Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 53



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mưa lất phất bay, rả rích đi vào lòng người. Tần Tu Viễn dường như đã hạ quyết tâm, hắn nâng chung trà lên uống cạn một hơi, nói: "Học!"

Phạm Thiếu Duẫn hiếm khi có được cơ hội diễu võ dương oai trước mặt hắn, hắn ta cũng ra vẻ đáng tin cậy, nói: "Được, bài học thứ hai...chính là chiều theo ý thích."

Tần Tu Viễn hỏi lại: "Làm sao mới là chiều theo ý thích?"

Phạm Thiếu Duẫn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nữ nhân bình thường đều rất thích được tặng lễ vật. Chẳng hạn như trang sức châu báu, son phấn, hoa tươi, thơ từ,...Tóm lại là nàng thích thứ gì, ngươi liền tặng nàng thứ đó."

Tần Tu Viễn hồi tưởng lại những khoảnh khắc hắn ở cùng nàng, hình như nàng...chỉ quan tâm đến đồ ăn thì phải?

Phạm Thiếu Duẫn nói: "Nhớ kỹ! Phải thường xuyên tặng, có cơ hội nhất định phải tặng, không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội để tặng."

Tần Ty Viễn nghiêm túc gật đầu.

Phạm Thiếu Duẫn tiếp tục: "Bài học thứ ba..."

"Biểu ca!". Phạm Thiếu Mẫn mặc một kiện y phục màu đỏ đang đứng cách đó không xa mà vẫy tay về phía bọn họ.

Phạm Thiếu Duẫn nói với vẻ tiếc rẻ: "Ngươi xem, ngươi vừa đến thì ngay cả ca ca ruột thịt nàng cũng không thèm để ý tới."

Phạm Thiếu Mẫn lập tức lướt qua Đường Nguyễn Nguyễn, đi thẳng đến trước mặt hai vị lang quân, mở một túi vải ra như đang dâng bảo vật, nói: "Biểu ca, huynh xem đây là cái gì?"

Thực sự là một túi hạt dẻ!

Phạm Thiếu Duẫn hỏi: "Mùa này...muội lấy hạt dẻ từ đâu ra?"

Phạm Thiếu Mẫn đắc ý nói: "Muội biết biểu ca thích ăn hạt dẻ nhất, hôm qua đã nhờ người đi ra ngoài mua. Thường thì mùa này không có, nhưng hạt dẻ này của muội không giống bình thường. Nó đã được bảo quản trong hầm băng từ mấy tháng trước, bây giờ ăn vẫn rất ngon! Nha hoàn của muội phải chạy đến vài cửa hàng mới mua được đó, biểu ca, muội có lợi hại không?"

Tần Tu Viễn ngó nàng ta một cái, nói: "Nha hoàn của muội lợi hại."

Phạm Thiếu Duẫn nghe xong liền bật cười thành tiếng.

Phạm Thiếu Mẫn hơi bực mình, nói: "Biểu ca này!". Sau đó lập tức nở một nụ cười duyên dáng: "Muội bóc vỏ cho huynh ăn giống như hồi nhỏ được không?"

Tần Tu Viễn nói: "Đa tạ, huynh tự mình làm được rồi."

Nhưng Phạm Thiếu Mẫn không, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cố gỡ một hạt dẻ ra, sau đó còn cẩn thận dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lớp lông tơ trên mặt. Nàng ta liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi đưa hạt dẻ đến bên miệng Tần Tu Viễn, dịu dàng nói: "Biểu ca, huynh ăn thử xem!"

Đường Nguyễn Nguyễn thoáng nhìn thấy nàng ta đang ngồi rất gần Tần Tu Viễn, cử chỉ thân mật đút hắn ăn, nàng mím chặt môi nhưng cũng chưa nói gì.

Tần Tu Viễn vẫn đang nghiêm túc đánh cờ, bị hạt dẻ bất thình lình xuất hiện làm cho kinh ngạc. Hắn lúng túng ngã người về phía sau vài phân, duỗi tay nhận lấy: "Đa tạ!"

Vẻ mặt Phạm Thiếu Mẫn đầy háo hức, hỏi: "Ăn ngon không? Ăn ngon không?"

Đường Nguyễn Nguyễn hừ nhẹ một tiếng: "Sao có thể ngon được..."

