Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại Mẫn trọng nông nghiệp và buôn bán, bái tế gieo cấy vụ xuân được xem là chuyện rất quan trọng, nó sẽ quyết định một năm mưa thuận gió hòa, cho nên từ hoàng tộc cho đến dân chúng đều phải tham dự.

Sau khi cử hành nghi thức bái tế xong, trong giới quan chức sẽ tiến hành một loạt các hoạt động như du ngoạn ngoại thành, Xuân yến*, săn thú,...tất cả đều do Lễ Bộ** chủ trì. Hầu hết các quan chức ở Đế Đô sẽ dẫn theo gia quyến cùng tham gia.

(*): bữa tiệc ngày xuân.

(**) - 礼部: tên gọi của một cơ quan hành chính thời tại các nước như , . Bộ Lễ được thiết lập từ thời kỳ nhà trong giai đoạn tại , tương đương với bộ thông tin - truyền thông, bộ văn hoá - thể thao - du lịch, và ngày nay.

Hoạt động được mọi người quan tâm nhất trong Xuân yến chính là "Mỹ thực lệnh".

Ngôn Chi Tâm nói: "Đây là một cuộc tỷ thí nằm trong Xuân yến, phàm là quan viên bát phẩm trở lên đều có thể tham gia. Mỗi nhà sẽ dâng lên một món ăn, những người đến tham gia yến tiệc sẽ bỏ phiếu, ai được nhiều phiếu nhất sẽ giành hạng nhất. Tỷ nhớ rõ phần thưởng năm trước chính là chiếc vòng tay rất quý giá trong của hồi môn của Hoàng hậu nương nương."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì cảm thấy rất thú vị, nàng cũng không phải là có hứng thú với vòng tay, mà là muốn biết "Mỹ thực lệnh" kia có những món ngon nào.

Lý phu nhân nhìn về phía Tần lão phu nhân, nói: "Xuân yến năm nay, nghe nói phần thưởng của "Mỹ thực lệnh" sẽ do tự tay Hoàng thượng ban thưởng! Phủ trấn quốc tướng quân vẫn không tham gia sao?"

Tuy Mỹ thực lệnh này chủ yếu là làm món ăn, nhưng chủ đề mỗi năm đều không giống nhau. Chọn chủ đề như thế nào cũng chỉ tập trung vào nịnh nợ hoàng thượng mà thôi. Phủ trấn quốc tướng quân luôn đóng vai người xem, chưa bao giờ báo danh tham gia.

Hơn nữa...toàn gia trên dưới thật sự là không có ai có đủ tay nghề mà đứng ra tham dự.

Nhưng năm nay thì khác, Tần lão phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn bằng ánh mắt thâm thúy, nói: "Nguyễn Nguyễn có hứng thú tham gia không? Thua cũng không sao, xem như là đến chơi một chút thôi."

Đường Nguyễn Nguyễn vốn rất thích nấu ăn, cũng thích chia sẻ món ăn mình làm với người khác. Tần lão phu nhân vừa nói như vậy nàng liền có chút động tâm.

Ngôn Chi Tâm cũng nói: "Nếu Nguyễn Nguyễn có thể tham gia, nhất định sẽ đoạt được hạng nhất! Đến lúc đó tỷ sẽ bỏ phiếu cho muội!"

Đường Nguyễn Nguyễn cười ngượng ngùng: "Được, con cũng muốn thử sức xem như thế nào."

--Dịch: Autumnnolove--

Một buổi trưa náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, sau khi tiễn các vị phu nhân Đường Nguyễn Nguyễn dìu Tần lão phu nhân trở về Mục Di Trai.

"Nguyễn Nguyễn à, ngày mai phải khởi hành đi Bình Ninh rồi sao?". Tần lão phu nhân hỏi.

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Dạ, mẫu thân!"

Tần lão phu nhân nói: "Đã lâu rồi ta không trở về nơi đó, cũng không biết bà mẫu* thế nào rồi...Biểu cô của A Viễn gửi thư đến, nói tai của bà mẫu không đã còn thính, sợ là sẽ sớm không nghe được gì nữa."

(*): gọi người phụ nữ ngang hàng với mẹ mình, mẹ chồng.

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: "Hay là chúng ta thỉnh thái y đến xem bệnh cho tổ mẫu được không?"

Tần lão phu nhân nói: "Đã phái người đến xem rồi, nhưng mà vì tuổi tác quá cao, cũng không thay đổi được gì". Bà ngừng một chút, lại dặn dò nàng: "Lần này con có đi ngang Bình Ninh, nhớ phải ghé qua một chút."

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Mẫu thân cứ phân phó!"

