Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 37: Thì Ra Chúng Ta Đã Gặp Nhau



"Đương nhiên anh có thể đáp ứng cho em một đứa con."

Khuôn mặt cô đỏ ửng, có trẻ con ở đây mà anh có thể tự tiện nói như vậy. Thấy cô an toàn anh cũng nhẹ nhàng mỉm cười, cuộc sống như vậy có tốt không cơ chứ.

Cả người Tịch Nhan và Anh Khôi đều ám mùi ở quán thịt nướng. Anh nghiêm mặt hỏi.

"Em và cậu bé này đi ăn thịt nướng? Điện thoại cũng vứt luôn?"

"Vứt? Em làm rơi ở đâu ý."

Cô suy nghĩ lại, môi nhỏ chu ra anh không nhịn được môi lại chạm môi. Vị ngọt hơn đường làm Mộ Cố Trì say đắm.

Tịch Nhan đẩy anh ra rồi quay mặt đi chỗ khác né tránh ánh mắt Mộ Cố Trì. Anh liếm bờ môi cảm nhận một chút dư vị còn lại.

Tiếng điện thoại phá tan bầu không khí ngại ngùng của hai người. Cô giật mình quay về phía anh, Mộ Cố Trì bắt máy.

"Alo? Tìm được Tịch Nhan chưa con?"

Giọng mẹ anh lo lắng, run rẩy nghẹn ngào hỏi anh. Cố Trì thở dài.

"Con tìm được rồi, chỉ là chơi quên giờ mà thôi." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

"Tốt, thế là tốt rồi."

Nói xong bà vui mừng tắt máy, Cố Trì không hiểu sao điện thoại cô tìm được trong rừng mà cô lại ở gần trung tâm thương mại.

"Tịch Nhan anh hỏi này, tại sao điện thoại em lại ở bên trong khu rừng gần nhà?"

"Hả? Nó rơi ở đó sao? Em bất cẩn quá."

Cô tự trách bản thân mình làm mất điện thoại khiến mọi người lo lắng. Mộ Cố Trì bất giác nhìn cô với ánh mắt không hề tầm thường.

"Ở chỗ bìa rừng có một cái biển đã mục đi vào tầm 300m rẽ trái 400m rồi rẽ trái tiếp 300m là đến một con cầu bằng gỗ. Băng qua cây cầu ấy có thể đến trung tâm thương mại."

Cô hí hửng kể cho anh nghe về bí mật của mình một cách háo hức. Chỗ đó là một người con trai hồi nhỏ đã chỉ cho cô, theo trí nhớ mà đi thôi.

Anh không nói gì xoa đầu cô, bao ưu tư muộn phiền lập tức tan biến. Cô là ánh sáng, là mặt trời duy nhất của anh nên anh sẽ không thể để cô biến mất.

Trên đường về nhà cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ lại những chuyện hôm nay. Cảnh tượng đổ máu thật khiếp người, lúc đó máu bắn lên cả mặt cô nếu như là bình thường có khi đã ngất tới nơi rồi ấy chứ. Hôm nay Tịch Nhan phải tự khen bản thân mình dũng cảm.

Bất giác nhớ lại Imaginshi cô bồn chồn không biết hắn ta giờ như thế nào? Hồi trưa sắc mặt hắn ta còn nhợt nhạt, giọng yếu ớt không giống lúc trước khàn đặc mạnh mẽ.

Minh Gia Tử cầm ly rượu ngon say đắm nhìn mĩ nhân bên cạnh. Lệ Kỷ Nhiên nhàn nhạt rót rượu hầu hạ cậu ta, từng đường nét trên khuôn mặt Gia Tử sắc nét đến kì lạ.

"Minh Thiếu..."

"Ấy Lệ tiểu thư có phải đến từ Đô Thành hay không?"

"Đúng là tôi đến từ Đô Thành, sang đây chỉ vì công việc."

Minh Gia Tử cười cười, bao nhiêu tuyệt sắc mĩ nhân giới giải trí một cậu nhóc 21 tuổi như anh ta lại chẳng "đụng" qua một lần. Lệ Kỷ Nhiên này e là cũng chỉ vì địa vị và tiền tài mà thôi.

Gia Tử lắc lư ly rượu trên tay không tự chủ được mà suy nghĩ đến người con gái khác. Trước giờ anh ta trong việc đại sự như thế này chưa bao giờ suy nghĩ đến ai nhưng mà tại sao hôm nay lại có trường hợp ngoại lệ.

Cậu ta tỉnh khỏi mộng chán nản lắc đầu, rượu trong tay mĩ nhân bên cạnh bỗng chốc lại không còn cảm giác.

Điện thoại đến anh ta nhấc máy, một giọng nói của một người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng.

"Gia Tử con đi đâu?"

"Mami không cần lo xíu nữa con sẽ về nhà."

Lệ Kỷ Nhiên hơi bất giờ, không thể tin nổi ông hoàng giới giải trí lại là một đứa con nghe lời mẹ đến vậy.

"Minh Thiếu ngài..."

Minh Gia Tử tắt máy đi, khó chịu nhìn Kỷ Nhiên cô ta cúi xuống không dám làm gì quá đáng.