Tần Tu Viễn vốn không để ý tới Phạm Thiếu Mẫn, nhưng vừa nghe thấy thanh âm của Đường Nguyễn Nguyễn, hắn lập tức quay đầu lại nhìn. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mím môi, không nói thêm gì nữa.

Ngay từ đầu Phạm Thiếu Mẫn đã không thích Đường Nguyễn Nguyễn, lúc này cũng đứng lên, nói: "Sao ngươi biết ăn không ngon? Biểu ca chỉ có thể ăn thức ăn do ngươi làm, thức ăn của người khác đưa không được ăn sao?"

Phạm Thiếu Duẫn ho nhẹ một tiếng: "A Mẫn!"

Đường Nguyễn Nguyễn tiến lên hai bước, thoáng nhìn qua vỏ hạt dẻ mà nàng ta đã gỡ ra, nói: "Loại này hơi khô, ăn sống chắc chắn không ngon."

Tần Tu Viễn nhớ tới những gì Phạm Thiếu Dẫn vừa dạy, lập tức áp dụng những gì đã học được: "Phu nhân thật thông tuệ, nàng có biết cách nào làm nó ăn ngon hơn không?"

Một tiếng 'phu nhân' khiến cho mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng, đáp lại: "Thật ra thì...thật ra thì làm hạt dẻ rang đường sẽ rất ngon."

Phạm Thiếu Duẫn lập tức quay sang Phạm Thiếu Mẫn nói: "Nếu không làm thành hạt dẻ rang đường đi, huynh còn chưa ăn bao giờ!"

Phạm Thiếu Mẫn trừng hắn một cái: "Huynh chỉ biết ăn!"

Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn nàng ta, nói: "Ta cũng muốn ăn."

Phạm Thiếu Mẫn đành phải đưa túi hạt dẻ qua cho Đường Nguyễn Nguyễn, tức giận nói: "Ngươi thì hay rồi, ngươi làm đi!"

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mỉm cười, nói: "Được thôi!"

Phạm Thiếu Mẫn không phục nên cũng đi theo nàng đến phòng bếp.

Phạm Thiếu Duẫn nở một nụ cười, nói: "Người học cũng thật nhanh."

Tẩn Tu Viễn ho nhẹ một tiếng rồi đáp lại: "Vừa rồi ngươi vẫn chưa nói xong bài học thứ ba, đó là gì?"

Phạm Thiếu Duẫn thả quân cờ cuối cùng xuống, nói: "Bài học thứ ba chính là tuyệt đối không được cho phép bất kỳ nữ nhân nào khác xuất hiện bên cạnh ngươi... A Viễn, người thua rồi."

Tần Tu Viễn cúi đầu, nhìn thấy nửa trận sau của ván cờ hắn thất thần, cuối cùng rơi vào kết cục thua cả ván cờ.

--Wattpad: Autumnnolove--

Trong lòng Phạm Thiếu Mẫn không thoải mái, nhưng vẫn phải dẫn Đường Nguyễn Nguyễn đến phòng bếp lớn. Trên đường đi, hễ nàng ta gặp được một góc nào đó đều hớn hở kể lại nàng ta đã từng chơi trò chơi gì ở nơi đó với biểu ca hay phát sinh chuyện thú vị gì. Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì có chút chán ghét, nên dứt khoát xem lời nàng ta như gió thoảng bên tai. Phạm Thiếu Mẫn thấy nàng không tức giận cũng có chút chán nản, càng thêm không vui.

Đi qua vài cái hành lang dài, cuối cùng cũng đến được nhà bếp lớn. Nàng ta chưa bao giờ phải đích thân xuống bếp nên cũng không thích mùi dầu mỡ trong bếp, nàng ta chẳng muốn vào trong chút nào. Vì vậy sau khi nàng ta đưa Đường Nguyễn Nguyễn tới cửa, tức giận nói: "Người tự mình vào đi!"

Đường Nguyễn Nguyễn liếc nàng ta một cái: "Đa tạ!"

Phạm Thiếu Mẫn hư lạnh: "Để ta xem năng lực của ngươi đến đâu!"

Dứt lời, nàng ta lập tức xoay người rời đi.

