Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 163



Editor: Thienyetkomanhme

【 Mới ăn xong cơm chiều không bao lâu, lại thấy đói bụng. 】

......

【 Không được, tôi phải đi đặt đồ ăn. 】

"Suýt......"

Phi Thiên mà bọn họ oán giận đang ngửi mùi hương, nuốt nước miếng, hướng quầy hàng kêu lên: "Bà chủ, tôi cũng muốn ăn khoai tây chiên!"

"Bà chủ nhỏ, chúng tôi cũng muốn ăn!"

Thấy bọn họ cái gì cũng thèm, Nguyễn Miên Man có chút bất đắc dĩ: "Nhưng mà còn người đang chờ cơm chiên."

Lúc này, không riêng đậu hủ chiên bán hết rồi, đậu phộng nấu nước muối cùng tôm hùm đất cũng đã bán sạch, cho nên khách hàng tới sau đều gọi cơm chiên.

"Không sao, tôi không vội."

"Tôi cũng không vội."

Mấy người xếp hàng phía trước, cũng đều muốn ăn khoai tây chiên nên cũng vội nói.

Nguyễn Miên Man nghe vậy, hỏi vị nữ khách hàng kia một tiếng, xác định cô không ngại liền nói: "Vậy tôi chiên hai củ khoai tây còn lại, mọi người cùng nếm thử một chút."

"Hành tây cũng có thể chiên."

"Đúng vậy, hành tây chiên cũng không tồi."

Nguyễn Miên Man cười lắc đầu, lộ ra biểu tình không có biện pháp với bọn họ: "Dứt khoát đem trứng gà cũng chiên luôn đi."

"Được, được, được!" Nhóm khách hàng liên tục gật đầu.

Lúc cô cùng khách hàng giao lưu, Tư Cảnh Lâm đã đem đậu hủ chiên ăn xong, dư lại đóa hoa đậu hủ, chậm chạp luyến tiếc ăn hết.

Thấy cô xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, một lần nữa trở lại bên cạnh chảo dầu, anh dứt khoát dùng đôi đũa gắp tới bên miệng cô.

"Dạ?" Nguyễn Miên Man nhìn về phía anh, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Quá tinh xảo, anh không nỡ ăn." Tư Cảnh Lâm nói.

Nguyễn Miên Man nghe vậy, khẽ cười một tiếng, cắn một cánh hoa.

So với đậu hủ chiên bình thường, hoa đậu hủ càng xốp giòn hơn một ít, cùng với nước sốt thơm cay, ăn lên rất thơm.

Cô ăn một miếng, Tư Cảnh Lâm lúc này mới há mồm cắn đóa hoa kia, rõ ràng là món ăn hương cay anh lại ăn ra vị ngọt.

【 Hâm mộ, quả nhiên bạn gái tốt đều là bạn gái nhà người ta. 】

【 Hâm mộ, quả nhiên mỹ thực đều là của người ta. 】

......

【 Hâm mộ, vì sao tôi lại không ở thành phố A chứ? 】

Phi Thiên quét đến bình luận trên màn hình, nhẹ giọng nói: "với mấy người các cậu chỉ biết trốn trong nhà chơi game, chuyện có bạn gái cũng đừng nghĩ tới."

【 Phi! Nói như cậu không chơi game vậy. 】

【 Phi! Nói như cậu không trốn trong nhà vậy! 】

【 Phi! Nói như cậu có bạn gái vậy! 】

【 Phi! Nói như cậu......】

Phi Thiên trợn trắng mắt với màn hình, thấy mấy món chiên phía trước đã bắt đầu ra nồi, "Hừ" một tiếng nói: "Tôi đi ăn món ngon đây, mấy người chậm rãi hâm mộ đi."

Đừng nhìn số lượng khoai tây, hành tây, trứng gà không nhiều lắm, cắt miếng, chiên xong, thế nhưng được non nửa bồn.

Nguyễn Miên Man xối lượng sốt thích hợp vào trong bồn, để Chu Linh lấy ly dùng một lần chia chó nhóm khách hàng, chính mình bắt đầu chiên cơm.

Đương nhiên, trước khi chia, cô cố ý để lại một ít cho Tư Cảnh Lâm.

Khách đứng ngoài cửa cũng không ít, cho nên chia xong, mỗi người cũng được nửa ly mà thôi.

"Khoai tây giòn giòn, vừa hương vừa cay, ăn ngon thật!"

"Không nghĩ tới hương vị hành tây chiên thế nhưng còn khá ngon."

"Trứng gà rán mềm quá, cùng với gia vị này, ăn lên một chút cũng không ngán, cảm giác ăn không đủ!"

"Ăn quá ngon, tôi cảm thấy tay nghề này của bà chủ, có thể chuyên đi bán món chiên!"

"Xác thật so với mấy món chiên trước kia ăn đều ngon hơn."

