Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia

Chương 84: Sóng Gió [Giải Cứu - Nhớ Lại]



Qua một khoảng thời gian đôi co thì Nhiếp Cảnh Thiên đã thay đổi ý định.

“Anh và mọi người sẽ nhanh chóng xử lí số bom đó và đưa em ra khỏi đây, hãy cố đợi anh thêm một chút nhé…!!”_Nhiếp Cảnh Thiên hôn nhẹ lên trán Phùng Y Nguyệt.

Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt anh gật nhẹ đầu…tuy không nói gì nhưng ánh mắt ấy cũng đã tiếp thêm cho anh biết bao sức mạnh.

Sau khi nhìn thấy anh bước vào căn phòng và bắt đầu phụ giúp mọi người thì trong đầu cô liền xuất hiện một bộ phim, kịch bản chỉ đơn giản là tất cả, những gì đã diễn ra sau khi cô chết…Bộ phim chiếu lại tất cả mọi thứ đã diễn ra từ lúc cô nhắm mắt ở kiếp trước cho đến khi cô mở mắt ở kiếp này.

Cũng vì thế mà cô mới biết nguyên lý hoạt động của quả bom, biết được phần lớn bí mật và thêm nhiều thứ khác.

Lúc nãy, khi đang giằng co với Lâm Kiệt bỗng nhiên Phùng Y Nguyệt ngất xỉu, trong đầu cô không ngừng hiện ra những hình ảnh của kiếp trước và cả những chuyện đã vô tình bị cô lãng quên.

Đến khi cuộn băng trong đầu cô chạy hết, những hình ảnh cuối cùng lướt qua thì cô mới có thể mơ màng lấy lại nhận thức, dù không hoàn toàn tỉnh táo nhưng cô vẫn nghe và nhớ được cuộc trò chuyện giữa Lâm Kiệt và đồng bọn.

Cũng vì thế mà Phùng Y Nguyệt mới biết được quả bom cuối nằm ở đâu và phát hiện ra cả một biển bom…

Trong lúc vẫn đang đắm chìm trong kí ức thì một thực thể nguy hiểm đã kéo cô về hiện tại, Lưu Hạo Phong bỗng dưng lại xuất hiện trong phòng…

“Ô…em yêu sống có vẻ tốt quá nhỉ…?”

“Ha…không gặp, không ở gần ông tất nhiên tôi sống tốt rồi…không những tôi mà anh ấy cũng sống vô cùng tốt…”_Phùng Y Nguyệt bật cười, đáp trả.

Lưu Hạo Phong nhẹ nhàng bước đến gần bên cạnh, lúc này cô mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của ông ta, trông có vẻ gầy hơn trước rất nhiều. Ngoài ra…còn có thể cảm nhận rõ “mùi”, một mùi hôi vô cùng khó chịu.

Phùng Y Nguyệt không chịu được liền bịt mũi mình lại, hành động này vô tình khiến cơn giận của ông ta bộc phát.

“Hôi?..Đây chẳng phải là do chúng mày mang đến cho tao sao?”_Lưu Hạo Phong đột nhiên cởi chiếc áo khoác to xụ trên người mình xuống.

Phùng Y Nguyệt chết lặng trước sự đột ngột này, nhưng thứ khiến cô choáng váng không phải là thân thể bẩn thỉu của Lưu Hạo Phong mà là những vết lở loét ở nửa người dưới của ông ta. Còn có những bọc mủ phình to như có thể bể bất cứ lúc nào trông vô cùng đáng sợ.

“Bất ngờ lắm sao? Đây chẳng phải là thứ chúng mày muốn?”

“Nhưng chính ông mới là người khiến bản thân mình trở nên như vậy mà…”

“Mày còn giám nói như vậy sao?”_Lưu Hạo Phong lao đến bóp cổ Phùng Y Nguyệt.

Tuy không còn sức chống trả nhưng Phùng Y Nguyệt vẫn không hề có một tia sợ hãi, chỉ là mùi hôi trên người hắn khiến cô không nhịn được nôn khan mấy lần.

Cho đến khi cô nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây thì trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh, một hình ảnh của quá khứ…Trong quá khứ cô đã từng cứu một một bé gái, một bé gái vừa mất mẹ và phải sống trong sự ghét bỏ của người cha.

Không những thế, cô và bé gái ấy cũng chơi rất thân với nhau, tuổi thơ của hai người thực sự rất đẹp khi có nhau…

Phùng Y Nguyệt được cho sống lại lần nữa để thay đổi cuộc đời, để bảo vệ gia đình mình và cô đã làm được…

Gia đình cô không phải chết tức tưởi như kiếp trước, cuộc đời cô cũng không tủi nhục, khốn khổ như kiếp trước…Không những thế, kiếp này cô còn tìm được ba mẹ ruột, có thêm một gia đình mới yêu thương mình vô điều kiện và còn có thêm anh, người luôn yêu thương, quan tâm và chăm sóc cô…

Chỉ bao nhiêu đó có thể khiến cô cảm thấy thỏa mãn, khiến cô cảm thấy mình sống lại không vô ích rồi và bây giờ cô có thể an tâm ra đi mà không vướng bận điều gì…

Chỉ là còn Nhiếp Cảnh Thiên thì sao đây?

Anh sẽ như thế nào khi cô không còn?

Phùng Y Nguyệt cảm thấy mình chưa làm được gì cho Nhiếp Cảnh Thiên…và cô còn là một con người tham lam nên cô luôn muốn được anh quan tâm, muốn được anh chăm sóc suốt cả quãng đời còn lại…

Vì thế cô không thể nào chịu thua Lưu Hạo Phong được, cô phải sống vì ba mẹ và vì anh, người cô không thể nào buông bỏ được.

Phùng Y Nguyệt dùng sức muốn đẩy Lưu Hạo Phong ra nhưng cô không thể, việc cô có thể ngồi nói chuyện đã là kì tích rồi…

Trong lúc quơ tay quơ chân khắp nơi, cô vô tình đụng phải cây súng Lâm Kiệt giấu dưới ghế, không nghĩ nhiều liền cầm lên bắn Lưu Hạo Phong nhưng không may là súng không có đạn…

Ông ta thấy thế thì cười lớn: “Định đánh lén tao sao? Haha…mày còn non lắm…”

Phùng Y Nguyệt không vì thế mà bỏ cuộc, nếu không sử dụng được nó thì mình tận dụng nó, cô đổi tay cầm ngay đầu súng đánh mạnh bán súng vào hạ thân đang không có gì bảo hộ của lão. Lưu Hạo Phong bị tấn công bất ngờ, đau điếng gục lên ghế.

Cô nhân thời cơ muốn chạy thoát nhưng vừa đứng lên thân thể không có chút sức lực liền ngã xuống, ông ta cố nén cơn đau mà lần nữa lao đến bóp cổ cô.

“Con chó, mày dám chơi tao? Hôm nay, tao nhất định sẽ giết chết mày…”_Lưu Hạo Phong dùng hai tay bóp chặt cổ Phùng Y Nguyệt.

Trong lúc tuyệt vọng nhất thì cửa phòng chợt bị đạp mạnh, một thân ảnh xuất hiện mang đến cho cô bao hy vọng…!!