Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 44: Chuẩn Bị



"Này con bao giờ mới ra đời cho mẹ bớt một lo lắng đây?"

...

Mấy ngày hôm sau,...

Dạo này Tịch Nhan toàn là ngủ và ăn không thì lại đi dạo loanh quanh trong sân vườn chứ không đi làm loạn nữa.

Cũng chẳng hiểu sao dạo này cô ham ngủ ham ăn thế cơ chứ. Thấy Tịch Nhan chịu yên tĩnh ở nhà một mình anh lại càng yên tâm.

Buổi sáng chủ nhật hôm đó cả nhà đã chuẩn bị đồ để đi về nhà chính làm tiệc ra mắt cháu dâu. Và cũng coi như mọi chuyện buồn chuyện cũ kết thúc. Đi một người và đón một người.

"Cố Trì anh có thích trẻ con không?"

"Không, nhưng con chúng ta thì có."

Tịch Nhan vui mừng, ôm khư khư lấy cái túi xách. Mộ Cố Trì không hiểu tại sao cô lại vui như vậy, dạo này cô có nhiều bí mật không cho anh biết thật đấy.

"À mà Kiều Anh đến chưa nhỉ? Tí em phải đi chơi với nó, lúc nào ăn anh gọi em nhé?"

Thật là nhiều lúc anh cảm thấy rõ ràng Kiều Anh và Tịch Nhan mới chính là một cặp còn anh chỉ là dư thừa. Hay cái gọi là tình bạn lúc nào cũng lấn át tình vợ chồng?

Mặt Mộ Cố Trì đen lại chỉ gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng. Mặc dù là con gái nhưng anh vẫn phải ghen mới chịu.

"Em có gì giấu anh à?"

Tịch Nhan chột dạ quay mặt đi chỗ khác không dám đối diện với anh. Mộ Cố Trì tức đến siết chặt vào vô lăng đỏ ửng cả bàn tay.

"Đ... Đâu có đâu."

Tịch Nhan vẫn không chịu nói, anh cũng không ép buộc. Nhưng trong lòng lại cảm giác cô có người đàn ông khác mà không phải mình.

Cũng chẳng biết làm sao trong lòng cứ cảm thấy khó chịu không thôi. Không phải vì Kiều Anh mà cứ nghĩ cô có người đàn ông khác là anh như muốn phát điên.

Đến nơi cô tung tăng vô thức mở cửa chạy xuống mà không đợi anh. Con ngươi của Mộ Cố Trì rầu rĩ, trong đó có vài phần độc ác.

Chờ đợi mãi không có sự xuất hiện của Kiều Anh nhưng lại có sự xuất hiện của Mộ Minh Tuấn.

"Cảm ơn hôm đó đã vạch trần bộ mặt của ông ta."

Người nhà Mộ gia không giống lông cũng phải giống tính cách. Đó là chân lý cô mới rút ra khi về làm dâu nhà họ Mộ.

Tịch Nhan ôm khư khư con gấu bông, nhìn trên nhìn dưới người Mộ Minh Tuấn. Ánh mắt chứa chan đầy nghi hoặc.

"Cậu là..."

Tịch Nhan đang cố gắng vặn não nhớ từng chi tiết để xem cậu ta là ai. Mộ Minh Tuấn ngớ người điên cuồng giải thích.

"Này này đường đường là chủ mẫu của Mộ gia mà không nhớ tên tôi là sao? Tôi là cái người hôm nọ bị Mộ Lịch khống chế này."

"À à..."

Tịch Nhan đập tay như nhớ ra điều gì đó. Mộ Minh Tuấn đang chờ đợi câu trả lời từ cô.

"Không nhớ ra."

Cậu ta bất lực không thèm nói chuyện với Tịch Nhan nữa. Một mạch đi tìm Mộ Cố Trì tâm sự, kể chuyện.

Cô cũng chẳng quan tâm, đang ngồi đợi Kiều Anh thì gặp mẹ chồng.

"Ấy mẹ ơi."

Bà kéo cô vào phòng riêng liên tục hỏi thăm tình hình. Trong một tuần mà nhiều biến động thật đấy.

Bà không trách móc ngày hôm đấy cô đi không báo làm bà sợ hãi cuống cả lên. Cả vụ gần đây nhất là ở Tần gia bà cũng thấy hình bóng của cô.

"Tịch Nhan con có bị gì không?"

"Dạ không ạ."

"May quá."

Bà thở dài đỡ đi một phần lo lắng. Cũng thật kì lạ mới sáng ra đã thấy con trai ruột của bà buồn rầu ngồi một góc uống rượu. Không biết hai người có chuyện gì không biết.

"Dạo này hai vợ chồng con giận dỗi gì nhau sao?"

"Dạ không, nhưng mà dạo này anh ý không được..."

Bà ngầm hiểu ra vấn đề. Cũng phải thôi con trai bà trong độ tuổi sung mãn mà lại bị kìm hãm đúng là không tốt mà bà lại đang mong muốn có cháu bồng bế nữa chứ. Đang định khuyên Tịch Nhan thì bị cô cắt lời.

"À mẹ..."

Tịch Nhan không nhịn được nói bí mật của mình cho bà. Để bà hiểu cho mình cùng giúp đỡ trong buổi trưa hôm nay.

"Sao thế con?"

"Con có thai rồi, nhưng mà con chưa nói cho Cố Trì biết. Con định nhân bữa tiệc trưa nay báo cho tất cả mọi người..."

Bà mắt chữ A miệng chữ O, Tịch Nhan cầm tờ giấy kết quả siêu âm ra cho bà xem. Vân Anh nhẹ nhàng không dám làm nhăn nhúm tờ giấy, bà sợ giấc mơ này sẽ tan biến mất trong tay bà.

"Ôi con gái ta."

Bà không kìm được nước mắt khóc trong hạnh phúc ôm lấy Tịch Nhan. Bây giờ thì bà hiểu tại sao cô lại không cho Mộ Cố Trì động chạm.

Bà đỡ Tịch Nhan nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Cô cảm nhận tình thương ấm áp của người mẹ chồng lại cay mắt nhớ mẹ ruột.

"Nào nào không khóc. Khóc không tốt, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

Bà lau đi nước mắt của Tịch Nhan dỗ dành cô. Tịch Nhan oà lên trong lòng Vân Anh, cô cũng sợ giấc mơ này sẽ tan biến. Cảm nhận được hơi ấm Tịch Nhan mới từ từ bỏ bà ra.

"Chắc mẹ chưa biết nhưng mà cả Kiều Anh cũng đang mang thai."

Bà lại được một lần nữa bật cười. Không ngờ hai đứa lại mang thai cùng lúc.

"Cái này là song hỷ, song hỷ."

Phía bên này Mộ Cố Trì đang tiếp rượu mọi người cho phải phép cũng là để quên đi những cái suy nghĩ ghen tuông vớ vẩn.

"Gia chủ tôi xin kính ngài một ly."

"Cạn."

Mộ Cố Trì liên tục trút rượu vào người nhưng tửu lượng của anh quá cao mấy cái này chẳng là cái gì cả.

Bên ngoài Kiều Anh, Tư Quân Cửu dừng xe lại trước nhà chính Mộ gia. Tư Anh Khôi nhảy xuống xe một mạch chạy đi tìm mẹ nuôi Tịch Nhan.

Đang chạy lung tung thì đâm trúng một người nào đó rồi ngã xuống nền cỏ.

"Ui..."

Ngẩng đầu lên thấy Mộ Cố Trì, cậu bé nhún đôi chân ngắn tũn vịn lấy áo quần của Mộ Cố Trì.

"Ba bế Khôi tìm mẹ nuôi."

Nhìn đứa trẻ anh suy nghĩ, nếu như cô có người đàn ông khác để bắt ép cô bên cạnh không biết có được không nhỉ?

Mộ Cố Trì nở một nụ cười tà độc, nhìn đứa trẻ trên tay đầy ma mị. Nếu như đã gọi một tiếng ba thì phận làm con cũng nên giúp ba làm vài chuyện chứ.

"Mẹ con sao? Mẹ bỏ ba đi rồi, nếu không muốn mẹ đi con giúp ba bảo mẹ sinh cho một em gái nhé?"

Trời ơi, Anh Khôi nó chỉ là một đứa con nít mới 5, 6 tuổi thôi mà. Mộ Cố Trì thật là một con người độc ác, dám lợi dụng một đứa trẻ làm việc cho mình.

"Dạ."

"Khôi ngoan lắm, đi đi con chiều ba dẫn đi gắp thú."

#mhyy

#linhh