Phi Thiên lúc này cũng được phân nửa ly, ăn ngon đến mức đôi mắt vốn không lớn, lúc này trực tiếp híp lại không thấy cái gì.

Bất quá, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng không rảnh lo trêu ghẹo hắn, một đám bị thèm đến không muốn nói.

【 Cái sạp này có độc, rõ ràng chính là đậu hủ, khoai tây, hành tây linh tinh, nguyên liệu đơn giản lại có thể thèm chết người. 】

【 Tôi vừa rồi đã đặt đơn của một nhà hàng đồ chiên, hy vọng hương vị tốt một chút. 】

【 Xem đói bụng......】

【 Trong nhà có khoai tây, chuẩn bị tự mình động thủ làm chút khoai tây chiên thử xem. 】

Phi Thiên ăn xong, hoàn toàn không đã ghiền, lại lần nữa xếp hàng mua một chén cơm chiên.

Sắc hương vị đều đầy đủ, cơm chiên tôm bóc vỏ có rất nhiều tôm trong đó lại lần nữa làm người xem trong phòng phát sóng trực tiếp phát thèm, một bên hận mình hôm nay xem phát sóng trực tiếp của hắn, một bên đặt cơm chiên.

Giống như Phi Thiên, khách hàng khác ăn xong món chiên, trên cơ bản cũng đều bắt đầu xếp hàng lại mua cơm chiên.

"Nhà này buôn bán thật tốt!"

Một đôi vợ chồng tới đây, nhìn thấy lượng khách xếp hàng trước quầy tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, ngữ khí lộ ra hâm mộ cùng vài phần ghen ghét.

"Bọn họ còn có nhiều người như vậy, nếu không chúng ta trở về đi." Người đàn ông trung niên nhìn đến dội ngũ trước quầy hàng, nhỏ giọng nói.

Người phụ nữ trung niên nghe vậy, trừng hắn một cái: "Tới cũng tới rồi, ông sợ cái gì."

Dứt lời, bà trực tiếp lôi kéo chồng đi tới phía trước sạp.

"A, sao cô lại chen hàng!" Khách hàng bị chen ngang không vui nói.

"Tôi không phải tới mua đồ ăn, tôi có việc tìm bà chủ hỗ trợ."

Nghe được người phụ nữ nói, nhóm khách hàng tuy rằng còn có điểm khó chịu, nhưng nhìn đến bên cạnh, tay người đàn ông bọc vải trắng, bỗng nhiên liên tưởng tới cái gì, vì thế vẫn là tránh sang bên cạnh nhường đường.

Người phụ nữ lôi kéo chồng mình chen vào trong, người chưa tới tiếng đã tới trước: "Bfa chủ tốt bụng, cầu xin cô giúp đỡ!"

Chu Linh nghe được thanh âm, đứng ra trước nói: "Xin chào, xin hỏi cô có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ trung kéo tay chồng mình nói: "Chúng tôi bán đồ nướng BBQ phía sau, chồng tôi lúc xử lý nguyên liệu nấu ăn, không cẩn thận cắt phải tay...... Các cô cũng biết, phí quầy hàng một ngày cũng không rẻ...... Ngày hôm qua tay ông chủ quán nướng Nhất Phẩm bị thương, các cô không phải hỗ trợ tiếp quán sao? Hôm nay cũng giúp nhà chúng ta đi!"

Bà kể khổ ngữ khí còn nói như chuyện đương nhiên, làm Chu Linh có cảm giác không tốt lắm.

Chị nhìn lướt qua băng gạc trên tay người đàn ông rồi nói: "Ngại quá, quầy hàng của chúng tôi còn chưa buôn bán xong."

"Không có việc gì, các cô làm nhanh lên, chúng tôi có thể chờ." Người phụ nữ một bộ dạng bắt bọn họ phải làm.

Chu Linh nghe vậy trong lòng âm thầm nhíu mày, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía cô chủ nhà mình.

Khách hàng xung quanh, có vài người chỉ nghĩ đến bà chủ đi hỗ trợ, bọn họ lại có thể ăn đồ nướng BBQ, vì thế mở miệng nói: "Bà chủ nhỏ, cô giúp bọn họ chút đi!"

So với mấy khách hàng này nhất thời không nghĩ nhiêu như vậy, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn một ít.

【 Giả đi, nào có chuyện trùng hợp như vậy, bằng không mở quán nướng BBQ tay cũng quá dễ bị thương. 】

【 Tuy rằng trông mặt mà bắt hình dong không tốt lắm, nhưng xem tướng mạo người phụ nữ trung niên kia, không giống người thành thật. 】

【 Sinh viên học y muốn nói, băng gạc trên tay người đàn ông đặc biệt không chuyên nghiệp, rõ ràng là người ngoài nghề tùy tiện buộc vào. 】

【 Bọc thành như vậy, nhìn rất nghiêm trọng, thật sự là vết cắt có khả năng rất nặng, rõ ràng không có khả năng tự mình xử lý, cho nên ——】

【 Chân tướng chỉ có một, đó chính là ông ta giả bị thương. 】

......