Tần lão phu nhân như đang nhẫn nhịn chuyện gì, nhưng cũng bắt đầu nói ra: "Con nhất định phải trông chừng A Viễn, chớ có để nó một mình."

Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mẫu thân lo lắng sẽ gặp phải thích khách?

Nhưng nàng vẫn không hỏi nhiều, chỉ nói: "Dạ, con sẽ chăm sóc tướng quân chu đáo."

Tần lão phu nhân ngẩn ra, "Tướng quân?". Hai người này sao vẫn còn xưng hô xa lạ như vậy khiến bà không khỏi sốt ruột.

Bà nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, con dâu mới vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, còn có tay nghề trù nghệ...Lúc trước hoàng thượng tứ hôn, người trong tộc cũng có chút lo lắng, hai phe văn thần và võ thần vốn bất hòa, nhỡ đâu cưới về một mầm tai họa thì phải làm sao đây?

Tần lão phu nhân thầm nghĩ, những người đó đúng là lo chuyện bao đồng. Nhưng hai người này vẫn còn chưa viên phòng, về tới quê nhà đám oanh oanh yến yến đó lại quấn lấy A Viễn đúng thật là không tốt cho lắm.

--Wattpad: autummnolove--

"Tiểu thư, trời sáng rồi!". Thải Vi thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đi gọi Đường Nguyễn Nguyễn dậy.

Đường Nguyễn Nguyễn dụi mắt, nói: "Giờ nào rồi?"

Thải Vi đáp: "Sắp giờ Tỵ rồi, nô tỳ thấy Tần Trung đã sắp xếp xe ngựa xong, tướng quân cũng đã chuẩn bị ổn thỏa..."

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng ngồi dậy: "Sao lại không gọi ta sớm một chút?"

Dứt lời, nàng lập tức đứng dậy thay y phục và trang điểm.

Thải Vi bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, tối qua người chuẩn bị điểm tâm đến tối muộn...Nên nô tỳ mới muốn để người ngủ thêm một lúc, huống hồ gì tướng quân cũng nói..."

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy kỳ quái hỏi: "Tướng quân nói gì?"

Thải Vi mím môi cười: "Tướng quân nói không vội, khi nào phu nhân chuẩn bị xong thì khởi hành cũng không muộn."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì khóe môi không tự chủ mà khẽ nhếch lên, liền nói: "Mau giúp ta rửa mặt chải tóc đi!"

Nắng xuân xuyên qua song cửa sổ chiếu vào bàn trang điểm, phủ một tầng ánh sáng nhu hòa lên mặt lên mặt cô nương đang ngồi. Mặt mày tựa ngọc, búi tóc như mây cài trâm màu đỏ, một thân váy lụa.

Người trong gương có đôi mắt long lanh như nước, cánh môi khẽ cong như vầng trăng khuyết, nàng quay đầu lạ nhoẻn miệng cười: "Đi thôi!"

Thải Vi nhìn đến nỗi ngây người.

Đồ đạc của Đường Nguyễn Nguyễn xếp gọn trong một cái rương lớn, quần áo trang sức của nàng không nhiều, hơn phân nửa là hộp đựng thức ăn, ai không biết còn tưởng rằng nàng muốn tích trữ lương thảo đi tị nạn.

Thải Bình ra tiễn bọn họ, vẫn không quên trêu ghẹo: "Chỉ sợ khi tướng quân cùng phu nhân trở về sẽ phải béo lên một vòng..."

Thải Vi nhẹ giọng trách mắng: "Sao có thể lấy chủ tử ra nói giỡn!"

Thải Bình thè lưỡi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: "Được rồi, ta cũng nuôi Thải Vi béo lên một chút mới được."

Lần này đi Ích Châu, Đường Nguyễn Nguyễn mang theo Thải Vi tính cách tương đối trầm ổn, Thải Bình thì ở lại giữ nhà và hồi Phủ học sĩ thăm Đường phu nhân định kỳ.

Lúc này Minh Sương cũng vội vàng chạy đến, nói: "Phu nhân, mọi người phải trở về sớm nha! Minh Sương sẽ rất nhớ mọi người!"

Thải Bình nói: "Minh Sương hẳn là lưu luyến điểm tâm mà tiểu thư làm thôi phải không?"

Minh Sương trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nói: "Không phải như vậy đâu...."

"Ha ha ha ha...". Mấy cô nương vừa nói vừa cười chẳng mấy chốc đã đi đến cửa lớn.

Hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn đã thay đổi một kiện áo lụa bằng gấm vàng nhạt, chân váy lụa màu trắng kem. Mái tóc nàng được búi kiểu bách hợp kế*, bên tóc mai cài một chiếc cặp tóc trân châu đơn giản và thanh lịch. Thoạt nhìn cả người nàng thanh tao thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần.



Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện một thân ảnh cao lớn đã đứng trang nghiêm ở bên ngoài khung cửa của Phủ trấn quốc tướng quân.

Hôm nay Tần Tu Viễn không mặc trang phục luyện võ như thường ngày, hắn thay một kiện trường bào màu trắng trơn, tóc đen được cố định bằng kim quan ngọc*, tuấn dật nổi trội. Trông hắn không có chút gì giống với võ tướng, càng giống như một công tử tiên giới đang ngao du.

Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy nàng đã ra tới, ánh mắt hắn sáng ngời, khóe miệng như có như không mà nhếch lên một cái, đôi mắt phượng càng hiện lên vẻ phong lưu.

"Chuẩn bị xong rồi sao?". Hắn nhẹ giọng hỏi.

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng phục hồi lại tâm tình đang si ngốc của mình, đáp: "À ừm...Có thể đi rồi."

Tần Tu Viễn gật đầu, nói: "Vậy thì lên xe đi!"

Nói xong, hắn duỗi tay ra đỡ nàng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn hơi đỏ lên, vươn tay đặt lên tay hắn, sau đó dẫm lên ghế rồi vững vàng bước lên xe ngựa.

Trước khi lên xe, Tần Tu Viễn nói với Tần Trung: "Chuyện quân doanh đã an bài thỏa đáng chưa?"

Tần Trung đáp: "Bẩm...Chuyện tướng quân muốn tra xét, thuộc hạ đã phân phó cho Tần Dũng rồi. Hơn nữa, Tiền phó tướng và Vi phó tướng sẽ đến Cụ Phong Doanh trong nay may, hẳn là sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra."

Tiền Xuyên...

Tần Tu Viễn nói: "Đám tân binh bên kia của Tần Dũng gần đây thế nào?"

Tần Trung trả lời: "Vị Văn Kiên còn của Tây Bá Hầu kia nghe nói từ sau khi thương thế tự hồi phục thì an phận hơn rất nhiều. Hắn ta còn chủ động tỏ ra như không có chuyện gì, nói không chừng là đã bị đánh tới sợ..."

Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: "Con cháu thế gia có mấy ai dễ đối phó sao? Đừng nên lơ là cảnh giác, có chuyện gì nói Tần Dũng lập tức truyền tin cho ta."

Tần Trung đáp: "Tuân lệnh!"

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Trục xe lăn đều, chạy một đường ra khỏi ngõ nhỏ của Phủ trấn quốc tướng quân rồi đi thẳng vào con đường phồn hoa nhất Đế Đô, xuyên qua phố xá sầm uất rời khỏi kinh thành.

Giờ phút này đường phố đông nghịt người, xe ngựa chạy rất chậm, thỉnh thoảng còn phải ngừng lại. Tần Tu Viễn biết chuyện này là bình thường nên cũng không nói gì, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn vẫn nâng cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài.

Ngoài hồi Phủ học sĩ và đi Thanh Mộc Trai, Đường Nguyễn Nguyễn cũng chưa từng ra phố mua sắm vì vậy cảm thấy mọi thứ rất mới mẻ.

Phía trước còn có người bán hàng rong rao hàng: "Ai tào phớ đây! Tào phớ nóng hổi đây! Hai văn tiền một chén! Không ngon không lấy tiền!"

Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe tiếng rao liền thò đầu ra xem. Người bán hàng rong đứng sau thùng tào phớ, tào phớ trắng trắng mềm mềm trông còn rất mịn, không nhìn ra được một chút rỗ nào, tinh khiết và hoàn mỹ...

Người bán hàng rong hôm nay vẫn còn chưa bán được chén nào mở hàng.

(*) - 豆花: Tào phớ là món ăn được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. Tại Trung Quốc, có nơi còn ăn cơm chan tào phớ. Ở miền Nam mình thì có món tàu hủ nước đường tương tự như tào phớ. Trong truyện xuất hiện món tào phớ ngọt và tào phớ mặn.

Đường Nguyễn Nguyễn nuốt nước bọt, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn nàng lại ngượng ngùng không dám nói. Nàng lặng lẽ lùi về, thành thật ngồi dựa vào vách xe.

Tần Tu Viễn liếc mắt một cái, nhìn lướt qua bên ngoài ô cửa sổ xe, sau đó khẽ mỉm cười, nói: "Muốn ăn tào phớ sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một chút, lậ tức gật đầu. Nàng lại nói: "Nếu chậm trễ thời gian thì thôi..."

"Không sao cả!". Tần Tu Viễn nói: "Tần Trung, dừng xe!"

