Tia Nắng Cuối Cùng

Chương 10



Thời gian nghỉ giữa tiết buổi chiều, Thi Kỳ đến gặp chủ nhiệm xin phép nghỉ liền hai ngày tiết học buổi tối, trong nhà có chút việc. Ở lớp Thi Kỳ là một học sinh ngoan, rất ít khi xin nghỉ phép, vậy nên thầy chủ nhiệm liền đồng ý.

Sau khi học xong, cô đến cổng trường đối diện đón Nguyệt Nguyệt, đi xe đạp về nhà cất cặp sách, cầm theo cái cà mèn đựng cháo, liền đạp xe đến bệnh viện, đường đến bệnh viện dài hơn so với trường học một chút, khi Thi Kỳ đạp xe đến cổng bệnh viện trên người đã chảy đầy mồ hôi, Nguyệt Nguyệt xuống xe lau lau mồ hôi trên trán cho cô, nhỏ giọng nói: “ Chị Kỳ Kỳ, có phải em quá nặng không?”.

Thi Kỳ cười: “Không nặng, Nguyệt Nguyệt là sợ chị không đèo được em sao?”

Nguyệt Nguyệt lắc đầu,

Thi Kỳ: “Cơ thể chị ra nhiều mồ hôi, nhiều mồ hôi cũng có thể làm đẹp da.”

Nguyệt Nguyệt nghi hoặc đáp: “Vâng.”.

Kỳ Kỳ lại dẫn bé đến quán thức ăn nhanh bên cạnh mua mấy hộp cơm, rồi mua thêm một ít hoa quả.

Hai người đi vào bệnh viện, đến phòng 402, bà ngoại đang ngồi nói chuyện với một bà lão nằm giường bên cạnh, hai người đang khen con cháu của nhau ngoan ngoãn hiếu thuận, Tưởng Tinh thì đang ngủ trên giường.

Bà ngoại quay qua nhìn thấy hai đứa tới thì vui mừng, Nguyệt Nguyệt chạy thẳng đến, ôm lấy bà, òa khóc.

Bà khẽ vuốt lưng an ủi: “Ngoan, không khóc, cháu nhìn xem, bà ngoại không phải đang rất khỏe sao?”

Tưởng Tinh cũng bị tiếng khóc của Nguyệt Nguyệt làm tỉnh, nhìn thấy hai người đến, liền tìm mấy chiếc ghế kéo tới, bảo Thi Kỳ ngồi xuống, rồi mới kéo Nguyệt Nguyệt trên người bà ra, nói: “Ngoan, đừng khóc nữa, nước mắt nước mũi đều dính hết trên người bà rồi, bẩn chết đi được.” Giọng nói ghét bỏ nhưng động tác kéo bé ra lại vô cùng dịu dàng; “Nhìn xem bà hiện giờ thực sự không sao hết.”

Nguyệt Nguyệt bĩu môi: “Anh mới bẩn ý.” Rồi mỉm cười kéo Thi Kỳ ngồi xuống.

Bà vươn tay đến chỗ Thi Kỳ, Thi Kỳ vội vàng đưa tay ra nắm lấy, bà ôn nhu vỗ xuống mu bàn tay Thi Kỳ rồi nói: “Kỳ Kỳ, hôm qua thật sự cảm ơn cháu!” Lại nhìn Thi Kỳ, giống như thấy được hôm qua Thi Kỳ đã vất vả giúp bà như thế nào, cảm thán một câu: “Cháu ngoan! Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Thi Kỳ cố gắng không để rơi  nước mắt: “ Vâng, bà không sao là tốt rồi.”

Bà cười một tiếng: “Không có việc gì, hôm này bà được xuất viện, a Tinh cứng rắn nói lại muốn ở thêm một ngày, nói tiền đã đóng rồi, cũng không lấy lại được.”

Bà ngoại thích gọi Tưởng Tinh là a Tinh, Tưởng Tinh chỉ cười cười không lên tiếng.

Thi Kỳ nhanh chóng an ủi bà: “Bà cố gắng nằm thêm một ngày nữa thôi, mai là có thể xuất viện rồi.”

Bà cười cười, Thi Kỳ lấy cái cà mèn đựng cháo ra: “Đây là cháo nhà cháu nấu, bà ăn thử xem.”

Bà nhận lấy: “A đứa nhỏ này, sao lại tốt như vậy, a Tinh vừa mới bảo đợi các cháu đến rồi đi mua cơm.”

Thi Kỳ cười: “Cháu còn đang đợi bà về, để làm đồ ăn ngon cho cháu nữa, đồ ăn bà làm ăn rất ngon.”

Bà ngoại liên thanh nói: “Được được, hôm nào cháu tới cũng được cả.”

Tưởng Tinh giúp bà ngoại đem cháo múc ra bát, rồi quay sang hỏi bà lão nằm giường bên cạnh có ăn một chút không, bà nằm giường bên cạnh bảo không cần, một chút nữa con trai bà liền đưa cơm đến.

Thi Kỳ lấy hộp cơm đưa cho Nguyệt Nguyệt và Tưởng Tinh, Nguyệt Nguyệt ăn không hết liền lén lút đưa cho anh trai, bốn người ngồi vây quanh trên giường bệnh vừa ăn cơm vừa cười cười nói nói, bầu không khí thật là hài hòa.

