Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 26: Hoa Dâng Tận Cửa



"Này Tập Lẫm tôi có bị cắt thì tôi cũng kéo cậu theo nhé."

"Hazz nhìn kìa cậu ta còn bị một đống hoa vây quanh làm gì có thời gian quan tâm chúng ta."

...

Khuôn mặt cô phờ phạc không có chút sức sống nào. Tịch Nhan khó chịu đi vào bên trong buổi tiệc. Ngoài tiếng nhạc linh đình thì còn có tiếng cười nói vui vẻ của mọi người xung quanh.

Cảm giác choáng váng kèm theo đau đầu làm cô dần dần mất đi ý thức. Thấy Mộ Cố Trì ở đằng xa Tịch Nhan chạng vạng đi đến. Vừa chạm đến bàn tay của anh thì cô mất ý thức hoàn toàn rồi không biết gì nữa.

"Cố Trì em... em khó chịu..."

Sáng hôm sau, Tịch Nhan tỉnh dậy đầu còn đau nhức. Không còn nhớ tối hôm qua đã trải qua chuyện gì.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai va vào nhau. Tịch Nhan đỏ mặt dụi vào lòng Mộ Cố Trì.

"Nhan Nhi tối hôm qua em quả thật dũng mãnh a."

"E... Em dũng mãnh cái gì anh đừng nói xạo."

Tịch Nhan ấp úng, đầu bốc khói xấu hổ. Được đà Mộ Cố Trì trêu chọc tiếp.

"Chứ không phải tối hôm qua ai đó đè anh ra hả?"

Nghe lời trêu chọc Tịch Nhan lắc đầu lia lịa chối bỏ lời buộc tội của anh. Mộ Cố Trì bật cười tay kia xốc hông cô lên. Một nụ hôn buổi sáng.

"Đùa em đó."

Mộ Cố Trì thả cô ra khẽ liếm bờ môi hưởng chiến lợi phẩm. Nghe vậy Tịch Nhan dỗi hờn đấm vào ngực anh.

"Aaaa anh trêu đùa em."

"Haha thôi mà anh xin lỗi được chưa."

Đang đùa giỡn thì bên dưới có tiếng ồn ào. Mộ Cố Trì đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề đi xuống, Tịch Nhan bị bắt nằm lại dưỡng sức khoẻ.

Bên dưới Vương Giác và Vương Thi đang đứng ngồi không yên đợi Cố Trì đi xuống. Không phải chứ vừa thấy Cố Trì mắt cô ta đã sáng rực lên.

"Ba ba Mộ Tổng đến kìa."

Vương Giác giật mình, Vương Thi e thẹn nấp sau ba. Mộ Cố Trì lạnh lùng ngồi xuống.

"Vương Tổng hôm nay đến đây chắc có chuyện cần bàn?"

Khỏi cần biết anh cũng đoán ra được là đến để nịnh bợ. Muốn tồn tại trong thương trường thì "nhất tiền tệ, nhì quan hệ" anh lại vừa mới nhậm chức hôm qua thì hôm nay sẽ không ít người tới đút lót nịnh bợ.

"À cái đó Mộ Tổng mới nhậm chức e rằng không biết..."

"Tôi có nhiều thứ không biết nhưng tôi biết không tham ô, nịnh nọt."

Như đánh trúng vào tim đen của Vương Giác, ông ta cười gượng. Vương Thi cảm thấy mất mặt nhắc nhở ba mình.

"Ba."

"Ay dô tôi đến đây là để gửi nhờ con gái bé bỏng của mình thôi haha."

Vương Giác lập tức chuyển chủ đề, Vương Thi thẹn thùng đỏ mặt không dám nhìn Mộ Cố Trì.

Anh nhàn hạ thưởng thức trà, hôm nay là ngày nghỉ khó trách lão cáo già Vương Giác lại đến đây sớm như vậy.

"Oh vậy sao? Ý kiến cũng không tồi, thường ngày thấy vợ tôi cũng cô đơn nên tôi chấp nhận cho con gái của Vương Tổng đây ở lại."

Như sét đánh ngang tai Vương Thi, cô ta không thể nào tin nổi anh đã có vợ. Vương Giác cũng cứng miệng.

Cùng lúc đó từ trên lầu Tịch Nhan đi xuống, bộ áo ngủ rộng lớn của Mộ Cố Trì làm cô nhỏ bé đi hẳn. Tóc còn rối, mặt mũi còn chưa rửa, lại đi chân trần xuống nhà.

"Hửm? Dép đâu."

Không để ý có khách Tịch Nhan xà vào lòng Mộ Cố Trì tay nhỏ ôm lấy eo anh. Anh không phản kháng để mặc cô ôm, cố gắng để cô thoải mái nhất.

"Quên rồi."

Tịch Nhan rúc vào lòng Mộ Cố Trì nhắm mắt an tĩnh. Vương Thi không dám nhìn, ánh mắt chỉ đầy sự căm ghét cô.

Vương Giác nhận ra gì đó xoa hai bàn tay cười cười.

"Hoá ra đây là vợ Mộ Thiếu, tình cảm của hai người tốt thật đấy."

"À xin lỗi Vương Tổng vợ tôi hơi trẻ con."

Mộ Cố Trì dùng ánh mắt nhẹ nhàng dịu dàng xoa đầu cô tính tình khác hẳn khi đối mặt với bọn họ.

Tịch Nhan hờn dỗi cố gắng ôm chặt lấy Mộ Cố Trì. Vừa để xả cơn tức vừa muốn giữ chặt lấy anh.

Cố Trì nhìn xuống không tự chủ được mà bật cười. Không ngờ cô lại trẻ con như thế nhưng mà Mộ Cố Trì lại cảm thấy dễ chịu.

"Cái đó Mộ Tổng tôi có việc xin phép đi trước. Vương Thi ở đây đành nhờ ngài và phu nhân chiếu cố."

Mộ Cố Trì không nói gì nhẹ nhàng gật đầu. Vương Giác đi về để lại ba người ngồi trầm mặc không nói một lời nào.

Tịch Nhan nằm gọn trong lòng anh ngủ ngon lành. Đột nhiên anh cất lời phá tan bầu không khí ngại ngùng ấy.

"Chú Lý, hôm nay mẹ cháu và mọi người rảnh chú gọi họ đến đây đi. Xong đi chuẩn bị đồ làm một bữa tiệc ngoài trời."

"Vâng."

Mộ Cố Trì phất tay ra lệnh, Mộ quản gia cúi đầu rồi đi ra. Vương Thi nở một nụ cười đắc ý, gọi họ đến đây không phải là cho cô ta cơ hội để tiếp cận ư?

Vừa nghe tổ chức tiệc ngoài trời cô hớn hở thức tỉnh. Mắt sáng rực lên hỏi lại Mộ Cố Trì.

"Hả? Tổ chức tiệc thật sao?"

"Ừm."

Anh gật đầu, tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô. Tịch Nhan nghe vậy nhẩy cẫng lên vui mừng.

"Nào qua đây anh bế đi lên thay đồ."

Tịch Nhan cười tươi ôm lấy Mộ Cố Trì. Vương Thi cảm giác mình như một cái bóng điện 5000W phát sáng giữa một cặp đôi đang tình tứ.

"Rồi chức thiếu phu nhân nhà họ Mộ sẽ thuộc về Vương Thi tôi mà thôi. Cô hãy đợi đấy."

#mhyy

#linhh