Quản sự ở gian bếp lớn này là Diệp Hạnh cô nương, thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở cửa liền chạy đến hỏi: "Thiếu phu nhân, phòng bếp nhiều mùi, người có yêu cầu gì cứ nói với nô tỳ là được."

Đường Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng cười: "Đa tạ cô nương, ta muốn mượn phòng bếp của cô nương dùng một lúc."

Diệp Hạnh cô nương hơi bất ngờ, nàng ta tròn mắt nói: "Thiếu phu nhân, xin cứ tự nhiên!"

Đường Nguyễn Nguyễn một thân y phục sạch sẽ khí chất xuất trần, hoàn toàn không phù hợp với nơi bếp núc khói lửa này. Nàng tới đây khiến cho nhóm đầu bếp và nha hoàn trong nhà bếp đều không kịp thích nghi.

Nàng thấp giọng nói: "Cô nương, ta muốn mượn một bếp và một cái nồi để nấu chút đồ ăn, ta làm xong sẽ lập tức rời đi, không làm chậm trễ các ngươi chuẩn bị bữa tối."

Diệp Hạnh cô nương nói: "Thiếu phu nhân nói gì vậy, bọn hạ nhân có thể nhìn thấy dung mạo của người một lần chính là may mắn của bọn họ!"

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười, không nói chuyện nữa. Nàng lấy một cái chậu, trước tiên nàng đổ ào một túi hạt dẻ vào chậu, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch. Nhóm nha hoàn đầu bếp trong phòng bếp không khỏi tò mò, nhưng lại không dám tiến lên dò hỏi.

Nàng cẩn thận rửa sạch hạt dẻ. Mớ hạt dẻ này tuy không phải là thực phẩm theo mùa nhưng lại được bảo quản rất tốt, hạt căng mọng. Nàng rất hài lòng xoa xoa đám lông tơ trên mặt chúng, để ráo nước rồi vớt ra. Nàng cho hạt dẻ đã rửa sạch vào hai cái bát lớn, sau đó lấy một hạt dẻ trong đó ra đặt lên thớt, cầm dao bếp lên cắt hai đường rất dứt khoát, trên hạt dẻ đã xuất hiện một dấu hình chữ thập.



Có một nha hoàn lớn gan đến gần để xem, cảm thấy rất tò mò nên hỏi: "Phu nhân, phu nhân đang làm gì vậy?"

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: "Ta đang làm hạt dẻ rang đường."

Nha hoàn này tên là Hiểu Vân, Hiểu Vân nói: "Phu nhân, nhiều hạt dẻ như vậy...để Hiểu Vân giúp phu nhân được không?"

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ta đầy cảm kích, nghiêm túc nói: "Đa tạ Hiểu Vân, lát nữa ta mời người ăn hạt dẻ rang đường."

Mặt Hiểu Vân đỏ lên, thiếu phu nhân này chẳng những dung mạo xinh đẹp mà nói chuyện còn dễ nghe như vậy, tốt hơn biểu cô nương nhiều...

Có sự giúp đỡ của Hiểu Vân, gần trăm hạt dẻ nhanh chóng được khứa thành hình chữ thập hoàn chỉnh. Đây chính là bước quan trọng nhất, nếu làm không đúng cách hạt dẻ sẽ không chín kỹ.

Sau đó nàng tìm một cái chảo to rồi đổ hạt dẻ vào chảo và dàn phẳng, cho nước vào ngập hơn phân nửa thân hạt dẻ mới yên tâm đậy nắp chảo lại.

Khi nước trong nồi cạn, hạt dẻ cũng đã chín. Nàng dùng đũa gặp một viên hạt dẻ lên, chịu nóng mà bóc vỏ hạt dẻ ra rồi đưa lên miệng nếm thử...chín rồi nhưng vẫn chưa đủ mềm và ngọt.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Có mật ong không?"

Hiểu Vân lập tức gật đầu, chạy đi ôm một vại mật ong lớn đến.

Đường Nguyễn cười rất dịu dàng: "Đa tạ Hiểu Vân!"

Hiểu Vân hơi sửng sốt, trong lòng càng yêu thích vị thiếu phu nhân này.