Tần Tu Viễn nhảy xuống xe trước, nói: "Xuống đây!"

Dứt lời, hắn vươn tay về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng nhoẻn miệng cười, nhìn bên nọ ngó bên kia rồi mới thùy mị đưa bàn tay mềm mại cho hắn. Đầu ngón tay hơi lạnh vừa chạm vào lòng bàn tay ấm áp của hắn lập tức mang đến một trận ngứa ngáy trong lòng, Tần Tu Viễn khẽ run lên.

Giữa khu chợ náo nhiệt, một đôi người đẹp tựa tiên nhân xuất hiện khiến cho người qua đường phải trầm trồ đưa mắt nhìn.

"Tiểu nương tử nhà ai vậy? Xinh đẹp như vậy?". Đại thúc mua đồ ăn ở cách vách nhón chân lên, tha thiết muốn xem rõ một chút.

"Ông nhìn loạn cái gì đó!". Đại nương bên người hắn dùng một tay nắm ông trở lại, nói: "Chán sống rồi sao?"

Người bán tào phớ thấy quý nhân đi về phía gánh hàng rong của mình, nhất thới bị kích động mà nói lắp: "Khách...khách quan, tới ăn tào phớ sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn chẳng những có tào phớ mặn, còn có tào phớ ngọt, nàng xoay người hỏi Tần Tu Viễn: "Chúng ta mua một chén ngọt và một chén mặn được không?"

Trên gương mặt tuấn tú của Tần Tu Viễn lộ ra ý cười: "Tùy ý nàng!"

Đường Nguyễn Nguyễn cùng Tần Tu Viễn tìm một cái bàn tương đối sạch sẽ ngồi xuống. Không bao lâu, hai chén tào phớ đã được mang đến.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Chàng muốn ăn chén nào?"

Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: "Đều được!"

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái: "Chàng chưa ăn món này bao giờ đúng không?"

Tần Tu Viễn ho nhẹ, nói: "Sao có thể chứ."

Nhưng hắn một thân khí chất cao lãnh, thật sự là không thích hợp với quán nhỏ khói lửa nhân gian thế này.

Đường Nguyễn Nguyễn đẩy chén tào phố mặn thoạt nhìn đủ sắc đủ hương qua cho hắn, nói: "Vậy chàng ăn chén này đi, nhất định sẽ rất ngon."

Tần Tu Viễn lẳng lặng nhận lấy, sau đó thấy Đường Nguyễn Nguyễn cầm chén tào phớ trắng còn lại đến trước mặt, nhẹ nhàng khuấy vài cái, bàn tay lả lướt cầm lấy cái muỗng sứ trắng, múc một muỗng tào phớ trắng nõn đưa đến bên miệng.

Nàng khéo léo hút một cái, tào phớ liền vọt vào trong miệng nàng.

Tào phớ mềm mại trơn trượt, còn âm ám, hòa quyện thành một thể với đường cát ngọt ngào. Mới vừa vào đến miệng lập tức tan ra, cảm giác rất tốt đẹp.

Tần Tu Viễn thấy vẻ mặt say mê của nàng, không khỏi thắc mắc: "Ăn ngon không?"

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch mày: "Ngon chứ!"

Tần Tu Viễn cũng bắt đầu khuấy chén tào phớ mặn trước mặt mình, màu của các loại gia vị khác nhau được rắc lên trên bề mặt trắng nõn của tào phớ tạo thành một hình ảnh đối lập rõ rệt. Hắn lặng lẽ khuấy đều gia vị và tào phớ mặn rồi múc lên một muỗng, ngập ngừng nếm thử.

Vị đậu nành đặc trưng lan tỏa trong miệng, mặn mà tươi mới, món ăn dân dã nhưng mang đến cảm giác mới lạ khiến cho người ta cực kỳ hưng phấn.

Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua chén tào phớ, không nghĩ tới thứ đồ ăn rẻ tiền như vậy mà ăn cũng thật ngon!

Đường Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt của hắn giàu cảm xúc của hắn, ngữ khí của nàng có chút chờ mong, hỏi: "Sao? Ăn ngon phải không?"

Đáy mắt Tần Tu Viễn hiện lên ý cười, gật gật đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, ánh mắt lấp lánh nhìn vào chén tào phớ mặn của hắn, nói; "Ta...ta có thể nếm thử của chàng không?"

Tần Tu Viễn ngẩn ra, hắn không có thói quen ăn chung với người khác, cứ thẳng thừng chia sẻ thức ăn với nàng hình như có chút không hợp lễ nghi....

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn không nói lời nào, liền cười lấy lòng: "Ta chỉ ăn một miếng thôi!"

