Tia Sáng Trong Tôi

Chương 68: Khi em và anh, hai chúng ta



Tấm lưng trần phô diễn từng nét cắt, và vệt bầm đỏ do vừa bị đánh lúc chiều dưới ánh đèn trên trần nhà. Tống Tử Kỳ loay hoay tự tay bôi thuốc, mắt nhìn vào gương, và lòng đầy nhịn nhục.

Anh vừa suýt xoa vừa khẽ chạm ngón tay trỏ vào vết đánh ban chiều. Tuy không đánh trả A Kẻm, nhưng tự thân anh biết rõ cái đánh của hắn chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhẹ nhàng mặc áo, Tống Tử Kỳ chậm rãi chuẩn bị đồ đạc cho nhiệm vụ quan trọng vào ngày mai.

Chỉ đêm hôm nay thôi, anh quyết sẽ không sống nhẫn nhục nữa.

Ngày mai khi trời sáng, mọi chuyện sẽ dần tốt lên.

Song, Tống Tử Kỳ tắt đèn ngủ, anh khẽ đặt lưng lên giường, nằm nghiên người và chậm rãi nhắm mắt. Suốt bấy năm nay, Tống Tử Kỳ luôn sống với niềm tin rằng "Ngày mai rồi sẽ tốt lên. Chân thành sẽ đổi được chân tình" - câu đầu tiên anh dành cho đời, và câu thứ hai anh dành riêng cho tình yêu của anh.

...........

Dương Nhất Kiệt nằm mãi trên chiếc giường rộng, không thể ngủ. Anh mở trừng hai mắt, trong đầu nhiều suy tư. Xoay người qua phải rồi thoát chốc lại qua trái, anh bỗng ngồi bật dậy, và mở sáng màn hình điện thoại.

Dán mắt vào màn hình nhỏ, Dương Nhất Kiệt dùng tay phóng to bức ảnh hết cỡ đặng có thể nhìn rõ Dịch Dao - người đứng cạnh anh tại sân khấu của buổi thuyết trình cùng vài bác sĩ khác.

Nhìn cô chăm chú, anh tự dưng hé môi cười khờ khạo.

- Để có thể chuộc lại lỗi lầm, tôi nguyện làm tất cả vì em.

Tự mình lẩm bẩm, Dương Nhất Kiệt tắt điện thoại rồi đi ngủ.

...........

Tống Tử Kỳ không về nhà, Dịch Dao cũng không màng trở lại ngoại thành. Ngủ tại bệnh viện, thay vì nằm trên giường tần nơi phòng nghỉ, cô lại ngồi co mình trên ghế, hai tay ôm vòng qua đầu gối, cằm kê lên tay, và nhìn xa xăm về phía trước.

Thời gian gần đây, cô thường xuyên không thể ngủ. Bởi có lẽ cô vốn đã quen mùi hương từ cơ thể của Tống Tử Kỳ, đối với cô, anh chính là liều thuốc an thần tốt nhất.

Không thể liên lạc với anh từ lúc chiều, và cũng không thể ngủ, Dịch Dao liền cởi bỏ áo blouse, rồi mang theo túi xách rời khỏi bệnh viện.

- Taxi!

Bác tài ghé đầu, lên tiếng hỏi.

- Cô muốn đi đâu?

- Đến quán rượu đường 39/C7.

...........

Dù trời đã tối khuya, quán rượu của Lý Tự Bách hãy còn sầm sình, ánh đèn đủ màu áng cả phần sân trước.

Dịch Dao lòn lách qua hàng chục con người đang lắc lư phía chính giữa, cô tìm đến quầy rượu rồi ngồi vào chiếc ghế đặc biệt - thứ mà Lý Tự Bách đã dụng tâm tổn trí để thiết kế riêng.

Vốn đang bận rộn với đám khách ở bàn bên, Lý Tự Bách liền khựng người rồi vội vàng tiến lại gần chiếc ghế đặc biệt ngay khi nhận ra bóng lưng của Dịch Dao.

Nhìn anh - người đang đứng sau lưng mình, Dịch Dao khẽ hé môi cười.

- Kinh doanh cũng đông khách quá đó.

- Ờ, cũng tàm tạm.

Đứng bên trong quầy, Lý Tự Bách chống chỏ lên bàn, đưa mắt nhìn cô.

- Giờ này cậu còn đến đây làm gì?

Nhận lấy ly cocktail từ anh, cô uống một ngụm rồi tiếp tục.

- Nhớ đồ uống của cậu.

- Dao à...

Ngước mặt nhìn Lý Tự Bách, cô trông đợi lời anh nói.

- Tống Tử Kỳ...có tốt với cậu không?

Hé rộng môi cười, cô măng mơ ly cocktail.

- Rất tốt. Tử Kỳ rất tốt với tớ.

- Vậy cậu yêu anh ta?

- .....

- Ai cũng biết rõ cậu không yêu Tống Tử Kỳ, nhưng tại sao lại luôn là anh ta?

Lại hé môi cười, cô khiến người đối diện bối rối. Gạt ly cocktail sang một bên, Dịch Dao mở nắm chai rượu Tây bên cạnh rồi rót đầy. Trước khi đáp lời, cô cạn sạch ly rượu. Độ ấy, Lý Tự Bách tròn mắt nhìn, không thể cản ngăn.

