Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 117



Cảnh Thù hỏi Trình Tiểu Hoa: “Không phải em rất thích tiền à? Muốn đi không? Con yêu tinh này cũng không dám lừa chúng ta đâu, nếu không nó nhất định sẽ sống không bằng chết.”

Thường Tiểu Bạch nói: “Chị Tiểu Hoa, chúng ta đi đi! Gần đây em đốt hết tiền mua quần áo rồi, giờ đang nghèo lắm.”

Tôn Danh Dương nói: “Đúng thế! Đúng thế! Có khi chúng ta còn có thể làm tỷ phú được ấy chứ. Đến lúc đó lão Tôn ta có thể chìm đắm trong mỹ sắc mà không còn ưu sầu gì nữa cả.”

Sơn Miêu thì nói: “Em cảm thấy canh rắn uống rất ngon. Nhất là loại đã thành yêu, còn có thể bồi bổ cơ thể.”

Trình Tiểu Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi xem cũng được. Sơn Miêu, em đừng chỉ nghĩ đến tẩm bổ, tuổi còn trẻ, tẩm bổ nhiều cũng không tốt đâu.” Rồi cô đá đá con trăn tinh đang nằm liệt trên mặt đất, hỏi: “Chỗ đó có xa không?”

Trăn tinh nói: “Không xa đâu, bay qua ba ngọn núi là đến. Đó là một thung lũng địa hình bằng phẳng. Hơn nữa ở đó còn có đường tắt để đi khỏi núi, có thể tiết kiệm rất nhiều lộ trình đấy.”

Lúc này, hai nữ sinh kia vẫn còn ngây ngốc, giống như đã bị lạc mất hồn. Cũng không thể trách họ được, những việc vừa mới xảy ra thật sự vượt quá nhận thức của người bình thường. Một con trăn to như vậy đã đủ đáng sợ rồi. Nhưng lại còn thêm nhóm người kia nữa, có vẻ cũng không phải là người bình thường.

Đúng lúc này, Trình Tiểu Hoa đi tới, mỉm cười hỏi: “Hai người là Quy Dao và Chu Tiêu, đúng không?”

Quy Dao hỏi: “Làm, làm sao cô biết được tên chúng tôi?”

Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi xem thời sự thấy phát tin tức nói rằng hai cô bị lạc đường trong núi. Đừng sợ, tôi cũng là người bình thường giống các cô thôi. Mấy người kia… tuy rằng không bình thường nhưng cũng không phải người xấu. Nếu như không ngại thì có thể đi cùng chúng tôi.”

Vốn Trình Tiểu Hoa vì hệ thống thông báo nhiệm vụ tìm người nên mới tiến vào rừng sâu, nhưng không tiện nói thẳng ra. Giờ thì có thể diễn thành vào núi tìm bảo vật, nhân tiện cứu người.

Quy Dao, Chu Tiêu đang trong cảnh cùng đường, lại còn bị con trăn tinh hù dọa, nên đâu còn ý định nào khác? Hai người họ còn cầu mong có người đồng hành. Tuy rằng đám người này có vẻ kì quái nhưng nhìn không giống người xấu.

Sơn Miêu không được ăn thịt rắn thì có chút buồn bực nhưng cũng không dám nhiều lời. Chỉ đá trăn tinh mấy cái: “Mau lên, đi lên trước dẫn đường. Mau làm cho xong chuyện, chúng ta còn có thể về trong huyện ăn cơm.”

Trăn tinh thử nhúc nhích thân mình, đau khổ nói: “Tôi bị thương quá nặng, không di chuyển được.”

Sơn Miêu cũng rất nghiêm túc mà quấn con trăn thành vài vòng rồi vắt lên người mình, nói: “Giờ được rồi chứ? Mau chỉ đường! Chậm một chút làm ta đói bụng là ta xẻ thịt trên người ngươi ăn luôn đấy!”

Trăn tinh vô cùng đau khổ, vô cùng hối hận! Sớm biết sẽ như này thì nó đã không nổi máu ham ăn, chạy đi ăn thịt người. Giờ thì hay rồi, người còn chưa ăn được, tự mình còn rơi vào thảm cục nhưu này.

Quy Dao và Chu Tiêu đã dùng hết chút sức lực còn lại, lại còn trải qua một phen kinh sợ, giờ phút này cũng không dám nói nhiều, dìu nhau mong đuổi kịp bước chân bọn họ, tiếc rằng thật sự không đi nổi nữa.

Thường Tiểu Bạch nhìn hai nữ sinh run run rẩy rẩy, bước đi chậm chạp như bà lão bảy, tám mưa tuổi thì cũng không còn tính tình nhiệt tình, ôn hòa như ngày thường mà châm chọc nói: “Vô dụng, bị dọa thành như này luôn. Đi chậm như thế thì đến bao giờ mới đi qua được đỉnh núi?”