Vì vậy, chiếc muỗng trắng tinh sạch sẽ của nàng đã xuất hiện trong chén tào phớ đầy màu sắc của hắn. Nàng múc một muỗng tào phớ đủ màu rồi đưa vào trong miệng.

Đôi má của nàng phồng lên nhẹ nhàng nhai, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ, nhìn hắn cười híp mắt: "Vừa mới vừa cay, ăn ngon thật!"

Hai người ăn cùng một chén...đã thân mật đến bước này rồi ư?

Vành tai Tần Tu Viễn không khỏi đỏ ửng, hắn cầm muỗng lên tiếp tục múc một muỗng tào phớ đưa vào trong miệng, ý đồ che giấu sự hoảng loạn của mình.

Vẫn là tào phớ mặn như cũ, nhưng lần này lại có chút ngọt trong mặn.

Sau khi hai người ăn xong, đường phố cũng dần dần thông thoáng hơn. Tần Trung lại đánh xe ngựa xuất phát, chậm rãi rời xa con phố sầm uất.

"Đa tạ tướng quân!". Đường Nguyễn Nguyễn bất thình lình thốt lên một câu.

Nàng biết Tần Tu Viễn là người không thích phiền toái, vừa rồi nếu không phải vì nàng hắn cũng sẽ không dừng lại.

Tuy là việc nhỏ, nhưng lúc này nhìn đến bộ dáng khả ái ngoan ngoãn của nàng, hắn thật sự cảm thấy rất hưởng thụ.

Tần Tu Viễn đáp lại nàng: "Nếu đã ra ngoài, nàng cũng đừng gọi là tướng quân nữa."

Đường Nguyễn Nguyễn không chút nghĩ ngợi mà hỏi lại: "Vậy thì gọi chàng là gì?"

Tần Tu Viễn khẽ cười nhìn nàng, nói: "Nàng cảm thấy nên gọi là gì?"

Đường Nguyễn Nguyễn chợt sửng sốt, mặt đỏ bừng.

Tần Tu Viễn thấy nàng không nói lời nào mới phản ứng lại mình vừa nói gì, lập tức không nói chuyện nữa.

-Wattpad: autumnnolove-

Từ Đế Đô đến Bình Ninh cùng lắm là mất một ngày, nhưng trên đường có mưa nhỏ lất phất nên trì hoãn không ít canh giờ. Bánh xe vẫn xoay vòng, băng qua con đường lầy lội, mại đến tận khuya bọn họ mới đến được Tần phủ ở Bình Ninh.

Tần tứ gia trông cửa đã sớm nhận được tin tức, cầm dù đứng chờ ở cửa từ rất sớm.

Ông vừa thấy chiếc xe ngựa có mái che chạy từ hướng Đế Đô đến đang từ từ dừng lại trước phủ, liền vội vàng đi ra tiếp đón: "Tiểu thiếu gia!"

Tần Tu Viễn vén màn xe lên, bước hai bước đã xuống xe, nói: "Tứ gia, đã lâu không gặp!"

Tần tứ gia vội vàng bung dù che đầu cho hắn, vui vẻ nói: "Tiểu thiếu gia đi đường vất vả rồi!"

Tần tứ gia là người cũ bên cạnh tổ phụ của Tần Tu Viễn. Lúc còn nhỏ, mỗi lần Tần Tu Viển đến đây thăm người thân đều là Tần tứ gia và Diệp ma ma chiếu cố hắn, cho nên cảm tình giữa hắn với bọn họ rất nồng đậm.

"Không vất vả". Tần Tu Viễn dứt lời, rất tự nhiên mà xoay người lại rồi giơ tay ra.

Tần tứ gia nhìn theo hướng tay của hắn, mới phát hiện trên xe ngựa còn có một vị mỹ nhân đang ngồi. Mưa xuân dịu dàng lất phất rơi, nhưng vị mỹ nhân này trông lại còn ôn nhu hơn cơn mưa nhiều, đang khe khẽ mỉm cười nhìn bọn họ.

Vân mấn hoa nhan*, mắt hạnh long lanh, tuy phải ngồi một đường ngựa xe mệt nhọc nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng dù chỉ là một chút.

(*): mặt đẹp tựa hoa, tóc đẹp tựa mây.

Tần tứ gia có chút xuất thần, ông sống đến từng tuổi này, tự cho rằng bản thân đã gặp qua không ít quý nhân, nhưng lại chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy. Ông thấy Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Tu Viễn, từng bước một, thướt tha bước xuống xe. Gã sai vặt lập tức chạy đến bung du cho cả hai người bọn họ.

Tần tứ gia cũng lập tức hoàn hồn, vui mừng cho Tần Tu Viễn, ông chắp tay hành lễ: "Lão nô ra mắt thiếu phu nhân!"