- Cậu sai rồi!

Cô đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Lý Tự Bách.

- Tớ yêu Tử Kỳ. Tớ thật sự rất rất yêu anh ấy.

- Cậu--

- Không phải Tử Kỳ thì không là ai khác.

Hai má cô hóa đỏ vì say rượu, trước khi nói lời tiếp theo, cô lại tiếp tục uống.

- Ngày mai tớ về làng, đã lâu rồi tớ không về đó.

Hãy còn sốc vì lời thừa nhận của Dịch Dao, toàn thân Lý Tự Bách như thể hóa đá. Anh nghĩ rằng cả đời này không ai có thể bước vào trái tim cô, nhưng, "người như Tống Tử Kỳ" đã làm được.

- Có phải cậu chê tớ chỉ là một chủ quán nên chưa từng để ý đến tớ. Nếu tớ là phi công, cậu sẽ nhìn tớ một lần chứ?

- Lý Tự Bách à, cậu là gia đình của tớ. Tớ không thể ngủ cùng một giường với người thân.

- ....

- Tớ nhận ra mình yêu Tử Kỳ khi tớ thấy anh bị thương. Lòng tớ đầy tự hào khi thấy anh mặc đồng phục cảnh sát. Và tớ còn thấy hạnh phúc khi thấy anh rơi nước mắt vì tớ.

Đôi mắt long nước, gương mặt đỏ ửng vì say, cô khẽ khàng.

- Anh rất mạnh mẽ, nhưng anh đã khóc vì tớ. Và chưa từng--

Nghẹn ở cổ họng, cô không thể nói nên lời.

- Và chưa từng có ai đối xử tốt với tớ như vậy kể từ khi bà qua đời.

Nhìn Dịch Dao, Lý Tự Bách đột nhiên rưng rưng. Anh không lên tiếng, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô rồi nhìn lại mình.

Đứng bật dậy khỏi ghế, Dao dùng tay đập mạnh lên bàn rồi mang theo túi xách rời khỏi quán bar. Lý Tự Bách liền nhanh chân đuổi theo sau.

- Cậu có tự về được không?

- Không sao, tớ chưa say. Chỉ hơi chống mặt...

- Hay để t--

Trước khi anh kịp lên tiếng, cô vội chen vào.

- Tớ sẽ bắt xe về bệnh viện, ngày mai còn có việc.

...........

Hãy còn mặc bộ đồ từ tối hôm qua, Dịch Dao liền mang theo chiếc balo cỡ vừa sau lưng rồi lên xe 16 chỗ của bệnh viện. Khi xe lăng bánh, cô bỗng dõi mắt nhìn quang cảnh xung quanh, đầu óc trống rỗng, trong lòng lặng tựa hồ.

Đồng nghiệp nữ ngồi kế cạnh cô mắc chứng say xe nên nôn mửa liên tục. Rồi bỗng, người ấy đứng dậy và rời đi. Dịch Dao mãi chú tâm vào khung cảnh ngoài cửa kính, nên đến khi quay đầu nhìn lại, Dương Nhất Kiệt đã ngồi cạnh bên.

- Bác sĩ Lý say xe nên tôi đổi chỗ với cô ấy.

Không đáp lời anh, cô quay mặt đi và tiếp tục nhìn ra cửa sổ khi xe đã rời khỏi thành phố và lớp lớp hoa giấy được trồng tại sân nhà của những hộ gia đình trong vùng. Nhìn những căn nhà núp mình trong một góc vườn nhỏ, cô thật sự rất nhớ những tháng ngày sống cùng Tống Tử Kỳ.

Đi qua đoạn đèo quanh co, xe đột nhiên thắng gấp, và theo quán tính, Dịch Dao liền chúi đầu về phía trước. Dương Nhất Kiệt dùng tay mình chặn ngang phần ghế sau. Dịch Dao ngã người ra trước, đầu cô va vào tay anh thay vì vật cứng. Khi xe tiếp tục chạy, Dương Nhất Kiệt liền rụt rè thu tay về. Anh lặng thin rồi len lén nhìn cô.

- Tại sao anh luôn hành xử như vậy với tôi?

Không đưa mắt nhìn anh, cô hỏi.

- Vì tôi biết mình nợ em.

Độ ấy, Dao nhìn anh, ánh mắt cô chẳng khắc nghiệt như lúc trước, mà còn có phần dịu dàng.

- Chuyện đã qua rồi, tôi không giữ trong lòng nữa.

- Nhưng em đã phải sống khổ sở....

- Chính vì như thế nên tôi mới không muốn hận bất kỳ ai.

Nhận thấy Dương Nhất Kiệt lặng thin, cô tiếp tục.

- Tin rằng những năm qua anh cũng chẳng khá hơn tôi. Đến cả dao mổ, anh cũng cầm không nổi.

Nghe cô nói, anh bỗng cười vì cái tính thích cà khịa ấy.

- Xem ra em vẫn còn cay cú.

- Không hề, tôi chỉ không thích nổi người mình ghét thôi.

...........

Cùng một thời điểm đoàn người ở bệnh viện khởi hành, Tống Tử Kỳ cũng lên xe riêng của Bạch Hổ Đường và rời đi.