"Lệ tiểu thư hôm nay tôi không có tâm trạng."

Nói xong anh ta dứt áo hiên ngang bước ra ngoài. Lệ Kỷ Nhiên nắm chặt tay, cơ hội đến miệng rồi mà cũng bị tuột mất.

Tịch Nhan không biết suy nghĩ bao lâu cứ thẫn thờ thẫn thờ nhìn từng chiếc đèn đường neon đang chập chừng phát sáng.

"Tịch Nhan..."

"Mộ Cố Trì anh có thể gọi em là Emmy được rồi."

Bất giá trái tim cô lại đau đớn, đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô. Một cái tên, một cái biệt danh.

"Emmy?"

Anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, lòng trào lên một cảm giác quen thuộc.

"Sao vậy? Cái tên này chỉ có 4 người có thể gọi là anh, ba và 2 anh bạn ở Hoa Thành. Cũng đã gần 20 năm chưa gặp hai bạn ấy rồi nhỉ?"

Mộ Cố Trì thở dài nhẹ nhõm, dừng xe lại hai bàn tay giữ bả vai cô lại nhanh chóng đặt lên một nụ hôn dài. Tịch Nhan cũng không từ chối mà phối hợp tiếp cho hành động của anh.

Từ từ bỏ ra, ánh đèn đường chiếu nhẹ nhàng vào xe hai người tạo nên một cảnh đẹp khó mà cưỡng.

"2 cái người bạn năm đó của em thực chất là anh và Cố Dung."

Tịch Nhan bất ngờ không thôi, không ngờ là chúng ta đã gặp lại nhau mà không hề biết.

Năm đó đi du lịch Hoa Thành cùng ba cô có gặp và chơi với hai anh em nhà họ Mộ. Trùng hợp là lúc về Đô Thành lại gặp lại họ nhưng chỉ 1 tháng sau họ lại trở về Hoa Thành. Từ đó cả hai bên đều mất liên lạc.

Tịch Nhan bỗng chốc cảm nhận được gì đó. Một giọt nước mắt ấm nóng chạm vào bàn tay của cô. Cô không khóc, nhìn lên Mộ Cố Trì đang rơi nước mắt.

"Cảm ơn em đã mang đến những điều tuyệt vời như vậy."

Cô không hiểu gì nhưng lại vẫn gật đầu. Mộ Cố Trì lại đâm vào suy nghĩ, chẳng phải thực chất năm anh chết anh ta đã vốn nhận ra cô là người anh và Cố Dung tìm bao nhiêu năm nay.

Về đến nhà Tịch Nhan mệt mỏi đặt Anh Khôi ngay trên giường của hai người. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Kiều Anh.

"Alo? Tịch Nhan mày về rồi sao? Có bị gì không?"

Tần Kiều Anh đang ôm Tư Quân Cửu cũng đột nhiên dừng lại lo lắng cho sức khoẻ của cô. Chẳng hề một lời hỏi thăm quan tâm đến con trai mình.

"Không nhưng mà Khôi nó ngủ rồi."

"Mày không sao là tao mừng rồi, còn Khôi cứ để nó ở đấy đi. Chúng mày là vợ chồng son vứt nó chỗ nào cũng được."

Tịch Nhan hiểu ý Kiều Anh ngại đỏ mặt, cô ấy cười nham hiểm rồi tắt máy. Lúc đó Mộ Cố Trì cũng từ phòng tắm đi ra, trên người đóng duy nhất một chiếc khăn tắm.

"C... Cố Trì aaa."

"Hửm? Sao thế?"

Mộ Cố Trì vẫn tỏ ra vô tội cố ý khoe cơ thee trước mặt cô. Tịch Nhan ngại đỏ mặt, dù đã thấy và cảm nhận nhưng vẫn không thích nghi nổi là sao.

"Anh... Anh mặc quần áo vào đi."

"Tại sao phải mặc? Cái gì em cũng thấy hết rồi mà, dù gì đây cũng là phòng riêng của hai đứa."

"Vô sỉ."

Cố Trì nghe câu nói mang chút xấu hổ giận hờn của cô thì lại bật cười. Nói thôi cũng đáng yêu quá trời.

Lại nói cảm nhận đêm đó thật sự rất tuyệt vời, giờ nhớ lại thân dưới hạ bộ lại cảm giác căng cứng khó chịu.

Chưa kịp suy nghĩ gì Tịch Nhan đã bị Cố Trì bế sốc lên đưa vào phòng tắm. Định la lên nhưng mà lại bị anh chặn họng.

"Nếu như em la lên thì thằng bé kia sẽ tỉnh dậy. Nếu bắt gặp cảnh tượng này thằng bé sẽ nghĩ gì?"

Tịch Nhan nín họng không dám la mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, cảm nhận từng hơi ấm làm ánh trăng ngoài kia cũng phải thẹn thùng quay mặt đi.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng tắm. Tịch Nhan đang kiềm chế mình từng ngón tay bấu chặt vào da thịt của Mộ Cố Trì đến chảy máu nhưng hình như anh chẳng quan tâm chỉ biết việc đại sự mình đang làm.

"Tịch Nhan anh yêu em."

#mhyy

#linhh