Sáng sớm Tưởng Tinh đã về nhà một chuyến đem quần áo bẩn đi giặt, thuận tiên mua luôn một chiếc điện thoại cũ. Ăn xong Thi Kỳ đưa sách cho cậu, rồi chuẩn bị cùng Nguyệt Nguyệt đi về, hai người cũng muốn về sớm làm bài tập, chiều mai bà ngoại xuất viện, Tưởng Tinh liền bảo mai cô cứ mang Nguyệt Nguyệt về nhà, không cần tới bệnh viện nữa.

Tưởng Tinh đưa hai người đến cổng bệnh viện, đem một quyển sách bỏ vào trong cặp sách Thi Kỳ rồi kéo lên, Thi Kỳ nhìn cậu, Tưởng Tinh cũng nhìn lại cô, ánh mắt kiên định, Nguyệt Nguyệt đương hiếu kỳ nhìn hai người, xem hai người nhìn tới nhìn lui,  Thi Kỳ đeo lại cặp xách, rồi nói: “Chúng tớ về đây.”

Tưởng Tinh: “Được.”

Đến nhà, phòng của Thi Kỳ chỉ có một tủ sách, phía đối diện là giường ngủ được kê sát vào tường, cô bảo Nguyệt Nguyệt đi làm bài tập. Trong lúc đó cô tắm rửa trước, ngồi bên giường chuẩn bị mang sách vở ra làm bài, khi lấy quyển sách Tưởng Tinh đưa thì thấy ở giữa kẹp một phong thư, bên trong có ba nghìn nhân dân tệ, trên thư viết tên Tưởng Tinh cùng với một số điện thoại. Thi Kỳ trầm mặc một chút, cất tiền vào tủ đầu giường, lưu lại số điện thoại vào trong máy.

Nguyệt Nguyệt làm xong bài tập mới đi tắm rửa. Lúc này Thi Kỳ mới bắt đầu làm bài tập.

Chờ Nguyệt Nguyệt tắm rửa xong, Thi Kỳ vẫn chưa làm xong bài, cô liền lấy toàn bộ đồ ăn vặt trong phòng ra đưa cho bé, nói nếu bé không lấy thì mấy ngày sau cô cũng đưa toàn bộ cho cô giúp việc. Bởi vì Thi Kỳ cũng không quá thích đồ ăn vặt, nhưng cứ một thời gian mẹ cô sẽ mua rất nhiều để trong phòng cô, khi không ăn hết cô lại đem cho.

Nguyệt Nguyệt rất thích đồ ăn vặt, hôm qua mệt mỏi lại lo lắng cho bà ngoại, vừa về đến nơi liền ngủ luôn, vẫn chưa nhìn rõ phòng của Thi Kỳ, lúc này khi nhìn thấy nhiều đồ ăn vặt, liền rất hứng thú hết nhìn đông tới nhìn tây, Thi Kỳ cảm thấy buồn cười, để tùy bé, còn cô tiếp tục làm bài tập.

Lúc ngủ Nguyệt Nguyệt đòi cô kể nốt câu truyện ngày hôm qua. Thế là Thi Kỳ nhẹ nhàng nhỏ giọng kể tiếp phần còn lại, kể được một đoạn cả hai chậm rãi tiến vào giấc ngủ, trong mộng Thi Kỳ giống như trở về khi còn bé, mẹ mỗi tối đều ngồi trên giường kể chuyện dỗ cô ngủ, khóe miệng Thi Kỳ chậm rãi cong lên.

Hôm sau khi tan học, Thi Kỳ và Nguyệt Nguyệt trở về nhà bé. Khi về nhà liền thấy Tưởng Tinh và bà ngoại, trên bàn cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn, bốn người ngồi vào bàn ăn cười cười nói nói cơm nước xong xuôi, ăn xong Tưởng Tinh đưa Thi Kỳ về nhà, thuận tiện cầm thêm đồ ăn vặt về cho Nguyệt Nguyệt.

Xếp gọn vào túi, nghĩ một chút, Thi Kỳ lại chạy đến nhà kho ở tầng một, cô nhớ là trong đó để rất nhiều loại thuốc bổ, cô nhìn một chút sau đó lấy hai hộp thuốc bổ dành cho người già, đặt sâu xuống bên dưới quần áo của Nguyệt Nguyệt.

Thi Kỳ chạy ra cổng, đưa cái túi cho Tưởng Tinh, hắn cảm thấy cái túi có chút lớn, nghĩ Nguyệt Nguyệt thích sạch sẽ chắc là mang nhiều quần áo.

Thi Kỳ khoát khoát tay, ra hiệu cậu đi trước.

Tưởng Tinh nhìn cô: “Thi Kỳ, cám ơn cậu.” Giọng điệu thành khẩn.

Thi Kỳ lắc đầu: “Tớ cũng quý bà.”

Tưởng Tinh có chút cúi đầu xuống: “Cậu biết không? Bà ngoại là người thân duy nhất của chúng tớ.” Thanh âm có chút nặng nề.

Thi Kỳ khổ sở, gật gật đầu: “Ừ.”

Hai người không nói gì đứng một hồi, rất nhanh Tưởng Tinh ngẩng đầu nói: “Cậu vào trong nhà đi, tớ về đây.” Nhấc chân cưỡi xe đạp đi.

Nhìn bóng lưng thiếu niên đi xe đạp, có chút đơn bạc, nhưng lại phi thường cứng cỏi.