Đường Nguyễn Nguyễn mọi người đều có dáng vẻ phúc hậu và hiền hòa, nàng cũng khẽ đáp lễ: "Tứ gia có lễ!"

Ở Tần phủ này, Tần tứ gia vốn cũng không phải là dạng nô bộc tầm thường, ông chỉ nghe phân phó của Tần thái lão gia và thái lão phu nhân, cũng được xem như một nửa chủ tử trong phủ.

Ông thấy Đường Nguyễn Nguyễn phong thái tự nhiên hào phóng, tiến lùi có chừng mực cũng rất hài lòng, nói: "Tiểu thiếu phu nhân khách khí!"

Tần Tu Viễn khẽ cong môi, nói: "Vào trong trước đi, tổ mẫu của ta đang ở đâu?"

Tần tứ gia xách theo đèn lồng, dần đường cho bọn họ vào trong, bẩm báo: "Hôm qua thái phu nhân đến miếu tụng kinh cầu phúc, vốn định hôm nay sẽ trở về. Nhưng Diệp ma ma truyền tin về nói hôm nay trong núi có mưa, không tiện khởi kiệu. Vì sự an toàn của lão phu nhân nên phải ở lại một ngày, ngày mai chờ mặt đường khô ráo lại trở về."

Tần Tu Viễn gật đầu: "Không gấp!"

Đường Nguyễn Nguyễn nhắm mắt theo sát phía sau, thầm nghĩ lần này Tần Tu Viễn đi Ích Châu vì công sự, thật sự không vội chút nào sao?

Nàng vừa đi vừa quan sát bốn phía. Tần phủ này có vẻ như đã có nhiều năm tuổi, hàng hiên sẫm màu mang lại bầu không khí cổ xưa, phảng phất tỏ tõ đã từng có những người có tầm ảnh hướng lớn sinh sống ở nơi này. Nước mưa lào xào, sương mù lượn lờ, Tần phủ bị bao phủ trong thời tiết ẩm ướt và u ám, càng khiến cho nó trở nên nghiêm trang hơn.

Tần tứ gia lời ít ý nhiều nói: "Ngày mai Phạm phu nhân và huynh muội Phạm gia đều sẽ đến đây, bữa tối nhất định sẽ rất náo nhiệt."

Phạm phu nhân là biểu muội của phụ thân Tần Tu Viễn, cũng chính là biểu cô của hắn. Biểu cô sinh được một trai một gái, nhi tử Phạm Thiếu Duẫn có giao hảo với Tần Tu Viễn, nữ nhi Phạm Thiếu Mẫn từ nhỏ đã thích Tần Tu Viễn, quả thật chính là cái đuôi nhỏ của hắn.

Tần Tu viễn khẽ gật đầu, không nói gì.

Đi qua hai cái sân, đoàn người đã đến cửa một tiểu viện lịch sự tao nhã.

Tần tứ gia nói: "Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân, Lê Uyển này vừa mới được tu sửa năm nay, tối nay hai vị nghỉ tạm ở chỗ này, ngày mai nô lại qua đây."

Tần Tu Viễn gật gật đầu, Thải Vi và Tần Trung hỗ trợ mang hành lý đến Lê Uyển.

Đường Nguyễn Nguyễn đi vào phòng, phát hiện nhà ở đều được thu thập đến không nhiễm một hạt bụi, không khí vô cùng mát mẻ. Nghĩ chắc là do Tần tứ gia an bài, nàng không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm.

Phòng ngủ này không lớn, bên trong còn có một gian phòng nhỏ để tắm, những thứ cần dùng để tắm gội đều có sẵn. Đúng lúc Đường Nguyễn Nguyễn muốn tắm rửa một chút, nhìn thấy mọi thứ đều được sắp xếp đến chu toàn thì không khỏi vui vẻ.

Nhưng lúc này, Tần Tu Viễn lại không rảnh để nghĩ đến chuyện đó. Hắn đang một mình ở hành lang dài của Lê Uyển, an tĩnh đứng đó. Lần gần đây nhất hắn đến đây ở là ba năm trước, sau này lúc rảnh rỗi cũng trở về chừng nửa ngày thì rời đi.

Hắn hồi tưởng lại ba năm trước, hắn vốn định phò tá phụ thân xuất chinh, nhưng không ngờ tổ mẫu bệnh nặng. Không còn cách nào khác, phụ thân đành phải để hắn lại quê nhà hầu bệnh. Thật ra cũng vì lo lắng nhỡ đâu tổ mẫu không cầm cự được, trong nhà ít ra cũng còn một nam đinh có thể chủ trì hậu sự.