【 Nhưng mà cất công như vậy, bọn họ định làm gì? 】

【 Còn cần đoán, khẳng định là tay nghề bọn họ không tốt, dẫn tới sinh ý không tốt, cho nên muốn lừa chị gái nhỏ vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng tới hỗ trợ bọn họ. 】

【 Tôi ghét nhất loại người lợi dụng tấm lòng thương cảm của người khác! 】

Phi thiên nhìn đến bình luận, cảm thấy bọn họ nói có đạo lý, sợ bà chủ mắc mưu, đứng dậy đang muốn vạch trần bọn họ, lại nghe bà chủ nói: "Ngại quá, đóng cửa xong tôi chuẩn bị tiếp tục đi tới quán Nhất Phẩm nhìn xem, mời hai cô chú tìm người khác ạ."

Nguyễn Miên Man lại không ngốc, ngược lại, bởi vì có kiếp trước, cô vẫn tương đối am hiểu xem mặt đoán ý, sao lại không nhìn ra sự chột dạ trong đáy mắt người đàn ông trung niên.

Người phụ nữ nghe vậy, lập tức nói: "Tiệm đồ nướng Nhất Phẩm không cần cô hỗ trợ, tôi thấy ông chủ dùng một bàn tay nướng cũng khá tốt, cô trực hỗ trợ cho chúng tôi là được!"

Nghe được lời này, ở đây có một ít khách hàng cảm thấy không thích hợp: "Người ta một tay có thể nướng, vì sao mấy người không được?"

"Đúng vậy, hơn nữa, các người kêu bà chủ nhỏ đi hỗ trợ, chuẩn bị trả bao nhiêu tiền công?"

"Cái gì tiền công? Ngày hôm qua cô ấy giúp quán nướng Nhất Phẩm cũng chưa lấy tiền, dựa vào cái gì thu tiền của chúng tôi!"

Người phụ nữ này chính là nghe chuyện xảy ra ở quán nướng Nhất Phẩm, nghĩ đến nhà mình buôn bán không tốt, vì chiếm tiện nghi mới tới đây, sao có thể đưa tiền.

Nhìn đến bộ dáng táo bạo của bà, nhóm khách hàng cảm thật không tốt.

"Ông chủ quán Nhất Phẩm là vì cứu người mà bị thương, cô cùng người ta có thể so sánh sao?"

"Đúng vậy, bà chủ lại không nợ mấy người."

"Nếu nói người ta có thể một tay nướng đồ, vậy sao hai người không học theo?"

Nhóm khách hàng hỏi vặn lại bọn họ, có nữ khách hàng đứng gần sạp nhỏ giọng nhắc nhở Nguyễn Miên Man: "Bà chủ nhỏ, hai người này vừa thấy chính là bạch nhãn lang, đừng giúp bọn họ."

Nguyễn Miên Man hướng cô ấy gật gật đầu.

"Lại không tìm mấy người hỗ trợ, mấy người quản cái gì!" Người phụ nữ đen mặt nói một câu, nhìn về phía trong lều lại nặn ra gương mặt tươi cười, "Bà chủ a, tôi biết cô tốt bụng, cô giúp chúng tôi đi, nhà ta cũng khó khăn, già già trẻ trẻ, liền trông cậy vào sạp hàng này kiếm ít tiền sống qua ngày thôi."

"Ngượng ngùng, tôi không giúp được hai cô chú." Nguyễn Miên Man đem một nồi cơm chiên vừa nấu xong múc vào trong bồn, thuận miệng nói.

Tối hôm qua là tình huống đặc thù, cho nên cô nguyên bản liền không chuẩn bị hỗ trợ.

Chờ Tư Cảnh Lâm ở bên tai cô nhắc nhở, tay đối phương tuy rằng bao băng gạc, nhưng cũng không giống như bị thương, băng gạc cũng bao không chuyên nghiệp, thái độ của cô càng thêm kiên định.

Thấy cô cự tuyệt, người phụ nữ trung niên tức khắc đen mặt: "Cô dựa vào cái gì giúp người khác không giúp chúng tôi? Tôi mặc kệ, cô hôm nay không hỗ trợ nhà tôi, tôi liền ăn vạ ở chỗ này không đi!"

"Này cũng quá cực phẩm đi!"

"Mệt tôi ngay từ đầu còn tưởng rằng bọn họ là người của quán nướng ngày hôm tới nói cảm ơn, cho nên mới nhường đường."

"Tôi cũng vậy, sớm biết thế liền không nhường đường."

"Má ơi, nghe một chút bà ấy nói chuyện kìa, giống như bà chủ thiếu nợ bà ta vậy, thật là chịu phục."