Lúc đầu hai nữ sinh cảm thấy Thường Tiểu Bạch là người rất đáng yêu, hoạt bát nhưng lúc cô bé nói chuyện lại không giống những đứa trẻ con bình thường thì họ cũng không dám cãi lại. Chỉ có thể miễn cưỡng bước nhanh hơn, nhưng hai chân vô lực, đường núi khó đi, thế là cả hai cùng song song ngã nhào xuống.

Tôn Danh Dương nhìn thấy thế thì nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc. Mỗi tay nâng một người dậy, cười tủm tỉm nói: “Chi bằng để anh cõng hai em đi nhé?”

Thường Tiểu Bạch nói: “Tôi cũng không đi được, sao anh không cõng tôi? Tôi là trẻ con, anh phải biết kính già yêu trẻ chứ.”

Tôn Danh Dương nói móc lại: “Cô đi không được là vì váy chực rơi xuống, cô phải giữ nó, đâu có muốn đi? Đã nói với cô từ đầu rồi mà, chúng ta đi vào núi, đường không dễ đi, nên mặc đồ dễ vận động chút. Rồi cô như nào, muốn khôi phục triều Đường à?”

Thường Tiểu Bạch tức đến nỗi giậm chân, cố tình cái giậm chân này lại giậm chân này lại trúng góc váy, vốn dĩ váy không có thắt ngực nên không chặt được, bỗng chốc rơi từ ngực xuống đến hông. Tôn Danh Dương thấy vậy thì vui mừng cười ha hả không ngừng.

Trình Tiểu Hoa hái được hai nhánh cây mây, thử đo chiều dài một hồi rồi giúp Thường Tiểu Bạch làm thành đai áo, giống như hai cái đai đeo trên vai, váy cũng không dễ rơi xuống nữa.

Thường Tiểu Bạch cười ngọt ngào: “Vẫn là chị Tiểu Hoa tốt nhất!”

Trình Tiểu Hoa chăm lo cho Thường Tiểu Bạch xong thì quay đầu, thấy cảnh hai nữ sinh kia có vẻ kiệt lực, nói với Tôn Danh Dương: “Anh cõng một người, tôi dìu một người, chờ lát lại đổi.”

Bởi vì thể lực của Quy Dao tốt hơn so với Chu Tiêu, nên nhường Chu Tiêu lên Tôn Danh Dương cõng trước, Trình Tiểu Hoa dìu Quy Dao. Đương nhiên, không ai dám đề nghị để Cảnh Thù cõng. Người duy nhất hắn nguyện ý cõng chỉ có một mình Trình Tiểu Hoa. Không phải tình thế bất đắc dĩ, Trình Tiểu Hoa cũng không đại lượng đến mức để bạn trai mình cõng nữ sinh khác.

Nhóm người thong thả đi tới nơi, Quy Dao không rõ đối phương đi như nào. Cô nhớ rõ lúc đầu con trăn tinh kia nói phải bay qua đỉnh núi, nhưng đi không bao lâu đã nghe thấy con trăn tinh nói: “Bay qua đỉnh núi này là đến nơi rồi.”

Trước đó hai cô đã tốn rất nhiều thời gian mới lên được đến đỉnh núi. Nhưng hai người không biết có một loại thuật pháp tên là xuyên không.

Lúc này, trời đã tối hẳn, bốn phía tối đen như mực, không nhìn rõ cảnh vật. vì để an toàn, bọn Trình Tiểu Hoa chọn một chỗ địa thế bằng phẳng trên đỉnh núi để nghỉ ngơi, chuẩn bị đợi đến lúc trời sáng đi xem xem có kho báu thật không.

Cảnh Thù hóa ra mấy đốm U Minh Hỏa đặt ở vòng quanh, vừa có thể ngừa dã thú quấy nhiễu, vừa có thể chiếu sáng xung quanh,

Trình Tiểu Hoa đem bánh quy và thịt khô ra chia cho mọi người cùng ăn. Trăn tinh ngửi thấy mùi, nhếch đầu muốn ăn, Sơn Miêu tát một cái lên đầu nó: “Ăn cái gì mà ăn? Cẩn thận ta ăn ngươi luôn đấy!”

Trăn tinh sao dám nhiều lời? Tội nghiệp thu mình lại, trong lòng thì mưu tính, đợi bọn họ ngủ say rồi sẽ nhân đó mà đào tẩu.

Không ngờ rằng, sau khi ăn uống no say, Sơn Miêu hỏi mượn Tôn Danh Dương Xích Khóa Hồn, trói chặt trăn tinh trên thân cây cổ thụ, xong cũng không thèm quản nhiều, lẻn đến trên cây hóa thành nguyên hình rồi ngủ say tít thò lò.

Yên tâm như vậy là bởi vì cậu biết Xích Khóa Hồn là sản phẩm của Địa phủ Tư, nếu bị khóa lại, yêu tinh, ma quỷ tầm thường không có cách nào trốn khỏi.