Muốn đến Bắc Tề phải đi qua Bình Ninh, hắn và phụ thân cùng các huynh trưởng lần lượt ra khỏi thành.

Bọn họ dẫn đầu đội quân oai vệ hùng dũng đi về đường quan đạo, toàn quân trang nghiêm chỉnh tề, bước chân quyết đoán, mạnh mẽ dứt khoát, đi qua cửa nhà cũng không hề quay đầu.

Tần Tu Viễn một người một ngựa đứng ở sườn núi, gió lạnh thổi tung tà áo của hắn, hắn trơ trọi đứng nhìn bọn họ rời đi.

Nào dám nghĩ tới một cái liếc mắt lại là sinh ly tử biệt.

Ánh trăng quạnh quẽ, lạnh lẽo theo nước mưa trút xuống từng cơn. Tần Tu Viễn vẫn đang miên man suy nghĩ, hắn còn chưa kịp phát hiện ra đêm đã khuya.

Tần Tu Viễn khẽ thở dài, chậm chạp quay trở về phòng ngủ. Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, đẩy cửa ra.

Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại không có trong phòng.

Hắn có chút nghi hoặc, cũng không thấy bóng dáng của Thái Vi và Tần Trung đâu, hay là đi ngủ hết rồi?

Hắn vẫn ôm suy tư mà vào trong, lại nghe thấy tiếng động vang lên ở một bên phòng ngủ, giống như có tiếng nước.

Bởi vì Lê Uyển mới vừa được tu sửa, Tần Tu Viễn còn chưa từng tới nên không quá quen thuộc với bố trí ở nơi này.

Hắn đang do dự không biết có nên đi về phía trước hay không, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thất thanh: "A! Đừng qua đây!"

Tần Tu Viễn nghe ra tiếng kêu là của Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt hắn lập tức biến đổi, không chút do dự vọt vào trong!

Tiếng nước róc rách vang lên trong phòng tắm, trong không khí ẩm ướt có một cỗ hương thơm ấm áp ngọt ngào đang phiêu đãng. Hơi nước lượn lờ, hắn nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn chân trần đứng trên mặt đất, mái tóc đen ướt đẫm như thác nước đang chảy trước mặt, thấm ướt cả tấm áo khoác mỏng, lộ ra kiện áo yếm thêu đôi uyên ương màu đỏ.

Dường như nàng vừa bước ra khỏi thùng tắm, cả người vẫn còn những bọt nước lấm tấm, vẻ mặt tái nhợt, đôi tay khoanh lại quanh người, run bần bật.

Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện có người tiến vào, kinh ngạc ngước mắt lên. Ánh mắt chạm nhau, cả hai ngẩn ngơ trong chốc lát.

Đột nhiên, Đường Nguyễn lại bị thứ gì đó dọa cho hoảng sợ nhảy dựng lên: "A...Cứu mạng!"

Đôi chân ngọc ngà khẽ chạm đất, sóng nước ướt át, núi tuyết phập phồng, khiến cho người ta cảm thấy thật nóng bức.

Tần Tu Viễn cuối cùng mới tìm lại được phản ứng, lập tức xoay người lại không dám nhìn nàng, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

"Có con gián!". Đường Nguyễn Nguyễn không tự giác mà cắn môi, nàng sắp khóc đến nơi.

Lê Uyển này ngày thường không có ai ở, có côn trùng cũng là chuyện bình thường, mà cô nương sợ hãi côn trùng cũng là chuyện dễ hiểu.

Tần Tu Viễn liếc mắt qua bên trái nhìn thấy một con bọ màu đen, hắn tiện tay bắt lấy thứ gì đó ném tới. Một âm thanh "bụp" vang lên, con côn trùng gian ác cứ như vậy mà đi đời nhà ma.

Tần Tu Viễn vừa định quay đầu trấn an nàng, lại nhớ tới y phục của nàng không chỉnh tề nên vẫn quay lưng về phía nàng, giọng nói hơi khàn: "Không sao rồi!"

Đường Nguyễn Nguyễn xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, nàng cố tỏ ra trấn định, nói: "Đa tạ, chàng...chàng đi ra ngoài!"

"Được!". Hắn cũng không muốn nàng nhìn thấy khuôn mặt nóng bừng đến sắp chín của mình, nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.

Tần Tu Viễn thoát khỏi không gian ẩm ướt mập mờ kia, đầu óc hắn cuối cùng cũng tìm lại được minh mẫn.

--Dịch: Autumnnolove--

Đường Nguyễn Nguyễn thu thập thật lâu mới chậm chạp từ phòng tắm đi ra. Nàng không thấy Tần Tu Viễn ở trong phòng cuối cùng mới thở ra một hơi.

Lúc này nàng mới quan sát trong phòng, giường đôi gỗ trắc được phủ bằng chăn gấm màu đỏ chỉnh tề. Nó dường như được chuẩn bị cho những cặp vợ chồng mới cưới, thoạt nhìn rất có không khí vui vẻ.

Nàng vừa lau tóc, vừa đi đến bên giường ngồi xuống. Tay chạm đến chăn đệm êm ái và mát mẻ, thật sự khiến cho người ta muốn nằm xuống và ngủ một giấc ngay lập tức.

Đột nhiên Đường Nguyễn Nguyễn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng....

Nàng suy nghĩ một hồi, bất chợt nhận ra: Chỗ này chỉ có một chiếc giường thôi sao?

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút hoảng hốt và bối rối.

Vừa rồi con gián kia dọa nàng sợ đến mức hồn phi phách tán, nhưng hắn vừa đến...lại khiến cho trái tim của nàng đập loạn như hươu chạy.

Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, hắn sẽ không cảm thấy nàng đang dụ dỗ hắn chứ? Nàng cũng không muốn lưu lại ấn tượng như vậy trong lòng hắn.

Hắn là người hùng của Đại Mẫn, là trụ cột gia đình, cho dù nàng từng có liên hệ không rõ ràng với nhi tử của kẻ đối địch với hắn, hắn cũng chưa bao giờ khắt khe với nàng. Lúc ở Phủ học sĩ, hắn vẫn luôn chống lưng cho nàng.

Một nam nhân tốt như vậy, cho dù hắn không thích nàng, nàng cũng không muốn bị hắn chán ghét.

Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ đến đây, liền đứng dậy đi ra mở cửa. Tần Tu Viễn đang đơn độc đứng ở cửa, y phục trắng chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng.

"Tướng quân...Đêm đã khuya, hay là...chàng trở vào nghỉ ngơi đi". Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt nói.

Tần Tu Viễn nhìn lướt qua nàng một cái, nói thầm: "Không cần, lát nữa ta trở vào ngồi một chút là được rồi."

Hứng gió lạnh một lúc lâu mới khiến trận khô nóng trong người hắn chịu thối lui. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẹp long lanh của nàng, mái tóc ướt tỏa ra mùi thơm, tâm thần hắn không tránh khỏi rung rinh thêm lần nữa.

Hắn âm thầm trách cứ bản thân, không nên có những tư tưởng bồn chồn như vậy mới phải.

Hai người giằng co, không ai lên tiếng. Nhưng đó cũng là khoảnh khắc hiếm hoi hai người ở riêng, cho nhau cơ hội khám phá những suy nghĩ thật nhất từ sâu trong nội tâm của nhau.

Nếu không nhờ có ánh trăng, Tần Tu Viễn sẽ rất xấu hổ khi nhìn chằm chằm nàng thế này. Ban đầu cưới nàng vào cửa, đúng thật là vì lệnh vua khó trái. Phụ thân của nàng là Đường các lão, người theo phe bảo hoàng*. Mà hoàng thượng bắt đầu từ ba năm trước đây đã có nhiều hoài nghi với Tần gia, tất nhiên là là hắn không dám đặt trái tim mình vào trong tay nàng.

(*): Chủ nghĩa bảo hoàng là một trào lưu chính trị - xã hội ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia.

Đêm đại hôn đó, hắn lập tức ra oai phủ đầu. Nhưng ai biết, nàng không khóc không nháo cũng chẳng làm hắn khó xử. Nàng nỗ lực chiếu cố người nhà hắn, còn đối đãi với góa phụ của đại ca rất tốt...Tần Tu Viễn cảm thấy khi đó hắn đối xử với nàng như vậy thật sự là không được.

Nhưng hắn không giỏi ăn nói, không biết làm sao mới có thể đến gần nàng. Hắn rất sợ đến gần nàng sẽ khiến cho nàng phiền chán. Giống như vừa rồi, hắn giúp nàng bắt gián, hắn quay lưng lại, cuối cùng chỉ nghe được nàng nói một câu lạnh lùng: "Chàng đi ra ngoài!"

Tần Tu Viễn vậy mà lại cảm thấy có chút buồn bực, một người đã quen chém giết trên chiến trường, từ khi nào mà trái tim lại trở nên mong manh dễ vỡ như vậy?

Nhưng hắn biết rõ một điều, hiện tại hắn đối xử với nàng có chút bất đồng. Giờ phút này, hai người mặt đối mặt, hắn lại không biết được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Gió đêm ập tới, Đường Nguyễn Nguyễn khẽ rùng mình, đôi môi khẽ mím lại, nàng rũ mắt nói: "Có phải là chàng...rất ghét ta hay không?"