Đường Nguyễn Nguyễn để lửa lớn, sau đó rưới mấy muỗng mật ong vào chảo hạt dẻ. Trong chảo lập tức vang lên âm thanh "xèo" rất vui tai, mật ong bị đun nóng tỏa ra vị thơm ngọt. Nàng vội vàng cầm lấy một cái xẻng bắt tay vào xào, một chảo hạt dẻ rang đầy ắp.

Nước đường đun sôi thấm vào hạt dẻ, lại thẩm thấu vào sâu bên trong. Cả chảo hạt dẻ thoạt nhìn rất bóng bẩy, có màu vàng nâu trông rất hấp dẫn.

Đường Nguyễn Nguyễn dùng xẻng xúc ra một chén hạt dẻ, đặt ở trên thớt. Hạt dẻ vừa mới ra lò rất nóng, nàng liền nói: "Hiểu Vân, chén này để lại cho ngươi, đa tạ ngươi đã giúp ta."

Hiểu Vân được yêu thương mà có chút lo sợ, vội tiếp lời: "Chuyện nhỏ không phí sức gì, không đáng để thiếu phu nhân quan tâm!"

Đường Nguyễn Nguyễn nở một nụ cười: "Đây là thứ người xứng đáng được nhận"

Lúc này Thải Vi vội vội vàng vàng chạy vào, nói: "Tiểu thư! Thái phu nhân đã về tới cửa, tướng quân kêu chúng ta trực tiếp tới phòng ăn."

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Hiểu Vân, giúp ta xúc phần hạt dẻ còn lại ra, dọn lên cùng với bữa tối đi."

Rồi đi theo Thải Vi đến phòng ăn.

--Dịch: Autumnnolove--

Lúc Đường Nguyễn Nguyễn đến phòng ăn thì huynh muội Phạm gia cũng vừa đến. Thái phu nhân được Diệp ma ma dịu, chậm rãi đi vào phòng ăn.

Tần Tu Viễn đứng dậy chắp tay: "Tổ mẫu!"

Đường Nguyễn Nguyễn cũng bắt chước chào hỏi.

Thái phu nhân tuổi tác đã cao, đi một ngày đường xóc nảy liên tục nên bụng hơi khó chịu, trông sắc mặt không được tốt lắm. Nhưng vẻ mặt của bà lão vẫn rất từ ái, bà chăm chú nhìn Tần Tu Viễn, sau đó mới chú ý đến Đường Nguyễn Nguyễn, đôi mắt mờ vui vẻ đến híp cả lại: "Là một cô nương tốt!"

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nói: "Đa tạ tổ mẫu!"

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Tần Tu Viễn ghé sát vào Đường Nguyễn Nguyễn, thấp giọng nói: "Thính lực của tổ mẫu ta không tốt lắm, nếu nàng nói chuyện với người nhất định phải to tiếng một chút."

Hơi thở của hắn phả nhẹ vào tai khiến mặt nàng nóng bừng, nàng lẳng lặng gật đầu.

Mặc dù thái phu nhân không ăn uống gì, nhưng nhìn thấy Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn cùng trở về lại rất vui vẻ.

Tần Tu Viễn biết tổ mẫu nghe không rõ nên cao giọng hỏi: "Gần đây sức khỏe của tổ mẫu thế nào?"

Thái phu nhân cười một cách bất lực: "Cháu lớn tiếng chút!"

Tần Tu Viễn lặp lại lần nữa. Thái phu nhân nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn vẻ rất vừa lòng, đáp lại: "Thê tử này của cháu rất xinh đẹp, tổ mẫu rất thích."

Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ lên. Tần Tu Viễn giải thích: "Tổ mẫu, cháu hỏi sức khỏe của người..."

Thái phu nhân đầy nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Cái gì? Cháu hỏi có thể nạp thiếp hay không sao?"

Bà nói bằng giọng điệu chân thành: "Con cháu Tần gia chúng ta vẫn luôn một lòng một dạ đến già. Tằng tổ phụ*, tổ phụ, phụ thân ngươi đều như vậy cả, thu hồi cái tâm tư trăng hoa của ngươi lại ngay lập tức, đối đãi với thê tử của ngươi cho tốt đi!"

(*): cha của ông nội.

Mọi người dở khóc dở cười. Lại hàn huyên kiểu ông nói gà bà nói vịt như vậy vài câu, Tần Tu Viễn thực sự không chống đỡ được nữa, đành phải vùi đầu dùng bữa.