Trình Tiểu Hoa đoán được lần này ra ngoài sẽ phải ở trong rừng một đêm, nên trước đó cố ý mang theo đồ dựng trại. Lều trại được dựng xong, Thường Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ chui vào trong, trái xem phải xét, cảm thấy vô cùng mới lạ. Quy Dao và Chu Tiêu cũng không còn quá sợ hãi. Hơn nữa, ban đầu trong núi rất lạnh, đêm trước hai người họ đã trải qua rất khó nhọc, thật sự không muốn trải qua một đêm như vậy nữa. Nên Quy Dao đánh bạo hỏi: “Có thể cho chúng tôi ở trong lều một đêm được không? Bên ngoài vừa lạnh vừa ẩm, chúng tôi sắp chịu không nổi rồi.”

Trình Tiểu Hoa mua một cái lều rộng 2m2, bên trong khá rộng rãi. Lo lắng đến thể lực hai nữ sinh không chống đỡ nổi, không cần hai người mở lời thì cô cũng định mời họ vào cùng, nên nói: “Vào đi, bên trong rất rộng. Bốn cô gái chúng ta ngủ bên trong, bên ngoài để hai người kia canh chừng cũng được.”

Nào ngờ, Thường Tiểu Bạch bỗng nhiên phát hỏa: “Không được!”

Trình Tiểu Hoa hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là em không đồng ý.”

Trình Tiểu Hoa lấy làm lạ. Trước đến nay Thường Tiểu Bạch đều là người nhu thuận, đáng yêu, hơn nữa vô cùng biết quan tâm, chăm sóc người khác. Trong nhóm quỷ sai cũng có quan hệ tốt với nhiều người. Lều rộng như vậy, cho dù thêm hai người nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến hai người họ, cũng không có vấn đề nam nữ khác biệt.

“Tiểu Bạch, thể lực của hai người họ bị tiêu hao rất nhiều. Nếu họ không ngủ ngon thì không thể khôi phục thể lực, mai sẽ không đi được đâu. Bên trong này rộng như vậy, để trống cũng lãng phí, cho hai người họ vào cũng không ảnh hưởng gì đâu em.”

Thường Tiểu Bạch trước nay nhu thuận lại giống như một đứa trẻ bốc đồng, nói: “Chị Tiểu Hoa, hai người họ chỉ là người xa lạ. Chúng ta mới là bạn bè mà, đúng không? Vì sao chị không đối tốt với bạn bè mà lại đi đối tốt với họ chứ?”

“Tiểu Bạch, chị đương nhiên sẽ đối xử tốt với em. Người đầu tiên chị mời vào là em mà. Hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn giữa chúng ta mà.”

“Nếu họ vào thì em đi ra ngoài ngủ!”

Nói xong thì chạy ra khỏi lều, thở phì phò đứng cạnh vực nói mát.

Quy Dao, Chu Tiêu có chút bất an, đang do dự có nên đi ra hay không, tránh bị người ta chán ghét. Trình Tiểu Hoa an ủi nói: “Không sao đâu. Trẻ con giận dỗi thôi mà, tôi đi khuyên nhủ vài câu là được rồi. Hai người cứ đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi tiếp đấy.”

Trấn an bên này xong, Trình Tiểu Hoa cũng ra ngoài đi tìm Thường Tiểu Bạch.

Trên trời trăng sáng, đầy sao. Ánh trăng như nước, lồng vào vẻ hoang tàn, vắng vẻ trên đỉnh núi. Thường Tiểu Bạch mặc váy màu hồng nhạt, đứng trên đỉnh núi, gió núi thổi làn váy của cô bé bay lên không ngừng. Nhìn từ xa lại làm cho người ta lo lắng liệu cô bé có bị gió thổi bay xuống vực, thịt nát xương tan hay không.

Trình Tiểu Hoa chậm rãi đi đến bên cạnh, gọi nhẹ: “Tiểu Bạch ơi”

Thường Tiểu Bạch nghe tiếng gọi, nghiêng mặt nhìn qua, một đôi mắt to tròn nhìn Trình Tiểu Hoa rồi rũ mắt, giống như che dấu vô vàn tâm sự.

“Tiểu Bạch ơi, em làm sao vậy?”

Trong trí nhớ của cô, Thường Tiểu Bạch luôn trong sáng, nhẹ nhàng, có đôi khi làm người ta bất giác liên tưởng đến Vương Manh Manh. Nhưng đêm nay, vì sao biểu hiện của cô bé khác thường như vậy? Hai cô gái kia cũng không trêu chọc gì cô bé mà.

Thường Tiểu Bạch nói: “Chị Tiểu Hoa, chị muốn hỏi xem tại sao em không thích hai người họ đúng không? Em đứng ở đây nghĩ mãi nhưng cũng không rõ tại sao.”

“Không thích thì cứ không thích thôi. Đợi đi ra khỏi vùng rừng núi này thì đường ai nấy đi thôi.”

Thường Tiểu Bạch gật đầu: “Chị Tiểu Hoa, em hiểu rồi, chị đi nghỉ ngơi đi.”

“Em vẫn không muốn vào lều sao?”

“Vâng. Em muốn tu luyện, không cần ngủ đâu.” Nói xong cô bé ngồi khoanh chân ngay tại chỗ, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện. Đối với quỷ sai, ngủ hay không cũng chỉ là thói quen mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều.