ bản thảo năm năm trước.

Đoàn Nghệ Tuyền nắm lấy tay em, em ấy có thể cảm nhận được Đoàn Nghệ Tuyền đang run lên.

"Chị xin lỗi". Em nghe thấy Đoàn Nghệ Tuyền nhỏ giọng xin lỗi, "Chị thật sự xin lỗi. Chị đã cố gắng để ngủ, nhưng chị không thể ngủ được."

Đoàn Nghệ Tuyền thường nhắm mắt nghỉ ngơi khi chạy lịch trình, hoặc nhắn tin với những người chị em tốt, hay tựa vào cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ đông đúc, và dòng người qua lại dưới ánh đèn đường lướt qua mắt cô. Tiếng cười trước sân khấu dường như làm cô cạn kiệt hết năng lượng, cô như kẻ lang thang một mình giữa thành phố nhộn nhịp, mang gánh nặng vô nghĩa và kiệt sức.

Đoàn Nghệ Tuyền đôi khi cảm thấy quá tải trước những cảm xúc phong phú và nhạy cảm của mình, nhưng thất tình lục dục* là đặc điểm khó tránh khỏi của con người.

*Thất tình lục dục: (thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Dục lục bao gồm 6 loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.)

Bác sĩ tâm lý gợi ý cho cô có thể dùng những thứ có khả năng chữa lành hoặc làm cô phân tán sự tập trung trên cuộc hành trình của mình, vì vậy cô đã nhận nuôi Pudding.

Thực tế, cô thậm chí còn muốn mang theo Dương Băng Di đi du lịch cùng, thà mang em ấy thu nhỏ cho vào túi còn hơn.

Dương Băng Di gần đây đang luyện tập vũ đạo mới, càng ngày càng có nhiều việc bận rộn. Trong thời gian này, họ chỉ có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại di động.

Đoàn Nghệ Tuyền vừa thu âm xong liền cầm điện thoại do staff đưa cho, bật màn hình lên, Dương Băng Di chưa phản hồi tin nhắn của cô. Cô phồng má, trạng thái hoạt động của Dương Băng Di lần cuối hiện thị là 5 giờ trước.

Đoàn Nghệ Tuyền gửi một tin nhắn: Chị thu âm xong rồi, em có muốn ăn tối cùng chị không?

Sau đó, cô cất điện thoại đi, cô đoán rằng có thể đến 10 giờ tối Dương Băng Di cũng sẽ không thể trả lời cô, cô đi qua lối đi phía sau.

Đoàn Nghệ Tuyền quay lại phòng thay đồ lấy đồ, vừa mở cửa liền thấy Dương Băng Di đang ôm Pudding nhìn xuống tin nhắn trên điện thoại.

Nghe thấy tiếng động phía cửa, Dương Băng Di ngẩng đầu nhìn cô đáp: "Chúng ta đi ăn Haidilao."

"WhyWhy" Đoàn Nghệ Tuyền chớp mắt, "Sao em lại ở đây?"

Dương Băng Di nâng cằm "Em đói bụng."

Đoàn Nghệ Tuyền cười cười: "Em làm xong công việc chưa?"

"Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, thư giản một cách hợp lý là được" Dương Băng Di vuốt ve Pudding, cái bánh bao nhỏ này đang gác chân lên cánh tay em, thoải mái nheo mắt lại, Dương Băng Di ôm nó vào lòng và nói với nó: "Pudding, tối nay A Dì sẽ là người giám hộ của con."

Họ rời khỏi phòng thay đồ, gọi xe và đi thẳng đến Haidilao gần đó.

Khi họ ăn xong thì cũng đã tối muộn.

"Về thôi, WhyWhy, em ngủ với chị đêm nay."

Dương Băng Di ngẩng đầu nhìn cô: "Đêm nay hãy ngủ ngon được không?"

Đoàn Nghệ Tuyền sửng sờ, sau đó cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cụp mắt xuống, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, đã làm em lo lắng."

Vì tình trạng của cô có một số vấn đề, cô luôn cảm thấy tội lỗi: Cảm thấy tội lỗi vì không thể đáp ứng kỳ vọng và yêu cầu của mọi người; cảm thấy xấu hổ vì tất cả những lời vu khống mà cô không nên gánh chịu.

Dương Băng Di nắm lấy tay Đoàn Nghệ Tuyền, cắt lời cô: "Sao chị lại nói nhiều như vậy." Khóe mắt Dương Băng Di đã có chút đỏ lên, nhưng vẫn lộ nét tức giận: "Ai bắt chị xin lỗi?"

"Tại sao chị lại xin lỗi em?" bàn tay Dương Băng Di nắm lấy tay cô càng thêm chặt, hốc mắt ửng đỏ càng thêm sâu, "Em thật sự có thể trách chị chuyện này sao?"

Nhiệt độ của lòng bàn tay khiến Đoàn Nghệ Tuyền nắm lấy tay Dương Băng Di lại, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cái của Dương Băng Di. Hôm nay cô đeo nhẫn ở ngón giữa và ngón áp út, trong khi Dương Băng Di lại đeo nhẫn ở ngón trỏ và ngón út.

Đoàn Nghệ Tuyền thích một sự thấu hiểu thầm lặng như vậy, dường như phần còn thiếu trong cuộc đời cô đã được Dương Băng Di lấp đầy.

Không phải tất cả mọi người trên thế giời này đều sẽ ủng hộ bạn, nhưng Đoàn Nghệ Tuyền biết Dương Băng Di sẽ luôn ủng hộ cô và sẽ cùng bước đến mục tiêu phía trước.

"Chị biết." Đoàn Nghệ Tuyền nhìn vào mắt Dương Băng Di, bàn tay nắm lấy nhau đã chuyển thành các ngón tay đan vào nhau, "Chị biết rồi, WhyWhy."

Cuối năm, đó là vào một ngày tuyết đầu mùa, bài hát mới của Đoàn Nghệ Tuyền đã được phát hành một cách tốt đẹp, những lời gièm pha cô cũng ngày càng ít đi, Đoàn Nghệ Tuyền cảm thấy bản thân giống như một lữ khách mang nặng nhiều năm, gánh nặng cuối cùng cũng được trút bỏ, sự thoải mái và bình tĩnh lúc đó đã khiến cô buông xuống hoàn toàn.

Vừa bước ra khỏi nhà, bất ngờ nhìn thấy Dương Băng Di đang đứng dưới ngọn đèn bên đường, Đoàn Nghệ Tuyền lau đi khóe mắt còn chưa khô, chạy tới "Sao em lại ở đây?"

Dương Băng Di trả lời một cách tự nhiên: "Em vừa đi ngang qua."

Đoàn Nghệ Tuyền hiện lên ý cười, thuận theo lý do vụng về đó: "Vậy sao, trùng hợp thật đó."

Dương Băng Di im lặng không trả lời.

"Tuyết đầu mùa đến rồi chị nên quàng khăn vào." Dương Băng Di dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô, "Mũi đã đỏ hết cả rồi, đồ ngốc."

Đoàn Nghệ Tuyền thở ra nhẹ nhàng mỉm cười: "A, chị quên mất..."

Dương Băng Di bĩu môi: "Chà, vậy em lại không thể không chia sẻ cho chị một nửa rồi." Em tháo chiếc khăn trên cổ mình ra và quấn nửa chiếc khăn còn lại quanh cổ Đoàn Nghệ Tuyền.

Chiếc khăn màu đen che đi nửa khuôn mặt của Đoàn Nghệ Tuyền, nó giống như một tòa tháp bảo vệ xung quanh cô vậy. Dương Băng Di quàng khăn cho Đoàn Nghệ Tuyền và tự tay xây dựng tòa tháp đó.

Em thà bị cách lý bên ngoài tòa tháp đó, chỉ hy vọng rằng Đoàn Nghệ Tuyền sẽ không bị thương.

Nhận ra điều này, Đoàn Nghệ Tuyền ấn chiếc khăn xuống để lộ khuôn mặt ra - cô đã đập một đường hầm xuyên qua bức tường của tòa tháp, sau đó bước tới, bước ra khỏi tòa tháp và ôm lấy Dương Băng Di.

"Này, chị đang làm gì đó?"

"Rõ ràng là em cũng mặc rất ít." Đoàn Nghệ Tuyền vuốt ve tấm lưng gầy của Dương Băng Di, "Sao em không mặc nhiều một chút rồi đến đây?"

"Em chỉ là đi ngang qua đây, chứ không cố ý đến đây."

"Cố ý đến đây cũng không có vấn đề gì." Đoàn Nghệ Tuyền không nhịn được ý cười, "Cảm ơn em vì đã đến đây, chị thật sự rất vui."

Dương Băng Di im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Ngủ có ngon không?"

"Hả? Gần đây chị ngủ khá ngon, em thì sao?"

"Em cũng ngủ rất ngon."

Đoàn Nghệ Tuyền buông Dương Băng Di ra, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Dương Băng Di, nhưng em ấy lại quay mặt đi nơi khác.

"A!" Đoàn Nghệ Tuyền khẽ kêu một tiếng, Dương Băng Di quay sang nhìn cô, cô nhanh chóng nói tiếp: "Hì hì, nhưng tối nay chị muốn ngủ với WhyWhy."

Dương Băng Di bĩu môi: "Hôm nay có tuyết đầu mùa, lạnh quá."

"Ừm, thật lạnh." Đoàn Nghệ Tuyền ôm lấy Dương Băng Di, "Vậy nếu hai người ngủ cùng nhau sẽ ấm áp hơn."

END.

__________________

Một chiếc oneshot nhẹ nhàng😊

Hoan nghênh những lời góp ý của mọi người😚xiexie

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!