Thái phu nhân ngán ngẩm nhìn một bàn thức ăn toàn những món thịt cá, thật sự không có khẩu vị, cũng ăn không ngon nên chỉ có thể bất mãn ngồi uống trà.

Lúc này, Hiểu Vân đã bưng hạt dẻ rang đường lên. Bởi vì nàng ta rất có cảm tình với Đường Nguyễn Nguyễn nên làm việc vô cùng tâm huyết. Đĩa hạt dẻ được Hiểu Vân xếp thành một tòa núi nhỏ ngay ngắn, trong tươi sáng và đẹp mắt, ngụ ý ăn mừng. Mọi người vừa nhìn liền cảm thấy vui vẻ.

Đường Nguyễn Nguyễn giới thiệu: "Tổ mẫu, đây là hạt dẻ rang đường con tự tay làm, lột một viên cho người nếm thử được không?"

Thái phu nhân ra vẻ nghe hiểu, liền nói: "Được!"

Đường Nguyễn Nguyễn cầm một viên hạt dẻ lên, trông nó như đang cười đến không khép được miệng. Ngón tay thon thả của nàng chỉ cần dùng sức một chút đã có thể nhẹ nhàng tách được phần vỏ ra. Sau đó, nàng đặt hạt dẻ vàng lên một chiếc đĩa sạch, đưa qua cho thái phu nhân, nói: "Mời tổ mẫu thưởng thức."

Ý cười trên mặt thái phu nhân càng sâu, liền nhặt hạt dẻ cho vào trong miệng. Răng của bà thật ra đã lung lay, lâu rồi chưa ăn thứ gì cứng, cũng may hạt dẻ này rất mềm, bà cũng không tốn quá nhiều sức để nhai.

Hạt dẻ này có vị ngọt và ấm, mềm mại mà tỏa ra mùi thơm mật ong ngào ngạt khiến cho thái phu nhân vốn không có khẩu vị ăn xong một viên lại vui vẻ đến nheo mắt lại.

Thái phu nhân cười đến không khép miệng được: "Cháu dâu rất đảm đang!"

Sau đó ra hiệu cho Diệp ma ma tiến lên lột hạt dẻ cho bà.

Đường Nguyễn Nguyễn thầy bà thích cũng rất vui mừng, nói: "Hạt dẻ này là Thiếu Mẫn muội muội mua về, Nguyễn Nguyễn chỉ mượn hoa hiến Phật mà thôi."

Phạm Thiếu Mẫn lẩm bẩm nói: "Giả vờ làm người tốt..."

Phạm Thiếu Duẩn dùng khuỷu tay đẩy nhẹ nàng ta, còn trừng mắt nhìn nàng ta một cái. Nàng ta lập tức im lặng, rầu rĩ cầm lấy một viên hạt dẻ, rốt cuộc nó có gì ngon chứ?

Hạt dẻ trong tay nàng ta đang tươi cười đến rực rỡ, thịt quả màu vàng càng thêm sinh động. Phạm Thiếu Mẫn bực mình nên mạnh tay bóp nó ra, toàn bộ thịt hạt dẻ đều lăn ra ngoài, vẫn còn nóng hầm hập mà nhảy vào lòng bàn tay của nàng ta. Phạm Thiếu Mẫn càng thêm cáu kỉnh, lập tức nhét hạt dẻ vào trong miệng, nhai nó một cách thô bạo. Đứa nhỏ hạt dẻ vô tội chia năm xẻ bảy trong miệng dưới sự nhai nuốt mãnh liệt của nàng ta, mềm mại và ngọt ngào toát ra dường như đang dùng hết sức để trấn an cơn giận trong lòng nàng ta vậy. Nàng ta ăn xong một viên, cảm thấy còn chưa hết giận nên bắt đầu lột tiếp một viên nữa.

Phạm Thiếu Duẫn xem mà cảm thấy rất kỳ lạ, muội muội vậy mà lại thích ăn thức ăn do biểu tẩu làm?

Diệp ma ma đang giúp thái phu nhân lột vỏ hạt dẻ, nói: "Không nghĩ tới thái phu nhân lại thích ăn hạt dẻ rang đường!"

Đường Nguyễn Nguyễn cười: "Vậy cháu cũng lột thêm cho tổ mẫu mấy viên nữa!"

Thái phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt đột nhiên mừng rỡ: "Cái gì? Cháu muốn sinh thêm mấy hài tử nữa cho A Viễn sao? Tốt lắm!"

"Ha ha ha ha!"

Một đám người cười tới ngả nghiêng, Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt trộm nhìn Tần Tu Viễn, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt của hắn trong veo, mang theo một nụ cười phơn phớt. Nàng không dám mở miệng nói chuyện cùng tổ mẫu nữa.

Tần Tu Viễn duỗi tay về phía nàng, đưa một viên hạt dẻ đã lột vỏ vào trong tay Đường Nguyễn Nguyễn, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng ăn nhiều một chút...gầy quá!"

Hắn nhớ tới buổi tối hôm đó ôm nàng bay lên mái hiên, thật sự vừa ngoan ngoãn vừa nhẹ nhàng.

Đường Nguyễn Nguyễn cầm hạt dẻ trong tay lên cắn nhẹ một miếng: Ngọt quá!

Tổ mẫu hài lòng dùng bữa, vui vẻ kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn, dùng ánh mắt hiền từ nói: "Nguyễn Nguyễn à, cháu cũng đã vào cửa Tần gia chúng ta, chính là cháu dâu của bà. Nếu A Viễn bắt nạt cháu, cháu nhất định phải tới tìm tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho cháu. Nếu còn nói những lời linh tinh vớ vẩn, tổ mẫu giúp cháu mắng lại là được!"

Những lời thái phu nhân vừa nói ra hàm ý là đã chấp nhận cháu dâu này, sau này mọi người không được lấy chuyện tứ hôn hoặc văn võ bất hòa để xen vào hôn sự này nữa.

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, đối diện với con người ôn hòa của thái phu nhân, nàng nhịn không được mà cảm động, thậm chí nhớ tới bà nội của nàng.

-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-

Trong phòng ăn uống linh đình, chẳng mấy chốc trời đã tối. Người nhà này lâu ngày không gặp, cười nói ầm ĩ, nâng ly cạn chén làm cho bầu không khí trở nên thân thiết và náo nhiệt, lòng người cảm thấy ấm áp hòa hợp.

Tần Tu Viễn uống hơi nhiều, thoạt nhìn bước chân của hắn có chút liêu xiêu, Đường Nguyễn Nguyễn liền đi lên đỡ hắn. Nàng đặt cánh tay của hắn choàng qua vai mình, lại vòng tay ôm eo hắn, bước nặng bước nhẹ mà đi về phía trước.

Hắn nhân cơn say mà nghiêng đầu nhìn nàng thật lâu. Nàng có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ tinh tế và đôi môi đỏ ứng đang mím chặt.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm nhận được ánh mắt của hắn, suốt đoạn đường đều không được tự nhiên cho lắm. Nàng cũng trộm nhìn hắn, phát hiện khóe mắt của hắn đỏ ửng, đôi mắt phượng câu mất hồn người đang chăm chú nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu cả tâm can nàng.

Nàng có chút hoảng loạn, chẳng mấy chốc đã tới Lê Uyển. Nàng vội vàng đỡ hắn đến giường nằm, xoay người nói với Tần Trung: "Ngươi đi nấu chén canh giải rượu mang tới đây."

Tần Trung nghi hoặc nói: "Chút rượu này sao có thể làm cho tướng quân say được?"

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn Tần Tu Viễn, ánh mắt của hắn có chút dại ra, còn đang chăm chú nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: "Còn chẳng phải là uống quá nhiều sao?"

Tần Trung cũng đưa mắt nhìn hắn một cái, phát hiện Tần Tu Viễn đang lành lùng trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta lập tức hiểu ý, nói: "Cái kia...Tướng quân luôn không thích uống canh giải rượu, tửu lượng của ngài ấy tốt nên không bao lâu sẽ tỉnh rượu thôi, phu nhân cứ yên tâm."

Dứt lời, Tần Trung lập tức chạy khỏi phòng.

"A, người đừng đi..."

Cửa phòng đã bị khép lại.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đang nhắm mắt nghiêng người dựa trên giường, có chút bất lực. Nàng lặng lẽ đi tới mép giường, chăm chú nhìn hắn. Tần Tu Viễn hơi hé mắt: "Nguyễn Nguyễn, ta khó chịu!"

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Chàng muốn ói phải không? Có muốn ta lấy chậu đến cho chàng không?"

Tần Tu Viễn lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn lo lắng, nói: "Hay ta đi rót cho chàng chung trà? Súc miệng có lẽ sẽ thoải mái hơn."

Tần Tu Viễn nhìn nàng, tiếp tục lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn không biết làm sao, chỉ có thể đi chuẩn bị nước ấm cho hắn lau mặt, hy vọng hắn có thể thanh tỉnh vài phần.

Đường Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ chăm sóc nam nhân, tay chân nhẹ nhàng chăm sóc cho hắn. Khăn ấm lướt qua lông mày, khóe mắt, cằm của hắn mang theo cảm giác ấm áp dễ chịu.

Tần Tu Viễn nhìn nàng thật sâu, trong ánh mắt trong suốt của nàng tựa như có cả bầu trời sao. Như chính con người của nàng vậy, không tranh đoạt với ai, vẫn luôn yên lặng chiếu cố người khác, đối xử tốt với người khác.

Đường Nguyễn Nguyễn dịu dàng tỉ mỉ lau mặt cho hắn, bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt...Hắn nhìn nàng, càng nhìn càng thích.

Lau mặt xong, nàng muốn đi giặt khăn. Đột nhiên bị hắn bắt lấy cổ tay. Tần Tu Viễn nỉ non nói: "Nàng...nàng đừng đi!"

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc: "Chàng làm sao vậy?"

Ngữ khí Tần Tu Viễn như đang làm nũng: "Ta vẫn còn khó chịu."

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn người, hỏi: "Vậy làm sao chàng mới dễ chịu hơn?"

Tần Tu Viễn tỏ vẻ vô tội: "Nhìn nàng thì ta sẽ dễ chịu hơn."

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức đỏ mặt nói: "Say rượu nói bậy!"

Hắn cũng không biết đêm nay hắn bị làm sao, chỉ là...vẫn luôn muốn nhìn thấy nàng, đến gần nàng một chút.

Đường Nguyễn Nguyễn luống cuống tay chân, đỡ hắn nằm xuống. Tần Tu Viễn lại giống như một đứa nhỏ, kéo tay nàng, nói: "Nàng cũng lên đây nằm đi."

Đường Nguyễn Nguyễn chưa từng thấy hắn như vậy, giống như một đứa nhỏ muốn ăn vạ nàng, nàng không có cách nào đành phải nằm xuống với hắn.

Tần Tu Viễn xoay người lại, đối mặt với nàng, nói: "Tổ mẫu của ta rất thích nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: "Ta cũng rất thích bà bà của chàng."

Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Nếu như phụ thân và đại ca của ta nhìn thấy nàng, nhất định cũng sẽ rất thích nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn tự nhủ: Bây giờ tất cả mọi người trong nhà chàng đều thích ta, trừ chàng...

Tần Tu Viễn lẩm bẩm nói:"Ta nhớ phụ thân của ta rồi."

Nàng thấy bắn nâng mu bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mắt, thấp giọng nói: "Nếu bọn họ còn sống thì tốt biết mấy!"

Đường Nguyễn Nguyễn còn cho rằng nàng đang nghe lầm. Một người như Tần Tu Viễn sao có thể lộ ra mặt yếu ớt trước mặt nàng như vậy?

Từ lúc nàng biết Tần Tu Viễn đến nay, hắn vẫn luôn rất ít cười. Hầu hết thời gian hắn đều trưng ra khuôn mặt lạnh băng hoặc bộ dáng như đang suy tư, chưa từng thả lòng bản thân dù chỉ là một khắc.

Tuy rằng nàng không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra năm đó, nhưng nghe người khác kể lại cũng đủ biết chuyện không dễ dàng gì. Phụ thân huynh trưởng trúng kế chết trận, đánh mất tín nhiệm của đế vương, thế gia trăm năm trung dũng ngập tràn nguy cơ. Hắn 18 tuổi, mang theo nỗi đau mất cha chủ động xin ra trận. Ra trận giết địch, phá liên tiếp 10 thành, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết...mới đổi lại được an ổn cho cả triều đại này. Dù là Đế Đô phồn hoa hay Bình Ninh yên tĩnh, có nơi nào không phải do hắn và các tướng sĩ dùng máu tươi và linh hồn trung thành của bọn họ đổi lấy?

Hắn đang gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên lưng. Hắn phải bảo vệ nước nhà, chống đỡ toàn bộ Phủ trấn quốc tướng quân, chu toàn phụng dưỡng mẫu thân đang ngày càng tuổi già sức yếu, chiếu cố nhị ca đang suy sụp, trấn an nhị tẩu chán nản, thậm chí còn phải dạy dỗ những đứa nhỏ mà đại ca để lại...Đến cuối cùng, hắn còn phải hy sinh bản thân mình, nhận ý chỉ tứ hôn của hoàng thượng, chứng minh chính mình một lòng với hoàng quyền. Một người như vậy, không nói đến chuyện thích hay không thích nhưng cũng đủ khiến cho người ta phải kính trọng và thương tiếc.

- -Wattpad: autumnnolove--

Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc hồi lâu, nàng vốn là người rất dễ dàng đồng cảm với người khác, giờ phút này lại cảm thấy tất cả những lời nói đều vô nghĩa. Nàng tìm kiếm bàn tay của hắn trong bóng đêm, nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng nói: "Tuy rằng bọn họ đã đi rồi, nhưng vẫn còn sống mãi trong lòng chàng. Bây giờ ta đến rồi, ta ở bên cạnh chàng...A Viễn!"

Nàng ngượng ngùng và không thành thục giữ chặt ngón tay hắn, hy vọng có thể mang lại cho hắn một chút ấm áp.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy người bên cạnh khẽ run lên, nhưng không phát ra tiếng gì. Nàng cũng không biết nàng trấn an như vậy có tác dụng hay không, lại cảm thấy một cô nương gia giáo làm như vậy có vẻ quá sỗ sàng nên lặng lẽ thu tay lại.

Ai ngờ tay nàng đột nhiên bị Tần Tu Viễn nắm chặt, sau đó hắn nghiêng người về phía trước, dùng một tay ôm lấy vòng eo của nàng, kéo nàng vào lồng ngực của hắn. Sau đó, bờ môi ấm áp tựa như hạt mưa đang rơi xuống ngoài ô cửa sổ kia, in lên đôi môi như hoa của nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, mở to hai mắt trong bóng tối, xấu hổ và khẩn trương cùng đánh úp vào tâm trí nàng, nhưng nàng tránh cũng không tránh được, đầu óc trở nên trống rỗng. Tay nàng chống ở trước ngực hắn, ấn nhẹ muốn khẽ đẩy hắn ra, lại có chút mềm mại yếu ớt.

Môi của hắn mềm mại và nóng bỏng, vừa mới uống rượu gạo xong nên mang theo một mùi hương mạnh mẽ và bá đạo, hôn lên cánh môi của nàng, chậm rãi ma sát.

Nàng cảm nhận được nhiệt độ như thiêu đốt trên người hắn, khẽ rùng mình. Hơi thở của hai người hòa quyện với nhau, Tần Tu Viễn khẽ cạy mở môi nàng, sau đó từng chút từng chút một tìm kiếm vị ngọt của nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy cả người tê dại, lỗ tai đỏ như sắp rỉ máu đến nơi. Nàng túm lấy quần áo của hắn như bắt được một cọng rơm cứu mạng.

Tim Tần Tu Viễn đập rất nhanh, cô nương trong lồng ngực vừa thơm vừa mềm, bị hắn hôn đến mờ mịt khó thở. Hắn nhân lúc thần trí còn thanh tỉnh, lưu luyến mà buông vội nàng ra. Còn tiếp tục như vậy, hắn sợ rằng bản thân khó có thể tự kiềm chế....

"Xin lỗi!". Tần Tu Viễn thấp giọng: "Ta vừa mới...cầm lòng không đặng với nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn ôm chặt chăn, vùi mặt vào trong đó, "ừm" một tiếng mơ hồ không rõ.

Tần Tu Viễn nghiêm giọng nói: "Trước kia...ta đối xử với nàng không tốt. Sau này, ta sẽ dùng hết khả năng để đối xử tốt với nàng...."

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, trộm mỉm cười...